Sau khi các tiết học kết thúc, tôi nhận được một tin nhắn từ Kokoa.
[ Tớ sẽ nấu bữa tối cho nên đi mua đồ với tớ đi ]
.... Tại sao?
Sau khi rời khỏi lớp học, tôi thấy Kokoa đang đợi ở ngoài.
“Tớ chỉ vừa mới ăn bữa trưa của cậu xong thì giờ cậu muốn nấu bữa tối cho tớ ư. Tại sao vậy? Cậu có thể thấy tớ không còn bị bệnh và hoàn toàn khỏe mạnh mà.”
“Đó là lí do tại sao tớ ở đây. Cậu có biết nó quan trọng đến thế nào khi phải ăn uống đàng hoàng sau khi hồi phục không hả? Cậu trông có vẻ ổn nhưng vẫn đang phục hồi mà thôi. Mà, nếu cậu không muốn ăn thì thôi tớ sẽ đi đây.”
“Khoan, tớ không có nói tớ sẽ không ăn. Làm ơn cho tớ ăn đồ cậu nấu đi.”
“Sao cậu không thể thành thật từ đầu đi chứ?”
Vì tớ đã không ngờ rằng cậu đang lo cho tớ.
Có lẽ họ đã lo lắng cho tôi, vì nỗi đau lòng của tôi.
Kể từ lúc tôi quay lại trường, Kazama đã theo tôi nhiều hơn bình thường.
Kasugai cũng thế, tôi chắc cô ấy đã không thân thiết như bây giờ.
“Cậu biết không Kokoa. Tớ thấy mình thật là may mắn.”
“Sao vậy? Cậu đập đầu vào đâu à?”
“Cậu vô tình thật đấy. Cậu biết tớ rất biết ơn cậu mà.”
“Đó là một tư tưởng tốt đấy, hi vọng là cậu sẽ nhớ nó cả quãng đường đời còn lại của cậu. Và nhớ phải cảm ơn tớ nhiều nhất có thể.”
“Cậu đang trông đợi hơi quá đấy”
“Tớ tự hỏi.” (trans: “ý em là hãy cưới em về với anh cả phần đời còn lại!”)
Cổ chọc ghẹo tôi. Sau khi nhìn cô ấy cười như vậy, tôi đã bị thuyết phục rằng cô ấy đã thực sự lo lắng
“Bây giờ đã thứ Tư rồi. Có nghĩa là sẽ có buổi giảm giá 50% cho đồ đông lạnh ngay trước nhà ga. Đây là một cơ hội tốt để mua trữ đồ ăn và tớ sẽ có cậu xách vài túi đồ.”
“Cậu sẽ là một người vợ tốt đó, biết chứ?”
“... Cậu có đi không?”
“Haha, như ý cậu muốn.”
“......Baka.” (:>)
Khi tôi đồng ý, cô ấy la tôi như thể muốn cắt ngang. Cứ như khi xưa.
Trong khi tia ấm mặt trời đang lặn xuống phẳng phất xuống mặt, cô ấy cười và bắt đầu đi trước.