Góc dịch giả: Yo, Katsuki đây!
Cảm thấy ko khỏe, lão lead đã đi khám. Trong lúc chờ, lão 'vô tình' xem mấy bác THVL trảm phong và ức chế ói máu, thế là được phán là sốt xuất huyết và hiện đang nằm liệt giường. Thiệt vi diệu! Mong bác an nghỉ, tôi cùng các ae nhất định sẽ ko tha thứ cho đám đó đâu. Lão ấy còn chưa chết mà! Ta xẽ páo trù! Mi chỉ muốn gây war thôi đúng ko hả?
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Tori
Edit : Katsuki (suỵt, nói to thế)
-------------------------------------------------------------------------------------------
“Em xin lỗi vì đã giữ im lặng về chuyện này.”
Carol nói vậy nhưng trông em ấy chả có vẻ gì là hối lỗi cả, hơn thế, lại còn cười như một đứa trẻ đã đi troll người thành công nữa chứ.
“Đừng bận tâm, anh đã được tận hưởng sự bất ngờ nhờ việc đó đấy. Cảm ơn nhiều … vậy, sao ở đây lại có cả một thị trấn trên cầu thế?”
Thị trấn … đúng, đây là một thị trấn.
Dù gọi là một thị trấn, ở đây không có các ngôi nhà ở nhưng lại có các quầy hàng và cả những chỗ trông như là khu vực nghỉ ngơi đơn giản.
“Ichino-sama, đây không phải là một thị trấn đâu. Nó không được công nhận là một thị trấn. Lí do là, nơi này không thuộc về Arundel hay Dakyat.”
Thật vậy, lúc này, tôi đã rời Arundel và vẫn chưa đi vào Dakyat.
Hiểu rồi, nơi này không thuộc lãnh thổ của bất kỳ quốc gia nào.
“Việc sống và xây các công trình quốc phòng trên cầu không được phép nhưng giao thương thì được. Ban đầu, nơi này được dùng với mục đích trao đổi hàng hóa giữa các Thương nhân của Arundel và Dakyat. Sử dụng hệ thống này, vài đứa trẻ đã bán cá mà chúng câu được từ sông ở đây. Sau đó, các cửa hàng cơm hộp, đồ lưu niệm, nhu yếu phẩm và nhiều quầy hàng khác lần lượt được mở ra cho tới giờ. Nơi đây không cần trả thuế, vì vậy nó là thiên đường đối với Thương nhân.”
“Ồ … nhưng, em nói không được sống trên cầu, vậy các chủ hàng sống ở đâu? Nếu họ phải trả thuế vượt biên mỗi lần đi và về thì việc miễn thuế cũng đâu có giúp được gì?”
“Ichino-sama sẽ hiểu nếu nhìn xuống bên dưới cầu.”
Nghe Carol nói, tôi hướng mắt xuống dưới cây cầu.
Ở đó, rất nhiều phương tiện giống bè với những căn chòi nhỏ bên trên.
Thang dây được kéo từ trên cầu xuống mấy tấm bè đó.
Một cô gái da nâu mặc áo thun và quần sọt xuất hiện từ trong một chiếc bè, nắm lấy cái thang và leo lên.
Vậy là họ ở sống dưới đó và làm ăn trên cầu huh?
Quả là những thương nhân kiên cường.
Tôi xác nhận điều đó và quay lại xe ngựa.
“Mà, thành phố này thật thú vị. Anh muốn ở lại thêm một lúc và đi thăm thú.”
“Rõ ạ. Vậy thì, hãy dừng xe ngựa và đi tham quan thôi.”
“Ở đây có cả chuồng ngựa à?!”
“Vâng. Nhưng khá là đắt ạ.”
Dù có nghĩ thế nào, cỏ không mọc xung quanh đây nên chẳng phải chuồng ngựa sẽ chỉ làm tốn diện tích thôi sao?
Nơi Carol đưa chúng tôi đến nằm ở ngay đầu cầu.
Tại đó,tôi giao Fuyun và chiếc xe ngựa cho họ.
Với một khoản phí thêm, họ sẽ đưa xe ngựa sang một chuồng ngựa ở Dakyat nên vì vậy tôi yêu cầu nó luôn.
Chủ chuồng cười gượng khi Haru nói với Fuyun: ”Nghe lời người đàn ông này được chứ? Nhưng nếu họ đưa mày tới một nơi nào đó lạ lẫm, hãy lồng lên nhé.”
Thận trọng, đề phòng trộm, tôi bỏ hàng lại vào trong túi vật phẩm.
“Phải rồi, anh sẽ đưa chúng cho 2 em.”
Tôi lấy cái túi có dây kéo ra và đưa cho 2 cô gái.
“Chủ nhân, chỗ vàng này để làm gì vậy?”
“Đó là vàng để tận hưởng nơi này đấy. Mỗi em 1000 xu nhé.”
“Nhiều quá.”
Yup, 10 xu bạc, tính theo tiền Nhật sẽ là khoảng 100,000 Yên. (khoảng 20 củ 8)
Chả có ai lại mang trong mình 100,000 Yên đi lang thang giữa lễ hội đâu.
Cảm giác như chúng tôi là đại gia đang đi du lịch vậy.
“Nhờ có Carol mà chúng ta mới tiết kiệm được tới 4500 xu nên em cứ dùng tiền thoải mái những lúc thế này đi. Nếu không dùng hết thì tiết kiệm chúng càng tốt. Với cả, Carol hoàn toàn ngang hàng với anh và Haru mà.”
“Ichino-sama, anh đang coi Carol như một đứa trẻ phải không? Dù trông như thế này nhưng Carol cũng sắp 17 tuổi rồi đấy.”
Carol phản đối.
Tôi thật sự đã coi em ấy như một đứa trẻ.
Trong lúc nghĩ lại xem mình đã làm gì sai,
“Chỉ là Chủ nhân lo lắng cho Carol thôi.”
Haru giải thích.
Yup, support tốt lắm.
“Chủ nhân không lo lắng vì chị đã có sức mạnh nên chị thấy ghen tị với Carol đấy.”
Điều Haru nói đã giảm bớt căng thẳng.
Chờ đã, không phải điều này rất nguy hiểm sao?
Chẳng lẽ đây là cái flag ‘hai tay hai đóa hoa’, tôi cần đối xử với họ như nhau à?
… Tôi thường thấy bọn main trong game với anime đi cùng tới 5-6 em gái nhưng tôi tự hỏi liệu họ có thấy khó xử như mình bây giờ không?
“Ah … đúng rồi, vì đây là thành phố đầu tiên chúng ta tới, sao không cùng tham quan nó nhỉ? Dù sao thì anh cũng thấy cô đơn nếu phải đi một mình.”
““Vâng♪””
Cuối cùng,chúng tôi đã quyết định sẽ đi dạo cùng nhau.
Có rất nhiều quầy bán đồ ăn, trông giống hệt như các quầy hàng ở lễ hội đền.
Mua mấy cái bánh kẹp trông khá giống hamburger với thịt nướng và rau cải kẹp giữa bánh mì hết 4 xu 1 cái với mấy chai nước, chúng tôi vừa ăn vừa ngắm nhìn thị trấn.
Có một cửa hàng bán phụ kiện và búp bê gỗ, và giờ 2 cô gái đang nói chuyện với nhau.
Tôi nghĩ rằng con gái thường hay nói về mấy thứ kiểu thế nhưng,
“Cái trâm cài này chỉ có 3 xu thôi ư!? Nó làm từ vỏ sò nhưng thiết kế lại thật kỳ công. Nếu mua hết chỗ này và đi bán lại … chúng ta hẳn sẽ lãi to.”
“Con búp bê gỗ này—trông như búp bê gỗ trong cung điện hoàng gia. Tôi muốn có một con làm đối thủ để luyện kiếm khi lớn lên. Chủ hàng, ông có con búp bê nào to cỡ này không?”
“Erm, làm ơn hãy bán cho tôi tất cả chỗ trâm cài tóc này. Vâng, tất cả. Còn nữa, nếu ông có thứ kiểu như giấy chứng nhận rằng số hàng này đã được mua ở nơi đây, hãy bán cho tôi luôn. Vâng, thông tin trên hàng hóa là thứ mà các Thương nhân muốn nhất.”
“Đây là cỡ lớn nhất rồi ư … hn-, tệ thật. Hn-, chắc không còn cách nào khác ngoài việc tự làm lấy. Có lẽ sẽ cần một con để làm mẫu. Xin lỗi, con búp bê gỗ này … eh? Piru-chan? Nó có cả một cái tên? Sẽ hơi khó để chém sau khi đã cho nó một cái tên nhưng mà, nó vẫn sẽ phục vụ tốt cho việc luyện tập thôi. Hãy cho tôi một con.”
…Eh?
Hoàn toàn khác với cuộc nói chuyện mà tôi tưởng tượng ra giữa các cô gái trong cuộc mua sắm.
Đây là cách con gái mua đồ sao?
Nhìn Haru cẩn thận vác theo con búp bê dài 1m và Carol hài lòng cầm một cái túi chứa đầy trâm cài làm từ vỏ sò, tôi vô tình nghiêng đầu thắc mắc.
Đi về phía trung tâm cây cầu, các chương trình biểu diễn đường phố và quầy hàng trò chơi xuất hiện nhiều hơn.
Có một hàng ghế đá, chúng tôi ngỗi xuống đó và xem các trò vui
Buổi biểu diễn kiểu William Tell , một người cầm cung bắn xuyên quả táo để trên đầu một người khác, khá ấn tượng.
Tuy nhiên, người đàn ông cầm cung là một Cung thủ Lv23, kỹ năng hoàn hảo để quẩy trò này.
Tình cờ, buổi biểu diễn được thực hiện bởi một cửa hàng bán táo và mọi người có thể mua 10 quả với giá 20 xu. Carol nói thế là hơi đắt nhưng lại lưu ý giá cao là do lớp bọc.
Giữa các cửa hàng, cũng có vài cái ít khách.
“… Cái này là …”
Tôi nhìn một cách kỳ quặc vào thứ được đặt trong cửa hàng.
Một thanh kiếm bạc cắm vào một tảng đá.
Có một cái biển cắm trước nó, trên đó ghi lịch sử của thanh kiếm.
【Thanh kiếm huyền thoại chỉ có thể rút ra bởi anh hùng—Excalisur.】
(TL: dell phải lỗi gõ chữ đâu. tác giả này thích thay đổi các cái tên nổi tiếng bằng việc thay chỉ một kí tự.) (Katsu: và anh main sẽ thành vua Arthur, nhầm Arsur chứ nhỉ)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Katsu: ơ thế cuối cùng vẫn là Fuyun ak Katsu: em đúng là za bezt đấy Haru Katsu: hôm nay tao bao tất cả cái quán này Trans: …*Vỗ trán*….Chứng tỏ luôn tối nay đi em@@ / Katsu: *vỗ trán*, định gọi cớm thì bấm nhầm bố nó số FBI, thôi kệ đi Katsu: yêu cầu lão author xin lỗi các thiếu nữ trên toàn thế giới ngay lập tức Một anh hùng dân gian Thụy Sĩ. Theo truyền thuyết, Tell là một sát thủ chuyện nghiệp sử dụng nỏ