Sau Khi Trọng Sinh, Thanh Mai Trúc Mã Mỗi Ngày Đều Cố Gắng Tán Đổ Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

47 283

Kidnapped Dragon

(Đang ra)

Kidnapped Dragon

Yuzu

May mắn thay, lần này anh đã nắm được bản chất của vấn đề.

142 323

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

85 778

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

7 38

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

34 387

Tập 01 - Chính Truyện - Chương 07 - Trên người cậu rất thơm

"Xoẹt" một tiếng khẽ vang.

Ngọn nến được đốt lên.

Diệp Dư Bạch cầm cây nến nhỏ, bước lại gần bàn, đặt ngay giữa hai người.

“Lúc này mà có bánh kem ăn thì hợp lý lắm đấy. Không thì đúng là lãng phí không khí lãng mạn.”

Cậu ta vẫn còn tâm trạng đùa giỡn.

Cam Lam thở dài, tiện tay dọn lại bàn học.

Cô bỏ phần bài tập đã làm xong vào cặp, rồi lấy ra sách giáo khoa Ngữ văn còn chưa kịp xem trước.

Diệp Dư Bạch thò tay ra, duỗi một ngón, chọc chọc vào trán cô.

“Cúi thấp quá đó. Cứ như thế thì hỏng mắt mất.”

Cam Lam xoa trán, cau mày:“Không cần cậu lo.”

“Ơ kìa, tôi có muốn lo đâu. Là mẹ cậu dặn tôi nhắc nhở đấy nhé.”

Diệp Dư Bạch nói như thể chuyện đó hoàn toàn là thật.

Cam Lam khẽ hừ một tiếng.

Thực ra, cô đã quá hiểu—đây chẳng qua chỉ là một trong vô số trò trêu chọc của Diệp Dư Bạch mà thôi.

Càng thấy cô nghiêm túc đọc sách, cậu ta lại càng muốn phá rối hơn.

Diệp Dư Bạch vươn tay, vuốt nhẹ một lọn tóc của Cam Lam.

“Này, Cam Lam… tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu: sao cậu lại chắc chắn như thế… rằng tôi sẽ đi xem phim với Mai Mai?”

Bàn tay Cam Lam đang giữ lấy trang sách… khẽ run lên.

Vì sao ư?

Lý do… rất đơn giản.

Diệp Dư Bạch là kiểu người… trẻ con đến mức chẳng hiểu vì sao lại muốn tranh giành mọi thứ với cô.

Chỉ lát nữa thôi, cậu ta sẽ tìm thấy trong cặp sách của Cam Lam tấm bưu thiếp có ghi tên "Mai Mai" mà cô “vô tình” mang về.

Cái tên ngốc này, khi đó cứ tưởng rằng mình bị bạn thanh mai trúc mã “cắm sừng”, rồi dỗi suốt một thời gian dài.

Đến đúng ngày chiếu phim, cậu ta nghẹn khí trong lòng, thế là vẫn đi.

Kiếp trước, đúng là cô đã vô tình nhặt về.

Nhưng kiếp này—Cam Lam cố ý làm vậy.

Cô thật sự rất muốn xem thử phản ứng của Diệp Dư Bạch.

Biết đâu...

Vẻ mặt ghen tuông vớ vẩn của "Diệp tổng" tương lai sẽ thú vị hơn cô tưởng?

Có điều, trước khi cậu ta phát hiện tấm bưu thiếp kia...

Còn một bất ngờ nhỏ hơn đang chờ đón.

...

“Kẽo kẹt…”

Một âm thanh gặm nhấm khẽ vang lên sau tủ.

Diệp Dư Bạch "xì" một tiếng, theo phản xạ xoa xoa cánh tay.

“Ơ… có khi nào là chuột thật không?”

“Ừm.”

Cam Lam vẫn lật sách đều đều, ánh mắt không thèm rời khỏi trang giấy. Bộ dáng… hoàn toàn không nao núng.

Diệp Dư Bạch nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Cam Lam, chẳng phải cậu sợ chuột nhất sao? Hôm nay lại bình tĩnh ghê nhỉ?”

Cam Lam ngẩng đầu lên, đáp lại bằng giọng điềm nhiên.

“Sợ thì cũng có ích gì? Cách tốt nhất để vượt qua nỗi sợ… là đối mặt với nó.”

Sau khi tốt nghiệp, cô từng thuê trọ trong mấy khu nhà giá rẻ suốt một thời gian dài.

Chuyện bắt chuột, với cô, chẳng khác gì chuyện ăn cơm mỗi ngày.

Giờ đây, Cam Lam đã hoàn toàn khắc phục được nỗi ám ảnh đó.

Diệp Dư Bạch nhìn cô với ánh mắt nể phục: “Ừm… cậu nói chí lý.”

Vừa nói, cậu vừa cầm cây lau nhà dựng trong góc.

“Tôi đi xử lý nó luôn đây.”

Lời còn chưa dứt—

Một con chuột đen to tướng chui vọt ra từ sau tủ.

Diệp Dư Bạch vừa mới lấy hết dũng khí, chưa kịp làm gì thì đã hét lên một tiếng kinh hoàng rồi nhảy phắt lên ghế.

“Ối mẹ ơi… cái cái cái—?!”

Cam Lam khoanh tay, đứng yên nhìn cậu ta mà không biết nên cười hay thở dài.

“Cậu cao mét tám mấy, cơ bắp rắn chắc mà sợ chuột tới mức này á?”

Kiếp trước, Diệp Dư Bạch cũng từng sợ chuột đến chết khiếp như thế.

Thậm chí mãi cho tới khi trở lại Diệp gia, làm tổng tài oai phong lẫm liệt… cũng vẫn không chữa nổi tật này.

Kiếp này—xem ra, vẫn chẳng thay đổi gì mấy.

“Sợ chuột là chuyện hết sức bình thường mà! Liên quan gì đến cơ bắp chứ!”

Diệp Dư Bạch chậm rãi ngồi xổm xuống, mặt mày méo xệch vì sợ hãi.

Hai tay cậu run rẩy đưa cây lau nhà cho Cam Lam.

“Huynh đệ tốt… cậu không sợ thì mau xử lý nó đi! Đuổi đi cũng được!”

Cam Lam nhận lấy cây lau nhà, điềm nhiên đặt vào góc tường.

Sau đó, cô lại bình thản ngồi xuống như chưa có gì xảy ra.

Diệp Dư Bạch tức giận giậm chân:“Nói bao nhiêu đạo lý, sao cậu lại đầu hàng rồi?!”

“Giờ mất điện, bắt sao được?” – Cam Lam ngẩng đầu, giọng bình tĩnh đến mức khiến người ta nghẹn họng.“Đợi nửa tiếng đi. Nửa tiếng nữa sẽ có điện lại.”

Ánh mắt Diệp Dư Bạch nhìn cô… càng thêm phức tạp.

...

Mà nửa tiếng, nói dài thì không dài… nhưng để ngồi chờ thì không dễ chịu chút nào.

Diệp Dư Bạch rón rén bê ghế, mặt dày mày dạn ngồi sát lại bên Cam Lam, còn tiện thể ôm lấy cánh tay cô.

Cam Lam: “…”

Nhìn cái vẻ “chim nhỏ nép vào người chim mẹ” của Diệp Dư Bạch—

Trong lòng cô… bỗng thấy có chút kỳ cục thật sự.

Ở kiếp trước, hễ có chuột là cả đám lại chạy vào phòng Cam Lam trốn như ong vỡ tổ.

Diệp Dư Bạch còn mặt dày chen lên giường cô, ngủ chung suốt một đêm.

Kiếp này, vẫn là căn phòng cũ, vẫn là người cũ…

Nhưng bây giờ, Diệp Dư Bạch lại ngồi sát vào Cam Lam thế này, cứ như thể đang dính hẳn vào người cô.

“Diệp Dư Bạch, cậu ngồi tránh ra một chút đi. Dựa sát thế này… nặng lắm.”

Cam Lam nhích cánh tay ra, nhưng cậu ta chẳng buông mà còn cố tình dán chặt hơn.

“Này!”

Cô bực mình, chọc một ngón tay vào trán cậu.

Diệp Dư Bạch đột nhiên nói: “Trên người cậu thơm ghê.”

“Dạo này ăn gì vậy? Mùi cứ như hoa với sữa ấy.”

Cam Lam ngẩn người.

Diệp Dư Bạch càng dí sát lại, ra sức hít hà một cách trơ trẽn.

“Là kiểu hương sữa trộn với mùi hoa nhè nhẹ ấy.”

Cam Lam nín thở.

Cô ngây người nhìn cậu, còn cậu thì cũng chẳng rời mắt khỏi cô một giây.

Hai má Cam Lam bắt đầu nóng bừng. Cô vội vàng đẩy cậu ta ra.

“Cậu tránh ra đi! Có mùi gì đâu chứ…”

Diệp Dư Bạch thở ra một hơi, hơi ngại ngùng gãi đầu.

“Thật mà. Thơm thật đấy…”

Cậu lẩm bẩm, lại lén lút liếc nhìn Cam Lam.

Nhờ ánh nến màu cam dịu dịu, cậu bỗng nhận ra—gò má Cam Lam đang ửng hồng.

Khóe môi cậu cong lên, lại dịch sát hơn, cố tình vuốt nhẹ lọn tóc bên thái dương cô.

“Ở cạnh tôi, cậu biết đỏ mặt luôn hả?” – vừa nói, cậu vừa khoác tay qua vai cô.

“Ê ê, nhìn này! Mặt càng đỏ hơn rồi kìa!”

Cam Lam nghiến răng:

“Cậu ngồi cho nghiêm chỉnh được không? Trên người không có xương à?”

Tiếc là… sức cô không đủ.

Đẩy mãi cũng không nhích được cậu ta ra nửa phân.

Nắm đấm mềm nhũn đập lên người Diệp Dư Bạch chẳng khác gì cào nhẹ, không những chẳng có tác dụng cảnh cáo, mà lại khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm kỳ quặc—như thể là từ chối mà lại không thật sự muốn tránh xa.

Trong lòng Diệp Dư Bạch… bỗng thấy ngứa ngáy kỳ lạ.

Nhất là khi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng của Cam Lam ngay trước mắt…

Cậu bỗng muốn đưa tay lên—véo một cái thử xem sao.

Nhưng rồi… vừa nghĩ tới đây là bạn thân từ bé của mình, Diệp Dư Bạch lại giật mình.

Cậu vội rụt tay về.

Nhà họ Diệp chỉ có đúng một cậu con trai là cậu ta.

Nếu cậu mà "bẻ cong" thật… thì Diệp gia coi như tuyệt hậu.

“Rồi rồi, không trêu cậu nữa đâu. Cứ đọc sách tiếp đi.”

Diệp Dư Bạch lùi ra, giữ khoảng cách đúng một cánh tay với Cam Lam.

Cậu tiện tay lấy một quyển sách, dựng lên làm vách ngăn giữa hai người.

Từ góc độ này nhìn sang… cậu có thể thấy rõ hàng mi dài và rậm của Cam Lam, đôi môi đỏ mọng, và cả ánh mắt có chút đăm chiêu, phảng phất ưu tư.

Đẹp thật. Tiếc là… con trai. – Diệp Dư Bạch âm thầm thở dài.

Nếu bạn thân từ thuở nhỏ của cậu là con gái thì tốt biết mấy.

Như vậy… cậu có thể…

Không! Không được!

Một tiếng hét vang lên trong đầu.

Cảm giác chính nghĩa và đạo đức còn sót lại trong lòng lập tức phủ định ý nghĩ đó.

Mình sao có thể nảy sinh tà niệm với bạn thơ ấu của mình chứ!?

Mình đâu phải không có cô gái nào thích!?

Nhưng…

Những cô gái xung quanh…

Hình như không ai chu đáo và dễ thương được như người ngồi bên cạnh đây cả.

Càng nghĩ… Diệp Dư Bạch càng thấy bực.

Cậu điên cuồng vò đầu.

Cam Lam liếc mắt nhìn hắn.

Nàng không thấy vẻ mặt ảo não của hắn giấu sau quyển sách, mà lại thấy quyển sách giáo khoa bị hắn cầm ngược.

"Đồ ngốc." Nàng thầm thở dài: "Đây là thèm hơi gái đến phát điên rồi sao?"