“Hừ, ai thèm trốn rửa bát chứ!”
Cam Lam dọn dẹp đống bát đũa, ôm vào chậu rồi mang ra bếp.
Diệp Dư Bạch lúc này đã mặc xong đồng phục, thắt cà vạt chỉnh tề, đang dắt xe đạp ra khỏi nhà để xe công cộng ngoài cửa.
Cả hai đều là học sinh trường cấp ba trực thuộc Nam Đô.
Là một trường trọng điểm, quản lý ở đó rất nghiêm ngặt.
Trong số những quy định đó, chỉ riêng việc liệt kê ra những điều cấm đã có hơn 50 điều.
Ví dụ như: cấm mang điện thoại, cấm nhuộm tóc hay uốn tóc, cấm ăn mặc không chỉnh tề, vân vân.
Một trong những quy định nghiêm khắc nhất chính là cấm yêu sớm.
Với học sinh cấp ba, đó là lứa tuổi dễ dàng có cảm xúc với nhau.
Nam nữ có cảm tình với nhau, đó chẳng phải chuyện bình thường sao?
Đúng là quá bình thường!
Diệp Dư Bạch tuy không hề nghĩ đến chuyện yêu sớm, nhưng lại thường xuyên nhận được sự chú ý từ các cô gái.
Mà cũng chẳng thể trách mấy nữ sinh đó si mê gã.
Diệp Dư Bạch năm nay 17 tuổi, sở hữu một gương mặt giống hệt đội trưởng của một nhóm nhạc thần tượng đang nổi đình đám.
Mặc dù chưa đủ tuổi trưởng thành, nhưng các đường nét trên khuôn mặt gã đã rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, da dẻ trắng trẻo, sạch sẽ. Gọng kính kim loại màu tím nhạt càng làm gã trông vừa ngoan ngoãn lại vừa có chút nghịch ngợm.
Theo lời của mấy cô gái theo đuổi gã thì, Diệp Dư Bạch nhìn là biết không phải là con nhà bình thường.
Trước đây, Cam Lam luôn cho rằng đó chỉ là lời nịnh nọt của mấy cô nàng đó, nhưng giờ ngẫm lại, đúng là các nàng ấy có mắt nhìn xa trông rộng!
Trong khi phần lớn học sinh vẫn còn đang cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ mà cha mẹ để lại, thì Diệp Dư Bạch đã sắm cho mình một chiếc xe đạp fixed gear màu đen vô cùng phong cách.
Mỗi khi tan học, chiếc xe của cậu nổi bật giữa một rừng xe đạp bình thường khác, như một dấu hiệu không thể nhầm lẫn, cho thấy sự khác biệt rõ rệt về đẳng cấp của cậu.
Cam Lam không biết chiếc xe ấy có giá trị bao nhiêu tiền, nhưng cô cảm thấy nó rất nguy hiểm. Cô không bao giờ chịu đi xe cùng cậu, vì sợ cậu quá phô trương, làm ảnh hưởng đến cô. Trong lòng Cam Lam, sự đơn giản và không phô trương là điều cần thiết, đặc biệt là trong cái tuổi này, mọi sự chú ý đều có thể trở thành gánh nặng.
Từ căn hộ thuê đến cổng sau trường học, đạp xe mất khoảng 5 phút.
Lúc này, Cam Lam cũng đã dọn dẹp xong bát đũa, bước ra khỏi nhà.
Chiếc xe đạp của cô, giống như phần lớn xe đạp của những người khác trong lớp, là chiếc xe cũ mà mẹ cô đã dùng để đi chợ, nay đã ngưng sản xuất. Đó là chiếc xe sơn đã tróc một phần, bánh xe có chút ọp ẹp, nhưng ít nhất thì vẫn có thể dùng được. Khi cô đạp xe ra khỏi khu nhà trọ, chiếc xe đó không hề nổi bật, mà chỉ im lặng lướt qua.
Chiếc xe có chút cũ kỹ, lại còn thấp nữa.
Mỗi khi đạp lại phát ra những âm thanh "kẽo cà kẽo kẹt".
Đến khi cô "kẽo cà kẽo kẹt" đến cổng sau trường, thì thấy Diệp Dư Bạch bị cảnh sát giao thông chặn lại.
"Anh cảnh sát ơi, đây chính là người bảo lãnh mà em đã nói với anh đó ạ!"
Cam Lam: "???"
Cảnh sát giao thông đánh giá Cam Lam một lượt, hỏi: "Cô và cậu ta có quan hệ gì?"
Cam Lam: "Tôi..."
Diệp Dư Bạch liền khoác vai cô, cười hì hì nói: "Đây là bạn gái em, anh xem, bọn em có tướng phu thê không ạ?"
Nói rồi, cậu còn nắm tay Cam Lam, làm dấu "V" hòa bình.
Cam Lam nghiến răng, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đạp cho cậu ta một phát ngay giữa đường.
"Diễn viên quần chúng, có cần chúng ta diễn cảnh khóa môi tại chỗ để chứng minh không?"
Vừa nói, Diệp Dư Bạch còn làm bộ muốn hôn Cam Lam.
Cam Lam kinh hãi: "Cậu đừng có qua đây!"
Cam Lam kinh hãi: "Cậu đừng có qua đây!"
Diệp Dư Bạch ra sức nháy mắt với cô, ra hiệu cô phối hợp, thậm chí còn khoa tay múa chân đếm tiền, ý đồ mua chuộc cô.
Cam Lam không hề lay chuyển: "Cậu mà nhích tới đây, tôi đạp cậu đó!"
Diệp Dư Bạch tiếp tục sờ soạng lung tung: "Đánh là thương, mắng là yêu, nhào vô đi, đừng thấy tôi là đóa hoa kiều diễm mà thương tiếc!"
Cam Lam: "..."
Thật muốn đánh chết cậu ta!
Nhưng cô âm thầm tự nhủ, cô không còn là thiếu niên 17 tuổi nữa, bản chất của cô là thanh niên xã hội 25 tuổi, cô không thể chấp nhặt với một thằng nhóc 17 tuổi.
"Lần sau chú ý chút, xe này không hợp quy tắc, không được phép đi trên đường này."
Giao cảnh thấy cả hai đều là học sinh, tùy tiện giáo huấn vài câu rồi phất tay cho qua.
Diệp Dư Bạch thấy không phải nộp con "hắc mã" của mình, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Dư Bạch liếc nhìn Cam Lam, cười nhẹ: "Ê, mặt cậu sao vậy, đỏ thế?"
Cam Lam trừng mắt nhìn Diệp Dư Bạch, tiện tay đẩy cậu ta ra.
Sau khi biến thành con gái, sức lực của cô nhỏ đi rất nhiều.
Một chưởng này đẩy ra, mềm nhũn.
Diệp Dư Bạch sờ soạng vị trí ngực, "Tặc" một tiếng.
Cậu ta cứ cảm thấy một chưởng vừa rồi, đẩy cậu ta có chút thoải mái, trong lòng còn có chút cảm giác khác lạ.
"Chẳng lẽ mình rốt cuộc đã có tình cảm với hảo huynh đệ của mình?"
Cậu ta vội vàng xoa xoa cánh tay.
"Không thể nào, lão tử là trai thẳng."
...
Cam Lam mặt đỏ bừng, một đường đến bãi đỗ xe.
Trên đường đi, cô nhận được vô số lời hỏi han "mặt cậu sao vậy".
"Không sao, chắc là ăn mít thái bị dị ứng."
Cam Lam thống nhất trả lời như vậy.
Đợi đến khi cô vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, dừng xe đạp xong, Diệp Dư Bạch cũng đuổi kịp.
"Ê, sữa của cậu nè, nhớ lát nữa đưa tôi 3 tệ nha."
Cậu ta tiện tay ném một túi sữa vào giỏ xe của Cam Lam.
Cam Lam liếc nhìn cậu ta.
Vừa thấy cậu ta vội vội vàng vàng chạy về phía phòng học, cô liền biết cậu ta khẳng định tối hôm qua chưa làm bài tập về nhà, đây là tranh thủ thời gian đi chép bài.
Trong lúc cô nhìn Diệp Dư Bạch, từ trên lầu cũng có hai ánh mắt chiếu xuống.
Một đạo ánh mắt nhìn cô, đạo còn lại thì nhìn Diệp Dư Bạch.
"Kia, chính là Diệp Dư Bạch, người vừa rồi đứng nhất trong kỳ thi liên trường đó."
"Thành tích tốt thì thôi đi, còn đẹp trai như vậy, thật không có thiên lý mà."
"Tính cách còn tốt nữa chứ, lần tới bầu chọn nam thần của trường trên diễn đàn, phiếu bầu hạng nhất chắc chắn là cậu ta rồi."
"Vậy, còn người kia thì sao?"
Chủ nhân của ánh mắt nhìn nhau một cái.
Bọn họ chỉ vào Cam Lam.
"À, Cam Lam hả, ai mà không biết, là bạn từ thuở nhỏ của Diệp Dư Bạch đó."
"Dáng dấp thì cũng xinh xắn, chỉ là không giống con trai lắm."
"Thành tích không được tốt lắm, xếp hạng thứ 11 của lớp, cũng không có tế bào vận động gì, chắc là không lên được đại học đâu."
"Nói lý ra thì, bà đây thích kiểu con trai thành tích không tốt, mềm mại đáng yêu như thế này đó."
Chủ nhân của ánh mắt, lại nhìn nhau một cái.
Trong khi hầu như tất cả nữ sinh trong lớp đều thích Diệp Dư Bạch, lại có một người như vậy, đi theo một con đường khác, thích Cam Lam?
Nói ra, ai mà tin cho được!
"Tôi nói này, Điềm Điềm, cậu dù gì cũng là hoa khôi của lớp mà, sao lại thích một người thành tích không tốt, lại còn trông chẳng có hy vọng gì thế?"
Điềm Điềm mỉm cười nhẹ, vén tóc mai bên tai.
Cô quay người đi, khoanh tay, tiếp tục hóng gió.
Cô đương nhiên sẽ không nói cho bạn thân của mình là Mai Mai biết, đây là cách mới để theo đuổi Diệp Dư Bạch.
Ai mà không biết Diệp Dư Bạch chỉ chơi thân với Cam Lam nhất chứ!
Cách tiếp cận Diệp Dư Bạch theo cách thông thường sẽ gặp rất nhiều cạnh tranh.
Nhưng, nếu đi một đường vòng, sẽ ít áp lực hơn, đúng không?