Cam Lam mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, khoác thêm chiếc quần thể thao lùng bùng, bước ra khỏi phòng.
Diệp Dư Bạch hoàn toàn không phủ nhận việc mình vừa dùng dây thép cạy khóa phòng người khác.
Nhưng mà, cậu cũng chẳng hề cảm thấy có gì sai trái.
Ngược lại, còn lớn tiếng tuyên bố đầy chính nghĩa:
“Tôi là lo cho cậu thôi! Lỡ cậu chịu không nổi áp lực ở trường, treo cổ trong phòng thì tôi còn kịp thời cứu người, đúng không?”
Cam Lam thật sự cạn lời với cậu ta.
Trông cô yếu đuối đến mức đó sao?
Đúng là… chó không bao giờ thấy mùi phân thối cả.
Diệp Dư Bạch đã bày phần ăn tối ra đĩa, còn cực kỳ chu đáo chuẩn bị thêm cả tương tỏi.
“Nếm thử cái này đi. Mẹ tôi làm đấy, ngon hơn mấy quán vớ vẩn dưới lầu nhiều.”
Cam Lam “ừ” một tiếng.
Cô dùng thìa nhỏ múc một ít tương, cho vào bát canh, nhẹ nhàng khuấy đều.
Bưng bát lên, cô khẽ húp một ngụm.
Vị cay nồng, đậm đà… khiến cả bát canh như bừng tỉnh, tràn đầy linh hồn.
Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, nước chấm do dì Diệp làm vẫn luôn là số một.
Ngay cả khi đã lên đại học, Cam Lam cũng thường xuyên đến nhà Diệp Dư Bạch ăn ké.
“Ăn nhanh lên đi. Ăn xong nhớ dọn dẹp bàn giùm cái, tôi còn phải vô phòng đọc sách nữa, hắc hắc.”
Diệp Dư Bạch ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn, xong xuôi thì lập tức chui vào phòng, còn không quên khóa cửa lại.
Nghĩ tới vẻ mặt nóng vội khi cậu ta lao vào phòng, Cam Lam cũng đại khái đoán được cậu đang vội làm gì.
Cô cũng chẳng buồn vạch trần.
Với cái kiểu mặt dày vô sỉ của Diệp Dư Bạch, biết đâu lát nữa cậu ta còn khoác vai rủ cô cùng xem mấy thứ đồi trụy thì đúng là không dám tưởng tượng.
...
Trời đã hoàn toàn tối sầm.
Cam Lam chậm rãi ăn xong phần của mình, lau bàn, gom hộp thức ăn đem gói lại, buộc túi rác cho gọn gàng.
Diệp Dư Bạch có phải là người thích học không?
Rõ ràng là không.
Tuy là học bá thật đấy, năm nào cũng đứng nhất nhì trường, nhưng cậu ta chưa từng tỏ ra thích học. Tất cả chỉ là nhờ vào thiên phú.
Thế gian này, vốn dĩ đã không công bằng.
Những người luôn chăm chỉ học hành như Cam Lam, ngược lại lại chẳng bao giờ đuổi kịp những tuyển thủ mang thiên phú bẩm sinh.
Cam Lam trở về phòng, cũng khép cửa lại.
Cô mở cặp sách, lấy bài tập về nhà ra, phân loại từng phần một cách cẩn thận, rồi từ tốn làm từng bài.
Cam Lam vốn giỏi các môn xã hội—như ngữ văn, lịch sử, địa lý…
Nhưng chỉ cần nhìn vào mấy bài toán thôi là đầu đã thấy ong ong.Viết suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, mà cũng chỉ mới hoàn thành được hai bài. Mà hai bài đó… mới chỉ làm xong câu hỏi nhỏ đầu tiên.
Nhìn vào khoảng trống trắng xóa còn lại trên đề, Cam Lam khẽ gãi đầu.
Trọng sinh—đúng là có chút bất lợi.
Những kiến thức từng học ở kiếp trước, bây giờ… không còn nhớ được bao nhiêu.
Đặc biệt là những môn vốn đã không giỏi, thì lại càng mơ hồ hơn nữa.
Chỉ có văn và sử là còn đọng lại đôi chút.
“Dù sao thì cũng đã tám năm rồi mà…”Cam Lam nằm bò ra bàn, khẽ thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn "ting" một tiếng.
Cô cầm lên xem.
Là tin nhắn từ Diệp Dư Bạch.
Diệp Dư Bạch: “Ê hê! Có muốn qua phòng tôi làm bài tập không?”
Cam Lam: “…”
Cô quen tay trả lời bằng một loạt dấu chấm lửng, rồi đặt điện thoại xuống.
Cùng Diệp Dư Bạch làm bài tập? Hậu quả là cả hai đều không làm xong nổi một bài.
Dù sao thì, phòng cậu ta chỉ toàn trò tiêu khiển với đống thứ gây mất tập trung.
Nếu Cam Lam bây giờ vẫn còn là con trai, thì đánh nhau chí chóe, lăn lộn như trước cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại, cô là con gái rồi.
Phải biết giữ khoảng cách với Diệp Dư Bạch mới được.
Tin nhắn lại đến.
Diệp Dư Bạch: “Rốt cuộc cậu có qua không?”
Cam Lam: “Không.”
Diệp Dư Bạch: “Cậu mà qua đây, tôi cho cậu xem đĩa Naruto lậu tôi mới mua hôm qua.”
Cam Lam: “…”
Cô chống trán, thở dài một hơi.
Phải rồi… cô quên mất, năm đó ai cũng mê Naruto.
Chỉ là, bây giờ cô không còn là “cô của năm đó” nữa.
Cô đã biết trước kết cục câu chuyện rồi—liệu còn có hứng thú với đĩa lậu nữa không?
Đúng lúc này...
Cửa phòng Cam Lam vang lên tiếng gõ nhẹ.
Giọng của Diệp Dư Bạch vọng từ bên ngoài vào.
“Này, cậu thật sự không xem Naruto à? Tôi tốn bao nhiêu công sức mới mua được cả bộ đấy! Chất lượng hình ảnh siêu nét luôn, không xem thì tiếc lắm đó!”
Cam Lam thở dài, đứng dậy khỏi bàn.
Ra đến cửa, cô mở nhẹ cánh cửa phòng.
Trên tay Diệp Dư Bạch, đúng như dự đoán—là một đống đĩa lậu còn mới tinh, đóng hộp gọn gàng.
Cam Lam nhìn cậu, lại liếc sang đống đĩa trong tay cậu ta, khẽ siết chặt các ngón tay.
“Cậu đợi tôi một chút.”
Cô xoay người trở vào, lôi bộ đề toán khó nhằn nhét vào cặp, đeo lên vai rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc này, bên ngoài trời đã bắt đầu nổi gió.
Gió lạnh đập mạnh vào khung cửa sổ, vang lên những tiếng “ầm ầm” đanh gọn.
Diệp Dư Bạch khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, bĩu môi một tiếng "tsk".
“Haizz… mất cả hứng. Hôm nay lại sắp mưa rồi.”
Cam Lam nghe thấy lời đó, bước chân khựng lại đôi chút.
Một mảnh ký ức cũ—lặng lẽ chồng lên hiện thực.
Cô đi đến, ngồi xuống đối diện với Diệp Dư Bạch, đặt cặp lên bàn, rút bộ đề ra.
Diệp Dư Bạch dùng chân tiện tay đá cửa đóng lại.
Cậu tùy ý chọn một đĩa bất kỳ, nhét vào máy chiếu mini.
Giai điệu quen thuộc của Naruto lập tức vang lên.
Cam Lam cầm bút lên, tiếp tục giải đề toán còn dang dở.
Cô vô tình ngẩng đầu, liếc qua tập bài của Diệp Dư Bạch.
Trên đó chỉ có đúng ba chữ.
Ba chữ… lại còn giống hệt nhau: Giải! Giải! Giải!
Cam Lam nhìn thấy mà chỉ biết im lặng xoa trán.
Thôi thì đành cúi đầu, tiếp tục tập trung vào phần bài của mình. Mặc kệ cái tên phá đám kia.
“Cam Lam! Mau nhìn này! Sắp đến kỳ thi Chunin rồi, hú hồn ~”
Cam Lam: “Cậu xem đi. Đừng gọi tôi.”
“Đệt mợ! Nhìn cái đoạn này nè, ngầu lòi luôn ấy!”
Cam Lam: “…”
Khó khăn lắm cô mới có chút cảm hứng để làm toán, toàn bị cậu ta cắt ngang.
Cái tên này… đúng là chuyên gia phá đám!
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Dư Bạch: “Gần đến giờ làm bài tập rồi đấy?”
Diệp Dư Bạch ngả người dựa ghế, bĩu môi: “Mai là thứ Bảy mà? Gấp gì chứ.”
Cam Lam: “Nhưng Chủ Nhật cậu phải đi xem phim với Mai Mai.”
Diệp Dư Bạch khựng lại, nhíu mày, ánh mắt trở nên kỳ lạ: “…Tôi nói rồi, tôi không muốn đi mà.”
Cam Lam khẽ lắc đầu.
“Cậu sẽ đi thôi.”
Kiếp trước, cậu đã đi rồi.
Và kiếp này… có lẽ cũng không ngoại lệ.
Nhưng đó là lựa chọn của Diệp Dư Bạch. Cam Lam sẽ không khuyên ngăn, cũng chẳng cần cổ vũ.
Diệp Dư Bạch nhìn vào ánh mắt cô, thoáng có chút phức tạp.
Nhưng cậu không hỏi gì thêm.
Xem một mình cũng chẳng có gì thú vị—Diệp Dư Bạch dứt khoát tắt máy chiếu, đứng dậy ngồi vào bàn học.
Vừa mới ngồi xuống ghế.
Ngoài cửa sổ, vang lên một tiếng sấm.
“Rầm…”
Một tiếng sấm trầm nặng vang lên ngay bên tai.
Mưa đột ngột trút xuống như thác, không báo trước, không chần chừ.
Diệp Dư Bạch "tsk" một tiếng khó chịu.
Đèn trong phòng nhấp nháy một cái, rồi vụt tắt.
"Mất điện rồi. Cái mạch điện chết tiệt này..."
Cậu đứng dậy, đi về phía tủ, bắt đầu lục tìm nến.
Vừa tìm vừa làu bàu:“Tôi đã nói nhà ở đây không ổn rồi, bố tôi cứ không chịu nghe, nhất định phải dọn tới.”
Cam Lam chống cằm, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ.
Kim đồng hồ đã chỉ 12 giờ 15 phút.
Ở kiếp trước, đúng vào thời điểm này…
Một chuyện đã xảy ra.
Một chuyện khiến cô nhớ mãi không quên.