Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xinh Đẹp Trên Tàu Điện Và Bỏ Đi Không Để Lại Tên Tuổi. Nào ngờ, cả nước lại tôn vinh tôi như một người hùng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

(Đang ra)

Ore no Osananajimi wa Main Heroine Rashii

3pu

Có ai muốn tôi dịch cả Light Novel không :3

27 49

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

88 885

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

19 139

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

16 88

Light Novel Vol 3 (Hoàn thành) - Chương 17: Lễ hội

Enjoy!

--------------------------

Chương 17: Lễ hội

Buổi sáng, tụi tôi lại dành thời gian ở hồ bơi giống như hôm qua, rồi nghỉ ngơi một chút vào buổi chiều. Và cuối cùng, thời khắc của lễ hội cũng đến.

Sau khi gửi hành lý lớn về nhà mỗi người bằng đường bưu điện, tụi tôi làm thủ tục trả phòng khách sạn. Sau đó, cả bọn đi bộ luôn đến địa điểm tổ chức lễ hội.

Vì nơi đó không cách khách sạn bao xa, nên vừa tán gẫu vừa đi bộ, bốn đứa đã đến nơi lúc nào không hay. Bao quanh bởi núi non, nơi trung tâm của lễ hội hôm nay là một ngôi đền thần đạo.

Khu vực rộng đến mức tôi nghĩ chắc có thể đỗ khoảng một trăm chiếc xe, và có rất nhiều gian hàng nối tiếp nhau ở khắp nơi. Từ người dân địa phương đến du khách nước ngoài, ai ai cũng đổ về đông nghịt.

Có cả takoyaki, yakisoba, trò bắn súng trúng thưởng, và cả trò vớt cá vàng nữa.

Tôi đã không đi lễ hội kể từ hồi học sơ trung, nên cảm giác cứ như hoài niệm vậy.

“Uoooo~! Nhìn kìa nhìn kìa! Lễ hội bắt đầu rồi kìa! Trông vui quá trời! Mau đi thôi!”

Yuri, bị mê hoặc bởi hương thơm tỏa ra từ các gian hàng, bỗng chốc trở nên cực kỳ phấn khích.

Vì quá hào hứng nên cô ấy không thể đứng yên, cứ nhảy nhót tại chỗ như sắp lao ngay đến khu lễ hội.

“Này này, đợi chút Yuri. Người đông lắm đấy, nên phải đi cùng nhau chứ.”

“Không nhưng mà này, Koicchi! Không khí này làm người ta hưng phấn cực luôn ấy! Phải chụp thật nhiều ảnh nữa chứ! Mọi người, nhanh lên đi!”

“Rồi rồi.”

Koi-san vẫn điềm tĩnh như thường lệ, bước theo sau Yuri tiến về phía các gian hàng. Tôi và Hinami cũng đi theo sau họ.

Vì đông người nên hơi khó đi một chút, nhưng vẫn chịu được.

“!”

Ngay lúc đó.

Tôi cảm thấy một ánh nhìn khó chịu từ phía sau… Cảm giác như có ai đó đang quan sát bọn tôi…

Tôi vội quay lại, nhưng chẳng có ai đáng nghi, cũng chẳng có ai trông như đang bám theo tụi tôi cả.

Ch-chắc là mình tưởng tượng thôi? Nhưng rõ ràng có cảm giác bị nhìn chằm chằm mà…?

“Hử? Có chuyện gì vậy, Ryou-kun? Cậu quay lại nhìn gì thế?”

“À, không có gì đâu. Tớ chỉ thấy người đông quá thôi mà.”

“Ừ ha. Đông ghê thật đấy. Tớ cũng không ngờ là lại đông đến vậy.”

Hinami, người đang đi cạnh tôi, có vẻ hơi rụt rè vì đám đông xung quanh. Có vẻ cô ấy không nhận ra, chắc chỉ là cảm giác của tôi thôi.

“Ờ. Tụi mình ở khách sạn gần đây mà đúng không? Chắc mấy khách trọ ở đó cũng kéo đến đây, giống tụi mình bây giờ ấy.”

“Ra vậy. Không chỉ người địa phương mà còn cả du khách nữa ha. Phải cẩn thận kẻo bị lạc nhau đấy.”

“Ờ. Mà tớ thì không sao đâu, nhưng Hinami thì hơi đãng trí, kiểu gì chẳng lạc mất.”

“T-tớ không có bị lạc đâu! Tớ là chị lớn đàng hoàng đấy nhé!”

“Vậy à~? Nhưng tớ vẫn nghĩ cậu sẽ bị lạc thôi à nha~”

“Thôi đi! Đừng có chọc tớ! Tớ là học sinh cấp ba rồi đấy!”

Hinami quay sang tôi với gương mặt phụng phịu giận dỗi.

Thật lòng thì, mặt giận của Hinami chẳng đáng sợ chút nào. Dù cô ấy có giận thật, nhưng sự dễ thương vẫn lấn át hết, nên chẳng thấy sợ gì cả. Người khiến tôi thấy đáng sợ thật ra là Koi-san cơ.

“Xin lỗi xin lỗi. Vậy thì để lỡ có bị lạc còn biết mà tụ tập lại, mình chọn chỗ gặp nhau sẵn đi.”

“Chỗ gặp nhau?”

“Ừ. Lỡ điện thoại hết pin không liên lạc được, vẫn còn nơi để tập hợp lại mà. À, nếu bị lạc trước khi bắn pháo hoa, thì hẹn nhau ở lưng chừng ngọn núi kia nhé.”

Tôi chỉ tay về phía ngọn núi lớn ngay cạnh ngôi đền.

“Ở lưng chừng núi đó hả?”

“Ừ. Lúc làm thủ tục trả phòng, nhân viên lễ tân có chỉ cho tớ một địa điểm ngắm cảnh đẹp. Lưng chừng núi đó hình như là một địa điểm bí mật ít người biết đến.”

“Không ngờ lại có một chỗ như thế. Vậy là tụi mình có thể ngắm pháo hoa bốn người mà không bị ai làm phiền nhỉ!”

“Chuẩn luôn! Nếu lạc trước khi pháo hoa bắt đầu thì tụ họp ở lưng núi. Sau đó thì về lại cổng đền nhé.”

“Ừ! Mà nè, tớ đã nói là tớ không có bị lạc đâu, cậu không cần phải chuẩn bị kỹ thế chứ!”

“Rồi rồi, xin lỗi mà.”

Dù mặt Hinami có căng thẳng hơn lúc nãy, nhưng sự dễ thương vẫn chiếm ưu thế.

Chẳng thấy sợ gì cả, mà đúng hơn là tim tôi đập mạnh một cái. Dù biết là cô ấy không giận thật, nhưng vẫn đáng yêu quá trời.

Sau đó, bọn tôi lần lượt đi dạo quanh các gian hàng trong lễ hội.

Yuri thì dính chặt lấy mấy món ăn, khi mua mì xào thì chỉ mất có ba phút là ăn sạch sành sanh. Gương mặt ngạc nhiên của ông chủ khi thấy đúng khách cũ quay lại sau ba phút cũng khá là hài.

Ở trò bắt cá vàng, Koi-san nhẹ nhàng vớt được khoảng mười con, còn được cả quà nữa.

Còn Hinami thì vừa chơi lễ hội cùng Yuri và Koi-san, vừa dán mắt vào kẹo bông gòn. Cô ấy mua một cây kẹo to hơn cả mặt mình, ăn ngon lành với vẻ mặt hạnh phúc.

Cả ba người đều rất vui vẻ, khiến tâm trạng của tôi cũng được kéo lên theo.

“A, có cả kẹo táo nữa kìa…”

Khi đang đi cùng ba người, tôi nhìn thấy một gian hàng bán kẹo táo. Mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra, thì ra là từ đó.

Tôi vừa cho tay vào túi để lấy ví ra thì…

“…Không có. Ể, ủa? Ví, cái ví đâu rồi!?”

Một cơn mồ hôi lạnh chảy dài khắp người tôi.

Không-thấy-ví-đâu-cả! Không thể nào! Chẳng lẽ bị móc túi!?

Tôi sờ khắp người để tìm lại ví, nhưng dù kiểm tra đến đâu thì vẫn không thấy đâu cả.

“Hử? Có chuyện gì vậy, Ryou?”

Vừa nhai nhồm nhoàm mấy viên takoyaki, Yuri nhận ra điều bất thường và hỏi.

“Tớ làm mất ví rồi…”

“““ỂỂỂỂỂỂỂỂ!?”””

Cả ba người đồng thanh hét lên vì sốc.

“Cậu nhớ lần cuối thấy nó là khi nào không?”

“Chắc là lúc bọn mình rời khách sạn. Tớ nhớ lúc đó có mua nước ở máy bán hàng tự động.”

Nghe xong, Koi-san lập tức rút điện thoại ra và bắt đầu gọi đâu đó.

“Alo, tôi là Koi Koharu. Tôi muốn hỏi một chút…”

Sau đó, Koi-san nói chuyện điện thoại một lúc, chưa đầy một phút thì kết thúc cuộc gọi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Ví của cậu được gửi về quầy lễ tân rồi. Hình như cậu làm rơi ở hành lang.”

“Thật hả!? Cảm ơn Koi-san nhiều lắm!”

Hóa ra Koi-san vừa gọi về khách sạn bọn tôi nghỉ hôm trước để hỏi xem có ai nhặt được ví không.

“Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn nhân viên khách sạn đi. Khách sạn cũng gần đây mà, mau đi lấy đi.”

“Ừ! Tớ đi lấy đây, ba cậu cứ tiếp tục chơi nhé. Khi nào quay lại tớ sẽ gọi điện.”

“OK! Cẩn thận nhé! Nhớ quay lại trước khi pháo hoa bắt đầu đó nha~!”

Yuri vừa nói vừa nháy mắt với tôi. Do ăn vội quá nên còn dính chút nước sốt trên má, nhìn ngố ngố mà lại dễ thương thật.

“Vậy tớ đi đây. Gặp lại sau!”

“Ừ. Ryou-kun, nhớ cẩn thận đó!”

Sau khi Hinami vẫy tay chào, tôi quay lưng lại với ba người và chạy về phía khách sạn.

Khoảng cách không xa lắm, chắc là quay lại kịp thôi.

—-------------

Hinami POV

Khoảng mười phút trôi qua kể từ khi Ryou-kun quay lại khách sạn.

Tôi, Koi-chan và Yuri tiếp tục dạo quanh các gian hàng mà mình thấy hứng thú.

“Ngon quá~. Đã đến lễ hội thì nhất định phải uống ramune rồi! Uaa~. Vị mát lạnh này đúng là hoài niệm thật đấy~. Chuẩn mùa hè luôn!”

Yuri uống ừng ực hết chai ramune, dù là nước có ga. Đúng là… giỏi thật đó…

“Yuri, cậu uống nhanh quá đấy? Ăn uống nhiều thế không sợ đau bụng à?”

“Không sao không sao! Mình hoàn toàn ổn mà~! Dạ dày của mình siêu khỏe luôn đó~!”

“Nếu cậu đã nói thế thì thôi… Nhưng đừng tiêu quá nhiều tiền đó nhé. Trong ba đứa thì cậu là người tiêu tốn nhiều nhất rồi đó.”

“Rõ rồi ạ, Koi-senpai!”

Nói xong, Yuri lại nhìn thấy một gian hàng khác và hứng khởi chạy tới luôn.

Tôi và Koi-chan cũng bị cuốn theo sự năng động của Yuri, đành lẽo đẽo đi theo sau.

Lúc đang đi trong đám đông…

“Kya…”

Bị ai đó từ phía sau đẩy mạnh, tôi va phải một người đàn ông khá to lớn đang đi phía trước.

Có lẽ vì đám đông quá chật nên ai đó vô tình đẩy tôi thôi.

“À… xin lỗi ạ. Tôi bị người khác đẩy nên mới va vào anh.”

Tôi cúi đầu xin lỗi, sau đó ngước mặt nhìn người đàn ông kia.

Anh ta đeo kính, thân hình hơi béo hơn người bình thường, tóc rối bù và râu ria chưa cạo hết, trông khá luộm thuộm. Tôi định xin lỗi xong là rời đi ngay thì…

“À… um… E-Em là Kujou Hinami phải không…? Người được gọi là ‘Mỹ nữ ngàn năm có một’ ấy…?”

Nghe giọng nói đó, chân tôi như cứng lại. Cơ thể bắt đầu run lên.

Giọng nói này…

Không phải lần đầu tôi nghe. Tôi đã từng nghe ở đâu đó.

Và khi nghe nó, tôi từng cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Hehe… Cuối cùng cũng được nhìn rõ mặt em và nói chuyện thế này rồi. Hihi.”

Người đàn ông nở nụ cười quái dị. Với lời nói và giọng điệu ấy…

Không sai được. Tên này…

Ánh mắt hắn nhìn tôi tràn ngập sự tà dâm và khó chịu.

Rõ ràng khác hẳn với những fan từng gặp ở trung tâm thương mại. Hoàn toàn khác về khí chất.

Đây chắc chắn là…

Tên stalker… đã theo dõi tôi.