Góc dịch giả: Lần đầu lên sóng và cũng là lần đầu dịch truyện. Vì là lần đầu nên mình không có nhiều kinh nghiệm và sau khi copy từ word ra thì font chữ lỗi tùm lum phải mò sửa từng từ một bạn nào bik cách để không bị lỗi phông chữ thì làm ơn chỉ minh
Mình dịch truyện này là để học tiếng Anh tiện thể luyện khả năng cào phím
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện
H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Dead Soul
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------------------------------
Trong căn phòng của một căn hộ gia đình.
Một căn phòng quá rộng chỉ cho 2 người ở, anh trai và em gái.
Giấy chất thành đống trên bàn và hộp thư điện thoại cũng bị lấp đầy bởi email.
“Miri, Oniichan cảm thấy như mình đã trở thành một vị thần”.
Tôi càu nhàu trong khi nhìn vào tấm bưu thiếp cùng lá thư được gửi tới hôm nay, báo cáo cho cô em gái Miri bé nhỏ của tôi, người vừa trở thành học sinh trung học.
Lý do là vì người dân Nhật Bản đang cầu nguyện cho tôi.
Họ cầu nguyện nhiều đến mức khiến tôi muốn tự trao cho mình ân sủng.
“Ah, thư cầu nguyện hôm nay lại tới à?”
Dù sự thật em ấy là thành viên gia đình mà tôi yêu quý nhất, cô em gái của tôi vẫn dễ thương ngoài sức tưởng tượng . Sau khi uống sữa xong, em chọc tôi trong lúc nghịch hai bím tóc.
Miri liếm sữa quanh môi trước khi cất chỗ sữa còn lại vào tủ lạnh. Tôi không còn đủ năng lượng để bảo em ấy không được uống sữa trực tiếp từ hộp ở độ tuổi này và ôm đầu.
Thư cầu nguyện, hay nói cách khác,
『Không may, ngài đã không đạt được sự kì vọng của chúng tôi lần này. Nhưng chúng tôi cầu nguyện cho Kusunoki Ichinosuke-sama sẽ thành công khi tiếp tục nỗ lực trong tương lai』
là thông báo từ chối từ nhà tuyển dụng, thứ mà kiểu gì cũng có lời “cầu nguyện” được viết trong đó nên nó là thư cầu nguyện. Một sự mỉa mai quá dễ nhận thấy.
“Dù anh không được nhận vào làm cũng không sao. Onii, anh giàu mà, không phải sao?”
“Số tiền đó không thuộc về anh. Nó hoàn toàn là di vật và bảo hiểm nhân thọ của bố mẹ, và Miri cũng đã làm tăng lượng tiền đó lên nữa.”
Ba năm trước, bố mẹ chúng tôi qua đời trong một tai nạn giao thông. Những người liên quan khác cũng ra đi nốt nên cuối cùng họ không thể xác định được đó là lỗi của ai, và chúng tôi không được nhận tiền trợ cấp. Sau đó, từ bảo hiểm nhân thọ, chúng tôi được để lại một khoản tiền chỉ là nhỏ nếu để chi trả mọi thứ trong cuộc sống, nhưng có thể nói là khổng lồ nếu chi tiêu ngắn hạn.
Thời điểm lên 17 tuổi, tôi - một thằng nhóc năm 3 cao trung - đã bỏ học không chút lưỡng lự.
Tôi tự kiếm sống bằng công việc bán thời gian. Tôi tiết kiệm khoản tiền bố mẹ để lại và khoản tiền bảo hiểm để trả học phí tương lai cho người đang học trường tư – Miri. Miri đã rất tức giận khi tôi tự ý bỏ học.
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi có thể sống như thế … Nhưng 3 năm sau, khi tôi 20 tuổi, Miri bắt đầu chơi cổ phiếu . Đã thế em ấy còn dùng tên tôi mà không hỏi ý kiến của tôi.
Và sau đó, chỉ trong 3 tháng em ấy đã tích lũy được một gia tài.
Cô em gái trung học của tôi đã kiếm được lượng tiền mà phải tính theo đơn vị tiền tỉ .
Điều đó thật khó tin. Dù vậy, tự ý mượn tên người khác là một tội ác.
Tất nhiên, dù nó được chất đống trong tài khoản dưới tên tôi, số tiền đó thực chất do em gái tôi kiếm được. Nó không hợp lí nếu tôi tiêu chúng.
Bỏ qua lo ngại về chi phí sinh hoạt của em gái, tôi bỏ công việc bán thời gian và cố gắng kiếm việc làm. Nhưng buồn thay tôi đã thất bại 100 lần liên tục, và kỉ lục vẫn đang tiếp diễn.
“Đúng rồi, hay là làm một người chăm sóc? Thật đáng ngạc nhiên, có vẻ có một nơi cần người chăm sóc nam.”
Trong khi nhìn vào thông báo tuyển dụng, Miri gợi một công việc mà tôi chưa nghĩ tới.
“Hơn nữa, Onii rất giỏi trong việc chăm sóc người khác nên anh chắc chắn nên bước chân vào con đường của người chăm sóc.”
Tôi tưởng tượng mình trở thành một người chăm sóc và không xác định được hình ảnh đó.
“Sẽ khá là rắc rối nếu yêu cầu trình độ chuyên môn …. chỉ yêu cầu Trình Độ Giúp Việc Nhà Cấp 2?”
Tôi có một linh cảm sau khi xem khóa học thương mại phổ biến. Đây là một xã hội coi trọng trình độ chuyên môn trên tất cả.
Dù vậy trình độ học vấn cũng rất quan trọng.
"Anh có thể bắt đầu khóa hoấn luyện như một người học việc. Anh có thể xem xét học phí như vốn đầu tư ban đầu mà, vốn đầu tư ban đầu đấy . Như một kết quả, kể cả khi già đi anh vẫn sẽ được tuyển dụng. Chứng nhận quốc tế của người chăm sóc sẽ được nhận sau khi làm việc chăm chỉ trong 3 năm. Nếu nhận được nó thì sự nghiệp của anh sẽ như một chân trời rộng mở.
"…. Em am hiểu một cách đáng kinh ngạc đó, em gái."
"Đó là vì em đã nỗ lực tối đa để nghiên cứu vì lợi ích của Onii."
Trong khi cảm thấy may mắn vì có cô em gái như vậy, tôi đồng thời thấy mình thật thảm hại.
Tôi gần như đã dùng hết số tiền tiết kiệm được từ công việc bán thời gian. Một khi điều đó xảy ra, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mượn tiền cô em gái của mình.
"….Oh, nếu không đi ngay, anh sẽ ko kịp buổi phỏng vấn hôm nay mất."
Đứng trước gương, tôi chỉnh lại mái tóc xoăn tự nhiên và kiểm tra bộ đồ tuyển dụng.
Tôi thắt chặt và chỉnh lại cho thẳng chiếc cà vạt nâu sọc đỏ.
"Ah, ah, yup. Xin lỗi đã làm phiền!"
Cùng lúc đó tôi luyện giọng cho buổi phỏng vẫn.
Tôi luôn giữ được bình tĩnh cho tới trước lúc phỏng vẫn. Nhưng vì lý do nào đó, tôi lại mất bình tĩnh trong khi phỏng vấn.
Tôi thật sự ko hiểu tại sao.
Nhân tiện, tôi đã đọc gần hết các loại sách liên quan tới phỏng vấn và những chủ đề quan trọng khác.
Trước lối vào, việc xỏ đôi giày da trong khi vặn tay nắm cửa đã trở thành thói quen với tôi.
"Onii, mua kem vị sukiyaki trên đường anh về nhà nhé." (Sukiyaki là một loại lẩu của nhật)
Miri thò đầu ra từ cửa phòng khách và yêu cầu.
"Loại kem kì dị đó đã không còn bán ở bất kì đâu nữa rồi."
"Anh có thể kiếm được nó tại cửa hàng Family Eleven trước nhà ga đấy."
"Oki. Nếu anh không tìm được nó thì anh sẽ mua pudding đậu phụ tảo bẹ luộc đúng không?"
"Thật đúng như mong đợi từ Onii. Anh thật hiểu Miri!"
Yeah, anh biết em là một Getemonist chân chính rồi. (Getemono = đồ kì dị ,kém chất lượng và Getemonist là người sử dụng mấy cái thứ kia XD)
Một thứ như pudding đậu phụ tảo bẹ luộc, em ấy cũng cho cả sốt caramel vào chawanmushi. (Trứng hấp kiểu Nhật)
Nó cũng ổn thôi nếu chỉ một lần, tôi muốn được chứng kiến trận đấu giữa Miri VS Surstromming. (Surstromming = Cá Chích biển Baltic lên men , một trong những món kinh tởm nhất thế giới , không có ý xúc phạm đâu)
Dù chỉ nhìn Surstromming thôi cũng đủ để lại một vết sẹo (vào tâm hồn). Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho nó rồi.
Chờ đã, tại sao mình lại nói như thể mình sẽ mua Surstromming vậy?
Tôi sẽ không mua nó. Sẽ là vấn đề khác nếu Miri yêu cầu tôi mua nó. Nhưng tôi không có tiền để lãng phí cho một trò chơi khăm như vậy từ khi mua nó trên A°zon-san tốn hơn 5000 yen.
Ra khỏi tàu điện ngầm, tôi qua nhà ga gần nhất và đi bộ tới tòa nhà công ty.
Tôi chỉ còn một ít thời gian trước khi phỏng vấn. Nghe nói tốt nhất nên tới công ty 5 phút trước lịch hẹn nên tôi cần phải nhanh lên.
Tôi xác nhận đèn tín hiệu dành cho người đi bộ. Đừng có nhầm tôi với những thành phần vô dụng của xã hội luôn lờ đi đèn tín hiệu. Ta không thể biết được nguy hiểm đang rình mò ở đâu.
Đèn màu xanh, không có vấn đề!
Hoặc đó là điều tôi nghĩ. Âm thanh từ chiếc còi xe rú lên đập vào màng nhĩ của tôi. Không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tôi thấy một chiếc xe tải đang lao thẳng vào mình.
Tôi sẽ chết như vậy!
Nhìn lão tài xế, có lẽ phanh không hoạt động, vì ông ta trông đang cực kì hoảng hốt.
Nguy hiểm!
Tôi kịp thời nhảy ngược ra đằng sau né chiếc xe tải. Chiếc xe vụt qua ngay trước mắt tôi. Tôi đã được cứu chỉ trong một phần giây. Chuyện này thật sự nguy hiểm.
Fu, Tôi gần như đã có một chuyến đi đến thế giới khác. Đùa thôi.
Bị xe tải đâm và bị gửi tới thế giới khác là thứ xuất hiện thường xuyên trong truyện tiểu thuyết gần đây mà.
Mặc dù vậy, không thể nào những thứ như thế có thể xảy ra ngoài đời thực.
Chiếc xe tải đâm sầm vào điểm cuối đối diện giao lộ thì dừng lại và bắt đầu bốc khói.
Tôi tự hỏi có phải chiếc xe không được bảo trì đúng cách không?
Chờ đã, mình không có thời gian.
Tôi có nghĩa vụ phải làm chứng sau khi chứng kiến hiện trường tai nạn, nhưng tôi phải ưu tiên bản thân trước đã. May mắn thay, còn có những người khác chứng kiến ngoài tôi, vậy họ có thể làm chứng hộ tôi.
Đèn tín hiệu cho người đi bộ đang nhấp nháy màu xanh.
Oki, mình vẫn có thể đi qua thế này. Và nó xảy ra khi tôi vừa nghĩ như vậy.
"Oh không! Lũ ngựa điên đang chạy ra khỏi xe tải!!!"
Eh???
Một số lượng lớn ngựa phi ra từ xe tải, thở phì phò một cách bạo lực.
Và sau đó, chúng hí lên và lao thẳng vào tôi ... chìm trong đàn ngựa hoảng loạn - và tôi mất ý thức.
Còn chẳng có đủ thời gian để thấy đau, tôi chết.
Đíu, thực ra nó đau vl.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tác giả:
Cảm ơn bạn trước
Sẽ rất phấn khởi nếu nhận được comment, review, đánh giá và bookmark của các bạn độc giả
Trans: Con nhà người ta / Katsu: tui là tui rất muốn có imouto như thế Trans: quỳ / Katsu: ...... Trans: điều quan trọng cần nói 2 lần Trans: con em đang hack não main Trans: Brocon / Katsu: cảm động quớ Trans: com lê , cà vạt cho bạn nào ko bik Trans: chỗ này ko hiểu lắm / Katsu: thì cũng giống như khi kiểm tra miệng ấy, học bài rồi nhưng đến lúc lên bảng lại quên Trans: 100 lần chứ ít gì Trans Eng: vãi cả khẩu vị XD Trans: Truck-kun đó ^^ Trans & Katsu: Chưa thôi em! Katsu: really? Trans: đen hết phần người khác =.= / Katsu: Truck-sama mà đã xuất hiện thì dù muốn hay ko chú vẫn phải xuyên ko thôi, chia buồn Trans: LOL (laugh out loud) tức cười lớn tiếng cho bạn nào nghĩ mình nói chữ l*n