See You When the Snow Falls

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

4 10

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

(Đang ra)

Tôi trở thành tên phản diện mắt híp trong game

Amadeus_

Vì một lý do nào đó, các nữ chính liên tục tỏ ra quan tâm đến tôi.

14 26

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

323 1233

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

305 12696

Tập 01 - Chương 09

Chương 9

_________

Ngày hôm sau không thoải mái như tôi mong đợi.

Tôi cọ rửa nhà tắm, nhà vệ sinh, và thậm chí là cả nhà bếp. Tôi rửa bát, lau sàn nhà, phủi bụi đèn tất cả các phòng. Dì Reiko đến để giám sát tôi làm việc, nhìn vào đèn trần để nếu nó có bẩn thì dì lấy cớ để tôi phải cọ lại. 

"Chỗ đó đâu cần làm đâu dì."

"Vẫn phải làm."

"Tại sao? Khách có biết đâu mà lo."

"Nhưng chúng ta biết."

Với những lời đó, Dì Reiko rời khỏi phòng. Tôi phủi lại bụi trên cái đèn. Nó đã hết bụi.

Vào buổi chiều tối, dì Reiko đi ra ngoài có chút việc. Miyazono bảo dì đi họp ở làng, và nhân cơ hội đó tôi tẩu về phòng để nghỉ ngơi một chút. Tôi đã không ăn gì từ sáng tới giờ, và chân tôi như nhũn ra.

Tôi vẵn còn cái lon sữa socola mà Miyazono cho tôi vào đêm hôm qua. Tôi cầm nó lên và định mở nó. Nhưng tôi bất chợt dừng lại.

Yuki.

Cô ấy nói là cô ấy muốn thử tất cả các loại nước ở trong cái máy bán hàng để có thể được giải thoát. Nhưng kể từ lúc dì Reiko không trả lương cho tôi, tôi đã cạn tiền để mua dồ cho Yuki. Nếu tôi về Tokyo, tôi sẽ có được một chút tiền tiết kệm mà tôi đã dành dụm. Nhưng nếu thu nhập của bạn bằng 0 thì 150 yên cho 1 lon sữa socola bỗng trở thành một thứ đắt đỏ.

Tôi sẽ đưa cái này cho Yuki như một món quà thứ hai. Nó không đủ thỏa mãn cái điều kiện kia, nhưng ít nhất nó sẽ là một bước tiến nhỏ cho một linh hồn, một bước nhảy vĩ dại chẳng cho ai cả.

Có ai đó mở cửa phòng tôi. Đó là Miyazono. Cô ấy chẳng thèm gõ cửa hay xin phép gì cả. Chẳng lẽ cô ta quên mất phép lịch sự rồi à? Có thể cô ấy trở thành một cô gái yankee rồi chăng?

"Tôi biết ngay là cậu sẽ ở đây mà."

Tôi im lặng.

"Tôi xong việc rồi. Muốn đi theo tôi không?"

Tôi đứng dậy và lê xác theo Miyazono xuống phòng ăn. Cô ấy bảo tôi ngồi xuống và tôi tuân theo. Xong cô ấy bưng hai băt mì udon ra.

"Ăn đi."

"Nhưng dì Reiko bảo tôi không được..."

"Đừng lo. Tôi đã xin phép dì Reiko để làm một món gì đó từ chỗ đồ thừa cho cậu và dì ấy đồng ý."

Lòng biết ơn dâng trào tận từ họng tôi, tôi cảm thấy nghẹn ngào.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Tôi cầm lấy đôi đũa và ngấu nghiến bát mì. Khi tôi ăn xong, Miyazono trợn mắt nhìn tôi.

"Sao?"

"Tôi chưa bao giờ thấy một ai ăn nhanh như thế."

Cô ấy quay về phần mình và ăn nó.

Giờ thì đến lượt tôi ngạc nhiên. Cô ấy có vẻ xinh đấy, nhưng cô ấy có thể làm việc bằng hai người đàn ông và ăn như họ. Cô ấy ăn xong bát mì nhanh hơn tôi tưởng. Tôi nhìn Miyazono.

"Sao?"

Cô ấy lảng tránh ánh nhìn của tôi, hai má của cô ấy đỏ lên.

"Khi cậu làm nhiều, cậu sẽ cần nhiều calo thôi."

"Cái miệng của cô đang thách thức những định luật vật lý đấy."

"Này! Nó nghĩa là sao chứ?! Đừng có mà phán xét tôi bằng bộ não ảo tưởng của cậu."

"Cô chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi cả."

"Khoan, nghĩa là cậu đang coi thường tôi á."

Chúng tôi cười.

"Cậu có nói là cậu sinh ra ở Tokyo đúng không? Cảm giác thế nào khi lớn lên ở đó?"

"Cô chưa bao giờ đến Tokyo à?"

Cô ấy lắc đầu.

"Gia đình tôi không thích những thành phố lớn nên chẳng bao giờ đi đến đó cả."

"Hmm..."

Tôi phải suy nghĩ thêm về câu trả lời của mình. Tôi không biết làm thế nào để diễn tả Tokyo cho một người chưa từng đến đấy bao giờ. Tôi đã sống ở đó từ lúc sinh ra, vậy nên chẳng có gì đặc biệt đối với tôi cả.

Miyazono nhìn tôi đang đấu tranh tư tưởng, và cô ấy bắt đầu hỏi.

"So với ngôi làng này, Tokyo trông thế nào?"

Tôi lại suy nghĩ về nó thêm một lúc nữa.

"Ở đó có rất nhiều người. Không có đất nông nghiệp hay rừng ở đây cả, chỉ có đường sá ở mọi nơi. Không khí ở đây không trong sạch theo tôi nghĩ, nhưng đồ ăn thì tuyệt vời. Tuy nhiển điểm khác biệt lớn nhất của nó là luôn có việc gì đó để làm. Cô có hể đi mua sắm, chơi trò chơi điện tử ở đây, có thể đến hiệu sách hoặc tìm một nhà hàng nào đó ở khắp mọi nơi trên đường phố, hoặc đi hát karaoke cũng được. Luôn luôn có việc gì đó để làm ở Tokyo. Nhưng ở đây... thì quá im ắng. Chán hơn Tokyo."

"Thế người dân ở đấy thì như thế nào? Họ có tốt bụng không?"

"Uhhh...Tôi không quan tâm cho lắm về nó, nhưng gái ở đây thì xinh đấy."

Khóe mắt Miyazono nheo lại như vừa nghĩ ra trò hay để làm và cố đẩy tôi vào đó.

"Cậu thực sự muốn về Tokyo nhỉ, hmm?

"Ờ."

"Bạn gái cậu đang đợi cậu trờ về à?"

"K-Không."

"Không bạn gái sao...hmmm?"

Nếu bố mẹ tôi không tống tôi vào đây thì tôi đã có thể lụm một em trong kì nghỉ đông này rồi. Có một cô gái mà tôi thích một chút, nhưng mãi đến gần đây tôi mới có LINE của cô ấy. Từ đó chúng tôi vẫn nhắn tin và đ rủ cô ấy đi chơi Giáng Sinh, nhưng giờ thì tôi kẹt ở đây.

Miyazono nhìn lên cái đồng hồ treo tường và bảo dì Reiko sẽ về tầm 10 phút nữa. Chúng tôi dọn dẹp bàn ăn, rửa bát và quay trở lại công việc.

Ngày hôm sau tôi sẽ tìm Yuki.

yankee là chỉ mấy người có phong cách dân chơi bên Nhật á thất vọng tràn trề tưởng sẽ là Yuki chứ