Cậu thiếu niên đang ngắm nhìn ánh sáng trắng xóa của mùa hè bên ngoài cửa sổ. Những tia sáng gay gắt như những chiếc kim châm.
Con tàu điện rung lắc cứ đều đặn phát ra tiếng lạch cạch đặc trưng, đang giảm tốc khi lại gần khúc cua. Bóng của đường dây điện hơi võng xuống nhấp nhô trên đường ray.
Từ trong kỳ nghỉ hè inh ỏi, có vẻ chỉ có không gian bốn bên này là tách biệt hẳn. Không hề có tiếng trò chuyện. Chỉ có âm thanh đơn điệu phát ra từ bánh xe và đường ray. Nói đúng hơn, sự tĩnh lặng này chính là điểm nổi bật. Dưới bầu trời xanh và những đám mây trắng phau, con tàu điện đang lặng lẽ tiến vào thẳng vào trong những hàng cây xanh thẳm. Chắc chắn, đây là một trong những nơi yên tĩnh nhất vào giữa mùa hè.
Bất chợt, một giọng nói nhỏ vang lên phá tan sự tĩnh mịch.
"Xin lỗi."
Thiếu niên hướng ánh nhìn vào bên trong tàu.
Trước mắt cậu có một người đàn ông đang đứng đó. Độ tuổi khoảng gần ba mươi. Anh ta mặc một bộ suit đen, trông không có gì nổi bật.
Anh ta nói.
"Tôi có thể ngồi bên cạnh được không?"
Có rất ít người bên trong tàu điện. Chỗ ngồi trống thì bao nhiêu cũng có. Không cần thiết phải cất công ngồi cạnh ai đó như này.
Cậu thiếu niên vừa cảnh giác trong lòng, vừa gật đầu mỉm cười.
"Đương nhiên là được, xin cứ tự nhiên."
Không hiểu sao những việc như thế này vốn đã trở thành thói quen của cậu từ rất lâu về trước rồi. Giống như việc phản xạ lấy tay che khi bị bóng bay vào mặt, chỉ cần bị người lạ bắt chuyện thì trước tiên sẽ mỉm cười gật đầu. Chẳng qua là để che dấu sự thận trọng ở sâu bên trong.
Người đàn ông đáp lại "cảm ơn" bẳng vẻ mặt lạnh tanh, rồi đặt lưng xuống bên cạnh. Dù không hẳn là cuộc trò chuyện này xa cách một cách thiếu tự nhiên, nhưng cũng không thể nói là quá gần gũi. Việc ngồi không gần đến mức đầu gối có thể chạm nhau cũng khiến cậu thiếu niên an tâm phần nào.
Khi vừa một lần nữa chuyển ánh nhìn của mình ra ngoài cửa sổ thì người đàn ông gọi tên cậu thiếu niên.
Sau khi do dự một lát, cậu thiếu niên cứ thế đặt câu hỏi.
"Sao anh lại biết tên của em?"
Người đàn ông không trả lời. Thay vào đó anh ta rút ra một chiếc điện thoại di động màu trắng từ túi áo trước ngực rồi đưa cho cậu thiếu niên.
"Cậu có một cuộc gọi đến. Xin mời."
Rốt cuộc nghĩa là sao? Chiếc điện thoại di động không hề đổ chuông.
Người đàn ông lặp lại cùng một giọng điệu.
"Xin mời."
Cậu thiếu niên đành nhận lấy chiếc điện thoại di động. Gần như cùng lúc đó, nó đổ chuông. Âm thanh điện tử đơn giản có lẽ là của cài đặt ban đầu vang lên trong toa tàu.
Cậu thiếu niên nhìn chiếc điện thoại di động chằm chằm. "Xin hãy bắt máy", người đàn ông nói.
"Trong tàu điện không được sử dụng điện thoại di động."
"Không có vấn đề gì."
Cậu thiếu niên khẽ thở dài. Không thể hiểu nổi. Trông cứ kỳ quái một cách lạ lùng. Cậu muốn bỏ chạy ngay nhưng ở trong tàu điện thì chẳng thể đi đâu cả. Nhà ga tiếp theo vẫn còn ở xa.
Người đàn ông cứ nhìn thẳng vào cậu. Cậu thiếu niên ấn vào nút trả lời, áp điện thoại di động lên tai. Cậu nghe thấy một giọng nói đến từ phía bên kia.
"Lần đầu gặp mặt, chúc cháu một ngày tốt lành."
Là một giọng phụ nữ dịu dàng. Cậu không nhớ mình đã từng nghe qua.
"Bà là?"
"Ta ư, phải rồi, là một phù thủy đấy."
Cậu thiếu niên vẫn còn là một đứa trẻ nhưng không còn là độ tuổi để tin vào những thứ như phù thủy nữa. Cậu nghĩ chắc là một trò đùa ghẹo rồi.
"Phù thủy hay gì cũng được, xin hãy kể tên đi ạ."
"Xin lỗi. Ta không có thứ đó đâu."
Không có tên? Hay phải chăng là không muốn xưng tên.
Mà thôi cũng được. Cậu muốn mau chóng kết thúc cuộc gọi này.
"Bà có chuyện gì với cháu sao?"
"Ta muốn nói chuyện với cháu. Nếu có thể thì ta muốn gặp mặt trực tiếp nhưng điều đó lại không được cho phép."
Cậu thiếu niên hướng ánh nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh.
"Các người là ai vậy?"
Quả nhiên người đàn ông không trả lời.
"Bây giờ xin hãy nói chuyện với bà ấy."
Trong tình cảnh không biết gì về đối phương như này thì rốt cuộc có thể nói về cái gì chứ.
Người phụ nữ bên kia điện thoại nói.
"Gần đây mỗi ngày đều nóng nhỉ."
Cậu thiếu niên trả lời phụ họa theo.
"Đúng thật."
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tiểu học năm sáu ạ."
"Vậy à. Một mình ư?"
"Vâng."
"Giỏi thật đấy. Cháu định đi đâu?"
"Cháu định đến chơi nhà ông. Bố mẹ có việc bận nên sẽ đến trễ một chút."
Nội dung trò chuyện chỉ là những điều bình thường. Trò chuyện với một người phụ nữ có tuổi tình cờ gặp trên tàu điện cũng không có gì lạ. Tuy nhiên đám người phụ nữ này lại biết tên cậu và đơn phương gọi điện đến.
Từ bên kia điện thoại cậu nghe thấy giọng cười tủm tỉm.
"Đó là nói dối nhỉ."
"<Đó> là sao ạ?"
"Là chuyện đến chơi nhà ông. Và cả chuyện bố mẹ sẽ đến sau đó nữa."
"Tại sao bà lại nghĩ vậy?"
"Ơ kìa, cần gì phải có lý do đúng chứ. Cháu đã biết câu trả lời rồi mà."
Cậu thiếu niên hơi cau mày. Quả thật chuyện đến chơi nhà ông là nói dối. Ngay từ đầu đã chẳng có điểm đến nào. Đâu cũng được. Cậu chỉ muốn đi thật xa.
"Bà biết gì về cháu?"
"Không gì cả. Hầu như không. Dù vậy, ví dụ như cháu có một sự bất mãn mơ hồ nào đó về sự tồn tại của thế giới này thì ta sẽ biết."
"Vì sao?"
"Đó là bởi vì ta là phù thủy."
"Cháu không nghĩ phù thủy thực sự tồn tại. Hơn nữa, cháu không có gì bất mãn cả."
"Vậy ư? Thế thì tốt."
<Tuy nhiên> - người phụ nữ nói.
"Vậy thì tại sao cháu lại leo lên chiếc tàu điện đó."
Thật sự thì chẳng có lý do gì cả.
Thỉnh thoảng cậu chỉ muốn đi thật xa. Nơi cậu sống hiện tại bỗng nhiên trở nên ngột ngạt. Những lúc như thế, cậu thiếu niên lại leo lên tàu điện. Rồi cứ thế liên tục đi theo một hướng cho đến tận hoàng hôn. Vì cậu vẫn có ý định sẽ quay về lại nơi mình sống hẳn hoi nên chắc chắn không phải là bỏ nhà đi.
Người phụ nữ nói.
"Cháu đang tìm kiếm nơi mình thuộc về."
Cậu lắc đầu. Cậu hiểu là mình không thể truyền đạt đến được với đối phương bên kia điện thoại.
―――Nơi mình thuộc về.
"Cháu không nghĩ có tồn tại thứ như thế."
"Đúng nhỉ. Nhưng mà có đấy."
Người phụ nữ bật cười. Rồi lại yên lặng.
"Nơi phía trước mà con tàu điện đó tiến đến có một nơi dành cho cháu. Nhưng một khi bước chân đến đó, cháu sẽ không bao giờ còn có thể quay về nơi cũ được nữa. Bởi vì đó là nơi cháu thuộc về. Nó sẽ giữ chặt lấy cháu không buông."
Hoàn toàn chẳng hiểu gì. Cậu thở dài, lớn đến mức cố tình để bên kia điện thoại cũng nghe thấy.
"Cái đó là một tôn giáo gì đó ư?"
Người phụ nữ phủ định.
"Không. Nếu vậy thì còn tốt."
Giọng bà ta chùng xuống, điềm tĩnh hơn.
"Không thể tin được đúng không. Thế mà lại là thật đấy. Cứ đi thế này, cháu sẽ không thể quay trở lại nữa. ―――Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước con tàu điện đi."
Không có lý do gì để nghe theo cả. Nhưng cậu thiếu niên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia sáng của ngày hè inh ỏi làm mắt cậu lóa đi. Phía trước đường ray là một ngọn núi thấp hơn mực nước biến.
"Nếu vẫn muốn trở về thì không được vượt qua ngọn núi đó. Không được bước chân vào thị trấn phía trước."
Cậu thiếu niên khẽ nhắm mắt nhớ lại. Cậu rất tự tin vào trí nhớ của mình.
"Sakurada."
Thị trấn bên kia ngọn núi chắc hẳn mang tên là Sakurada.
"Đúng. Sakurada sẽ giữ lấy cháu không buông. Bây giờ cháu đã không còn quay về nơi mình đang ở được rồi."
Cậu thiếu niên không hề biết gì về thị trấn mang tên Sakurada cả.
Người phụ nữ gọi tên cậu.
"Asai Kei. Nếu như lúc này, cháu yêu quý thế giới mình sống, thì đừng xuống tàu tại Sakurada."
"Tại sao bà lại biết tên cháu?"
"Cháu nghĩ là tại sao?"
Không biết. Nhưng cậu có thể đoán được bà ấy sẽ trả lò như thế nào.
"Vì bà là phù thủy."
Người phụ nữ mỉm cười bên kia điện thoại.
"Chúc mừng. Chính xác rồi đấy."
Đó là chuyện của bốn năm về trước.
Mùa hè năm đó, Asai Kei đã lần đầu tiên ghé thăm Sakurada.
Tiểu học ở Nhật có 6 bậc, bù lại trung học cơ sở chỉ có 3 bậc