Nửa giờ trôi qua trong lặng lẽ.
Kèm theo một tiếng “tít” giòn tan, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Diệp Dư Bạch kinh ngạc nói: “Cam Lam, cậu học được cái bản lĩnh liệu sự như thần này từ khi nào vậy?”
Cam Lam xua xua tay.
“Không có gì.”
Công thành thân thoái.
Diệp Dư Bạch nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ như đang nhìn thần tượng:
“Vậy… bây giờ có thể bắt chuột rồi chứ?”
Cam Lam “ừ” một tiếng, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Diệp Dư Bạch dọn bàn ghế tới, chắn ngay lối ra.
“Tiếp theo thì sao?” – Cậu căng thẳng nhìn Cam Lam.
Cam Lam xắn tay áo, cầm lấy cái ghế đẩu. Ánh mắt cô hờ hững liếc qua cậu một cái.
"Cậu cởi giày ra, lên giường ngồi đi, đừng cản trở."
...
Mười phút sau.
Cam Lam vứt chiếc ghế dính máu trong tay, tiện tay nhặt cái hót rác và chổi, hốt những xác chuột đã nằm thẳng cẳng kia lên, bỏ vào túi rác.
Diệp Dư Bạch run rẩy nhìn cô.
"Ghê thật."
Vừa rồi một màn kia, có thể nói là vô cùng kinh hiểm.
Con chuột kia giãy giụa trước khi chết, nhảy dựng lên, thiếu chút nữa thì nhảy lên giường cậu ta, dọa cậu hồn vía lên mây.
May mắn thay, Cam Lam mắt nhanh tay lẹ, một cú ghế đã hạ gục con chuột kia.
Diệp Dư Bạch cảm động đến mức nước mắt sắp trào ra.
Người này, vẫn là thanh mai trúc mã nhát gan sợ phiền phức của cậu sao?
Trông cô… thật đáng tin cậy.
"Cậu cũng đừng đứng đó nhìn nữa, xách túi rác ra ngoài vứt đi."
Cam Lam vừa nói vừa bổ sung thêm một câu.
"Đừng quên chuyện cậu vừa hứa với tôi. Nửa tháng tới, việc vệ sinh bồn cầu với nhà tắm là của cậu."
Diệp Dư Bạch nhìn cô, thần sắc phức tạp: “Cam Lam à, giữa tôi với cậu là gì chứ… đâu cần phải tính toán chi li như thế.”
Trời biết cậu ta ghét việc nhà đến mức nào.
Cam Lam đáp gọn: “Cần thiết.”
Cô đâu phải bảo mẫu miễn phí cho Diệp Dư Bạch, càng không phải kiểu “nha hoàn thiếp thân” lúc nào cũng lo hậu cần cho người ta.
Đã sống kiểu chia đôi, thì phải chia đến nơi đến chốn.
Không thể để cậu ta mãi được lợi không công.
Quan trọng hơn, Cam Lam cảm thấy—mình cần “huấn luyện” cho Diệp Dư Bạch thói quen gọn gàng, văn minh, biết yêu sạch sẽ.
Không thể cứ trơ mắt nhìn cậu ta luộm thuộm mãi như thế.
Đây là… vì tốt cho cậu ta. Cũng là vì tốt cho mấy fan hâm mộ nhỏ bé cứ mơ mộng về cái tên này.
Nghĩ đến đó, Cam Lam thậm chí còn cảm thấy mình hơi vĩ đại.
Nghĩ là làm.
Cô đeo cặp lên vai, chuẩn bị ra ngoài.
Diệp Dư Bạch vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay cô.
“Cam Lam! Chờ chút đã—tối nay chúng ta ngủ chung đi!”
Sống lưng Cam Lam lập tức cứng đờ.
Cô quay đầu lại.
Đúng lúc chạm phải ánh mắt đáng thương, giống hệt một con chó nhỏ bị bỏ rơi của Diệp Dư Bạch.
Cô lập tức hất tay cậu ra không thương tiếc.
Nam nữ có khác, đương nhiên không thể ngủ chung.
Tai nạn ngủ chung giường xảy ra ở kiếp trước, kiếp này cô sẽ không để nó tái diễn đâu.
“Chúng ta phải giữ khoảng cách, cậu đừng tùy tiện vào phòng tôi. Ngủ ngon.”
Cam Lam nói xong câu này với giọng điệu cứng ngắc, vội vàng chui vào phòng mình. Để lại một mình Diệp Dư Bạch ngơ ngác đứng tại chỗ, cậu xoa cằm, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cô.
Trong bóng đêm, ánh mắt cậu khẽ lóe lên.
"Thằng nhóc Cam Lam này, hôm nay rất kỳ lạ."
Cô càng không cho tùy tiện vào phòng, cậu lại càng muốn vào.
Hạ quyết tâm, Diệp Dư Bạch liền trở về phòng, vơ vội mấy bộ quần áo, mang theo dây thép, đi đến trước cửa phòng Cam Lam, gõ cửa.
Không thấy ai trả lời, cậu liền trực tiếp cạy khóa.
Cam Lam không thể nhịn được nữa, mở cửa.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
“Tôi... tôi sợ trong phòng còn chuột, tôi muốn ngủ cùng cậu.”
Vừa nói, Diệp Dư Bạch liền chen vào.
Ném đống quần áo trong tay lên ghế của Cam Lam, cậu lập tức cởi giày, nằm thẳng lên giường cô.
Cam Lam: “Không biết mấy cô nàng mê muội kia của cậu mà thấy bộ dạng này, sẽ nghĩ sao.”
Diệp Dư Bạch cười hì hì: “Bọn họ không thấy được đâu, cậu giữ bí mật là được!”
Cam Lam: “Cậu to như vậy, chiếm hết nửa giường rồi, tôi ngủ ở đâu?”
Diệp Dư Bạch dang hai tay ra, cười dâm đãng: “Đến đây, ca ôm ngươi ngủ.”
Cam Lam: “...”
Thấy cái tên mặt dày vô sỉ này, Cam Lam liền thấy đau đầu.
Cô suy nghĩ vài phút, rồi bắt đầu thu dọn chăn và quần áo của mình.
Diệp Dư Bạch còn tưởng cô đã nghĩ thông suốt, không ngờ lại nghe thấy tiếng cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Cậu lập tức ngồi dậy.
“Cam Lam, đi đâu vậy?”
“Cậu muốn ngủ ở đây, vậy tôi qua chỗ cậu ngủ.”
Trước khi đi, Cam Lam còn tiện tay mang theo cả đồ nghề cạy khóa của Diệp Dư Bạch.
Diệp Dư Bạch chuẩn bị dùng lại chiêu cũ, nhưng phát hiện mất đồ nghề, không khỏi thở dài.
“Cam Lam thật sự rất kỳ lạ.”
Cậu khoanh chân trên giường Cam Lam, xoa cằm, suy tư.
“Thằng nhóc này, trước đây chưa bao giờ tránh mặt mình như vậy. Chẳng lẽ là... yêu đương rồi?”
Nghĩ vậy, ánh mắt Diệp Dư Bạch liền rơi vào cặp sách của Cam Lam.
“Ừm… để tôi lục lọi xem, biết đâu có bảo bối gì thì sao.”
...
Vài phút sau.
Diệp Dư Bạch tìm được tấm bưu thiếp kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Hay cho con Mân Mân…”
“Muốn quyến rũ ông đây thì thôi đi, lại còn muốn quyến rũ cả hảo huynh đệ của lão tử...”
“Thật là không biết tự lượng sức mình.”
Diệp Dư Bạch bóp tấm bưu thiếp trong tay, rồi tiện tay ném nó vào thùng rác.
Cậu khoanh tay, hậm hực một hồi.
“Khoan đã, Cam Lam ngây thơ như vậy, lại không biết từ chối người khác... nhất định sẽ bị mấy cô gái xấu xa đó lừa gạt!”
“Không được, cuộc hẹn này nhất định mình phải đi!”
“Mìnhphải bảo vệ Cam Lam! Nếu mình không bảo vệ cậu ấy thì ai bảo vệ cậu ấy chứ!”
Trong lòng cậu, bỗng trào lên một cảm giác trách nhiệm không thể gọi tên.
“Đã muốn đi hẹn hò thì... hôm nay mình phải nghĩ xem nên mặc gì mới được!”
Nghĩ vậy, cậu lập tức nhảy xuống giường, bắt đầu thử quần áo.
Thử tới thử lui, ánh mắt Diệp Dư Bạch chợt trầm xuống.
“Ha ha, mình đúng là ngốc. Muốn phá âm mưu quỷ kế của bọn họ, rõ ràng có cách trực tiếp hơn.”
Để Cam Lam đi cùng mình, mấy người phụ nữ kia chẳng phải sẽ không có cơ hội tiếp cận sao?
...
Cùng lúc đó.
Nằm trên giường Diệp Dư Bạch, Cam Lam cũng trằn trọc mãi không ngủ được.
“Lúc này, Diệp Dư Bạch chắc đã thấy tấm bưu thiếp kia rồi.”
Cô thở dài, ngồi dậy.
“Mình thử cậu ấy như vậy... hình như không tốt lắm.”
Diệp Dư Bạch bây giờ, cũng chỉ là một học sinh trung học đơn thuần mà thôi.
“Hay là... vẫn nên lấy lại tấm bưu thiếp kia thì hơn?”
Cam Lam lo lắng xuống giường, lặng lẽ đẩy cửa phòng ra.
“Nhưng... thật sự làm như vậy, có thể sẽ thay đổi lịch sử? Mình nhớ, Mân Mân cũng là một trong số những bạn gái cũ của cậu ấy mà...”
Cam Lam càng nghĩ càng rối rắm.
Đi về đến trước cửa phòng mình, cô định gõ cửa.
Nhưng tay lại lơ lửng giữa không trung, mãi không dám hạ xuống.
Bỗng từ bên trong, một bàn tay bất ngờ vươn ra, túm lấy cô, kéo vào.
"Cam Lam."
Cậu nghiêm túc gọi tên cô.
"Ừm?"
Cam Lam không dám ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
Diệp Dư Bạch chặn cô giữa cánh cửa và thân mình.
"Trước kia cậu chắc chắn như vậy, nói tôi sẽ cùng Mai Mai đi xem phim, đúng không?"
"..."
Diệp Dư Bạch nâng cằm cô lên, nheo mắt lại, ánh nhìn sắc như dao cắt.
"Vậy thì bây giờ, tôi nói cho cậu biết—ngày mai tôi sẽ không đi với cô ta, ngày kia cũng không, mãi mãi cũng không."
Cam Lam ngơ ngác nhìn cậu.
Cậu búng nhẹ vào trán cô.
"Cuối tuần này, hai chúng ta—riêng đi."
Nhiệm vụ hoàn thành liền rút lui