Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Became the Last Princess of the Brown Bear Kingdom

(Đang ra)

Became the Last Princess of the Brown Bear Kingdom

로르텔

Liệu với cơ thể công chúa mới, Đế Quốc đang thoi thóp có thể quay về hoàng kim dưới sự lãnh đạo của cô? Và liệu cô có thể cứu vãn tình hình khi lực lượng Xô Viết đang trỗi dậy mạnh mẽ trên toàn bộ đất

2 21

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

138 1820

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

91 736

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

107 10181

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

(Đang ra)

Túc Mệnh Chi Hoàn - Quỷ Bí Chi Chủ 2

Ái Tiềm Thuỷ Đích Ô Tặc

Phần tiếp theo của tiểu thuyết Quỷ Bí Chi Chủ, một trong những tác phẩm văn học mạng nổi tiếng nhất của Trung Quốc. Câu chuyện lấy bối cảnh vào khoảng 6-7 năm sau sự kiện cuối cùng ở Quỷ Bí Chi Chủ.

34 186

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

495 25458

Vol 1 - Chương 1.2

Solo: Loli666

===============================

Tôi quay vào bên trong và dẫn cô gái tới bàn, và không cần nhìn vào thực đơn, cô đã gọi một ly café đá.

“Vâng, xin hãy đợi một chút.”

Gần đây hầu hết mọi người đều gọi đồ lạnh.

Ừ thì đã là cuối tháng năm, cộng với hiện tượng nóng lên toàn cầu nên nhiệt độ chạm mốc kỷ lục.

Trước khi kịp nhận ra, đã gần hai tháng kể từ ngày tôi lên năm cuối cao trung rồi.

“Quản lý, một café đá.”

“…Làm gì thế hả, mi bị đần à?”

“Huh?”

Khi tôi gọi món, quản lý rướn người qua quầy và tóm lấy đầu tôi.

“Con nhỏ kia, là cái đứa ‘Jirai-kei’ đó… không bất ngờ lắm khi mi không nhận ra vì quần áo và cách trang điểm khác đi… Nhưng phấn son không thể nào che đậy khuôn mặt xinh đẹp đó đâu.”

“Ah… phải rồi, giọng nói! Thảo nào nghe quen quen… Trong người ta khác thế mà quản lý vẫn nhận ra. Tài thật.”

“Nhớ cho kỹ: cách tệ nhất để khiến phụ nữ giận là nhầm họ với ai khác. Khả năng nhận diện là vấn đề sống còn đấy.”

Tôi không biết có nên dựa vào ‘vấn đề sống còn’ kia không bởi chú tôi toàn dây dưa với nhiều người phụ nữ cùng lúc.

Nhưng cũng chỉ đến thế thôi, giờ nói ra thì cũng đã muộn rồi.

“Xin lỗi, nhưng tôi nói chuyện với cổ chút được không?”

“Khoan, khoan, khoan đã. Nếu bị nhỏ hiểu nhầm thì sao? Mi là loại không thể bỏ mặc người khác mà. Có biết hậu quả phía trước sẽ thế nào không hả?”

“Nhưng chưa thử thì sao biết được. Đằng nào, tôi cũng muốn cảm ơn vì chuyện tối qua.”

“…Chắc cháu trai ta là như vậy rồi. Mi giống hệt như thằng anh ấy. Tốt thôi, nhưng nếu con bé là loại tệ hại thì chú sẽ đuổi ra ngay, và rồi mi phải tránh nó càng xa càng tốt.”

“Đã hiểu.”

Có được sự cho phép từ quản lý, hay chính là người chú, tôi bước tới bàn của cô gái.

Nhận ra điều đó, cô ngẩng khuôn mặt đang cúi lên.

Ah, đúng là cái người hôm qua rồi.

Hẳn là vì vẻ ngoài cô khác đi nhiều nên đôi mắt không còn đen thăm thẳm nữa.

Song nó vẫn còn nét ma mị kỳ lạ.

“Tôi có thể nói vài lời không?”

“V-vâng.”

Nghe vậy, tôi ngồi xuống phía đối diện.

Trước khi cô kịp lên tiếng, tôi chủ động mở lời.

“Cảm ơn vì hôm qua.”

“V-vâng?”

“Món mà cô chỉ tôi thực sự rất dễ làm và ngon miệng. Tôi sẽ thêm nó vào các món ruột của mình. Lời khuyên ấy thực sự rất hữu ích.”

“H-hửm!? Tôi… tôi, uh… xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh khi bám đuôi suốt tháng vừa rồi…”

Cả tháng ư!?

Vậy mà tôi không hề biết…

“Nghĩa là… Ah, trước đó, tôi hỏi tên cô được không? Tên… tôi là Chifuji Kei, học sinh năm cuối cao trung.”

Trong thoáng chốc, tôi đã do dự nói tên cho ai đó vừa thú nhận đã bám đuôi tôi.

Nhưng nếu đã hỏi tên người khác thì bản thân cũng nên nói ra.

“Tôi là Raihara Amene. Cũng là năm cuối cao trung. Tôi học ở—”

Cái tên được nhắc tới khá là nổi tiếng, một ngôi trường nữ sinh tích hợp cả sơ trung và cao trung.

“Ah, chỗ đó. Tôi từng nghe đầu vào ở đấy khá cao, nhưng lại không quá khắc khe trong quy định.”

“Vâng. Nhờ thế mà họ không phàn nàn gì việc tôi nhuộm tóc.”

“Ra vậy.”

Raihara-san chỉ vào tóc mình, với phần bên trong được nhuộm hồng.

Đó rõ ràng là một đặc điểm nhận dạng.

Tuy nghe khá ngớ ngẩn nhưng việc thay đổi phong cách lại giúp cô không bị phát hiện.

Hôm nay, cô diện váy sáng màu và áo len đan thanh lịch, kết họp với kiểu tóc tết nhẹ.

Nếu nhìn vào thì sẽ đúng kiểu ‘một Onee-san dịu dàng tốt bụng’.

(Lớp màu hồng trên tóc kia trông không hề kỳ quặc, hẳn là nhờ khuôn mặt xinh đẹp lấn át mất.)

“Tuyệt nhỉ. Trường tôi thì nghiêm khắc về trang phục, bù lại thì dễ trong chuyện làm thêm.”

“Thật ư? Anh học ở đâ—”

Raihara-san bỗng dừng lại và liên tục lắc đầu.

“Không phải tôi cố ý moi móc thông tin đâu!”

“T-tôi không nghi ngờ chuyện đó.”

Hay mình nên làm thế nhỉ? Hmm…

Giống hôm qua, cô gái này không có vẻ gì là nguy hiểm từ cách nói chuyện.

“…Dù sao thì sao cô lại theo đuôi tôi? Khá chắc là chúng ta vốn không quen biết gì tới độ như thế.”

Tôi không tự tin tới mức nghĩ một mỹ nữ phải lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả cố đào lại thì tôi cũng không nhớ đã từng gặp ai đó tương tự.

“Um, chuyện đó… tôi xin lỗi nhưng… umm… nghe có vẻ hơi kỳ, nhưng tôi đang giả cách.”

“…giả cách?”

“Vâng…”

Theo sau lời xin lỗi, Raihara-san nói tiếp.

“Thật không biết phải xin lỗi sao cho đủ khi chỉ vì lý do ích kỷ của tôi mà…”

“Thật ra cũng chẳng gây hại gì nghiêm trọng nên tôi không để tâm đâu. Nhưng ý cô ‘giả cách’ là sao?”

“Nó liên quan tới việc vì sao tôi ăn mặc như vậy. Tôi có một bệnh lý, thứ mà tôi muốn cai nhưng lại không thể. Tôi nghĩ mình nên bắt đầu giải thích từ đó.”

Raihara-san mở đầu bằng những lời ấy.

Trước chủ đề liên quan tới bệnh tâm lý, tôi chuẩn bị tinh thần để lắng nghe.

“Tôi thực sự, vô cùng, vô cùng muốn… chăm sóc người khác!”

…Hả?

“Chăm sóc? …người khác?”

“Vâng, tôi có thể cảm nhận được! Nó giống như chất kích thích cực mạnh được bơm vào não khi tôi làm thế!”

“Um, nghĩa là cô cần… chăm sóc người khác?”

“Vâng!”

Tôi không khỏi thắc mắc,

“Cô nói ‘là muốn cai nhưng không thể’, nhưng nó đâu phải chuyện gì xấu xa?”

Sau phần mở đầu đáng quan ngại, tôi đã nghĩ phải là thứ gì đó nguy hiểm hơn thế.

Song nó lại khác so với dự đoán làm tôi bối rối.

Ý tôi là, muốn chăm sóc người khác thì có gì sai chứ?

“Mọi người xung quanh sẽ thông cảm, và nếu Raihara-san thấy vui thì chẳng phải đôi bên cùng có lợi sao?”

“Không hề! Bởi vì… tôi sẽ gây rắc rối cho người khác… nên không được.”

Chăm sóc người khác mà gây lại chuyện ư?

Tuy còn tò mò nhưng biểu cảm u ám kia mách bảo tôi không nên đào sâu hơn nữa.

“Về cơ bản, mọi hành động của tôi đều xoay quanh người khác… và tôi thực sự nên tự chủ hơn,”

Raihara-san nói với giọng buồn bã khi hai vai rũ xuống.

“Tôi có một cặp em gái sinh đôi nhỏ hơn năm tuổi… Chúng cực kỳ dễ thương từ lúc sinh ra… tôi vẫn còn nhớ rõ từ lúc ấy, trong tôi đã có sự thôi thúc này rồi.”

Theo những gì được kể thì khi đó, Raihara-san mới chỉ năm tuổi.

Nghĩ lại thì chắc vốn dĩ cô đã như vậy từ lúc sinh ra.

“Sự chào đời của hai đứa là mở đầu cho chuỗi ngày tươi đẹp… Khi tôi lớn lên, bố mẹ dần bận rộn với công việc nên tôi càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm.”

Dường như đang hồi tưởng lại, gò má của Raihara-san vô thức giãn ra.

“Tuy cực kỳ khó khăn nhưng cũng vì thế mà nó thật tuyệt… Mỗi ngày, tôi thực sự đã thầm ước, ‘Ah, xin bố mẹ đừng về nhà vội.’”

“Vậy khi đó, Raihara-san đã…”

“Hồi tiểu học, mỗi ngày đều vô cùng viên mãn, đến nỗi… Oh, tôi thực sự yêu bố mẹ! Và cả nhà cũng hoà thuận nữa.”

Tóm lại là cô ấy chỉ không muốn dừng nghĩa vụ của một người chị.

Quả là đáng nể với một học sinh tiểu học.

“…Nhưng rồi, hai đứa nhỏ dần lớn lên. Lúc chúng vào tiểu học thì đã có thể tự mình làm nhiều thứ rồi! Tuy không đến nỗi nào vì chúng vẫn còn ở nhà… nhưng… nhưng rồi…”

Tựa như mực loang trên giấy, giọng của Raihara-san bỗng trở nên u tối.

“Tháng ba năm ngoái, sau khi hết tiểu học, tụi nhỏ đã tới Canada để du học… và cả hai đều thích trượt băng nghệ thuật…”

“…Ah.”

Tay của Raihara-san run lên trước mắt tôi, như thể đang tái phát triệu chứng bệnh vậy.