Sáng sớm cuối tuần.
Đến như đã hẹn.
Diệp Dư Bạch mặc chiếc hoodie mới mua, đi đôi giày thể thao trắng mà cậu ít khi dùng đến, tóc cũng chải gọn gàng bảnh bao. Cậu đến trước cửa phòng Cam Lam, gõ cửa.
“Đi thôi, ra ngoài xem phim nào!”
“Khụ khụ khụ...”
Cam Lam vừa ho vừa mở cửa.
Cô nhìn Diệp Dư Bạch với vẻ mặt yếu ớt.
Diệp Dư Bạch bị ánh mắt nhu nhược đó làm cho rung động.
Nơi mềm nhất trong lòng cậu giống như bị ai đó nhẹ nhàng siết lấy—vừa đau vừa ngứa.
“Tôi bị cảm rồi, không đi được.” Giọng cô khàn khàn, có chút lười biếng.
Cô vừa nói xong đã định đóng cửa lại.
Diệp Dư Bạch lập tức duỗi chân ra, chặn khe cửa.
“Bị cảm?”
Cậu bán tín bán nghi, vươn tay sờ lên trán Cam Lam.
Quả thật… có hơi nóng.
Cậu vốn còn tưởng cô giả bệnh để tránh đi xem phim với mình.
“Vậy thì khỏi xem phim.” – Diệp Dư Bạch nói, tay đã kéo lấy cánh tay cô, lôi từ trong phòng ra.
Cam Lam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bị cậu kéo như vậy, ngay tại chỗ ngã vào lòng cậu.
Mùi quần áo mới xộc vào mũi.
Hình như, Cam Lam còn ngửi thấy một chút mùi nước hoa nam.
Cô ngẩng đầu, nhìn người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Gã này, vì cùng mình đi xem phim... còn chuẩn bị kỹ càng như vậy ư?
Thật kỳ lạ nha.
Diệp Dư Bạch ôm lấy cô, tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Tối hôm đó, cậu đã cảm thấy trên người Cam Lam có một mùi hương kỳ lạ, còn giờ phút này—mùi hương ấy càng rõ ràng hơn.
Có điều, với tính cách keo kiệt của Cam Lam, nếu cậu dám thẳng thừng khen cô “rất thơm”, nhất định sẽ bị ăn đòn.
Diệp Dư Bạch đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chậm rãi buông tay ra.
“Xuống phòng khám dưới lầu thôi, như vậy cậu không cần phải thay quần áo.”
Cam Lam “ừ” một tiếng.
Cô trở về phòng, lấy ví tiền từ trong cặp sách ra, đổi sang giày thể thao.
Thay bộ đồ ngủ ra, tiện tay chọn một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào, rồi chuẩn bị ra cửa.
“Đi thôi.”
“Đã nói là không cần thay quần áo mà…”
Diệp Dư Bạch sờ sờ mũi, không tự nhiên nghiêng mặt đi, lẩm bẩm một tiếng.
“Cẩn thận như vậy, quá giống con gái rồi.”
Câu nói này, Cam Lam không nghe thấy.
Có điều, cô lại từ trên mặt Diệp Dư Bạch, đọc được một tia ngượng ngùng khó hiểu.
Trong lòng cô không khỏi dâng lên một phen kinh ngạc nho nhỏ.
“Tên này, đối diện mình mà còn ngượng ngùng cái gì chứ!”
...
Dưới lầu.
Trong phòng khám nhỏ, lão bác sĩ đang gà gật ngủ.
Nghe thấy có người đẩy cửa bước vào, ông miễn cưỡng ngẩng đầu, liếc nhìn hai người một cái.
“Ngồi đây, tôi khám cho.”
Cam Lam nhìn chằm chằm lão bác sĩ một hồi lâu.
Cô thở dài một hơi.
Nếu không nhớ nhầm, nửa năm sau, vị bác sĩ này sẽ qua đời vì ung thư gan.
Cam Lam còn từng đến dự tang lễ của ông.
Giờ đây, còn có thể gặp lại ông… cô thấy trong lòng có chút cảm khái.
Sau khi kiểm tra đơn giản, bác sĩ kê đơn thuốc cho cô.
“Không có vấn đề gì, chỉ là cảm cúm nhẹ thôi.”
Ông xé tờ đơn thuốc, đưa cho Cam Lam.
“Không truyền nước biển cũng được, truyền cũng được, tùy hai người.”
Truyền thì tốn hơn, uống thuốc hạ sốt thì rẻ hơn.
Cam Lam đương nhiên chọn uống thuốc.
Dù sao, hiện tại tình hình tài chính của cô cũng khá eo hẹp.
Diệp Dư Bạch lại có chút lo lắng: “Cái này… uống thuốc thật sự có thể khỏi sao?”
Lão bác sĩ cười xòa: “Có gì mà không thể? Đừng quá căng thẳng, bạn gái của cậu sẽ không sao đâu.”
Diệp Dư Bạch “ơ” một tiếng, kỳ quặc liếc nhìn Cam Lam một cái.
Bạn gái?
Cam Lam rõ ràng là con trai mà!
Cậu còn từng tắm chung với Cam Lam nữa, sao lại bị nhận nhầm là con gái?
Có điều… giọng nói này, đúng là hơi yếu yếu, mềm mềm… thật sự rất giống con gái!
Diệp Dư Bạch đánh giá Cam Lam: “Cam Lam, cậu…”
Cam Lam khẽ ho một tiếng, nói: “Đi thôi đi thôi, cứ uống thuốc là được.”
Cô lập tức đẩy Diệp Dư Bạch về phía cửa.
Trước khi ra khỏi phòng khám, Cam Lam quay đầu lại nhìn lão bác sĩ.
Cô đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Từ, nếu rảnh thì ông nên đi bệnh viện kiểm tra gan đi.”
Không biết có thể cứu được ông không.
Nhưng nhắc nhở một câu, vẫn tốt hơn là không.
Lão bác sĩ sờ sờ gáy, hơi khó hiểu: “Ừ?”
Ông cảm thấy sinh hoạt của mình vẫn khá điều độ, gan chắc cũng không đến mức có vấn đề gì.
Có điều, bị người ta nhắc một câu như vậy… ông cũng thấy hơi thiếu tự tin.
“Ngày mai khu phố có tổ chức khám sức khỏe, tôi đi góp vui vậy.”
...
“Chúng ta đi xem phim đi.”
Cam Lam đột nhiên đề nghị.
Diệp Dư Bạch thì chẳng có gì phản đối, chỉ là thấy cô tinh thần không tốt lắm, nên hơi lo.
“Cậu không sao thật chứ?”
Cam Lam liếc mắt nhìn cậu một cái: “Tôi dù sao cũng là con trai, đừng xem thường tôi.”
Nói thì nghe rất khí thế, nhưng giọng lại mềm nhũn như bông.
Nghe vậy, Diệp Dư Bạch lại nhớ đến lời vừa rồi bác sĩ Từ nói.
Ánh mắt cậu ta theo cổ Cam Lam di chuyển xuống—rơi vào phần trước ngực cô.
Áo mặc dày, lại rộng thùng thình, thật sự không nhìn ra được gì.
Nếu có thể... cởi ra xem thử, thì chắc chắn biết thật giả ngay.
Diệp Dư Bạch khẽ ho một tiếng: “Được thôi, cậu đã muốn đi xem thì tôi đi cùng cậu.”
Vừa nói, vừa đi đến cửa rạp chiếu phim.
Chuẩn bị vào rạp, hai bóng dáng quen thuộc—đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.
Là hai cô gái đã hẹn họ đi xem phim từ trước—Điềm Điềm và Mai Mai.
Diệp Dư Bạch nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật phiền phức.” Nhưng khi bước đến trước mặt hai người họ, cậu liền khôi phục lại nụ cười ấm áp tiêu chuẩn.
“Chào các bạn xinh đẹp.”
Diệp Dư Bạch vừa nói, vừa tiện tay khoác vai Cam Lam, kéo cô vào lòng:“Hôm nay bạn thân của tôi bị cảm, tôi vừa đưa cậu ấy đi khám bác sĩ, nên đến muộn. Thật ngại quá.”
Điềm Điềm và Mai Mai liếc nhìn nhau.
Thật ra, các cô đã chuẩn bị tinh thần bị cho leo cây rồi, không ngờ vẫn còn gặp được.Quả là một bất ngờ dễ chịu.
“Không sao, bọn mình cũng vừa mới đến thôi.”
“Ừ, đúng đấy. Cùng nhau vào trong đi.”
Hai cô gái cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng đảo quanh người Diệp Dư Bạch.
Hôm nay Diệp Dư Bạch ăn mặc chỉnh tề, cả người như minh tinh bước ra từ màn ảnh—thật sự tỏa sáng lóa mắt.
Còn Cam Lam, dáng vẻ ốm yếu, nhưng lại có nét đẹp mong manh khác thường.
Hai người đứng cạnh nhau, không hiểu sao lại có cảm giác… rất xứng đôi.
Bọn họ đi trước, hai cô gái đi phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.
“Tớ đột nhiên ngửi thấy mùi couple gian tình của hai người kia!” Mai Mai hạ giọng thần bí: “Cặp này có chút thơm à nha.”
Điềm Điềm thì lại có phần buồn bã.
Ngón tay cô không ngừng vò lấy vạt áo.
Ánh mắt của cô, từ đầu đến cuối chỉ đặt trên người Diệp Dư Bạch.
Cô không thích kiểu người mỏng manh yếu đuối, cô chỉ thích kiểu ấm áp như ánh mặt trời—giống như Diệp Dư Bạch.
Việc rủ Cam Lam đi xem phim, thật ra chỉ là cái cớ để được ở gần Diệp Dư Bạch hơn mà thôi.
Nhưng bây giờ thì sao? Diệp Dư Bạch không thèm nhìn cô một cái thì thôi đi—ngay cả Cam Lam cũng không để mắt đến cô!
Cô rốt cuộc… chẳng có một chút cảm giác tồn tại nào sao?
Sắp tới khu soát vé.
Điềm Điềm cắn môi, lấy hết dũng khí, mặt dày chen lên, nhất định phải ngồi vào giữa Diệp Dư Bạch và Cam Lam.
Diệp Dư Bạch lập tức trầm mặt, ánh mắt không vui nhìn sang cô.
“Điềm Điềm, cậu ngồi đây làm gì?”