Chương 8
__________
"Vậy là cậu bị phạt? Không được ăn và tăng gấp đôi ca làm?"
"Làm sao cô biết?"
"Tường mỏng mà."
"Vậy là cô đã nghe lén?"
"Đã bảo là tưởng mỏng mà."
Miyazono cầm hai lon nước trên tay. Cô ấy đặt một lon lên bàn và đẩy nó về phía tôi. Đó là sữa socola. Tôi còn không biết cái loại này có ở chỗ máy bán hàng tự động. Tôi liếc nhìn Miyazono. Tôi đợi cô ấy nói gì đó. Mái tóc cô ấy thả dài xuống vai, mặc một chiếc áo len rộng kèm với quần thể thao. Đây là phong cách ăn mặc của nhỏ này khi không phải làm việc.
Miyazono mở lon nước và uống nó. Tôi chờ đợi.
"Tại sao cậu lại đi ra ngoài đi dạo thế? Dì Reiko lúc nào cũng biết đấy."
"Tôi không nghĩ tôi ở ngoài lâu đến vậy."
"Có thật là cậu lạc ở đấy không?"
Bạn có thể dễ dàng lạc đường ở Tokyo, nhưng ở cái làng nhỏ này thì còn lâu. Tuy nhiên tôi không nói với cô ấy về Yuki. Nếu tôi nói ra, nó sẽ nghe như một kẻ mất trí vậy. Chẳng có tên học sinh 17 tuổi nào mà lại tin vào ma quỷ cả.
Tôi chỉ đơn giản nói với cô ấy là tôi quên mất thời gian và đi quá xa. Tôi nói với tông giọng bình tĩnh và không vội vàng để tăng tính thuyết phục cho câu chuyện bịa đặt này hơn. Có vẻ cô ấy tin tôi thật. Sau đó tôi mạn phép hỏi Miyazono xem có một truyền thuyết ma ám nào ở ngôi là này không.
Miyazono để lon nước xuống và khoanh tay lại.
"Truyền thuyết ma ám? Hmm..."
Cô ấy nghĩ một lúc.
"Tại sao chứ? Cậu thấy gì đó trong rừng à?"
"Không nhưng mà..."
Khoan đã, có gì đó không đúng. Làm thế nào mà Miyazono biết tôi đi vào rừng?
"Tôi có nói với cô là tôi đi vào rừng không nhỉ?"
Biểu cảm của cô ấy vẫn bình tĩnh. Miyazono uống hết lon sữa socola.
"Không, nhưng tôi đoán là cậu đi vào rừng. Chẳng có nơi nào khiến cậu bị lạc ngoài chỗ đó."
"À ừ...Tôi không nhìn thấy gì ở đó cả. Chỉ có tuyết, cây cối, và bầu trời thôi."
Chúng tôi im lặng một lúc. Ngồi đó, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, như hai con người trưởng thành ngồi ở một quán bar nào đó, suy nghĩ về những vấn đề xảy ra trong cuộc sống đời thường, lo lắng và nhận ra chẳng có giải pháp nào ở đáy ly cả.
"Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm. Nếu cậu muốn ra ngoài đi dạo, tức là cậu không muốn ở đây. Nếu cậu không muốn ở đây, điều gì đã đưa cậu đến nơi này thế?"
Tôi đã làm việc với cô ấy được 1 tuần và đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện một cách nghiêm túc với Miyazono mà không phải những lời nói rời rạc khi gặp nhau ở hành lang. Vậy nên tôi đã kể với cô ấy về thành tích của mình và hình phạt cho nó. Tôi nghĩ cô ta sẽ cười thẳng vào mặt tôi, nhưng khi tôi kể xong cô ấy gật đầu.
"Nó cũng khá ấn tượng đấy."
"Cảm ơn vì đã khen."
"Nhưng đồng thời cậu cũng thật kiêu ngạo."
"Tại sao?"
"Nếu cậu muốn tiếp tục cái chiến lược đó, lẽ ra cậu không nên im lặng. Nghĩ thử xem, chẳng có phụ huynh nào vui nổi khi con của họ chỉ ở mức trung bình trong khi đó nó đã có thể vào được đại học Todai."
Tôi cắn trả.
"Vậy cô thì sao? Tại sao cô lại làm việc vào mùa đông ở cái chốn sương tuyết này trong khi đó có nhiều công việc tốt hơn cô có thể làm mà."
Miyazono, như dì Reiko đã nói, 'đáng giá như bạc'. Vào lúc đó tôi đã sửa lại là 'đáng giá như vàng', nhưng dì Reiko bảo dì thích từ 'bạc' hơn nên thành ra như vậy. Có lẽ Miyazono là nhân viên chăm chỉ nhất trong tất cả những nhân viên ở đây. Cô ấy có thể nấu ăn, dọn dẹp và phục vụ khách hàng với sự trưởng thành vượt xa tuổi của cô ấy. Tôi đã từng thấy cô ấy cô ấy làm việc ở lễ tân với giọng tiếng Anh lưu loát, và thậm chí còn ứng biến được một chút tiếng Trung.
Cô ấy nói.
"Tôi sống ở một nơi cách chỗ này 3 giờ đồng hồ đi lại. Cậu biết đấy, một cái thị trấn không ai biết tên với rất nhiều đất nông nghiệp. Tôi khá thích sống ở miền núi, nhưng gia đình tôi quá nghèo để đi đến đó. Vậy nên khi tôi tình cờ tìm được một công việc làm thêm ở trên núi mà tôi có thể ở đó suốt mùa đông, tôi đã quyết định đến đây để làm việc."
"Ở đây chỉ lạnh lẽo và buồn chán thôi"
"Hmmm..."
Cô ấy tựa cằm vào tay.
"Có thể, nhưng tại sao cậu lại không nghĩ rằng ở nơi đây có một số điều kì diệu à? Tất cả mọi thứ dường như đang ngủ như là những chú chim, những con côn trùng, sói và gấu, từng ngọn cỏ cho đến những cành cây. Mạch sống như đang thiếp đi trên thảm tuyết và chúng ta có thể cảm nhận điều ấy trong sự tinh khiết của nó."
Tôi im lặng. Tôi nên nói gì bây giờ? Nó mạng tính triết lý xa hơn cả mong đợi của tôi. Miyazono nhìn ra của sổ, ngắm nhìn tuyết rơi, những ngọn đồi thoai thoải nhô lên, ánh sáng từ nó tỏa ra một vẻ đẹp đến lạ thường.
Cuối cùng cô ấy đứng dậy.
"Chúng ta nên đi ngủ thôi. Ngày mai sẽ là một ngày bận rộn. Và tôi nghĩ dì Reiko sẽ giao cho tôi trách nhiệm giám sát cậu đấy."
Tôi đã luôn muốn làm việc với một cô gái dễ thương. Nhưng không phải với một cái bụng đói meo cùng một con nghiện làm việc như Miyazono.
Chúng tôi đi lên cầu thang, chúc nhau ngủ ngon và đi về hai căn phòng liền kề nhau. Tôi nhìn lên trần nhà, cố gắng lắng nghe 'những vật đang ngủ yên trên tuyết', tiếng sột soạt nhẹ nhàng của Miyazono khi cởi quần áo sau bức tường mỏng, tiếng cô ấy tắt đèn. Tôi nhắm mắt lại và hy vọng ngày mai Miyazono sẽ nhẹ tay với tôi.