Góc dịch giả: Yo! Katsuki đây!
Lâu ko gặp. Đợt rồi team thi nhiều quá nên ko trans được.
Cơ mà yên tâm, mới tuyển thêm được trans nên chắc tiến độ sẽ ngon lành như cũ thôi.
Mọi ý kiến đóng góp của các bạn về bản dịch đều được chào đón dù gạch đá hay ko và những lời comment của các bạn là động lực mình dịch truyện. H xin mời bạn đọc truyện
Trans: Nori
Edit: Katsuki
---------------------------------------------------------------------------
Có vẻ như việc dọn dẹp ở vùng lở đất của thung lũng phía nam đã bị hoãn lại.
Đó là vì quái vật thường xuyên xuất hiện tại địa điểm đó và những người không biết chiến đấu đều phải chạy tìm nơi trú ẩn mỗi khi điều đó xảy ra.
Việc gửi đi những hiệp sĩ để bảo vệ trong khi họ làm công việc dọn dẹp đã được cân nhắc nhưng vẫn chưa ấn định thời gian để dọn dẹp mớ hỗn tạp đó.
Phương pháp còn lại là gửi một yêu cầu đến các mạo hiểm giả, nhưng hầu hết mạo hiểm giả ở bên ngoài thị trấn đều đã được thuê hộ tống thương nhân chạy trốn khỏi lũ quái, số lượng nhỏ còn lại trong thị trấn thì đã nhận yêu cầu bảo vệ nơi đó.
Tình trạng hết sức đáng báo động.
Dân cư trong thị trấn hẳn sẽ cảm thấy lo lắng khi hàng loạt người có khả năng chiến đấu rời đi.
Vì lí do đó, Suzuki và nhóm cậu ta quyết định sẽ bảo vệ nơi này.
Hai ngày trôi qua kể từ khi thị trấn chìm rối loạn, chúng tôi ghé qua nhà của vài trưởng tộc sống ở gần Ferruit.
Theo tự nhiên thì hơn 90% cư dân ở Dakylat are những người du mục nên hầu hết họ sẽ ở lại bộ lạc của mình.
Đây là ngôi nhà một lãnh chúa của bộ lạc nắm giữ nhiều quyền lực nhất cho nên tôi những tưởng nó là một nơi tuyệt vời, nhưng lại chỉ là một ngôi nhà tạm bợ.
Nói thật, nếu mọi người cùng vào thì chật phải biết.
Ở đó, Suzuki và nhóm cậu ta đã đánh mất sự tín nhiệm của mình qua sự kiện bạo động vừa qua.
Nghe nói người đã bảo vệ thị trấn lần này, cuối cùng, là Alessio chứ không phải họ.
Và anh ta có đề cập rằng nếu thông tin các hiệp sĩ đã thất thủ trước lũ quái vật bị truyền ra khắp thế giới, sức mạnh của Dakylat sẽ bị hoài nghi và nó sẽ mời gọi những thế lực hỗn mang vào bên trong đất nước.
Jofre, Elise và chúng tôi đều đồng ý như thế.
Julio nói cậu ta sẽ nghe theo quyết định của Jofre, còn Milky ngay từ đầu đã chả có tí hứng thú nào trong vụ này.
Sutchino nói rằng cậu ta không cần danh tiếng và danh vọng, miễn là nhận được phần thưởng rồi phải đón nhận những ánh nhìn cau có của mọi người, nhưng lãnh chúa đáp rằng phần thưởng chỉ là vàng thì quá đơn giản và trao cho cậu ta 10 xu vàng.
Và khi nghe về vấn đề ở thung lũng phía nam, Suzuki và nhóm cậu ta cùng Jofre, Elise và Julio đồng loạt đứng dậy.
Sutchino trông có vẻ lưỡng lự nhưng, dường như ở vùng đó có mạch trầm tích vàng và nó đã bị cuốn trôi đi bởi vụ lở đất.
Sutchino ngay lập tức bật người dậy khi nghe rằng có thể có vàng trộn lẫn bên trong khu sạt lở đất.
Sutchino đang nắm giữ một viên ngọc bí ẩn có thể giải phóng bức tượng của nữ thần khỏi nghi lễ ấy và đem nó trở về trạng thái bình thường.
Khách hàng đã tin tưởng rằng cậu ta không phải là người ở Ferruit nên cuối cùng cậu không được nhận thêm phần thưởng nào cả.
Cậu ta kêu la rằng như thế là lừa đảo.
Tuy nhiên, vì cậu ta đã bị lừa trong một cuộc đàm phán không thông qua Guild Mạo hiểm giả, chẳng ai có thể giúp cậu ta cả.
Bộ lông cừu vàng không thể bán được với cao như những vật phẩm giá trị khác nhưng Carol nói với cậu ta rằng, mọi thương nhân có thể mua nó với gia cao đều đã trốn thoát khỏi đất nước này rồi cho nên, phần lớn bây giờ chỉ có thể mua nó với giá rẻ mạt mà thôi, hơn nữa cậu ta cũng chẳng thể đổi nó thành vàng.
Đó hẳn là lý do cậu ta muốn có tiền ngay bây giờ.
Nhân tiện, chúng tôi đã lịch sự từ chối yêu cầu ấy.
Tôi hiểu rằng nếu Suzuki và nhóm của cậu ta muốn khởi hành ngay bây giờ thì họ không cần thêm thành viên mới nữa.
Chẳng phải vì tôi không muốn mọi người biết nghề nghiệp của mình là thất nghiệp đâu nhé.
Mà là vì có rất nhiều điều tôi không thể làm nếu có những người khác ở xung quanh thôi.
Thí dụ, tôi vẫn chưa hoàn toàn kiểm tra xong kỹ năng「Hikkikomori」và Thế giới của Tôi.
Tôi dự tính sẽ ở lại một nhà trọ ở Ferruit một thời gian để hoàn thành những việc trên.
※※※
5 nhày đã trôi qua kể từ lúc mà lũ quái vật tràn ra và tấn công Ferruit.
Trong căn phòng trọ mà tôi đã hoàn toàn xem như là nhà của mình.
“O … o … o …”
Tôi nghe thấy một giọng nói bí ẩn.
Đồng hồ báo thức bị hư rồi à?
“O … Oha … Oha … O …”
Nó bị hỏng nặng luôn rồi ư?
Tôi tỉnh dậy và nhìn sang bên cạnh mình.
Một cô gái tóc đen đang ngồi tư thế seiza trên giường.
Mặc dù phần tóc mái dài đã che đi đôi mắt, tôi vẫn có thể khẳng định rằng cô ấy đang xấu hổ. bởi gò má cô đang đỏ ửng lên.
“Oha … Ohayo …”
Cô ấy mặc trang phục bằng lụa.
Đó là bộ trong những quần áo tôi đã mua cho mọi người vì có thừa vàng.
Bộ đồ có viền cổ áo rộng nên cái vòng cổ nô lệ lộ ra rõ hơn bình thường.
“ … Ohayogozaimasu.”
“…Ah, chào buổi sáng , Malina…đúng là, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô đổi với Carol hoặc Haru hay sao?”
Malina lắc đầu dữ dội khi được tôi hỏi.
Hôm qua, Carol, Haru và tôi đã bàn xem ai sẽ ngủ chung phòng với nhau vào buổi tối.
Carol và tôi đã ngủ chung phòng vào đêm hôm trước nên theo lượt thì là Haru ngủ chung với tôi.
Tuy nhiên, tôi đã cùng Haru luyện kiếm hết cả ngày hôm qua.
Mặc dù trạng thái sẽ tăng khi lên cấp, nhưng kiếm kỹ thì lại cần kỹ thuật và kinh nghiệm.
Vì thế tôi đồng ý với quan điểm của Haru, rằng kỹ năng của chúng tôi sẽ bị ủ dột nếu thỉnh thoảng không đánh với đối thủ là con người.
Rồi, khi chúng tôi trở về,
“Ichino-sama, anh đã mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi nên hãy ngủ cùng phòng với Carol hôm nay. Bởi vì anh sẽ không thể rũ bỏ sự mệt mỏi nếu ngủ cùng Haru-san đâu ạ.”
và Carol nói với ngụ ý hiểu rất rõ những việc chúng tôi thường làm về đêm.
Nhưng thẳng thắng mà nói thì đó là sự thật, nên tôi không thể khước từ được.
Đó là khi,
“Không, hôm nay tôi sẽ ngủ một giấc ngủ ngàn thu với Ichino.”
Marina nói. Tôi không muốn ngủ ngàn thu đâu nhé.
“Đương nhiên là tôi se gỡ mặt nạ ra. Bởi vì đây là lúc Malina cần bồi đắp sức chịu đựng với đàn ông. Nhưng, đừng có để tinh trùng lên não rồi làm gì bậy bạ với em ấy đấy, được chứ?”
Marina đề nghị.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đề cập đến điều này nên cuối cùng, Haru và Carol không còn cách nào khác ngoài đồng ý.
Nhưng, khi tấm mặt nạ được gỡ xuống, Malina lại lo lắng như mọi khi.
Khi tôi tỉnh dậy vào lúc nửa đêm vì một giọng nói kỳ lạ và lắng nghe cẩn thận.
“7291 con cừu, 7292 con cừu, 7293 con cừu.”
Tôi đã sốc khi nghe tiếng cô ấy đếm cừu.
Nếu đếm 1 con trong 1 giây thì cô ấy đã đếm hơn 2 tiếng rưỡi rồi ấy chứ.
Đếm cừu hình thành bởi vì từ ‘sheep’ (cừu) và từ ‘sleep’ (ngủ) có cách phát âm khá giống nhau và nó sẽ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng với những người không quen tiếng Anh như chúng tôi thì tôi không nghĩ là sẽ thấy buồn ngủ ngay cả khi dùng phương pháp ấy đâu, nhưng tôi nghĩ là cô ấy sẽ lo lắng thái quá lên nếu bị tôi bắt chuyện, nên tôi yên lặng nằm cạnh bên.
Tôi không còn nghe tiếng đếm cừu sau một lúc nhưng không rõ là do Malina đã ngủ hay do tôi đã ngủ quên mất.
Tuy nhiên, nhìn vào gương mặt cô ấy, biểu cảm lo lắng dường như lấn át cảm giác mơ ngủ.
“…Cô định đeo mặt nạ vào sao?”
“Ah…tôi sẽ tiếp tục như vậy… cho đến bữa sáng.”
“Tôi hiểu rồi…”
“…Vâng.”
Sau đó, căn phòng chìm vào im lặng.
Tôi đang nghĩ đến những chuyện ngu ngốc như là có thể nghe tiếng của ai đó di chuyển bên ngoài, 「Căn phòng Tĩnh lặng」không hoạt động và Malina nói.
“Er … tôi muốn thay đồ nhưng…”
“À phải, xin lỗi!”
Tôi nói, xoay người lại và,
“Tôi sẽ đi ngay đây.”
“Ah, không… miễn là anh quay lưng sang hướng này…”
“Đ…được thôi.”
Cái sự lo lắng này là gì vậy chứ.
Tôi có thể nghe tiếng sột soạt của quần áo.
Cô ấy đang cởi gì ra thế?
Không, mình đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này?
Mình nên làm gì đây … à đúng rồi, 「Ưng Nhãn」 … nếu dùng cái này thì tôi có thể nhìn đằng sau mà Malina không biết.
… khoan, mình đang nghĩ cái quái gì thế hả?
Nhìn trộm là tồi tệ nhất.
Ngay từ đầu, tôi đã có Haru và Carol yêu mình rồi.
Nếu làm gì đó tại đây thì tôi sẽ mất đi sự tin tưởng của họ.
Tuy nhiên, tôi tự hỏi.
Mặc dù hay nói những câu chuuni, sau khi gỡ mặt nạ ra thì cô ấy trở nên nhút nhát và sợ đàn ông nhưng lại khá mở lòng với tôi, và khá có khả năng sẽ dẫn tới tình cảnh cô ấy mê đắm tôi.
Khoan, mình đúng là thằng ngốc.
Từ khi nào tôi lại nhắm đến harem vậy?
Ngay từ đầu, tôi chỉ nghĩ là lúc này có nên nhìn lén hay không thôi mà.
Chờ đã, ể? Tại sao mình lại nói cứ như có thể nhìn lén được vậy chứ?
“Ichino-san, tôi đã thay đồ xong…có chuyện gì thế ạ?”
Malina lo lắng hỏi khi thấy tôi giậm đầu vô tường.
Tôi nở một nụ cười đáng chát với cô ấy và nói.
“Không có gì… tôi chỉ đang tự hỏi… yup. Như tôi dự đoán, bộ trang phục đó rất hợp với cô đấy.”
“Cá… Cám ơn anh… rất nhiều.”
Nhìn cô cúi mặt xuống và gò má thì đỏ ửng, tôi tự hỏi cô ấy dễ ngượng tới cỡ nào chứ.
Lời tác giả:
Chương này không thực sự có nghĩa là sẽ đi vào route của Malina đâu.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Thế ngồi lịch sự trên 2 chân của người Nhật Katsu: dm, làm t tưởng đang rên chứ Katsu: quéo quèo, m đã dạy cho trẻ nhỏ cái quần j vậy boi Nori: thôi thì nhìn trực tiếp luôn đí =)))) Katsu: tuy đúng là thế cơ mà t vẫn muốn nói, ‘chú nghĩ chú là ai hả?’