Sẽ thế nào nếu nuông chiều nữ sinh cao trung trông như 'Jirai-kei'?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

(Đang ra)

The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Mizuharu

- Từ ngày đó, Haruto nhận ra sai lầm của mình và bắt đầu dạy cho những cô gái mà đã làm cậu tổn thương cho đến tận bây giờ một bài học! ... Nhưng không hiểu sao, những cô gái mà cậu đã làm cho hiểu ch

32 770

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

92 4352

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

1 7

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

2 4

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

25 461

Vol 1 - Chương 2.4

Solo: Loli666

=================================

“Thật mừng khi thời tiết thuận lợi.”

“Vâng! Hoa cũng rất đẹp nữa.”

Raihara-san tươi cười nhìn quanh.

“Đúng vậy.”

Vừa gật đầu, tôi nhớ lại những lời Kusakabe-san nói vào cuối buổi tưới hoa hôm ấy.

…Raihara-san…rất tốt bụng, xinh đẹp và ấm áp…tớ thực sự biết ơn cậu ấy…

…Nhưng…nghĩ tới mùa hè năm đó…xin lỗi…tớ chỉ cảm thấy…

…cậu ấy là sinh vật khác biệt so với chúng ta.

“…Chifuji-san? Anh ổn chứ?”

“…Không sao. Chúng ta nên bắt đầu đi dạo quanh thôi nhỉ? …Ah, Raihara-san, để tôi cầm túi cho.”

“Không cần đâu! T-tôi tự lo được!”

“Trông nó có vẻ nặng. Haha, với cả quản lý nói đàn ông không được để phụ nữ cầm đồ.”

Nếu không nói thế, cô ấy sẽ không chịu bỏ cuộc đâu. Xin lỗi nhé, Chú.

…Mà hẳn chú cũng sẽ nói vậy thôi. Phải, cứ cho là thế đi.

“Chí ít để tôi cầm lều cho…”

“…Được rồi, cảm ơn anh.”

Tôi nhận lấy chiếc túi đeo từ Raihara-san đang rụt rè.

…Hmm, khá nặng đấy. Quả nhiên tôi nên là người cầm.

“Xin lỗi, tôi không biết quy tắc khi đi chơi với con trai…”

“Tôi cũng thế mà.”

Vì phải bận rộn làm thêm sau khi tan học và cả cuối tuần, tôi chẳng mấy khi đi chơi với con gái.

“…À mà, cái túi này.”

“Vâng? …Ah, n-nó là…”

Trước khi tôi kịp hỏi bên trong có gì, Raihara-san đã bắt đầu hoảng loạn.

“…Không có gì đâu! Thực sự là vậy đó…”

“…Thật ư?”

“…V-vâng, thật đó.”

Ánh mắt của cô cứ đảo trái phải, đôi tay trắng, mảnh mai kia cũng siết chặt rồi thả lỏng, rồi lại siết chặt.

Cách hành xử đó trông vô cùng khả nghi.

Thái độ kỳ lạ và cái trọng lượng này…

“…Có phải cô làm bento cho cả tôi không?”

“…Ah.”

Raihara-san nín thở với hai mắt mở lớn. Người cô run rẩy và rồi trở nên u ám.

“Chỉ là ngẫu hứng thôi…”

“Không cần lo lắng thế đâu, cô cũng đâu làm chuyện gì sai trái…”

“Nhưng…tôi là người đã nói sẽ học cách dựa dẫm! Thế sao tôi lại đem theo bento chứ?”

Ừ thì đúng là thế…

“Xin lỗi…”

“Đây mới là lần thứ hai chúng ta đi chơi mà, nên cũng khó để Raihara-san thay đổi ngay được.”

“Nhưng… uu, t-tôi biết chứ! Tôi không nên làm thế! Đó là một việc tồi tệ! Nhưng, nhưng, nhưng khi tôi nghĩ, ‘mình sẽ nấu cho ai đó’, tay tôi lại run rẩy, cảm giác vui sướng cứ trào dâng trong đầu tôi…! Nó thật sự quá tuyệt và tôi không thể dừng được!”

—Làm việc tồi tệ, tay run rẩy, cảm thấy vui sướng và không thể dừng được…

Một người với phong cách Jirai-kei mà nói vậy thì không ổn chút nào.

“Làm bento là bất hợp pháp.”

“Nhưng nó có lỗ hổng mà!”

“Không hề!”

Vì biết có thể gây ra hiểu lầm nếu để người khác nghe thấy, biểu cảm của cô liền thay đổi.

Nhan sắc của Raihara-san có thể khiến người khác ngại tiếp cận nhưng cô lại là một người rất thân thiện.

“Tuy đúng là đi lệch với mục tiêu của chúng ta nhưng cảm ơn nhé, tôi vui lắm. Còn giờ thì đi thôi.”

“X-xin lỗi…nếu anh đã nói vậy…tôi, tôi sẽ cẩn thận hơn…!”

Một sinh vật khác biệt với chúng ta hửm?

Tôi không thể đồng tình với những lời quá trớn ấy của Kusakabe-san.

Rõ ràng, cô gái đi cạnh tôi hoàn toàn là một con người.

“Nhưng, tôi thực sự kỳ vọng bento mà Raihara-san làm đấy.”

“T-thật ư?”

“Tất nhiên rồi…”

…Nụ cười dễ thương và ma mị ấy như không thuộc về thế giới này.

***

“Hẳn là vì nhiều gia đình tới đây nên bầu không khí thật ấm cúng.”

Raihara-san vừa đi cạnh tôi vừa nhìn quanh.

Quả thực, phần lớn người tới khu vực này đều là đi cùng gia đình.

“Chắc đây là một nơi hợp để đi chơi?”

“Tôi cũng nghĩ vậy… chính xác thì tôi đã luôn cùng gia đình tới đây.”

“Vậy sao? Hẳn Raihara-san phải ghé qua nhiều lần rồi.”

Cô cũng từng nói thế khi gợi ý về chỗ này.

“Vâng. Bố tôi bảo đây là một dịp cầu an.”

“Cầu an?”

“Một trong những ý nghĩa của hoa tú cầu là ‘gia đình sum vầy.’ Bởi vì chúng là nhiều bông hoa nhỏ xếp lại gần nhau.

“Wow, ra là vậy.”

Trước giờ, tôi không hề biết điều đó.

“Chifuji-san, đây là lần đầu của anh nhỉ?”

“Phải…Tôi chưa từng đến dịp nào thế này cả.”

Gia đình sum vầy hửm?

Quả là một ý nghĩa hay.

“Tôi biết tới nơi đây là nhờ có Raihara-san; cảm ơn nhé… Hi vọng hôm nay tôi có thể giúp được điều gì đó.”

“Ah, không! Tôi cũng sẽ cố hết sức!”

Hôm nay là để bù cho lần trước. Mục tiêu vẫn tương tự: học cách nghĩ đến bản thân, biết nói ‘tôi mệt rồi’ khi cảm thấy mệt.

Hôm ấy, Raihara-san không hề xuống sức nên mọi chuyện chẳng đi tới đâu.

Nhưng hôm nay, vừa tản bộ vừa ngắm hoa, chúng tôi sẽ phải đi một quãng đường dài nên kể cả chân của Raihara-san có khỏe thế nào thì cũng sẽ phải thấy mỏi thôi.

Chúng tôi nhìn những đóa hoa và trò chuyện thoải mái suốt quãng đường đi.

Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã rời khỏi thành phố và hương thơm của thiên nhiên trở nên rõ rệt.

“Đi thêm một đoạn nữa sẽ tới ngôi đền. Những bậc thang đá dẫn lên là địa điểm nổi tiếng với hai hàng hoa tú cầu đó. Chúng đẹp lắm.”

“Tuyệt. Tiện tới đấy rồi, chúng ta cũng nên cầu nguyện chứ?”

Cuộc trò chuyện tiếp tục thêm một lúc nữa.

Chẳng mấy chốc, trước mặt chúng tôi là những bậc thang rộng và trải dài thẳng tắp, tạo nên một khung cảnh choáng ngợp.

“Wow~”

Quả thật, hai hàng hoa tú cầu nở rộ quả là tráng lệ.