Solo: Loli666
================================
“Anh thường đến đây không, Chifuji-san?”
“Thỉnh thoảng thôi.”
Một tuần trôi qua và chủ nhật nữa đã tới.
Như đã hứa, Raihara-san và tôi sẽ đi chơi cùng nhau.
“Ra vậy. Tôi đến đây khá thường xuyên—khi tụi nhỏ còn ở đây…”
Biểu cảm của Raihara-san tối sầm, hai vai cũng run lên.
Chúng tôi đang ở khu mua sắm lớn của thành phố—một lựa chọn thường thấy dành cho cuối tuần tại nơi đây.
Bằng chứng là ngay trước mắt tôi có rất nhiều gia đình lẫn cặp đôi.
“Hôm nay, tôi sẽ thay đổi!”
“Phải thế chứ; hãy cố hết sức nào.”
“Vâng!”
Raihara-san siết chặt tay.
Tất nhiên, cô hiện đang mặc theo phong cách Jarai-kei.
“Giờ chúng ta sẽ đi mua sắm, một tình huống để cô có thể ‘làm nũng một chút.’ Cô hẳn sẽ dẫn tôi tới các cửa hàng yêu thích của mình hay nhờ tôi cầm đồ giúp nữa.”
Nghe có vẻ khá đơn giản đúng chứ?
Thì ‘cưng chiều’ có nhiều nghĩa mà.
Đó có thể là sự quan tâm giữa người yêu dành cho nhau hoặc đơn thuần là hành xử ích kỷ.
Vì chỉ là diễn nên sẽ hơi đường đột nếu làm theo hướng đầu tiên.
(Với cả, cô ấy sẽ không muốn làm thế với người mà mình không yêu đâu.)
Chính vì thế, cả hai quyết định sẽ bắt đầu thử với trường hợp sau.
“Cứ kéo tôi tới bất kỳ đâu cô muốn. Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?”
“Cảm ơn anh! Thế thì hãy…”
“Ừm.”
“……..”
“…….?”
“………….”
“…Raihara-san?”
Thời gian cứ thế trôi nhưng Raihara-san chẳng nói thêm gì cả.
Thấy thế, tôi vô thức gọi, và khi tới gần để kiểm tra…
“Raihara-san, c-cô ổn chứ!?”
“…Haa…Haaah…Haa.”
“Raihara-san!”
Mặt cô đổ cả mồ hôi hột còn cơ thể thì run rẩy.
“Ch-Chifuji-san…! T-tôi xin lỗi, u-um…Tôi…tôi…”
“?”
“…Tôi không nghĩ ra nơi nào cả! Tôi chẳng biết bản thân muốn tới đâu hết!?”
Cô đưa hai tay ôm mặt và sợ hãi hét lên.
“Đặc biệt khi nhắc tới ‘chỗ để đi cùng ai đó’ thì còn tệ hơn!”
“O-oh, tôi hiểu rồi!”
Vừa cố trấn an Raihara-san, tôi thầm nghĩ—có vẻ nó đã ăn quá sâu rồi.
Nơi đây có đủ mọi loại cửa hàng nhưng cô ấy vẫn không biết bản thân muốn đi đâu ư?
“Tôi thất bại rồi… không thể tự chủ được…”
Sống ở một thế giới mà câu nói ‘Làm những gì mà bạn muốn là điều tuyệt vời’ trở nên phổ biến, hẳn là điều vô cùng khó khăn với Raihara-san.
“Vạn sự khởi đầu nan mà. Được rồi… thế chúng ta thử cái gì khác dễ hơn nhé?”
“Vâng!”
“Ừm… ta cứ đi dạo cửa hàng bất kỳ nào đó. Nếu cô thấy mệt thì cứ nói nhé.”
Đó là thứ đơn giản nhất mà tôi nghĩ ra được.
“Tôi hiểu rồi! Làm thế thì nhất định sẽ…”
***
“…Chifuji-san.”
“Gì thế?”
“Xin lỗi, um…”
Sau khi dạo qua nhiều cửa tiệm, Raihara-san lên tiếng,
“Chúng ta nên làm gì đây… Tôi chẳng thấy mệt chút nào cả…!”
Một vấn đề khác nảy sinh ngoài việc làm nũng. Hmm…
“Đó là điều tốt mà… Cả hai đã đi bộ kha khá rồi nhỉ? Cô không mệt chút nào à?”
“Có vẻ hông và chân tôi khá là khoẻ. Chắc vì lúc còn nhỏ, tôi luôn bế hai đứa em và tập luyện cùng chúng…”
Phong cách ‘Jirai-keu’ tạo ấn tượng về sự mỏng manh yếu đuối, hoá ra lại trái ngược với tính cách của cổ.
Raihara-san quả thực rất kỳ lạ.
Nghĩ lại thì lần đầu nói chuyện, đúng là cô chạy nhanh khiếp.
“Cô có chơi môn thể thao nào không?”
“Umm, thể thao thì… nhắc tới cuộc thi ma-ra-tông trường, tôi chỉ thấy lo khi nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của mọi người thôi!”
“Ah…”
“Khi thấy ai đó gặp khó khăn, tôi sẽ tự động hỏi, ‘cậu ổn chứ? Cần nghỉ không? Muốn chút nước chứ?’ và rốt cuộc bị giáo viên mắng…”
“Ra vậy…”
Vì hai người em đi du học đều chơi thể thao nên kéo theo Raihara-san cũng tốt trong khoảng thể chất.
Có tài năng là chuyện đáng mừng. Nhưng nếu tính khí thất thường thì sẽ khó mà cạnh tranh hay thi thố gì được.
“Ah, anh có mệt không, Chifuji-san? Ổn cả chứ?”
“Tôi không sao. Làm việc tại cửa tiệm cũng cần khá nhiều thể lực mà.”
“Um. Nhưng hãy nói nếu anh thấy mệt nhé!”
Một Raihara-san khi quan tâm tới tôi lại mang nét mặt vô cùng tươi tắn, khác hoàn toàn so với lúc cố tỏ ra ích kỷ.
“Phải rồi! Đã mất công tới đây, anh có muốn mua gì không, Chifuji-san?”
“Tôi ư? Hm… Ah, chắc tôi cần vài dụng cụ để lau dọn bếp.”
“Thật ư!? Thế thì…”
Và rồi, Raihara-san nở nụ cười độc nhất trên môi.
…Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.
“Đi thôi! Đi thôi! Ở tầng trệt nhiều hàng tốt lắm!”
“Không, um, Raihara-san…”
“Trời đang dần ấm, và mùa mưa sắp tới nên anh sẽ cần đồ chống ẩm mốc đấy~ Tôi có nhiều đề xuất lắm và còn dễ dùng nữa!”
Người mặc theo phong cách ‘Jirai-kei’ lại nói chuyện như thể một bà nội trợ khi kéo tay tôi đi.
“Nhìn mà xem, có rất nhiều hàng tốt đó. Giờ quan trọng là chọn sao cho phù hợp với lối sống và thói quen của anh để sử dụng dễ dàng.”
“R-ra vậy.”
“Chỗ này là hàng phổ thông nhưng phải xem cái nào tối ưu với nhà của Chifuji-san nữa… Bếp của anh là kiểu nào thế?”
Lời giải thích rất rõ ràng cùng giọng nói phấn khích.
…Có vẻ cô đã hoàn toàn chuyển chế độ rồi.
Khoảnh khắc biết kiến thức của mình hữu dụng với ai khác, mắt Raihara-san sáng rực lên.
Dù biết cả hai đang ngày càng xa mục đích ban đầu nhưng tôi không thể nói gì được.
“Um… chà, bồn rửa là kiểu này, còn vòi nước thì giống kia.”
“Hmm-mmhm, vậy thì…”
***
“Ổn rồi, hiện giờ vậy là đủ… Ah!”
Dường như Raihara-san cũng nhớ ra mục tiêu của hôm nay sau khi tôi cầm những chiếc túi chứa đầy dụng cụ lau dọn được lựa chọn tỉ mỉ.
“V, vô cùng xin lỗi! Tôi, tôi…!”
“Tôi cũng xin lỗi vì không kịp ngăn cô lại.”
“Tại sao tôi lại thế này chứ…”
Raihara-san bắt đầu rên rỉ và run rẩy.
“Không ổn chút nào! Dù đã nói tôi phải ích kỷ… Um, ah, tôi không muốn chăm sóc người khác nữa… tôi chỉ muốn sống vì b-bản thân… Uuu~~!”
“R-Raihara-san… Tôi rất biết ơn khi được cô giúp đó.”
“Nhưng tôi… không được! Tôi phải trở thành một người có ước muốn…”
Thấy mặt cô tái nhợt, tôi không thể chịu được mà vô tình hỏi.
“…Tôi thấy việc muốn chăm sóc người khác cũng có sao đâu?”
“Không phải thế! Tôi phải trở thành một người biết bản thân muốn gì mà không cần ai khác… bởi vì, bởi vì…”
Hai vai rũ xuống, Raihara-san lầm bầm bằng giọng lí nhí như không muốn tôi nghe được.
“…quan tâm ai đó, đến cuối cùng cũng chỉ đem lại rắc rối thôi.”
Bầu không khí khiến tôi không thể hỏi những lời đó có nghĩa gì.
Thế nhưng, tôi sẽ sớm hiểu được theo một cách không ngờ đến.