Solo: Loli666
================================
“Ra vậy, đây là có chủ ý để du khách có thêm thời gian ngắm hoa.”
“Hehe, phải đó. Độ dài của bậc thang cũng là một trong các điểm cộng nữa…. Ah, nếu anh cảm thấy mệt dọc đường thì nhớ nghỉ chân nhé. Cứ thong thả và nghỉ ngơi nếu cần thiết!”
“Raihara-san….”
“Vâng? Ah…t,tôi cũng sẽ làm thế nếu thấy mệt! P-phải, tất nhiên rồi.” Raihara-san lắp bắp rồi cũng gật đầu. “…Oh, cao thật đấy.”
Thật ra từ lúc đâì, tôi đã cảm thấy thế rồi. Đây sẽ là bài thể dục tốt đấy.
“Phải rồi~ Cẩn thận đừng để ngã nhé.”
“Cảm ơn. Tôi sẽ ghi nhớ.”
…Lời nhắc nhở đó bật ra thật tự nhiên. Như thể là bẩm sinh.
Chắc nó đã là một phần của Raihara-san rồi.
“Ugh~ Không nổi nữa! Khó quá mà!”
“Mệt quá~! Thực sự đấy!”
“Rốt cuộc nó dài bao nhiêu vậy!?”
Những lời đó phát ra từ một nhóm tầm tuổi sinh viên ở trước mặt tôi.
Trong khi đó, nhìn lại phía sau.
“Ôi chao…mình có nên đề nghị cầm giúp đồ không nhỉ…nhưng tự dưng hỏi vậy thì thô lỗ quá.”
Một cô gái với phong cách Jirai-kei, trông thì mong mảnh nhưng lại đang thì thầm như vậy.
Có rất nhiều điều tôi muốn tsukkomi.
Nhưng—
Một ngôi đền giữa tựa nhiên với những bậc thang đá dẫn lên. Hoa cẩm tú cầu nở rộ hai bên cùng ánh sáng mặt trời chiếu rọi không gian.
Và giữa cảnh sắc thiên nhiên tuyệt diệu ấy, Raihara-san với trang phục và lớp trang điểm hiện đại tuy trái ngược nhưng lại trở nên lộng lẫy và ma mị khiến tôi không khỏi ngắm nhìn.
“…Chifuji-san?”
“Ah…không có gì.”
—Tôi nhận ra bản thân đã vô thức nhìn chằm chằm cô ấy.
…Cảm giác như một thực thể đến từ thế giới khác vậy. Tuy biết Kusakabe-san không nói đến vẻ ngoài nhưng kỳ lạ thay, tôi trong thoáng chốc đã nghĩ người này là một nàng tiên hay thiên thần tái thế.
“…Được rồi…Chúng ta đã tới nơi!”
“Một bài tập luyện tốt đấy chứ.”
Băng qua những bậc thang, cả hai cũng đã tới được ngôi đền.
Không rõ là do nơi cao ráo hay vì được thoát khỏi việc leo thang, hay bởi nơi đây là một chốn linh thiêng, những ngọn gió thổi quá cảm giác thật dễ chịu và mát mẻ.
“Phải đó! Phew~ Đúng là cao thật mà!”
Oh?
Raihara-san, người có đôi chân khoẻ khoắn so với vẻ ngoài của mình lại có phần mệt mỏi.
Quả là một tin tốt.
Không giống lần trước, tình huống hiện giờ đủ để cô ấy nói rằng, ‘tôi thấy mệt.’
“…Ah, Chifuji-san.”
“Vâng?”
Đến rồi ư?
Tuy chỉ một bước tiến nhỏ đối với tôi nhưng lại cực kỳ trọng đại đối với Raihara-san—
“Anh đang đổ mồ hồi kìa. Đây, tôi có khăn tay này!”
Tôi suýt thì ngã ngửa.
Không, không phải như thế, Raihara-san.
“Cảm ơn. Nhưng tôi có sẵn rồi.”
Vì cảm thấy bất lịch sự nếu để đồ của Raihara-san dính mồ hồi của mình nên tôi đã từ chối. Song trông cô ấy lại thất vọng thấy rõ… Nói ra thì xấu hổ nhưng tôi sợ rằng nếu đồng ý, cô sẽ tự tay lau mồ hôi cho tôi mất. Dù sao thì khá chắc Raihara-san đã thấm mệt rồi.
“Raihara-san, hãy đi cầu nguyện thôi.”
“Vâng.”
Giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi.
Tôi liền đề nghị và ngay lập tức di chuyển.
Sau khi đã cầu nguyện, tiếp theo tất nhiên sẽ là...
“Giờ thì chúng ta đi xuống thôi nhỉ.”
Tôi nói khi nhìn xuống các bậc thang.
Thế này còn hơn cả tập thể dục, và chắc chắn sẽ khiến cô ấy phải nói ra từ ‘mệt’.
“Vâng~ Hãy cố hết sức nào!”
Raihara-san, với hai tay để trước ngực và nắm chặt lại.
Cứ thế, cả hai bắt đầu đi dần xuống cầu thang đá. “Cô có nói là từng đến đây cùng gia đình nhỉ. Hẳn hai đứa nhỏ phải vất vả với chỗ bậc thang này lắm.”
“Hehe, đúng vậy. À mà, cách đây một đoạn là quảng trường với nhiều quầy hàng lắm. Tôi thực sự muốn ghé qua đó.”
“Ah, được thôi.”
Bên cạnh đó, cũng gần tới trưa rồi.
Khi nhận ra, bụng tôi bỗng réo lên.
Cả hai đã cuốc bộ nguyên buổi sáng cơ mà.
Ừ thì tình trạng của tôi không quan trọng. Người cần để tâm là Raihara-san.
Trong lúc nói chuyện, tôi thường để ý sắc mặt và thấy cô có đổ mồ hôi đôi chút.
Chúng tôi đã đi một khoảng đường khá xa rồi còn làm một vòng lên và xuống thang đá nữa, nên không đời nào cô lại không thấy mệt.
Tuy có hơi kỳ khi muốn bạn đồng hành mệt mỏi nhưng… khi tôi nhớ đến cảnh Raihara-san nói rằng quan tâm tới người khác sẽ gây rắc rối và muốn thay đổi với hai vai rũ xuống, tôi không thể làm khác đi được.
“Tới rồi.”
Thở phào một tiếng, tôi cuối cùng cũng chạm bậc thang cuối cùng.
Khoảng thời gian để đi xuống cũng bằng với lúc đi lên.
Giờ thì.
…Tôi cảm thấy mình không nên hỏi xem Raihara-san đã mệt hay chưa.
Cô ấy nên là người tự nói ra bản thân cần gì.
Khi tôi đang nghĩ thế,
“Chifuji-san.”
Cô đăm đăm nhìn tôi và cất tiếng.
“…Xin lỗi, nhưng um…”
Cô ấy thấy có lỗi vì sắp có yêu cầu ích kỷ ư? Tốt, tốt, tốt lắm, chính là nó!
“Oh! Ở kia có chỗ trống kìa! Tôi xin lỗi vì đã không để ý~! Hãy tới đó và ăn trưa nào~!”
Với nụ cười tươi tắn, cô nói thế.
Phải nói là vô cùng tươi tắn mới đúng.
…Cô ấy nghe thấy tiếng bụng tôi réo rồi à?
Tôi không nghĩ nó to đến thế nên khá bất ngờ khi cô ấy nhận ra. “À không… Raihara-san.”
“Vâng?”
Đừng có ‘vâng?’ chứ…
Trên mặt lấm rõ mồ hôi. ‘Cô ấy muốn nghỉ nhưng lại không dám nói ra nên phải dùng người khác làm lý do.’ Khả năng đó hoàn toàn khả thi, nhưng… Raihara-san đâu phải loại người đó.
Dù chưa quen biết được bao lâu nhưng tôi cũng có thể nhận ra điều ấy.
Đơn giản thì cô là kiểu người sẽ ưu tiên cơn đói của người khác hơn sự mệt mỏi của bản thân.
“…Ah, không, um…chuyện đó không ổn…uhh…”
Raihara-san, dường như cũng nhận ra và bắt đầu hoảng loạn.