Góc dịch giả: Yo, Katsuki đây!
Nghe nói ngồi đến giữa đêm là gặp ma đấy. 12:30 rồi bố trẻ. Trễ có 30p thôi làm gì mà căng chứ. You are my sunshine! Phắc cần gao sịt, đừng có hát câu đấy, ám ảnh vồn. À mà... Sao? Hình như có cái gì sau lưng mi kìa! Ááááááááááá Annabel... ủa mẹ à! Làm con tưởng ma. Màn hình lap đang để boku no... kìa! Ááááááááá!
Trans: Tori
Edit : Katsuki (boku no hero academy ấy mà)
____________________________________________________
"Eh ... erm, anh cũng ... thế ... erm."
Marina liên tục liếc tôi từ phía sau nữ chủ tiệm - Kannon.
... Cảm giác như tính cách của cô ấy hoàn toàn khác so với vài phút trước đây.
"Tôi cũng là một Người lang thang."
"Tôi hiểu rồi ... erm ... vâng, erm."
Chúng tôi hoàn toàn không nói chuyện được.
Khi tôi nghĩ vậy, Kannon thở dài và đeo lại cái mặt nạ đen lên cho Marina.
Kết quả, biểu hiện của cô ấy thay đổi 180 độ,
"Oo, không ngờ lại gặp được một người đồng hương ở nơi xa xôi thế này. Tôi sẽ bỏ qua cho việc anh đột nhiên gọi tôi là 'bạn'. Đêm nay, hãy cùng thưởng thức rượu sake với nhau cho đến khi say mèm để kỷ niệm cuộc hội họp của chúng ta nhé." (TL: ‘Bạn’ vừa được sử dụng là một từ dùng để gọi người ngang bằng hoặc thấp kém hơn mình).
"... Kannon ... Tôi muốn hỏi một điều, Marina là ..."
"Vâng, cô ấy sợ người lạ đến mức cực đoan. Khi đeo mặt nạ được niệm phép điều trị sự nhút nhát, tính cách của cô thay đổi hoàn toàn. Tên thật của cô ấy là Malina nhưng khi có tính cách này, cô ấy tự gọi mình là Marina."
Một mặt nạ ểm bùa ma thuật?
... Dù có nhìn thế nào thì đó cũng chỉ là một chiếc mặt nạ bình thường thôi mà ... có lẽ cô ấy đã bị lừa?
Tuy nhiên, nếu thực sự giúp làm giảm nỗi sợ hãi của cô ấy đối với người lạ thì vẫn ổn thôi, tôi sẽ giữ im lặng về nó.
"Marina, cô là nô lệ ư? Nếu là người Nhật thì chắc cô sẽ nhận được một số phước lành đặc biệt, đâu cần đấu tranh để sống sót như vậy?"
"Yup. Đây không phải một cuộc đấu tranh. Phước lành của tôi là khả năng giải phóng những chức nghiệp độc nhất, nói cách khác, tôi có thể dùng khả năng của một Ma thuật sư để - Ah ... Kannon, làm ơn ...cái mặt nạ ... trả nó cho mình."
Kannon giật mặt nạ ra và Marina ... không, Malina quỳ xuống yếu ớt.
"Anh có thể nhận thấy chức nghiệp của cô ấy là Người biểu diễn Đường phố hay một công việc dành riêng cho các buổi biểu diễn đường phố. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói về một công việc như vậy. Nhưng, cô ấy có tính cách này ... vì không thể biểu diễn trên đường phố nên cô ấy đã dùng hết số tiền của mình và trở thành nô lệ."
"... Chính xác thì tại sao cô lại trở thành một Người biểu diễn Đường phố?"
"Để ... Torerul-sama ... khi tôi nói với Torerul-sama là muốn có một phước lành cho phép tôi có thể được nhiều người vây quanh ... cô ấy đã chọn nghề này bởi vì như thế, tôi sẽ có thể kết bạn với rất nhiều người."
Vậy ra đó là lý do tại sao cô ấy đã trở thành Người biểu diễn Đường phố huh.
Hơn nữa, Torerul-sama, cô ta hẳn đã chọn nó một cách thiếu trách nhiệm.
Chắc chắn cô ta không hề nghĩ về những thứ sẽ xảy ra sau đó.
"Vì vậy, tôi đã mua cô ấy, tặng cho một chiếc mặt nạ để loại bỏ sự sợ hãi của cô ấy như một món quà và chúng tôi đã đi khắp thế giới với 2 người nhưng ..."
"... Làm ơn, Kannon, đừng bỏ mình lại phía sau."
"Tớ đã nói với cậu rồi đúng không. Tớ đã hứa với những người quen cũ sẽ làm một số công việc nên tớ quyết định bán cậu ở đây. Trước đó, tớ đã đề cập đến việc sẽ cho Malina được tự do nếu cậu có thể kiếm được hơn 10000 xu trong các buổi biểu diễn. Hiện tại cậu đã tích lũy được bao nhiêu rồi?"
"1820 xu ...”
"Điều đó có nghĩa là, tớ sẽ bán cậu cho con trai của người đứng đầu thị trấn biên giới bên phía Dakyat nổi tiếng là lăng nhăng."
"Không ... không thể nào ... mình ... mình, không thể làm gì cả."
"Cậu không làm gì cũng chẳng quan trọng. Phía bên kia đã đến tự tìm đến tớ."
" … Không thể nào."
Malina rơi nước mắt.
"À ... được rồi, hiểu rồi. Thế thì, tớ sẽ nghĩ lại nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ của tớ một cách an toàn. “
"Nhiệm vụ?"
"Yeah. Tớ đã được yêu cầu đưa con dao bếp này cho chủ quán trọ sống ở thủ đô Dakyat, Feruit. Nếu cậu quay lại trước khi tớ dọn đồ xong, tớ sẽ đưa cậu đi cùng.
"... Không thể nào ... sao một mình mình có thể làm được."
Kannon đeo mặt nạ cho Malina.
Khi cô ấy làm vậy, Malina – người đã sụp đổ trong nước mắt đứng lên, chỉ vào tôi và tuyên bố.
"Người đồng hương. Hậu duệ của người anh hùng hạ xuống từ vùng đất mặt trời mọc."
"Không, thế hệ tiếp theo tổ tiên của tôi là dân thường. Tôi không phải là hậu duệ của anh hùng đâu."
"Mấy thứ đó không quan trọng. Thế này thì sao? Anh có cần sự hộ tống của một Ma thuật sư vĩ đại không? Nếu anh đang định đến Dakyat,và nếu quyết định bây giờ, tôi sẽ hộ tống anh miễn phí."
Tôi nghĩ một chút và quyết định bỏ qua lời đề nghị này,
"Xin lỗi, chúng tôi sẽ tự xoay sở."
và nói vậy. Vì có vẻ cô ấy là một đứa trẻ phiền phức.
"Gì cơ? Anh vẫn không tin vào khả năng của tôi ư? Nếu thế thì, tôi sẽ cho anh thấy rằng tôi rất có giá trị. "
Nói vậy và, Marina lấy ra 7 quả bóng từ trong túi cô ấy.
Hơn cả thế, cô, cô chỉ đang 'lừa' chính mình!
"Với Phép thuật Trôi nổi của mình, tôi sẽ thao tác tự do với 7 quả bóng này!"
Nói rồi, cô ấy ném 7 quả bóng lên.
Trên và dưới, trái và phải, và thậm chí cả phía sau.
Các quả bóng bật trên tường và hàng hóa, đôi khi chúng va chạm nhau nhưng tất cả đều trở về tay cô ấy.
Với sự chuyển động của những quả bóng kỳ lạ, chúng thành hình một mớ lộn xộn.
"Thế nào, những quả bóng này chuyển động như thể đang sống vậy!? Đây chính là cấm thuật. Bằng cách đưa những linh hồn tạm thời vào những quả bóng vô hồn, đó là một bí thuật thao túng những quả bóng giống như những điều khiển các con thỏ nhảy ra và trở về."
Er, cô, không phải cô vừa mới nói nó là Ma thuật Trôi nổi à. Thêm vào đó, trông khá là pzồ đấy nhưng cũng chỉ đơn giản là trò tung hứng thôi.
Tuy vậy, điều tuyệt vời là những quả bóng được làm bằng gỗ. Mặc dù có vẻ đó là một loại gỗ hơi mềm, nhưng nó sẽ không bật lại như bóng cao su.
Dù vậy, khả năng tung hứng của cô ấy thật hoàn hảo.
Đây là giá trị thực sự của một Người biểu diễn Đường phố huh.
Năm phút sau, một Marina với biểu hiện hài lòng đi thu thập các khoản đóng góp.
"Thế nào hả, siêu phép thuật của tôi ấy?"
"Dù cô có hỏi ý kiến của tôi thì..."
"Tôi cũng sẽ hỏi anh. Cô gái này, sẽ như vậy khi đeo mặt nạ nhưng ban đầu cô ấy dường như chỉ là một Hikikomori với sự lo lắng cực đoan.Tôi sẽ rất lo nếu cô ấy đi làm việc một mình. Tôi thậm chí sẽ đưa cho anh Cây gậy của Aklapios như một món quà nếu anh đồng ý."
Đó rõ ràng là hàng nhái của Cây gậy của Asklepios. Hơn nữa, còn khá là cẩu thả.
Nếu tôi dùng công cụ tìm kiếm lên Cây gậy của Aklapios,
【Cây gậy của Asklepios đã được tìm thấy. Bạn có muốn lưu lại tìm kiếm của mình thành Gậy của Asklepios?】
Một thứ hàng nhái như vậy mà cũng hiện ra nữa hả.
Khả năng gia tăng 1% sức mạnh phép thuật cũng rất mập mờ.
Nói thật, 1% có thể được coi như nằm trong phạm vi chênh lệch tùy thuộc vào việc hôm đó thể trạng một người khỏe hay yếu.
"Ha~ ... ừm, tôi có nhiều điều muốn hỏi nhưng chắc cũng chẳng ích gì. Đổi lại, vui lòng tự trả thuế vượt biên và thuế nhập cảnh của mình nhé. Ngoài ra, hãy làm hết sức mình để có thể trở về từ thành phố của Dakyat. "
"Đàm phán kết thúc. Rồi, đây. Giấy tờ cho phép anh trở thành chủ nhân của đứa trẻ này, con dao bếp, và bức thư gửi cho chủ sở hữu của nó. Cẩn thận nhé."
"Có cần thiết phải trở thành chủ nhân của Marina không vậy?"
"Cô ấy không thể vượt biên nếu không đi cùng chủ nhân của mình, bởi vì cô ấy sẽ bị nghi ngờ là một nô lệ chạy trốn, đúng chứ?"
Nếu vậy, cô ấy sẽ trở lại như thế nào?
Liệu cô ấy có thể vượt biên khi chủ sở hữu không có mặt?
Hay là, chúng tôi còn phải đưa cô ấy quay lại nữa?
Tôi không muốn làm thế.
"Haru, Carol, vậy giờ cô ấy sẽ tham gia với chúng ta nhưng, mà, có lẽ cô ấy không phải người xấu."
Tôi đoán sẽ không có vấn đề gì xảy ra nếu chỉ đưa cô ấy đi cùng.
Hai người họ cũng đồng ý.
"Nhân tiện, để đám bồ câu vậy có sao không?"
"Eh? Aaaa! Quay lại đây! Taro! Hanako! Ichiro!"
Marina vẫy hai tay lên trời.
Sau đó mất 10 phút để đám bồ câu quay lại và chúng tôi, cùng với một Người biểu diễn Đường phố, lái xe ngựa tiến về phía Dakyat.
~ Câu chuyện bên lề “Danh tính thật của Kannon” ~
Khi chiếc xe ngựa chở Ichinojo và những người khác đã khuất tầm mắt, Kannon thu lượm hàng hóa và khéo léo leo xuống cái thang dây được hạ từ trên cầu.
Đột nhiên, cô đạp những tảng đá được sử dụng để cắm thanh kiếm và quyền trượng xuống đáy sông.
Cô nghĩ rằng vì chúng là những tảng đá ban đầu được lấy từ đó, nên hành động của cô không đáng trách.
Sau đó, bước vào túp lều nhỏ được dựng trên tấm bè, Kannon nhận thấy một người hiện diện bên trong.
"Tôi nhớ đã bảo anh phải chờ đến ngày mai."
Sưng sỉa tức giận, Kannon nói với người đàn ông bên trong qua cửa.
Sau đó, cánh cửa mở ra.
Bên trong là một người đàn ông tóc đỏ khoác chiếc áo choàng màu đen.
Do cực ghét mặt trời, da hắn trắng gần như cực độ.
Dù có pha trò về mái tóc đỏ như mặt trời, hắn thực sự thích màu tóc của mình.
Do đó, hắn đã không cắt tóc vài trăm năm, khiến nó dài đến khoảng giữa lưng và buộc lên bằng một sợi râu rồng.
"Đã lâu không gặp, vị tướng thứ ba của quân đội Quỷ Vương, Ma cà rồng Earl Valf."
"Lâu không gặp. Cô đã trở nên rất giỏi khi bắt chước con người đấy, Quỷ Kannon."
Cùng lúc anh ta nói, sự hiểm ác của Valf tăng lên, khiến 2 cái sừng mà Kannon đã giấu đi xuất hiện.
"Một phần phong ấn Quỷ Vương-sama đã được gỡ bỏ. Ta đã bảo rằng không còn thời gian nữa. Nếu việc kinh doanh đã hoàn thành thì hãy nhanh lên và bắt đầu công việc đi. Cô có đơn đặt hàng từ Field Marshal-dono về việc điều tra Vương quốc Arundel. Cần phải làm ngay."
"Earl sẽ làm gì?”
"Ta có việc tại Dakyat. Giờ ta còn có cả một con tốt thí mới đang đi làm cho mình kia." (TL: 'Ta' được nói với vẻ ngạo mạn - Wagahai)
"Con tốt mới ... anh lại sử dụng con người như đồ chơi một lần nữa ư? Sở thích thật đáng ghê tởm."
"Không phải cô cũng vậy à? Cô ta tên Malina đúng không? Một tài năng đáng chú ý đấy. Ta cũng muốn có một quân cờ như cô ta."
Nghe Valf nói, Kannon nổi điên.
Đồng tử của Valf vốn màu đen giờ đã nhuộm đỏ như máu.
"Anh sẽ phải hối hận nếu dám động đến Malina đấy."
"Có vẻ như cô khá yêu mến con người đấy nhỉ. Tốt thôi. Mặc dù cô ta có một chức nghiệp bất thường, một chức nghiệp lạ lùng không phù hợp trong chiến đấu. Ta sẽ để yên vậy. Đừng có quên, Kannon. Sự phục sinh của Quỷ Vương-sama đã đến gần."
Valf để lại những lời đó và biến mất với một làn khói đen.
Rồi, Kannon còn lại một mình khịt mũi và nói.
"Đương nhiên, tôi biết điều đó, không cần anh phải nhắc."
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Trans: Vc sao k mở rạp ‘xiếc’ Trans: F***cần gao sịt Hikikomori là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình. Earl là Bá tước. Nhưng ở dưới Kannon lại dùng từ này để gọi lão quỷ nên chắc Earl là tên lão. Về sau nếu sai sẽ sửa lại