See You When the Snow Falls

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thâm hải dư tẫn

(Đang ra)

Thâm hải dư tẫn

Viễn Đồng

Nhưng đối với thuyền trưởng mới của con tàu ma Lost Home, chỉ có một câu hỏi cấp bách cần giải đáp trước tiên: “Làm sao để lái con tàu này đây?!”

6 13

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

121 1729

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

306 7302

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

279 2914

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

200 6053

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

(Đang ra)

Khi mà tôi đang tư vấn tình cảm cho cậu bạn thân, bỗng dưng cô gái nổi tiếng nhất trường trở nên thân thiết với tôi

Tetsubito Jusu

Một câu chuyện hài lãng mạn bắt đầu với hai người bạn giúp đỡ câu chuyện tình cảm của nhau!

66 1417

Tập 01 - Chương 11

Chương 11

_________

Crắc. Crắc. Crắc. 

Khó mà đoán đây là bước chân của nam hay nữ. Tôi bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng tồi tệ: Dì Reiko. Có thể dì ấy đã về sớm hơn, nhận ra tôi đi vắng và chuẩn bị tới đây chôn tôi xuống dưới tuyết. Xác của tôi sẽ biến mất cho đến cuối mùa xuân, sau đó gấu và những con vật khác tìm thấy tôi và sẽ tiêu hủy toàn bộ bằng chứng còn lại. Không dấu chân, không một cọng tóc, giọt máu nào rơi xuống. 

Thật là một tội ác hoàn hảo.

Ở khúc cua, ai đó đang chạy hối hả tới.

"Yamato-kun!"

Miyazono mặc một cái áo khoắc đen dài xuống đầu gối.

"Miyazono?!"

Em ấy dừng lại và chống tay lên gối. Thở hổn hển.

"Dì Reiko...dì ấy..."

Tôi nuốt nước bọt. Tôi cảm thấy sắp có điềm không lành.

"Dì Reiko vừa gọi về và bảo dì ấy sẽ về sớm đấy."

Tôi như sắp chết tới nơi. Miyazono thấy tôi như vầy rồi kéo tôi đi.

"Đi nào! Nhanh! Nếu không về sớm thì sẽ—"

Chúng tôi chạy bán sống bán chết về.

Tôi không nghĩ lần đầu tiên tôi nắm tay một đứa con gái sẽ như thế này, tệ hơn nữa là với Miyazono. Không phải vì em ấy không xinh. Tôi có thể khẳng định rằng em ấy thuộc mô-típ người của tôi. Không giống những gái khác ở Tokyo. Không trang điểm, không mặc đồ xịn giày xịn. Mái tóc đơn giản, trang phục đời thường, một niềm vui trong mắt em ấy mà tôi không diễn tả được.

Chúng tôi chạy vội về, thay quần áo nhanh chóng, hơn nữa em ấy còn được giao nhiệm vụ quản lý tôi, nên chắc chắn phải thể hiện ra một chút cho khỏi bị nghi ngờ. Em ấy cầm một danh sách phòng của khách, và bảo tôi lên tầng cao nhất dọn dẹp. Khá là bất ngờ khi tầng đấy thường là sẽ có người trực riêng thay vì tôi. Nhưng có vẻ hôm nay, một số thì nghỉ, một số đang ốm hoặc đang trong tình trạng khẩn cấp. Từ đó công việc được đẩy cho tôi và em ấy.

Tôi trèo lên cầu thang với cái cây chổi lau sản trên tay. Tôi phải làm việc thật nhanh vì dì Reiko sẽ tính nhẩm (số giờ làm việc chia số phòng) và sẽ sớm nhận ra tôi trốn làm.

Vậy tại sao tôi phải chọn phòng nhỏ? Cách đó sẽ làm tằng số phòng tôi làm được trong giờ. Hy vọng nó sẽ đủ làm mù mắt dì Reiko. 

Hành lang trống trơn. Khách đều đã đi trượt tuyết. Tôi dùng chìa khóa tổng mà Miyazono đưa cho tôi để mở căn phòng cuối dãy. Đó là cân phòng nhỏ nhất ryokan này, cho 2 người.

Tôi lẩm bẩm.

"Xin lỗi..."

Và bước vào phòng.

Phòng khá bừa bộn. Hai cái vali gần cửa ra vào mở toang và quần áo thì vứt khắp nơi, cảm giác như cái vali vừa phát nổ bắn tung tóe đồ trong đó ra. Hai túi tiện lợi vứt trên sàn có vẻ đã bị vứt lại. Tôi bước tới để dọn chúng.

Tôi đi một lúc xong dừng lại.

Giống như tôi đoán, có hai cái đệm ở đó, nhưng chúng không trống. Có hai người đang ở đó. Một nam một nữ. Khỏa thân. Người đàn ông đang nằm trên lưng người phụ nữ...cả hai người đều thở một cách nặng nhọc. 

Người đàn ông dừng lại.

Hình ảnh đó đang đốt cháy tâm trí tôi. Tôi quên cả thở, loạng choạng bước ra khỏi cửa.

Tôi xin lỗi! Xin lỗi! Rất xin lỗi!!

Tôi chạy vội dọc hành lang, rẽ xuống cầu thang, đâm sầm vào dì Reiko.

im lặng nào anh bạn đủ rồi đấy sắp có chuyện hay =)))