Sakurada Reset

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Tập 02 - Phù thuỷ, ký ức và cô gái mắt đỏ - Chương 1: Thiếu nữ bên trong bức ảnh

Căn phòng này lúc nào cũng chỉ có một mình bà ấy.

Vậy nên thứ có thể bắt được khung cảnh kỳ diệu đó chỉ có hai chiếc camera giám sát.

Bà ngồi tựa lưng vào một chiếc ghế lớn, thoải mái trò chuyện qua ống nghe điện thoại kiểu cổ bằng kim loại màu bạc. Quãng giọng hơi cao, thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng cười mang đến ấn tượng vui vẻ.

Thế nhưng, người phụ nữ ấy không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì. Giống như chiếc mặt nạ tinh xảo làm từ cao su, cả lông mày, gò má, ánh nhìn đều được giữ nguyên không cử động.

Tuy vẻ mặt như mất hết mọi thứ, giống hệt như một cuốn sổ gồm những trang giấy trắng không có bất kỳ đường kẻ nào, nhưng bà ấy lại kể chuyện một cách rất dịu dàng.

Quá nửa những gì bà kể đều là giả dối. Chỉ cần sau một thời gian là sẽ nhận ra điểm sai sót, toàn là những thông tin vô căn cứ. Dù vậy vào thời điểm hiện tại, không một ai có thể phân định được đó có phải là lời nói dối hay không.

Lúc này, bà ấy đang kể về một tương lai giả tạo, để có thể gọi một cậu thiếu niên vào căn phòng này.

"―――Phải, đúng vậy. Bằng mọi giá tôi phải được gặp cậu ấy."

Sau khi tạm thời thông báo bằng cách lặp lại những từ ngữ như mọi lần, bà đặt ống nghe xuống.

Dường như là do rất lâu rồi mới lại nói chuyện nên bà thấy nhịp tim mình nhanh hơn. Mỗi khi con tim phát ra tiếng đập để truyền máu đi thì cơn đau âm ỉ đang bao trùm lồng ngực lại càng lớn hơn. Đầu ngón tay trở nên rã rời. Đến cả việc nhấc mí mắt lên cũng trở nên khó nhọc, bà khép đôi mắt lại.

Chắc chắn cái kết đang đến gần với cơ thể của bà.

Vẫn cứ nhắm mắt, bà đặt tay phải lên ngực, hồi tưởng về một cánh cửa.

Một cánh cửa to và nặng. Trên cánh cửa đó có một lỗ khóa. Chìa khóa chỉ có mỗi bà nắm giữ. Tra chìa vào lỗ khóa, bà nghe thấy tiếng ổ mở vang lên. Sau đó bà xoay nắm đấm, ấn mở cánh cửa. Bà tưởng tượng cảm giác khi chạm tay đó cẩn thận từng chút một.

Đột nhiên, đằng sau mí mắt, từng mảnh hình ảnh bỗng xếp thành hàng.

Giống như thể hàng loạt chiếc gương đối diện nhau. Hàng loạt hình ảnh nối đuôi nhau kéo vào sâu bên trong. Tuy nhiên chúng không kéo dài vô hạn. Thứ ở trong cùng luôn là một cảnh giống nhau.

Bà kiểm tra lần lượt từng hình ảnh được xếp thành hàng trước mặt. Chỉ những hình ảnh mà bà nhận ra thì mới hiện ra rõ ràng, cử động và phát ra âm thanh. Tất cả số còn lại chỉ là những hình ảnh mờ ảo trong im lặng.

Quá nửa số hình ảnh đang xếp hàng đều phản chiếu cùng một cảnh. Tủ sách âm tường trong phòng, cái bàn bằng gỗ, trên đó có đặt một chiếc điện thoại kiểu cổ. Không hề có dấu hiệu của con người. Cũng không nghe thấy tiếng trò chuyện. Chỉ cần mở mắt ra thì đó chính là cuộc sống thường nhật trước mắt của bà.

Mặc dù vậy, một vài cái trong số những hình ảnh đang xếp hàng đó lại có ít nhiều thay đổi. 

Ở một cái thì cánh cửa trong phòng mở ra, một thiếu niên xuất hiện. Dù đâu đó đã trưởng thành nhưng vẫn còn sót lại nét non nớt. Cậu ta nói bằng ánh mắt nghiêm túc.

"Bà có thể kể về tương lai của cháu được không?"

Lại ở một hình ảnh khác, thiếu nữ có đôi mắt đẹp như trong mơ đang nhìn thẳng về phía này.

"Không ạ. Hòn đá rõ ràng không thể yêu được."

Lại một hồi sau, tiếp tục là hình ảnh căn phòng không một bóng người. Bà chẳng bận thở dài, tiếp tục kiểm tra từng cái một. Lại có một hình ảnh có cánh cửa trong phòng mở ra.

Người mở cửa là một người đàn ông mang bộ suit đen. Nhưng từ phía sau xuất hiện một thiếu nữ có đôi mắt đỏ. 

Cô gái nở một nụ cười không thích hợp chút nào và nói.

"Xin chào. Tôi đến để cướp lấy bà đây."

Hình ảnh cứ như thế tiếp tục đến cuối.

Bà đã nhìn thấy tương lai. Chúng là những khung cảnh của tương lai mà bà ấy sẽ nhìn thấy ở thời điểm nào đó. Tuyến thời gian được xếp theo hàng ngay trước bà.

Chẳng mấy chốc đã đến hình ảnh cuối cùng. Ở đó có khuôn mặt của một người đàn ông trung niên đang nhìn về phía này. Khuôn mặt đó nhăn đi không biết là khóc hay cười.

Bà xác định lại kết cục của mình. Trong tương lai gần, bà ấy sẽ chứng kiến khung cảnh này. Ngay sau nó, bà sẽ đón lấy cái kết.

Tuy vậy, bà không biết được thời điểm đó bản thân đang nghĩ về điều gì hay đang cảm thấy những gì. Dù biết được cảnh sắc sẽ thấy vào một lúc nào đó, thì biểu cảm của bản thân không hề được phản chiếu trong tầm mắt của bà.

―――Mình đã nghĩ gì khi nhìn thấy gương mặt của thằng bé nhỉ?

Tương lai mà bà chưa biết chỉ nằm ở đó.

Bà truy ngược lại đống hình ảnh, tìm về cảnh mà cậu thiếu niên ghé thăm căn phòng không chút đổi thay.

Chàng trai thoáng mỉm cười, như một lẽ dĩ nhiên. Có thể thấy cậu là một người nhạy cảm, một mặt mang ý chí mạnh mẽ, nhưng cũng dễ bị tổn thương.

Bà nghe thấy giọng nói của bản thân. Đó là những lời mà bà vẫn thường kể. 

"Này, cậu có mong muốn ta có một cái kết hạnh phúc không?"

Cậu thiếu niên gật đầu.

"Vâng. Tất nhiên rồi."

Nghe thấy những lời đó, bà tỉnh lại.

Tương lai đang nối đuôi nhau liền tan biến.

Hình như do thiếp đi trong thời gian dài, căn phòng mọi khi lại hiện lên trong tầm nhìn bị mờ đi bởi nước mắt. Căn phòng không một bóng người, không một tiếng động, và không có cả dù chỉ một cái cửa sổ.

Không lâu nữa, cậu thiếu niên ấy――― Asai Kei sẽ ghé thăm nơi này.

(1) Ngày 9 tháng 8 

Ngay khi dùng ngón trỏ tay phải để bật nắp, bọt ga tan đi phát ra âm thanh vui nhộn. Chiếc xe tải nhỏ lướt qua trước mắt với tiếng động cơ kiểu cũ. Cậu lắng nghe tiếng phụ nữ vô hồn phát ra từ chiếc điện thoại di động áp trên tai trái.

"Cậu đang ở ngoài à?"

Asai Kei đáp ngắn gọn "Ừ". Sau đó đưa chai cola trên tay phải lên miệng. Sự kích thích của nước ga tràn xuống cổ họng. 

"Có chút việc, tôi đang đi gặp một người."

"Vậy ư. Tôi gọi lại sau nhé?"

"Không sao. Vẫn còn thời gian cho đến giờ hẹn, tôi cũng vừa xuống xe bus thôi."

Đúng hơn là cậu xuống bus xong, rồi đến mua một chai cola ở máy bán hàng tự động thì điện thoại đổ chuông.

Kei đặt mình xuống chiếc ghế dài màu xanh ở bến xe, ngẩng mặt lên trời. Nắng trời trải dài. Theo như dự báo thời tiết thì có vẻ thời tiết sẽ vẫn thế này đến tối mai. Ngày hôm nay rất là nóng.

"Thế thì, vẫn câu chuyện cũ nhé."

Giọng nữ vô hồn bắt đầu nói. Đương nhiên đầu dây bên kia điện thoại không phải là phụ nữ thật. Người đang nói chuyện với Kei được gọi là Hitsuuchi, hay còn gọi là người cung cấp thông tin. Cậu ta tuyệt đối không lộ diện trước người khác, chỉ có thể trao đổi qua điện thoại. Nghe cứ như một kẻ không có thật vậy. Khoảng một tháng trước, Kei đã gặp cậu ta trực tiếp một lần duy nhất, nhưng cậu nghĩ đó chỉ là tình huống cực kỳ ngoại lệ mà thôi.

Cậu muốn nhờ Hitsuuchi điều tra một việc.

"Cậu đã biết được gì chưa?"

Kei hỏi.

"Cũng không biết được là mấy."

Hitsuuchi đáp. Cậu ta tiếp tục, có phần vui vẻ lạ thường.

"Cái nào cũng có vẻ bịa đặt quá lên cả. Nói cách khác là nó làm cho sự tồn tại của thứ như MacGuffin trở nên đáng ngờ."

MacGuffin.

Việc Kei đã nhờ là điều tra về tin đồn kỳ lạ đó.

"Kết luận là chỉ toàn bịa chuyện thôi sao?"

Nói tóm lại, thứ như MacGuffin không hề tồn tại. Đến Kei cũng nghĩ rằng lối suy nghĩ như thế chắc hẳn mới đúng là phán đoán thông thường.

"Thật tình thì câu chuyện đã bị phóng đại quá lên rồi. Giả dụ như cậu được bảo là có một thanh kiếm trong truyền thuyết đang ngủ yên ở đâu đó mà nếu chỉ cần có nó trong tay là có thể thống trị được cả thế giới thì cậu có tin nổi không?"

"Hơi khó nhỉ."

"Đúng chứ? Tôi thấy vụ này cũng giống vậy. Dù là chuyện chinh phục thế giới hay chi phối tất cả năng lực ở Sakurada."

"Ra vậy."

Kei hớp thêm một ngụm cola, khẽ liếm môi. Đặt cái nhãn bì màu đỏ của chai cola lên trên cái nền trời xanh khá là đẹp, đến mức đau cả mắt. Ở tít trên kia có những đám mây trắng phau. Cơn gió vuốt qua bờ má. Nhưng đám mây thì không hề chuyển động tí nào. Có khi ở nơi cao vút trên bầu trời gió không hay thổi qua lắm. 

―――Người có được MacGuffin sẽ chi phối tất cả năng lực ở Sakurada.

"Tại sao lời đồn phi thực tế thế kia lại lan rộng thế nhỉ?"

"Rốt cuộc thì thứ như tin đồn chỉ phụ thuộc vào may mắn. Nó cũng giống như hành trình của lá thư nhét trong chai trôi trên biển vậy. Chỉ cần tình cờ trôi dạt vào một chỗ đủ đẹp để ai đó nhặt được là xong việc. Còn không thì sẽ biến mất luôn. Đương nhiên nếu trước đó đã dày công bày mưu tính kế thì hẳn là sẽ có thể tạo ra được tin đồn dễ lan truyền thôi."

"Nếu là Hitsuuchi thì có làm được không?"

"Được chứ."

Cậu ta nhanh chóng trả lời.

"Nói đơn giản thì chỉ cần tiếp tục đến khi nó lan ra đủ là được. Chỉ cần loan ra đủ loại tin đồn bằng mọi cách có thể, một lúc nào đó thì sẽ có ít nhất một cái được định hình. Tôi cũng nghĩ ra được vài mánh khác nhưng mà nếu so với sức mạnh của số lượng thì chẳng đáng là bao."

"Nói tóm lại thì MacGuffin chỉ là một tin đồn được ngẫu nhiên định hình mà không có cả rễ lẫn lá nhỉ?"

"Ở giai đoạn hiện tại thì đánh giá như vậy là hợp lý rồi."

"Nhưng mà tôi đang giữ MacGuffin mà."

Cậu đã có nó trong tay sau khi liên quan đến sự kiện xảy ra tầm một tháng trước.

Nó có hình hòn đá cuội. Chỉ cần bỏ vài phút ra tìm kiếm ở bờ sông là có thể tìm ra được cả đống đá cuội màu đen giống như thế. Và tất nhiên là chẳng thể nào chi phối năng lực ở Sakurada giống như lời đồn rồi. Ít nhất thì hiện tại chưa có dấu hiệu nào là có thể làm được cả.

Hitsuuchi nói.

"Vậy à, thế thì là vấn đề rồi đấy. Thông thường thì thứ được nêu lên trong tin đồn phải không tồn tại dưới dạng hình thể chứ."

Một đám nhóc tiểu học mặc quần cộc đi xe đạp vừa trò chuyện ồn ào vừa đi ngang qua trước mắt cậu. Có thể thấy da của chúng bị cháy nắng. Đúng là đặc trưng của kỳ nghỉ hè.

"Cái đó cũng là ngẫu nhiên à? Ví dụ kiểu như ai đó cứ khăng khăng hòn đá cuội ở quanh đó là MacGuffin rồi cũng tình cờ người ta lại tin thật."

"Ừm... tôi cũng muốn đồng tình lắm. Nhưng có điều hơi thiếu sức thuyết phục quá rồi. Bởi vì, nó chỉ là hòn đá thôi mà? Ai sẽ tin vào thứ đó chứ."

"Vậy thì còn có khả năng nào khác nữa?"

"Tôi không nghĩ ra được. Nếu mọi thứ quả thật đều là do sự tình cờ thì nhanh gọn lẹ rồi."

<Tuy nhiên>, Hitsuuchi nói.

"MacGuffin có mùi điêu lắm. Vốn dĩ tin đồn chỉ lưu truyền mới có hai năm thôi đấy. Đến mức đó mà lại không có câu chuyện nguyên mẫu đâu cả. Việc cái tin đồn chẳng có chút sức thuyết phục nào lại lan ra một cách bất thình lình mà không có gì được chuẩn bị sẵn quả thật hơi bất thường."

MacGuffin. Rốt cuộc thì tại sao cái tin đồn đó lại xuất hiện được chứ?

Hitsuuchi tiếp tục với giọng càu nhàu.

"Nếu tất cả là ngẫu nhiên thì sẽ cần một lượng ngẫu nhiên khổng lồ. Còn giả như có ai đó đã tùy ý lan truyền tin đồn thì người đó thật sự quá tài giỏi. Cái nào nghe cũng không thực tế cả."

"Ngay từ đầu, có lý do gì để lan truyền tin đồn về MacGuffin không?"

"Tôi không biết nhưng nếu được nói nó là một kiểu tiêu khiển thì tôi cũng chấp nhận. Ngay cả bọn tạo ra virus máy tính đa phần cũng chỉ để thỏa mãn bản thân phải chứ."

Đúng thật có khi là như thế.

"Báo cáo tiến độ chỉ thế thôi."

"Tóm lại là chưa hiểu được gì."

"Ừ. Dù tôi có tìm kiếm hết cỡ đi nữa thì chỉ có thể truy ngược lại trong khoảng hai năm thôi. Chuyện này khá là hiếm gặp đấy. Thú vị một cách lạ lùng."

"Tạm thời thì cậu có thể tìm hiểu thêm chút nữa giúp tôi không?"

"Tôi cũng định vậy đây."

<Chào nhé>, nói xong, Hitsuuchi ngắt máy.

Kei gọi lại cho cậu ta.

"Chờ chút đã. Tôi còn một việc nữa cần nhờ."

"Hử? Gì vậy?"

"Cậu có thể tìm hiểu giúp tôi một người tên là Sasano Hiroyuki không?"

"Được thôi, là người thế nào vậy?"

"Cả tuổi tác lẫn nghề nghiệp đều không biết. Nghe giọng thì có cảm giác là người cao tuổi."

"Cậu chưa từng gặp người đó à?"

"Tôi định gặp bây giờ. Sáng nay tôi mới nhận được cuộc gọi."

Vậy nên cậu mới leo lên xe bus để đến đây.

"Nếu sắp sửa gặp mặt thì điều tra để làm gì? Cậu có gì đó bận tâm à?"

"Ông Sasano muốn có MacGuffin."

Trong cuộc gọi sáng nay, cậu đã nghe ông ấy tự mình nói thế.

Hitsuuchi thoáng lặng im, rồi thì thầm bằng giọng nữ vô hồn như mọi khi, nhưng đầy hứng thú.

"Ra là thế nhỉ. Gặp nhau ở đâu vậy?"

"Tôi được mời đến nhà riêng của ông Sasano."

"Thế à. Hiểu rồi. Nếu biết được tên và địa chỉ thì đơn giản rồi. Tôi sẽ lấy công bằng lượng nước khoáng và cồn sát khuẩn đủ dùng trong một tuần nhé."

"Cảm ơn cậu nhiều."

Kei nhanh chóng đọc địa chỉ. Nơi đó ở gần bến xe bus này. Cậu nghĩ nó là một trong số ngôi nhà dân mà cậu đang nhìn thấy.

"Cậu biết được khoảng bao nhiêu?"

"Cậu muốn biết đến đâu?"

"Đại loại như lý lịch cá nhân được viết sẵn. Nếu có thể thì cả lý do muốn có MacGuffin nữa. Kể cả lai lịch dựa trên suy đoán cũng đủ rồi."

"Thế thì chậm nhất là đến lúc mặt trời lặn. Nếu đến đó mà vấn chưa tìm được thì khá là phiền phức. Nói cách khác là có kẻ cố tình che đậy thông tin."

Kei ngẩng mặt nhìn trời.

Mặt trời gần như đang ở đúng hướng Nam. Đâu đó khoảng 11 giờ 30 phút sáng.

"Vậy thì nhờ cậu nhé."

Ngắt điện thoại, Kei tựa lưng, thả lỏng cơ thể trên chiếc ghế tựa dài.

Cậu chậm rãi uống chai cola, vẫn còn thừa tầm 20 phút cho đến lúc gặp Sasano Hiroyuki. Vì là địa chỉ lạ nên cậu đã rời nhà sớm, nhưng có khi kể cả đi trễ một chuyến bus vẫn ổn chán.

Vừa nghĩ vậy, điện thoại lại lần nữa đổ chuông.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Thầy Tsushima". Tên đầy đủ là Tsushima Shintarou. Ông ta là giáo viên ở trường cao trung Ashiharabashi nơi Kei đang học, kiêm nhân viên Cục Quản Lý - cơ quan công vụ quản lý vô số năng lực ở Sakurada này.

Kei lại uống thêm một ngụm cola, sau đó bắt máy. 

*

Sakurada là thị trấn của những năng lực gia.

Cách diễn đạt này về bản chất có lẽ không chính xác. Với khoảng một nửa dân cư sở hữu năng lực, thì cũng không hể bỏ qua nửa còn lại được. Đã vậy, đặc sản hay điểm tham quan du lịch cũng không có, kể từ sau khi bến cảng có thể gọi là biểu tượng một thời bị phong bế, nếu phải diễn tả thành phố giáp biển này trong gần 40 năm qua một cách thẳng thắn thì quả thật đành phải kể về năng lực mà thôi.

Năng lực ở Sakurada vô cùng đa dạng, không thể nào định rõ được. Nhìn chung chúng trông đơn giản như những gì được ảo thuật gia trên ti vi cho chúng ta thấy vậy. Chẳng hạn như nâng đồ vật lên mà không cần chạm vào, hay là đột nhiên biến mất. Điểm khác biệt là chúng chẳng hề có mánh khóe gì cả. Tuy nhiên trong đó cũng có cả những thứ cực kỳ nguy hiểm, dù là năng lực nào đi nữa thì tùy vào cách sử dụng cũng đều có thể dùng cho mục đích xấu. Vậy nên cần phải có một cơ quan để thực thi việc quản chế.

Năng lực của Sakurada đều được giám sát bởi cơ quan công vụ được gọi là Cục Quản Lý. Cục Quản Lý đang hòa nhập một cách tự nhiên trong Sakurada tựa như côn trùng ngụy trang vậy. Trong phạm vi thông thường có thể thấy được, dù đều có bộ phận ở mỗi sở cảnh sát hay toàn thị chính nhưng tổ chức thật sự lớn đến lức nào thì không ai biết được. Chỉ cần có vấn đề liên quan đến năng lực thì người dân lại nhờ đến họ như lẽ dĩ nhiên, ngoài chuyện đó ra thì họ chưa từng trở thành chủ đề bàn tán, vậy nên hẳn đây là một tổ chức lý tưởng.

Thế nhưng với Kei, cậu lại thấy Cục Quản Lý thật đáng sợ. Việc thị trấn này có hơn một nửa dân số sở hữu những năng lực đặc thù lại chỉ hình thành như một thành phố tầm trung ở một khu vực hết sức tầm thường là bởi sự kiểm soát một cách nghiêm ngặt của Cục Quản Lý.

Nếu như ai đó có thể khống chế Cục Quản Lý...

Không cần đến thứ như MacGuffin trong lời đồn kỳ lạ, chắc hẳn người đó vẫn có thể chi phối vô số năng lực tràn ngập ở Sakurada.

*

Công việc mà Tsushima đã kể rất ngắn gọn.

Có một người phụ nữ muốn gặp Asai Kei và Haruki Misora. Người phụ nữ đó là một nhân vật nắm vị trí gần như cao nhất trong Cục Quản Lý, về cơ bản thì không được phép từ chối lời gọi. Do đó, sáng ngày mai nhân viên Cục Quản Lý sẽ đến đón đám Kei đi.

Câu chuyện thì đơn giản, nhưng lý do thì không.

"Vị trí gần như cao nhất trong Cục Quản Lý" rốt cuộc mang ý nghĩa gì. Sự tình nội bộ của Cục Quản Lý thì nhìn từ bên ngoài không thể nào biết được.

Nhân vật như thế tại sao lại cần gặp đám Kei chứ. Nếu chỉ đơn thuần là muốn khiến bọn cậu sử dụng năng lực thì không cần thiết phải tốn công gặp mặt làm gì. Chỉ cần ra chỉ thị thôi là đủ. Cậu càng không hiểu lý do muốn gặp mặt ngoài nguyên nhân do năng lực.

Tsushima nói bằng giọng như than phiền.

"Thật là. Nếu có thể thì ta không muốn khiến mấy đứa dính dáng đến bà ta đâu. Với sự chân thành của một giáo viên thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy."

"Tại sao vậy ạ?"

Vốn dĩ một học sinh cao trung bình thường cũng đã không nên liên quan sâu đến một tổ chức như Cục Quản Lý rồi.

"Ta không thể nói chuyện về bà ta. Ta không có quyền hạn đó, dù có muốn nói cũng không nắm được nhiều thông tin lắm. Tuy nhiên, theo nghĩa nào đó, bà ta là người nguy hiểm nhất ở Sakurada."

Sau khi để lại những lời xui rủi như vậy, ông ta ngắt máy. 

Kei lại ngẩng lên nhìn trời, cậu thở dài.

Đương nhiên là chẳng vui vẻ gì khi bị cuốn vào tình huống không rõ lý do. Dù có thử suy đoán thì cũng không đủ thông tin. Nếu như "người phụ nữ" đó liên quan đến điều mục bí mật của Cục Quản Lý thì có vẻ tốt hơn hết là tránh việc điều tra sâu vào. Cậu khẽ lắc đầu, thay đổi ý định. Lúc này nên tập trung vào chuyện giữa ông Sasano và MacGuffin trước đã.

Uống hết chai cola, cậu đứng lên khỏi chiếc ghế dài rồi vứt cái chai rỗng vào thùng rác đặt bên cạnh máy bán hàng tự động.

Cậu nghĩ cũng sắp sửa tới lúc phải đến nhà ông Sasano rồi.

"Asai phải không?"

Có tiếng gọi từ đằng sau. Giọng nói này giống hệt như lúc cậu nghe qua điện thoại vào sáng nay.

Kei quay lại thì bắt gặp một người đàn ông thấp dáng đang đứng đó. 

"Vâng, lần đầu gặp mặt. Ông là Sasano nhỉ."

"Đúng thế. Lần đầu gặp mặt."

Ông ấy gật đầu rồi mỉm cười. Những nếp nhăn hiện rõ lên qua nụ cười. Mái đầu đã hòa lẫn những sợi tóc bạc trắng. Hẳn là ông ấy đã khoảng tầm sáu mươi lăm tuổi rồi. Vì mức độ lão hóa của mỗi người đều khác nhau nên cậu cũng không dám chắc.

Ông Sasano nói.

"Vừa đúng lúc. Giờ đi đến tiệm bánh truyền thống ở gần đây nào. Món thạch đậu ngon lắm."

Tay phải của ông đang cầm một chiếc túi giấy nhỏ. Ông giơ nhẹ nó lên, tiếp tục.

"Nhưng mà, người trẻ thì có thích thạch đậu không nhỉ?"

Kei lắc đầu đáp.

"Đồ ngọt thì cái gì cháu cũng thích."

"Thế thì may quá. Nào, trời nóng nhỉ. Đi thôi chứ."

Kei liền sải bước theo sau ông Sasano.

Vùng này cũng cách khá xa trung tâm của thị trấn. Chỗ này chỗ kia vẫn còn lại những ngôi nhà được lợp ngói, đồng ruộng cũng nhiều. Mặc dù mặt đường vẫn được lát nhựa nhưng cỏ vẫn mọc cao ở phần đất lộ ra ở hai bên. 

"Xin lỗi vì chỗ này hơi xa nhé."

Kei mỉm cười đáp lời ông Sasano.

"Chỉ một chuyến xe bus thôi ạ. Cũng không xa lắm đâu."

"Nhưng mà ta cũng quá đáng khi đột nhiên gọi điện rồi gọi cháu đến. Học sinh cao trung thì phải bận lắm chứ? Xin lỗi nhé. Càng có tuổi thì càng trở nên ích kỷ. Đã vậy cái gì cũng liền đổ cho là tại tuổi tác."

"Trẻ con cũng ích kỷ và đổ lỗi cho tuổi tác đấy ạ. Hơn nữa cháu lại là một học sinh cao trung khá rảnh rỗi mà."

Ông Sasano cười. Một kiểu cười có thể cảm nhận được sự hiền hậu và đâu đó có chút yếu lòng.

"Từ lúc này sẽ bận rộn lắm đấy."

<À, chính là ở đây>, nói rồi, ông đi qua cánh cổng cũ kỹ. Đó là căn nhà một tầng bằng gỗ. Căn nhà này có một khoảng vườn rộng nhưng bản thân nó thì không rộng đến thế. Trong khu vườn có một chiếc xe hơi màu trắng đang đậu.

Kéo chiếc cửa trượt ra là đến lối vào. Cậu cảm thấy trong nhà tối mịt. Hẳn có lẽ là do ánh nắng bên ngoài quá mạnh.

"Vào đi."

Ông Sasano cởi giày, tiến vào hành lang sáng bóng. Kei đi ngang qua một căn phòng kiểu Nhật. Cậu không quen với kiểu phòng phảng phất mùi chiếu tatami cho lắm.

Ông Sasano dùng điều khiển từ xa để bật chiếc điều hòa kiểu cũ, sau đó ông để lại một câu "Ta đi pha trà rồi quay lại nhé" rồi rời khỏi phòng.

Kei ngồi xuống trước một cái bàn gỗ thật bự. Cậu thử ngồi theo kiểu chính tọa một lúc nhưng dường như vì không quen nên ngay lập tức chân trở nên tê dại.

Có thể nhìn thấy khu vườn qua cửa sổ của căn phòng. Ngay chính giữa có một cái cây to. Là cây anh đào chăng? Vậy nhưng cái cây đó hầu như không còn lá nữa, dáng vẻ già nua mất dần hơi ẩm. Giữa những lùm cây rậm rạp xanh tươi xung quanh, bóng cây già khiến cậu liên tưởng đến cái chết. 

Kei thơ thẩn ngắm vừa ngắm nhìn cái cây vừa suy nghĩ. Ở lối vào không có nhiều giày dép. Lúc này, trong ngôi nhà ngoài ông Sasano thì không có dấu hiệu nào là có người khác sinh hoạt ở đây.

Ông ấy có đang làm việc không nhỉ? Hôm nay là thứ tư mà. Ở nhà buổi sáng vào ngày thường, cũng có thể thấy không có vẻ gì là tự kinh doanh. Dù ông ấy có đang ở tuổi về hưu thì cũng không lạ gì, nhưng cũng không có cơ sở gì để kết luận cả. Cũng có khả năng là ông ấy nghỉ sớm trước kỳ lễ Bon một chút.

Người cao tuổi như ông ấy có lý do gì để mong muốn MacGuffin chứ? Lý do gì để mưu cầu sức mạnh tối cường trong tất cả năng lực của Sakurada.

Đương nhiên cậu không biết câu trả lời là gì. Cũng chẳng thể đưa ra suy đoán nào đủ thuyết phục.

Chẳng mấy chốc ông Sasano quay trở lại. Trên khay đặt hay cốc trà lúa mạch và hai dĩa thạch đậu. Ông ấy xếp trà lúa mạch và thạch đậu ra bàn rồi ngồi đối diện với Kei.

Được ông Sasano mời, Kei ăn một miếng thạch đậu.

"Ngon lắm ạ."

"Đúng chứ? Đã là mùa hè thì phải tận hưởng thứ này. Chỉ có mùa này mới bán thôi đấy."

Ông Sasano dùng tăm cắm vào một miếng thạch đậu, nhẹ nhàng cầm lên rồi tiếp tục.

"Hơn nữa, cháu không nghĩ nó thật đẹp sao? Mặc dù không đầy màu sắc như thạch trái cây nhưng vẫn mang màu sắc đặc trưng rõ ràng."

Kei lần nữa ngắm nhìn vào miếng thạch đậu. Sắc đen và đỏ được hòa lẫn một cách tự nhiên và ổn định. Cậu không biết chẳng hạn như khi chế màu này trên tấm bảng pha, phải trộn màu như thế nào thì mới được nhỉ.

"Đúng là đẹp thật."

Kei lại ăn thêm một miếng thạch đậu nữa.

Sau khi vị ngọt tan ra trong miệng và biến mất, cậu hỏi.

"Trong cuộc gọi sáng nay, ông đã bảo muốn cháu nhượng lại MacGuffin nhỉ."

"Ừ. Đúng là như thế."

Ông Sasano lắc cốc trà yến mạch. Đá va vào thành ly, tạo ra âm thanh giống như chuông gió.

"Ta muốn lấy lại giấc mơ của mình."

Chiếc điều hòa phát ra tiếng động nhỏ rồi phả ra hơi lạnh. Ông Sasano đặt chiếc cốc lại trên bàn. Kei nhìn thẳng vào mắt ông rồi hỏi.

"Giấc mơ đó là?"

"Đó chỉ là hư cấu, là huyễn tưởng của quá khứ. Nó đẹp đẽ hơn bất cứ thứ gì, và giá trị hơn bất cứ thứ gì."

Cậu thoáng thử suy nghĩ, nhưng vẫn không hiểu được điều ông muốn nói. Tuy nhiên, cậu có thể đọc ra rằng ông ấy không muốn truyền đạt một cách chính xác.

"Xin lỗi. Ông có thể kể cho cháu cụ thể hơn một chút không ạ?"

Ông Sasano mỉm cười một cách khó xử.

"Dù thế nào thì ta cũng phải nói nhỉ."

"Nếu không nghe chuyện đó thì câu chuyện khó mà tiến triển được."

"Thế nào nhỉ? Có lẽ đi theo hướng cần tốn bao nhiêu để cháu chịu chuyển nhượng thứ đó thì dễ dàng hơn chăng."

"Không. Không phải kiểu chuyện như thế đâu ạ."

Cách sử dụng MacGuffin khá là phiền phức.

Kei không nghĩ MacGuffin sở hữu sức mạnh giống như trong lời đồn. Thế nhưng, nếu như lời đồn là thật thì nó không phải là thứ có thể dễ dàng nhượng lại cho người khác. Thành thật mà nói, dù vấn đề của ông Sasano là gì thì cậu cũng không có ý định nhượng lại MacGuffin. Cất nó sâu trong ngăn kéo mới là việc làm đúng đắn. Dù vậy, nếu đối mặt với vấn đề khiến ông Sasano phải muốn có MacGuffin thì biết đâu cậu có thể giúp được gì đó.

Ông Sasano nói.

"Cũng không phải là ta mong muốn sức mạnh to lớn. Ta chỉ muốn lấy lại thứ đã từng sở hữu, là năng lực mà ta đã đánh mất. Nếu MacGuffin chi phối năng lực ở trong Sakurada thì dĩ nhiên cũng bao gồm năng lực của ta phải không?"

Đánh mất năng lực?

"Xin hãy kể chi tiết đi ạ."

Ông Sasano lại uống một ngụm nhỏ trà lúa mạch, chỉ ở mức nhấp đầu môi.

"Ta đã từng có một năng lực. Nó cũng không hẳn là mạnh mẽ nhưng đối với ta là một năng lực lý tưởng. Thế nhưng tuần trước, chắc là một đứa học sinh trung học, vẫn là một con nhóc mà thôi, đã đến và nói là phong ấn năng lực đó lại. Từ đó thì ta không thể sử dụng năng lực được nữa."

Thật khó để nghĩ đến việc khiến năng lực ở Sakurada không thể sử dụng do tác nhân vật lý nào đó. Nếu lời ông ấy nói là sự thật, sẽ hợp lý hơn khi nghĩ rằng có tồn tại năng lực có thể phong ấn năng lực của người khác.

Kei hỏi.

"Năng lực mà ông Sasano đã sở hữu là gì vậy ạ?"

"Nó hầu như không có ích lợi gì lắm đâu."

 <Để ta cho cháu tận mắt xem>, ông Sasano nói rồi đứng lên.

Ông vươn tay vào tủ sách đặt ở góc căn phòng. Có vài cuốn album được xếp ở đó. Ông lấy từ đó ra một cuốn rồi mở ra. Cứ mỗi trang sẽ có 4 tấm ảnh thẳng thớm được cất giữ.

"Đây là cái ta chụp khu vườn trong nhà."

Ông chỉ vào một tấm hình. Có một cây anh đào to lớn được chụp trên đó. Đó là một cây anh đào đang khoe sắc nở rộ. Khu vực trống trải xung quanh lớn hơn so với hiện tại.

"Cháu nghĩ thế nào?"

Kei nghĩ gì nói nấy.

"Cây anh đào rất đẹp ạ. Có vẻ là chụp bằng polaroid camera. Hơn nữa có thể thấy là tấm ảnh này đã khá cũ rồi."

Cây anh đào này chắc hẳn là cái cây già đang héo úa trong vườn. Cậu không nghĩ cái cây hiện tại có thể nở hoa được như trong hình nữa.

Ông Sasano gật đầu.

"Ừ, đúng thế. Đây là thứ của khoảng 20 năm trước rồi. Những tấm ảnh kia còn cũ hơn. Đó là lúc trước cả khi con đường trước nhà ta được trải nhựa. Cái tấm chụp bờ biển thì vẫn còn mới tầm 7 năm trước. Vậy nhưng lúc đó cháu cũng đang là học sinh tiểu học nhỉ? Tính từ lúc đổ bê tông hoàn toàn lên thì ta đã chụp trước đó nữa.

Quả thật những bức ảnh được chụp đó đều giống với những gì ông ấy kể.

"Những bức ảnh này có liên quan đến năng lực của ông Sasano ạ?"

"Ừ. Những bức ảnh ở đây tất cả đều được chụp bằng năng lực của ta."

Kei quan sát các bức ảnh thêm lần nữa. Nhưng quả thật cậu không tìm thấy bất kỳ đặc trưng gì. 

Ông Sasano nhẹ nhàng lấy bức ảnh chụp cây anh đào ra.

"Những bức ảnh này đều chụp những thứ đã bị mất đi. Nhưng với năng lực của ta, ta có thể lấy lại được chúng."

Sau khi nheo mắt nhìn bức ảnh một cách dịu dàng, ông Sasano đưa bức ảnh sang phía cậu.

"Năng lực của ta là tái hiện quá khứ, chính xác đến mức giống như hiện thực. Cháu có thể nghĩ là như đang đi vào trong bức ảnh cũng được. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi."

<Năng lực đi vào trong bức ảnh>, Kei lặp lại. Dù cậu cảm giác đã hiểu được phần nào rồi nhưng vẫn chưa thể hình dung cụ thể được.

Ông Sasano nở nụ cười trên khóe miệng.

"Sử dụng cho cháu thấy một cách thực tế thì tốt hơn nhỉ. Cũng không có gì nguy hiểm đâu."

Ông Sasano giải thích về năng lực của mình.

Đầu tiên, vừa ấn nút chụp trên chiếc polaroid camera vừa sử dụng năng lực. Polaroid camera đương nhiên sẽ nhả ảnh ra.

"Chỉ cần ta xé bức ảnh đó đi thì có thể đi vào trong bức ảnh rồi."

Tuy nhiên lúc này, ông Sasano cần phải sử dụng năng lực vào thời điểm chụp ra bức ảnh và cả thời điểm xé nó. Tổng cộng cần phải sử dụng năng lực hai lần, ông ấy nói vậy.

Thế giới bên trong bức ảnh tái hiện nên quá khứ một cách chính xác. Nếu một quyển sách được phỏng lại thì có thể đọc được luôn quyển sách đó, nếu một người được phỏng lại thì có thể nói chuyện được với chính người đó. 

Dù vậy năng lực của ông ấy không phải là thứ đưa thực tại về quá khứ. Suy cho cùng, chỉ là đi vào trong bức ảnh mà thôi. Nó không ảnh hưởng gì đến hiện thực cả. Ví dụ như có phá thứ gì bên trong bức ảnh thì vật giống như thế ở ngoài hiện thực vẫn không bị làm sao cả.

"Đây chỉ là năng lực để chìm đắm vào kỷ niệm thôi."

Ông Sasano nói trong sự hoài niệm.

"Ngắm nhìn cảnh vật ngày trước, hít lấy mùi hương xưa cũ, trò chuyện với cố nhân từng gặp. Năng lực này chỉ có thể làm được những việc như vậy."

Nếu không trải nghiệm thực tế thì khó có thể kết luận được gì, nhưng quả thật chỉ mức đó thì không có vẻ gì là nguy hiểm cả. Mặt khác, cậu có ấn tượng rằng hiệu quả của năng lực này là không thể đo đếm được. Nói cách khác, chỉ cần ông ấy chụp một tấm ảnh bằng polaroid camera thì ông ấy có thể xem được những thông tin trong đó mà không bị ai nhận ra cả. 

Ông Sasano tiếp tục.

"Hơn nữa, có rất nhiều hạn chế. Khi xé bức ảnh, phải đứng tại nơi bức ảnh đã được chụp. Ngoài nơi đó ra thì có xé bức ảnh ở đâu cũng không phát huy hiệu quả được. Bên trong bức ảnh cũng chỉ tồn tại trong 10 phút, một khi thời gian trôi qua hết sẽ bị kéo về thực tại."

Sau khi tạm ngừng lời, ông tiếp tục.

"Thế nhưng từ ngày cô bé đó ghé qua, ta đã không thể dùng được năng lực nữa."

Kei gật đầu.

"Cảm ơn ông rất nhiều. Cháu nghĩ mình có thể hình dung được đại khái rồi."

Ông Sasano thở dài.

"Tốt rồi. THế thì nói về chuyện MacGuffin nào. Cháu có định nhượng lại nó cho ta không?"

"Không đâu. Cháu không thể nghĩ ra được MacGuffin sở hữu sức mạnh đặc biệt gì cả."

Kei uống một ngụm trà lúa mạch rồi tiếp tục.

"Cháu nghĩ việc năng lực của ông Sasano không thể sử dụng được e rằng khả năng cao là do cô bé đã đến gặp ông. Nếu vậy thì hãy tìm cách để cô bé kia giải trừ năng lực là được."

So với việc trông cậy vào một hòn đá cuội bí ẩn thì cách đó chắc chắn hơn nhiều.

Ông Sasano lại mỉm cười.

"Ta không nghĩ ra cách nào để giải trừ năng lực cả."

"Nếu được thì cháu sẽ giúp ạ."

"Cháu ư? Thế thì ta biết ơn lắm, nhưng tại sao?"

Thật khó để giải thích được lý do.

Nếu mà diễn giải hời hợt thì lại thành ra tự mãn, còn nếu giải thích rõ ràng ra thì lại khá dài dòng. Thế nên nếu có thể thì kiểu nào cậu cũng không muốn trả lời. 

Vậy nên Kei đành đáp lại mà không đi vào trọng tâm.

"Cháu thuộc Câu lạc bộ công ích."

Câu lạc bộ công ích là nơi tập hợp những học sinh sở hữu năng lực mà Cục Quản Lý đánh giá là đặc biệt mạnh mẽ. Nó nằm trong trường học ở Sakurada. Nội dung hoạt động chủ yếu là giải quyết các vấn đề khác nhau có liên quan đến năng lực tuân theo chỉ thị của Cục Quản Lý. Giống như vung gậy ở Câu lạc bộ bóng chày, giống như thổi kèn trumpet ở Câu lạc bộ hòa tấu khí, ai cũng nghĩ việc học sinh thuộc Câu lạc bộ công ích giải quyết vấn đề liên quan đến năng lực là chuyện hết sức bình thường.

Kei tiếp tục.

"Biết đâu sự việc lần này cháu có thể giúp đỡ với tư cách là hoạt động của Câu lạc bộ công ích."

Cậu biết trong nội tâm mình có điều khó nói.

Hoạt động của Câu lạc bộ công ích được công nhận bởi Cục Quản Lý. Tiếp đó, điều được thừa nhận bởi Cục Quản Lý về cơ bản chỉ có việc ứng phó với các vấn đề có nguyên nhân do năng lực gây ra. Chuyện ông Sasano bị mất đi năng lực khó mà nói được là sẽ sinh ra vấn đề cụ thể nào. Đương nhiên cũng có thể cho việc bản thân ông ấy buồn phiền là vấn đề. Tuy nhiên, chỉ với lý do cảm thương vì không thể đi vào trong bức ảnh hay nói cách khác là đi vào trong kỷ niệm, cậu không nghĩ là Cục Quản Lý sẽ cho phép.

Dù vậy, chắc chắn chẳng có cách nào để người ngoài có thể hiểu được một cách chính xác tiêu chuẩn đánh giá của Cục Quản Lý hay Câu lạc bộ công ích. Đối với phần lớn mọi người, chỉ cần nói "Dù sao thì đó cũng là Câu lạc bộ công ích", thì họ sẽ lý giải với nhận thức nó giống như hoạt động tình nguyện. 

Sau khi tỏ vẻ đắn đo trong giây lát, ông Sasano nói.

"Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới có thể giải trừ năng lực ứng trên người ta?"

"Hãy lần lượt tìm hiểu xem. Đầu tiên hãy kể về cô bé đã ghé qua chỗ ông đi."

Nếu là chính năng lực gia đó thì khả năng cao là sẽ biết được phương pháp giải trừ. Giả cho có không biết đi nữa thì cũng có thể biết được chính xác hơn về bản chất năng lực.

Ông Sasano chậm rãi trả lời.

"Đó là một cô bé mới tầm khoảng đâu đó 15 tuổi. Con bé mặc một chiếc quần jean rách ống, đeo một chiếc vòng cổ hình thập tự giá, đôi mắt màu đỏ."

"Mắt màu đỏ là sao ạ?"

Là kiểu biểu hiện thường gặp như sau khi lau nước mắt à.

"Con bé nói là kính áp tròng màu. Nó còn khá đắc ý vì là kiểu hàng tròng kính đặc biệt."

"Ngoài ra còn gì nữa không ạ?"

"Cũng không còn ấn tượng gì cả. Ta nghĩ dáng người cũng không có gì đặc trưng."

Vòng cổ, quần jean rách ống, kính áp tròng màu đỏ. Dù cũng khá là đặc trưng rồi nhưng những thứ như phục trang thì có thể thay đổi được. Không có manh mối gì mang tính quyết định cả. 

"Cô bé mắt đỏ đã đến đây lúc nào vậy?"

"Thứ tư. Là ngày 3 tháng 8 nhỉ? Ta nghĩ là vào khoảng 5 giờ chiều ấy."

Sáu ngày trước à.

Cô gái mà Kei biết rõ, Haruki Misora sở hữu năng lực tua ngược tái tạo lại thời gian được gọi là Reset. Thế nhưng khoảng thời gian tối đa mà Reset có thể tua ngược là ba ngày, và chỉ có thể quay lại được thời điểm Save.

Haruki đã Save vào ngày hôm kia, tức ngày 7 tháng 8. Dù có Reset vào giai đoạn hiện tại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

"Cô bé đó có lấy đi bức ảnh nào không ạ?"

Cậu chỉ nghĩ ra một kiểu lý do để xóa bỏ đi năng lực của người khác. Bởi vì nó cản đường. Trong số những bức ảnh ông Sasano đã chụp, hẳn sẽ hợp lý khi nghĩ rằng có thứ gì đó đã được phỏng lại mà nếu được tái hiện sẽ rất phiền phức. 

Tuy nhiên, ông Sasano lắc đầu.

"Không, không hề có chuyện như thế. Con bé chỉ tự mãn về cái kính áp tròng, rồi phong ấn năng lực của ta."

Tóm lại vấn đề đối với phía kia vốn không phải là những bức ảnh đã được chụp ư? Hay là đối phương cho rằng chỉ cần phong ấn năng lực lại là đủ?

Kei thử hỏi.

"Liệu có bức ảnh nào có thể lấy ra thông tin đặc biệt nào đó bằng việc tái hiện không ạ?"

"Thông tin đặc biệt?"

"Vâng. Chẳng hạn như giấy tờ, thư từ, máy tính, hoặc là một người mà bình thường không thể gặp được. Có bức ảnh nào đã chụp lại những thứ đó không ạ?"

Ông Sasano tỏ vẻ trầm tư suy nghĩ gì đó trong một khoảng thời gian. Tuy nhiên, cuối cùng ông lắc đầu.

"Xin lỗi, ta không hiểu lắm. Đa số những bức ảnh mà ta thu thập đều là về phong cảnh."

"Vậy ư."

Nhưng chắc chắn là đã bỏ sót gì đó rồi. Cậu không hiểu được lý do phong ấn năng lực nếu trong tay ông ấy không nắm những bức ảnh quan trọng đối với những nhân vật đặc định. 

"Cháu có thể xem cái album đó được không ạ?"

"Đương nhiên không sao cả."

Kei nhận lấy cuốn album to đùng, cậu lật từng trang. Đây là kiểu kẹp ảnh vào giữa bìa cứng và những tấm phim trong suốt. Do phần bìa cứng dày lên số lượng trang cũng không quá nhiều.

Khoảng phân nửa số ảnh được chụp đều là những địa điểm mà Kei biết. Con đường núi đầy những chiếc lá đỏ tuyệt đẹp, bờ biển nối tiếp bãi cát trắng dài. Ngọn hải đăng màu trắng này là cái có thể thấy từ trường sơ trung mà Kei đã từng học. Sakurada không phải là thị trấn rộng đến mức như vậy. Nếu là những nơi nên được cất giữ vào ảnh thì còn hạn chế hơn.

Đúng như ông Sasano nói, tất cả bức ảnh đều là về phong cảnh. Cũng có vài bức chụp cả con người vào nhưng Kei chẳng thể nhận định được là trong số đó có nhân vật nào đặc biệt hay không.

Quả nhiên là quá khó để suy đoán ra manh mối về cô gái đã phong ấn năng lực từ mấy bức ảnh. Biết đâu đối với ai đó, một trong số những ngôi nhà được chụp lại ở phía đằng xa kia lại quan trọng chăng. Thứ như thế thì không thể được định rõ chỉ từ một bức ảnh được. Hơn nữa tủ sách vẫn còn cả đống album đang xếp trên đó nữa.

Kei lật trang cuối, chẳng còn trông mong gì. 

Ở đó có một bức ảnh chụp con đường nhỏ dọc theo dòng sông.

―――Đó là nơi cậu biết rất rõ.

Nó ở gần ngay trường sơ trung cậu từng học.

Ánh tà dương đỏ rực đang ánh lên phía cuối chân trời. Con sông nằm ở phía phải bức ảnh đang phản xạ những tia sáng đó, óng ánh lên một màu cam. Dù cũng không phải là gần cửa sông gì, nhưng con sông này vẫn rộng ở hạ lưu. Ở giữa bức ảnh, bên hông con sông chất đống những khối tetrapod. Dưới chân một khối tetrapod có một cái bóng dài màu đen.

Cậu bất chợt ngừng cả hơi thở. Cùng lúc đó cảm giác như thời gian cũng ngừng lại.

Nơi đây là chỗ cậu và "cô gái" đã gặp nhau. Người thiếu nữ tựa như mèo hoang, là cô gái đặc biệt đã qua đời từ hai năm trước.

Và rồi.

"À, cái đó nhỉ. Vì hoàng hôn đẹp quá nên ta đã tiện tay chụp luôn. Sự tương phản giữa ánh mặt trời và bóng tối thật cuốn hút đúng không?"

Ông Sasano đang nói gì đó.

Thế nhưng không thể lọt nổi vào tai cậu. Âm thanh đó không hề mang ý nghĩa của ngôn từ. Là tiếng ve hay tai cậu đang ù lên. Mà thôi cái nào cũng được. Thế nào cũng được. Đột nhiên cậu không bình tĩnh mà suy nghĩ được.

"Bức ảnh đó còn khá mới. Hình như là mới chụp hồi hai năm trước nhỉ?"

Trong bức ảnh, trên khối tetrapod, là hình bóng của một cô gái tay chân mảnh mai. Trông thật nhỏ bé. Do ngược sáng nên hầu như chỉ có thể nhìn thấy bóng ảnh của cô gái. Dù vậy, Chắc chắn cậu không hề nhìn nhầm.

Người đang đứng ở đó là "cô ấy". Chính là cô gái đã biến mất khỏi thế giới này.

Cô gái ở trong bức ảnh đang đưa tay phải về phía trước. Vì ảnh chụp khá nhỏ nên không thể biết rõ được nhưng vật nằm trên bàn tay phải là thứ gì đó như hòn đá nhỏ màu đen. Vật đó giống hệt như là MacGuffin vậy.

―――Thế thì quá trùng hợp rồi.

Không tự nhiên chút nào. Cảm giác như là cố ý dựng lên vậy.

Kei đóng album lại.

"Sao rồi? Có bức ảnh nào trông có vấn đề không?"

Cuối cùng cậu cũng nhận ra giọng ông Sasano.

"Không ạ. Cháu không nhận ra gì đặc biệt cả."

Kei đáp. Giọng cậu vẫn bình thường như mọi khi, đến mức bản thân cậu cũng cảm thấy khó chịu. Ông Sasano nhận lấy cuốn album rồi đặt lại vào tủ sách, tại tầng thứ hai từ trên xuống và vị trí thứ ba từ phải sang.

"Cháu muốn thử xem cuốn album khác không?"

"Rốt cuộc thì có khoảng bao nhiêu bức ảnh vậy ạ?"

"Con số chính xác thì ta không rõ lắm. Chỉ nhớ đâu đó khoảng một hai ngàn tấm. Có những tấm ta cũng không nhớ đã cất ở đâu rồi."

Kei lắc đầu.

"Vậy thôi ạ."

Trong một số lượng ảnh khổng lồ, quá vất vả để tìm ra bức ảnh mong muốn khi mà chẳng có manh mối đặc biệt nào. Ngay cả cô gái mắt đỏ có lẽ không lấy đi bức ảnh cũng vì lý do tương tự.

Ông Sasano gật đầu.

"Lần tới ta sẽ tìm từ từ một lần xem sao."

"Cháu hiểu rồi. Phía cháu cũng sẽ thử tìm hiểu nhiều hướng khác nữa."

"Nhân tiện―――"

Ông Sasano khẽ lắc đầu.

"Cháu giúp ta lấy lại năng lực thì ta nên đáp lễ như thế nào cho phải đây?"

"Hoạt động của Câu lạc bộ công ích không đòi hỏi phải nhận thù lao đâu ạ."

Tất cả những thứ như kinh phí đều được Câu lạc bộ công ích chi trả dưới hình thức phí duy trì câu lạc bộ được Cục Quản Lý gửi đến trường rồi.

Ông Sasano cong môi một cách bối rối.

"Nhưng thế thì ta thấy không thoải mái lắm."

Kei lưỡng lự một chút rồi hỏi.

"Cháu cũng có thể đi vào trong bức ảnh bằng năng lực của ông Sasano phải không ạ?"

"Ừ. Lúc xé bức ảnh, cháu cũng cùng sờ vào bức ảnh là được."

"Vậy thì nếu mọi chuyện thuận lợi, ông có thể dùng năng lực cho cháu được không?"

Ông Sasano đang giữ bức ảnh của cô gái đã mất hai năm trước.

Ông ấy mỉm cười.

"À, đương nhiên rồi. Nếu là chuyện đó thì bao nhiêu cũng được."

Kei nhìn thẳng vào mắt ông Sasano rồi hỏi.

"Ngoài ra thì từ lúc nhận điện thoại cháu đã có chút thắc mắc rồi."

"Hử? Chuyện gì vậy?"

"Tại sao ông lại biết cháu đang nắm giữ MacGuffin?"

Chuyện đó chỉ có giới hạn một số người biết được. Cậu nghĩ ra bốn, năm người, có mở rộng tưởng tượng thêm nữa thì hẳn là cũng gấp đôi con số đó thôi.

"À, ta đã nghe từ người quen."

"Người quen đó là?"

"Một người có liên quan đến Cục Quản Lý."

"Ông có thể nói cháu biết tên của người đó không?"

Ông Sasano nhắm mắt lại một chốc, nụ cười khổ hiện lên khuôn mặt.

"Xin lỗi. Ta không thể trả lời chuyện đó được."

Kei gật đầu.

"Cháu hiểu rồi."

Dù cậu khá tò mò, nhưng lúc này có truy hỏi thêm nữa cũng vô ích.

Sau khi Kei rời nhà ông Sasano, cậu đặt lưng xuống chiếc ghế dài màu xanh ở bến xe. Mặt trời vẫn còn ở trên cao.

Kei nhắm mắt, nhớ lại những lời của ông Sasano.

Giấc mơ. Hư cấu. Huyễn tưởng của quá khứ. Cậu nghĩ đúng là thế. Kei cười từ tận sâu trong lòng. Tất nhiên là cậu đang nghĩ về tấm ảnh đó. Tấm ảnh chụp con đường dọc theo dòng sông và ánh tà dương, cả những khối tetrapod.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cậu có thể nhớ lại một cách rõ ràng.

Hình bóng bé nhỏ được chụp lại của cô gái đứng trên khối tetrapod đó. Trên bàn tay phải đang đưa ra đó là hòn đá màu đen giống hệt như MacGuffin.

Quả thực là "cô ấy" ở đó.

(2) Cùng ngày - 3 giờ chiều~

Kei trở lại trung tâm Sakurada bằng xe bus, ăn trưa tại một cửa hàng đồ ăn nhanh, rồi ghé qua nhà sách và cửa hàng CD. Trong suốt thời gian đó, cậu nghĩ về cùng một thứ.

Kể cả lúc cắn miếng hamburger phô mai, hay cả lúc lật trang câu đố logic trong góc nhà sách, và cả lúc nghe thử bản phát hành mới của một ban nhạc có ca từ thần bí đặc trưng, cậu đều như vậy. Cậu luôn nghĩ về cô gái được in hình trong bức ảnh của ông Sasano.

Hơn 3 giờ chiều một chút, cậu quay về nhà.

Tắm mình trong dòng nước lạnh, bật điều hòa lên, cậu ngồi xuống chiếc giường đặt bên cửa sổ. Bầu trời mùa hè vào giữa khoảng từ qua trưa đến chiều tối là một màu xanh thẳm, giống như màu của cây kẹo cao su bạc hà vậy. Trong lúc ngắm nhìn bầu trời ấy, Kei đưa tay lấy chiếc điện thoại di động. Từ danh bạ, cậu gọi đến cái tên Murase Youka.

Dù đã nghe âm báo cuộc gọi đến lần thứ mười, chị ta vẫn không bắt máy. Sau tiếng âm báo lần thứ mười một, Kei ngắt máy.

Ngay sau đó, lập tức có cuộc gọi lại từ phía chị ta. 

Cậu ấn vào nút gọi, cất giọng gọi "A lô".

Sau khi im lặng một lát, Murase lên tiếng một cách khó chịu "Chuyện gì vậy?".

"Lâu rồi không gặp. Bây giờ chị không phiền chứ?"

"Đương nhiên rồi. Là tôi gọi cho cậu đấy."

<Có chuyện gì vậy?>, chị ta hỏi. Giọng nói có vẻ đang cảnh giác gì đó.

"Em có chuyện muốn nhờ. Chúng ta có thể gặp vào ngày kia được không?"

Dù càng sớm thì càng tốt nhưng ngày mai cậu cùng với Haruki phải đi gặp một nhân vật cấp cao của Cục Quản Lý. Đối với chỉ thị của Cục Quản Lý, cậu không định chống đối một cách vô nghĩa. 

Murase thoáng im lặng rồi đáp.

"Nếu là từ buổi tối trở đi thì chắc là ổn."

"Nếu chị có dự định nào đó thì ngày khác cũng được."

"Ngày thường thì tôi lúc nào cũng có buổi học phụ đạo cả."

Nhắc mới nhớ chị ta vì sự tình riêng mà số buổi có mặt ở học kỳ một quá ít. Chắc chắn cả bài kiểm tra giữa kỳ và kiểm tra cuối kỳ cũng không tham dự.

Murase tiếp tục.

"Tạm thời thì có vẻ vẫn có thể lên lớp được. Không hiểu sao mà có vẻ tôi đã được hoàn thành kỳ thi bổ sung trong khi tôi không biết gì."

"Kiểu nói vòng vo của chị kỳ quặc thật đấy."

Thông thường, thứ như bài kiểm tra thì phải ý thức được là nếu không đến trường sẽ không thể làm được.

"Thầy Tsushima đã mấy lần đến nhà tôi rồi cưỡng ép bắt phải làm bài kiểm tra. Có khi đó chính là bài thi bổ sung thật."

À, quả thật lúc trước ông ấy có nói chuyện đó. Cái vụ mà khi thử bắt đứa học sinh trốn học làm bài kiểm tra thì nó lại được điểm tối đa.

Chị ta nói, trông như đang rất không thoải mái, dường như là đang che giấu sự ngượng ngùng.

"Cả phía trường học chắc hẳn cũng không muốn đánh rớt tôi đâu nhỉ."

"Dù sao thì cũng tốt quá rồi."

"Vì số buổi có mặt hoàn toàn không đủ nên tôi phải học phụ đạo nguyên kỳ nghỉ hè. Thời này rồi mà phòng học còn không có điều hòa. Thầy Tsushima cũng phải gắng gượng lắm đấy."

Cậu nghĩ đó có lẽ là lời biết ơn đến với ông ấy. Kei bất giác suýt bật cười, nhưng bằng cách nào đó mà đã cố kiềm được.

"Chuyện phía em lúc nào cũng được. Cũng không đến mức gấp gáp như vậy." 

Dù cậu cũng nóng lòng, nhưng thời gian không phải là có hạn.

"Vừa đúng lúc tôi kết thúc phụ đạo đấy. Nếu là thời gian từ đây thì tôi nghĩ lúc nào cũng được."

Kei nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường. Lúc này là 4 giờ chiều. Mùa này ngày dài hơn đêm nên dù có bắt đầu từ khoảng thời gian này hẳn là cũng không vấn đề gì.

"Thế thì ngày kia đành nhờ chị nhé."

"Hiểu rồi. Cậu định làm gì thế?"

"Chuyện cần nhờ có hai việc."

Trước hết là cái thứ nhất.

"Murase này, chị có thể xóa năng lực áp lên người không?"

Dù gì đi nữa thì Murase sở hữu năng lực xóa bỏ thứ được chạm vào. Biết đâu năng lực phong ấn năng lực của ông Sasano cũng có thể bị xóa bỏ.

Sau khi giải thích sự việc của ông Sasano, Murase nói.

"Có vài vấn đề đấy."

"Đó là?"

"Tôi nghĩ cậu biết, năng lực của tôi chỉ có thể xóa bỏ sự vật đi 5 phút mà thôi. Dù có thể sử dụng liên tục được nhưng quả thật tôi không thể ở bên cạnh ông Sasano đó cả ngày được."

"Vâng. Nhưng mà dù chỉ tạm thời lấy lại năng lực cho ông Sasano thì cũng đáng giá lắm."

Ít nhất thì hiểu được là tùy vào năng lực thì có thể chống lại cô gái mắt đỏ. Chỉ cần biết được viết ông Sasano đã lấy lại năng lực thì có lẽ phía bên kia cũng sẽ không để yên đâu. Một khi đối phương hành động, chỉ thế thôi là đã tiếp cận được đến gần hơn với thân phận của họ rồi. Chắc chắn đáng để làm thử.

"Thôi kệ vậy, cậu đã nói thế thì là thế rồi."

Cậu đáng tin đến vậy luôn à. Kei tiếp tục câu chuyện.

"Vấn đề khác là?"

"Thế thì tiếp tục. Tôi chưa từng xóa những thứ kiểu như năng lực được đặt lên người khác. Tôi chỉ có thể xóa những thứ mà tôi có thể chạm vào được thôi. Chỉ cần chạm lên cái người tên Sasano đó thì liệu có chạm được đến năng lực không?"

"Cái này thì chịu thôi."

Nếu đến cả chính Murase còn không biết thì làm sao mà Kei biết được.

"Mà chỉ cần làm thử là biết mà."

"Vâng, nhờ chị vậy. Còn vấn đề gì khác nữa không?"

"Ừ. Đây là cái cuối."

"Là gì vậy?"

Murase nói bằng giọng nghiêm túc.

"Tôi đã không thể sử dụng năng lực lên đối tượng là con người được nữa."

Câu từ bỗng nghẹn lại.

Năng lực có rất nhiều hạn chế khác nhau. Do đó cũng có chuyện hạn chế mới được thêm vào. Kei biết cả trường hợp thực tế như thế.

Chính xác thì cậu nghĩ không hẳn là bản thân năng lực đang thay đổi. Thứ thay đổi là ý nghĩ của người sử dụng. Nếu người sử dụng không mong muốn thì năng lực sẽ không phát động. Đó là tiền đề. Vậy nên, không thể sử dụng năng lực vì mục đích mà người sử dụng đã không còn có thể mong muốn nữa.

Murase đã không còn có thể mong muốn việc xóa bỏ con người nữa.

"Xin lỗi."

Kei nói.

Nguyên nhân Murase trở nên không thể sử dụng năng lực lên người chắc chắn là do Kei. Khoảng tầm một tháng trước, Kei đã gây ra chuyện không thể cứu vãn được vói cô ấy.

"Không."

Bằng giọng điệu nhẹ nhàng――― có khi là cố gượng ép ra chất giọng như vậy, Murase trả lời.

"Tôi nghĩ như thế này thì tốt hơn."

Cậu có gật đầu cũng được. Cậu nghĩ chắc chắn là ổn. Việc năng lực xóa bỏ thứ chạm vào trở nên không thể sử dụng lên người được thật lòng mà nói là một sự thay đổi bình yên. Hoặc có thể nói cách khác là trưởng thành cũng được. Thế nhưng chỉ chuyện đó cũng đã khiến chị ấy cảm thấy đau khổ vô cùng. Vậy nên quả nhiên cậu không thể gật đầu với những lời này được.

Kei đã gây ra vết thương sâu sắc cho Murase. Cậu không hối hận. Nhưng đương nhiên cậu không định chấp nhận rằng đó là điều đúng đắn.

"Em nghĩ đáng lẽ đã có một cách làm đúng đắn hơn. Thế nhưng em đã không thể tìm ra được nó."

Cậu đã mong muốn có thể đạt lấy được cái kết tốt nhất và duy nhất, nơi mà không xảy ra bất cứ đau thương nào và cũng không làm tổn thương bất kỳ ai. Một câu chuyện như mơ. Cậu hiểu nó cũng giống như mơ vậy. Thế nên Kei đã chọn lấy một đáp án không hoàn hảo từ trong những sự lựa chọn mà cậu có thể thấy được.

"Có chút không ngờ nhỉ."

Từ phía đầu kia điện thoại, Murase khẽ mỉm cười.

"Tôi đã nghĩ cậu lúc nào cũng phải tràn đầy tự tin hơn cơ."

"Không có chuyện đó đâu ạ."

Cậu chẳng tự tin chút nào. Thứ như thế chưa bao giờ tồn tại dù chỉ một lần. Cậu chỉ giả vờ như thế nếu cần thiết mà thôi.

Phía bên kia, Murase thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng.

"Để tôi an ủi cậu nhé? Điều mà cậu đã làm là đúng đắn."

Kei bật cười.

"Thế thì em rất là vui đấy."

Cậu thật sự nghĩ vậy. Mặc dù việc khiến chính Murase làm vậy có hơi quá tồi tệ.

Chị ta đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.

"Tôi đùa đấy. Cậu chắc chắn đâu có mong muốn chuyện như thế đúng chứ?"

"Làm gì có. Em thích được đối xử dịu dàng lắm."

"Nếu thế cậu chỉ cần ở mãi bên cạnh Haruki là được rồi mà."

Lần nữa, câu từ cứ nghẹn lại.

"Đúng vậy nhỉ."

Vậy nhưng, không thể nào như thế được. Cậu tuyệt nhiên không muốn nhầm lẫn về khoảng cách với cô ấy.

"Mà thôi kệ."

Murase quay lại câu chuyện.

"Tôi đã không thể sử dụng năng lực lên người được nữa. Bởi vì lần này suy cho cùng chỉ là xóa bỏ năng lực nên tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên thành thật thì, tôi có chút ngại ngần về việc chạm lên người khi đang ở trong trạng thái sử dụng năng lực."

Dù thử hình dung thì vẫn tưởng tượng ra được nhưng mong muốn thì lại không chạm được đến.

"Thế thì dừng lại thôi."

Dù sao cũng không phải việc cần thiết lắm. Có đến hai việc cần nhờ Murase. Điều quan trọng hơn là cái còn lại.

Tuy nhiên chị ta đáp lại.

"Cũng không phải tôi nói là không muốn làm. Chỉ là có khi sẽ thất bại vì lý do như vậy thôi."

Dù có chút khổ sở, Kei gật đầu. Chắc chắn cậu quả thật không thể nào tưởng tượng ra được tâm tình trong lòng của Murase, nhưng cảm giác được rằng bản thân chị ấy cũng mong muốn điều đó. 

"Thế thì nhờ chị ạ. Nhân tiện việc muốn nhờ còn một chuyện nữa."

"Nghe chuyện xong tôi cũng đoán được rồi. Tóm lại là chỉ cần tìm ra cô gái kia là được chứ gì?"

"Vâng. Đúng là thế ạ."

Cách sử dụng năng lực của Murase không tuân theo quy tắc nào.

Định nghĩa của "thứ được xóa bỏ" rất là rộng. Chẳng hạn như khi gọi "thứ chắn ngang bản thân và đối phương", chỉ cần vật được chạm vào bị xóa đi thì có nghĩa là đối phương đang ở hướng đó. Trường hợp lần này, chỉ cần gọi "thứ chắn ngang bản thân và người phong ấn năng lực của ông Sasano" thì có lẽ sẽ truy ra được vị trí của đối phương.

"Chị có thể làm giúp em được không?"

"Đương nhiên rồi."

Murase đáp cụt lủn bằng giọng gần như vô cảm.

"Dù vậy thì tôi vẫn biết ơn cậu đấy."

"Tất cả đều là kế hoạch của thầy Tsushima đấy ạ."

"Phải nhỉ. Vậy nên tôi đang nghiêm túc phụ đạo đây."

Sau đó, Kei và Murase xác nhận sơ qua về dự định của ngày kia rồi ngắt máy.

Hẳn là vì thời gian gọi điện có hơi dài nên pin điện thoại trên tay cậu nóng cả lên. Không hiểu sao nhiệt lượng này cứ như thân nhiệt cảm nhận được khi nắm lấy tay nhau vậy.

Kei đặt điện thoại di động trên bàn, thở ra một hơi dài. Ít nhất thì đó không phải là vì sầu muộn.

Giờ thì, từ bây giờ phải làm thế nào đây. Kể có thử nghĩ, không có nhiều chuyện có thể làm được vào thời điểm này.

Kei liên lạc lại với ông Sasano, nói rằng muốn gặp mặt vào chiều tối ngày kia. Cần phải cho Murase và ông ấy gặp nhau. Sau đó cậu đợi liên lạc từ Hitsuuchi. Hitsuuchi đang tìm hiểu về ông Sasano giúp cậu.

Lúc chuông điện thoại vang lên là 6 giờ 47 phút tối. Màn hình hiện lên dòng chữ "Hitsuuchi". Mặt trời đang từ từ chìm xuống, bóng đen dài ra, căn phòng dần dần ngập vào trong màn đêm mỏng màu xanh tối. 

Cậu nhấn nút trả lời.

"Vâng. Asai đây."

"Chào buổi tối. Là tôi đây."

Là giọng nữ vô hồn của Hitsuuchi.

Kei cũng đáp lại bằng lời chào buổi tối rồi hỏi.

"Cậu biết được gì về chuyện của ông Sasano chưa?"

"Ít nhiều gì đấy. Khá là thú vị."

Cậu có lẽ sẽ vui hơn nếu nó là thông tin không đặc biệt thú vị. Giọng của Hitsuuchi đâu đó đầy vẻ tự mãn.

"Sasano Hiroyuki. Ông ta từng làm việc ở tòa thị chính và nghỉ việc vào ba năm trước. Ờ, chỉ là về hưu bình thường thôi."

Cũng không có gì kỳ lạ cả.

"Đó là thông tin thú vị à?"

"Sao có thể. Cỡ này thì chỉ 2 phút là ai cũng có thể tra ra được. Thông tin này còn "ăn liền" hơn cả mì ly nữa."

"Thế còn có cái khác?"

"Rõ ràng. Ông ta được điều phối đến toà thị chính vào hai mươi tám năm trước. Vậy thì rốt cuộc trước đó ông ấy đã làm gì và ở đâu? ―――Câu trả lời là Cục Quản Lý đó. Ông ta ban đầu từng là nhân viên của Cục Quản Lý."

Đúng thật là có chút ngạc nhiên.

"Điều đó có mang ý nghĩa quan trọng nào không?"

Nếu là nhân viên Cục Quản Lý thì có thể xem như là một công chức đứng đắn. Chỉ cần thế là đủ để không phải cảnh giác làm gì.

Tuy nhiên, Hitsuuchi nhấn mạnh ngữ điệu.

"Có đấy, lại còn mang ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Vấn đề nằm ở thời kỳ mà ông ấy trực thuộc Cục Quản Lý. Ông ấy đã làm việc cho Cục Quản Lý mười năm rồi."

Ông Sasano được điều phối đến tòa thị chính vào hai mươi tám năm trước. Cứ cho là ông ấy bỏ việc ở Cục Quản Lý trong cùng một năm thì nếu khoảng thời gian đi làm là mười năm nghĩa là ông ấy gia nhập vào ba mươi tám năm trước.

Nghĩ đến đó, cậu liền nhận ra. ―――Ba mươi tám năm trước. Đó chính là thời kỳ mà Sakurada trở thành thị trấn đặc biệt như hiện tại.

Hitsuuchi vẫn tiếp tục bằng giọng nữ vô hồn như mọi khi nhưng với vẻ hào hứng.

"Ba mươi tám năm trước. Đó là lúc mà năng lực kỳ lạ đầu tiên được phát hiện ở Sakurada, và Cục Quản Lý cũng ra đời trong năm đó. Ông Sasano Hiroyuki là một trong những thành viên sáng lập nên Cục Quản Lý."

Năng lực ở Sakurada đã xuất hiện từ khoảng ba mươi tám năm trước, một cách vô cùng bất ngờ. Nó đột ngột lan rộng nhanh chóng còn hơn bất kỳ sự phát sinh thiên tai nào, hay hơn cả bất kỳ bệnh dịch nào. Những người hoàn toàn không có gì đặc biệt, đã nắm trong tay vô số năng lực đặc biệt theo mọi nghĩa.

Thế mà thế giới lại không hề rơi vào hỗn loạn. Nếu bỏ qua những cư dân của Sakurada, thậm chí còn không ai nhận ra sự thay đổi mang tính vượt trội như thế. Tất nhiên chỉ trong phạm vi thị trấn này thì cậu nghĩ đã có rất nhiều vấn đề xảy ra. Tuy nhiên, so với những thay đổi khổng lồ do sự kỳ lạ của cái gọi là phát sinh năng lực thì hỗn loạn được sinh ra lại chỉ là một thứ quá sức bé nhỏ, đến mức mà tất cả đã được giải quyết chỉ trong một thị trấn. 

Lý do rất rõ ràng. Bởi vì đối với những biến đổi mà không ai có thể tưởng tượng nổi, đã có một cơ quan xử lý nó với tốc độ áp đảo.

Cục Quản Lý. Vào cái tháng tiếp theo sau khi năng lực đầu tiên chính thức được phát hiện, nó đã được lập ra và phát huy tính hiệu quả ngay sau đó. ―――Hoặc là, từ trước cả khi Cục Quản Lý được chính thức ra đời, nó vốn đã hoạt động như một tổ chức rồi.

Hitsuuchi nói.

"Cục Quản Lý là một tổ chức khác thường. Tiền vốn, nhân viên, hệ thống, tất cả những thứ đó đều được chuẩn bị với một tốc độ không thể tin nổi. Nói không thể tin nổi không phải là cách diễn đạt ẩn dụ đâu. Cục Quản Lý đã được ra đời với tốc độ mà chắc chắn là không thể với tư cách là một cơ quan công quyền. Giống như là từ trước đó nữa, nói cách khác là từ trước cả khi năng lực được phát hiện lần đầu tiên, có vẻ thể thức hoàn chỉnh đã được quyết định rồi vậy.

Rốt cuộc là tại sao? Những người biết được câu trả lời rất ít. E rằng không ai khác ngoài những người có liên quan đến việc thành lập Cục Quản Lý.

"Ông Sasano có biết quá trình xây dựng Cục Quản Lý không?"

"Tôi không biết đến mức đó đâu. Ông ấy đã ở tòa thị chính vài năm trước cả lúc gia nhập Cục Quản Lý. Sau đó năng lực được phát hiện, Cục Quản Lý được thành lập, ông ấy được đưa vào làm thành viên sáng lập."

Hay là lúc thành lập Cục Quản Lý, để điều chỉnh số lượng nhân viên, có lẽ ông ấy đã được lôi kéo do phù hợp. Vì công chức của thành phố được phân bố cả vào Cục Quản Lý và tòa thị chính nên chẳng có gì kỳ lạ cả.

Dù vậy vẫn có một khả năng khác. Có khả năng ông Sasano là người nắm giữ ý nghĩa quan trọng đối với việc thành lập Cục Quản Lý. Quả thật đây là thông tin không thể phớt lờ.

Hitsuuchi tiếp tục.

"Tạm thời, đây là lần đầu tiên tính xác thực của MacGuffin được công nhận. Dù sao thì một thành viên sáng lập của Cục Quản Lý đang muốn có nó mà nhỉ. Biết đâu nắm được thông tin ông Sasano Hiroyuki tin vào lời đồn của MacGuffin cũng là đủ rồi."

Làm gì đây? Khả năng tuy không phải bằng không, nhưng...

"Theo lời kể của thầy Tsushima, kết quả điều tra của Cục Quản Lý có vẻ đã nhận định rằng MacGuffin không có chút giá trị nào."

"Hừm. Có thể là MacGuffin mà cậu đang giữ là đồ giả chăng."

"Kể cả thế đi nữa thì có lý do gì để trao nó cho tôi không?"

Giả sử Cục Quản Lý coi trọng MacGuffin thì chẳng phải dù là đồ giả cũng sẽ giữ nó trong tay chứ. Ít nhất thì Kei tin thầy Tsushima với tư cách là một giáo viên. Thật khó để hình dung việc ông ấy chỉ đơn giản là gửi cho học sinh giữ một thứ có thể xem là mồi lửa gây ra vấn đề.

"Tôi không biết nữa. Trước mắt thì tôi sẽ thử điều tra thêm một chút về MacGuffin vậy."

Đó cũng là điều mà Kei kỳ vọng.

"Nhờ cậu nhé. Cảm ơn về vụ của ông Sasano."

"Cỡ này thì có nhiêu đâu."

<Chào nhé>, nói xong, Hitsuuchi ngắt điện thoại.

Nếu có thể thì Kei còn muốn nhờ cậu ta tìm hiểu về năng lực gia có thể phong ấn năng lực của người khác nữa. Nhưng mà cậu ta phải sử dụng năng lực để chuyển thông tin thành dinh dưỡng mà sống. Ngoài nước thì cậu ta không thể hấp thụ bất kỳ thứ gì vào miệng. Nếu như đối phương mà tình cờ lỡ phong ấn năng lực của Hitsuuchi thì sẽ là vấn đề liên quan đến sinh tử mất. Có lẽ không nên cuốn cậu ta vào chuyện của "cô gái mắt đỏ" thì hơn.

Kei vươn hai tay lên trên đầu, thả lỏng cơ thể. Bên trong căn phòng đã hoàn toàn trở nên tối om. Bóng tối sâu thẳm của đêm hè.

Sau đó cậu ngả lưng xuống giường, nhắm mắt lại. Cậu nhớ lại những thứ xảy ra hôm nay, mọi ngóc ngách một cách chi tiết. Những thông tin khác nhau đang trở nên nhiễu loạn. ―――MacGuffin, ông Sasano, Cục Quản Lý, cô gái mắt đỏ, thiếu nữ được chụp lại trên bức ảnh.

Trên tay phải "cô gái ấy" có một hòn đá màu đen, rất là giống với MacGuffin.

Rốt cuộc là vì sao.

Cảm giác cứ như kiểu trở thành một con rối vụng về vậy. Từng phần khác nhau lại mắc vào những sợi chỉ mảnh trong suốt được trải rộng khắp mọi nơi, không thể nhìn thấy hết được toàn cảnh. Thế nhưng sợi chỉ trong suốt kia lại chi phối và dẫn dắt hành động của Kei.

Nó chi phối một cách chính xác bằng sức mạnh tuyệt đối.

*

Tối hôm đó Kei đã trăn trở trong một khoảng thời gian dài.

Đó là về MacGuffin, về thiếu nữ bên trong bức ảnh, về những cuộc nói chuyện với cô gái mà đã không còn ai nhớ đến nữa. Suy nghĩ được phân tán, mở rộng ra, rồi theo dấu nhiều địa điểm khác nhau. Chẳng hạn như là về người đàn ông bị sét đánh ở gần cái đầm. 

Đến tận khuya, ngay trước khi chìm vào giấc ngủ, Kei nhớ về chuyện của hai năm trước.

Chính xác là hai năm và một trăm hai mươi hai ngày trước. Đó là ngày mà cậu lần đầu gặp mặt "cô gái ấy".

Thượng tuần tháng tư, trời có chút se lạnh lúc chiều tà.

Kei, vừa trở thành học sinh trung học năm hai, đang ngồi ở một nơi tránh xa ánh nhìn của người qua đường, phía đằng sau những khối tetrapod được chất đống dọc con sông. 

Không hiểu sao, cậu không muốn bắt gặp bất kỳ ai cả. Thật phiền phức khi cứ phải cố gượng cười và miễn cưỡng xuôi theo dòng câu chuyện. Cậu tuyệt nhiên không muốn bày tỏ nỗi lòng ra ngoài. Cậu nghĩ mình sẽ ở đây cho đến khi xung quanh chìm vào màn đêm. Rồi cậu nhận ra tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên phía trên từ đằng sau những khối tetrapod. Nếu được thì cậu muốn ở đây một mình mà không phải gặp ai cả.

Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân dừng lại ngay gần cạnh tai Kei, ở phía trên khối tetrapod cao hơn vị trí Kei đang ngồi một bậc, chéo về phía sau.

Cậu nghe thấy giọng một cô gái.

"Này."

Kei vẫn im lặng ngắm nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt sông.

"Này, cậu đấy."

Dù cậu không biết là ai, nhưng chỉ cần không ngoảnh lại thì hẳn là người ta sẽ đi ngay thôi.

Cô gái nói.

"Cậu đang khóc à?"

Một câu hỏi hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.

Cậu bất giác quay lại. Trên khối tetrapod, tà dương soi lên cô gái tay chân mảnh khảnh. 

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

Thiếu nữ hoàn toàn trông như một cô mèo hoang tùy hứng, cô độc, bất tương xứng. Cô nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt to tròn rồi mỉm cười.

"Chẳng có lý do gì cả. Nhưng mình cảm giác chỉ cần hỏi như thế thì cậu sẽ đáp lại."

Kei cố nặn ra một nụ cười méo mó.

"Cậu có chuyện gì với tôi à?"

"Mình có chuyện muốn hỏi."

"Đáng tiếc là tôi đang không có tâm trạng muốn nói chuyện với người khác cho lắm."

"Tại sao?"

"Chịu thôi."

Chẳng cần lý do gì. Tuy nhiên, đôi khi nói chuyện với người khác thật mệt mỏi. 

Kei hỏi.

"Cậu nghĩ tại sao tôi lại không muốn nói chuyện với người khác?"

Cô gái thoáng suy nghĩ rồi nói.

"Bởi vì hoàng hôn rất đẹp?"

Một đáp án vô nghĩa.

"Ừ. Đúng thế đấy."

Kei hời hợt gật đầu, rồi lại hướng ánh nhìn về phía con sông.

Nghe tiếng cọ xát của vải, cậu biết cô gái cũng ngồi xuống trên khối tetrapod. Hai người cứ thế ngắm nhìn cảnh vật trước mắt trong im lặng. Màu đỏ của ráng chiều từ từ được thay thế bởi màu xanh thẳm của màn đêm.

Cậu không biết tại sao cô gái lại ngồi ngay gần mình. Nhưng Kei vẫn ngắm nhìn hoàng hôn do cậu cũng không có hứng bắt chuyện. Vì không muốn đến cả hơi thở cũng bị nghe thấy nên cậu nén nó lại, rồi nghĩ về cô gái đang ngồi chếch phía sau.

Một cô gái xa lạ. ―――Không, cậu đã thấy vài lần ở trường. Ngay cả lúc này cô gái cũng đang mặc bộ đồng phục cùng trường trung học với Kei. Nhưng nói chuyện với nhau thì đây là lần đầu tiên.

Mặt trời tù từ chìm xuống. Khi mà hình bóng cuối cùng đã khuất sau tòa chung cư có thể thấy được từ xa thì cô gái lên tiếng.

"Thế này thì lý do để cậu không muốn nói chuyện với người khác đã không còn rồi nhỉ."

Kei thở dài.

Phản bác lại cũng được thôi, nhưng không hiểu sao bây giờ cậu cũng không có tâm trạng làm vậy nữa.

"Đúng thế nhỉ. Vậy cậu có chuyện gì?"

Kei hướng ánh nhìn về phía cô gái.

Cô gái nở nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ tinh nghịch.

"Mình có chuyện muốn hỏi. Không biết là tại sao lại có tetrapod ở nơi như thế này nhỉ?"

Tetrapod là thứ được lắp đặt để dập bớt đi sức đập của những cơn sóng. Với những con sông có dòng chảy nhẹ nhàng thì không cần thiết.

"Để hỏi điều như vậy mà cậu đã chờ đến tận bây giờ?"

Cô gái gật đầu như thể là điều đương nhiên.

"Ừ. Chẳng lẽ cậu không tò mò ư."

Cậu chẳng quan tâm chút nào.

Nghĩ ngợi một chút, Kei trả lời.

"Không phải là vì ở đây có sông và hoàng hôn đẹp hay sao."

Cô gái nghiêng đầu.

"Đó là lý do?"

"Chịu thôi. Chỉ là tôi khá thích những khối tetrapod cạnh bờ lúc hoàng hôn."

Có lẽ một vĩ nhân ở đâu đó đã cảm động trước cảnh hoàng hôn có thể thấy được từ đây nên đã nghĩ là nhất định phải lắp đặt những khối tetrapod này.

Nói xong, cô gái lại cười.

"Mình cũng thích tetrapod trong ánh chiều tà lắm. Giống như khung cảnh trong câu chuyện nào đó vậy. Ở nơi đó, nếu chàng trai và cô gái cùng trao nhau lời hẹn ước không phải sẽ rất là đáng yêu sao?"

"Ừm. Cũng không tệ nhỉ."

"Cùng hứa hẹn gì đó nhé?"

Một lần nữa, Kei méo miệng cười.

"Đáng tiếc là mặt trời đã chìm xuống rồi."

"Mình cũng thích tetrapod dưới ánh trăng lắm đấy?"

"Vẫn phải thêm một lát nữa thì mặt trăng mới hiện ra cơ."

"Không phải chỉ cần đợi đến lúc đó là được sao."

"Tôi sẽ bị mắng nếu trễ giờ cơm tối đấy."

"Vậy à. Thế thì đành vậy thôi nhỉ."

Kei đã bắt đầu sống một mình từ lúc trở thành học sinh cao trung. Cho đến lúc đó thì đã luôn có người ở chung nhà với cậu.

"Thế thì đã đến lúc tôi phải về đây."

Cậu trèo xuống khỏi khối tetrapod, đứng lên mặt đất. 

Cô gái nhìn xuống Kei, nói.

"Hẹn gặp lại nhé, Asai."

Cậu không ngờ rằng cô gái lại biết tên mình.

"Đó là lời hẹn à?"

Kei hỏi.

"Chỉ cần cậu gật đầu, nó sẽ thành lời hẹn đó."

Cô gái đáp lại.

Đó là sự việc xảy ra vào khoảng hai năm và một trăm hai mươi hai ngày, tám tiếng bốn mươi lăm phút trước.

Tà dương buông xuống, nhưng chưa phải là lúc mà bầu trời hoàn toàn được nhuộm bởi màn đêm.

Trong khung cảnh nhạt màu xanh, người thiếu nữ tựa như mèo hoang ấy đang nhìn cậu mà mỉm cười.

(3) Ngày 10 tháng 8 (Thứ năm) - Điểm bắt đầu

7 giờ sáng giữa mùa hè, vào cái khoảng thời gian tràn ngập ánh sáng vô cùng tươi mới, một tin nhắn đã được gửi đến.

Nghe âm điện tử thông báo có tin đến, Asai Kei tỉnh dậy. Vừa nhíu mắt vì ánh sáng quá mức lành mạnh rọi vào từ khung cửa sổ, cậu vươn tay đến cái điện thoại di động.

Là tin nhắn từ Haruki. Một câu ngắn gọn. ―――"Bây giờ mình đến được không?"

Vì chuyện nhân viên Cục Quản Lý sẽ đến đón nên cậu đoán phương thức di chuyển chắc sẽ là xe hơi. Dù vậy, thay vì vòng qua nhà của cả hai đứa Kei và Haruki thì tập trung lại cùng một chỗ sẽ hiệu quả hơn.

Nếu đi bộ từ nhà của Haruki đến đây thì khoảng mười lăm phút. Hẳn là đủ thời gian để rửa mặt, đánh răng rồi thay đồ.

Kei nhắn lại "Được". Sau đó cậu chỉ vừa mới vươn vai một cái thật dài ở trên giường thì chuông cửa đã kêu lên.

Cậu dễ dàng đoán ra người đang đứng trước cửa là ai, đành thở dài. Chuông chỉ rung lên một lần. E là có chờ đến bao giờ đi nữa cũng sẽ không vang lên lần hai đâu. Dẫu vậy đi nữa thì cậu đương nhiên không thể nào phớt lờ nó được.

Cậu rời giường theo kiểu bò, vừa lắc đầu để che đi cơn buồn ngủ, vừa đi về phía sảnh vào nhà. Vừa tháo khóa để mở cửa thì ánh sáng gay gắt đã chiếu ngay vào. Đó là ánh sáng đầy mạnh bạo có thể nói là tựa như biểu tượng của sự đúng đắn. Đang đứng trước cửa, Haruki mở lời "Chào buổi sáng, Kei". Cô đang mặc bộ đồng phục cao trung mà cậu đã hoàn toàn nhìn quen mắt cả bốn tháng nay rồi.

Cậu bất chợt mỉm cười. Cũng không phải là một buổi sáng tệ lắm.

"Chào buổi sáng, Haruki. Cậu đã ăn sáng chưa?"

"Chưa. Nhưng mình có mang sandwich tự làm theo đây."

Trên tay phải của cô là một cái túi giấy nhỏ.

"Kei đã ăn rồi à?"

"Chưa đâu. Tớ vừa mới ngủ dậy thôi."

"Vậy cùng ăn đi. Có đủ phần cho cả hai người."

"Thế thì cảm ơn nhé. À mà tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?"

"Đương nhiên là được. Chuyện gì vậy?"

"Vì tớ phải thay đồ nên cậu chỉ cần chờ ba phút thôi nhé."

Nơi đây là chung cư một phòng. Thật tiếc nhưng không thể sang phòng khác để thay đồ được.

Haruki nhẹ nhàng nghiêng đầu.

"Mình không ngại đâu?"

Đó là nói vụ quần áo à. Hay là về vụ thay đồ ở bên cạnh đây. Dù là cái nào đi nữa thì câu trả lời của Kei cũng như nhau.

"Tớ thì ngại đấy. Tớ mong là cậu chờ ở ngoài."

"Mình hiểu rồi."

Nhìn Haruki gật đầu, Kei đóng cánh cửa lại. Sau đó cậu quay lại phòng, cởi chiếc áo thun và cái quần sọt đang mặc ra, rồi nhanh tay thay đồng phục vào. Vì Haruki đang mặc đồng phục nên cậu cũng phải phối cùng. Vì là gặp mặt nhân vật cấp cao của Cục Quản Lý nên hẳn là cũng không nên ăn mặc quá xuề xòa nhỉ.

Bước ra lại sảnh vào nhà, cậu tiện tay ném luôn chiếc áo thun và cái quần sọt vừa cởi ra vào trong cái giỏ để giặt quần áo. 

Sau đó cậu lại lần nữa mở cửa. Haruki vẫn đứng cùng một tư thế, ở cùng vị trí với khi nãy. Đến cả vẻ mặt cũng không thay đổi.

"Để cậu chờ rồi."

Vừa được mời vào trong phòng, cô đã hỏi.

"Mình mượn đĩa được không?"

"Tất nhiên rồi."

Kei vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng. Lúc quay lại phòng, trên bàn đã được bày sẵn những cái bánh sandwich một cách đẹp mắt. Haruki thì đang đứng bên cạnh đó.

Cô nhận lấy cái đệm ngồi từ cậu rồi lặng lẽ ngồi xuống.

"Cà phê lạnh được không?"

"Ừm. Cảm ơn cậu."

Kei lấy ra chai nhựa đựng cà phê từ trong tủ lạnh ra, đổ vào hai cái cốc, rồi đặt lên bàn hai phần sữa dùng cho cà phê. 

Cậu ngồi đối diện Haruki, rồi lại để mắt sang đống sandwich.

"Trông ngon thật đấy."

Nhân cà chua-xà lách và nhân trứng, màu đỏ, lục, vàng được kẹp giữa những chiếc bánh mì màu trắng.

"Xin mời. Cậu mau ăn đi."

"Ừ. Mình ăn đây."

Kei với tay đến chiếc sandwich trứng ở bên phải.

"Chắc làm mấy cái này vất vả lắm nhỉ. Cậu dậy lúc mấy giờ thế?"

"Khoảng 5 giờ 30 phút."

Đó không phải là giờ thức dậy vào kỳ nghỉ hè đâu. Ngay cả bọn trẻ năng động sáng nào cũng tập thể dục theo radio cũng vẫn còn đang ngủ thêm một lát nữa.

"Không buồn ngủ à?"

"Nếu mình nói buồn ngủ thì mình có thể ngủ ở đây luôn được không?"

"Đừng nên làm vậy thì hơn. Đồng phục sẽ bị nhăn mất."

Haruki hớp một ngụm cà phê lạnh đã được trộn thêm sữa.

"Thật ra hôm qua mình đã ngủ sớm rồi nên không buồn ngủ đến mức đó đâu."

"Lành mạnh thật nhỉ."

Vừa nói xong, Kei liền ngáp một cái.

"Kei ngủ trễ lắm à?"

"Một chút. Tớ suy nghĩ vài chuyện."

"Vậy là mình tới sớm quá rồi à?"

"Ổn mà. Nhờ thế nên tớ mới được ăn sandwich ngon như này chứ."

Haruki rất giỏi nấu ăn. Có thể nói là chưa thất bại bao giờ. Dù có công thức rồi làm y hệt đi nữa cũng không quên nếm lại. Cô ấy lúc nào cũng cẩn thận giả định việc có thể bản thân sai sót. Cô gái này mặc dù nhìn thoáng qua thì biểu cảm nghèo nàn, nhưng không có chuyện khiếm khuyết trí tưởng tượng.

"Tối qua, cậu đã suy nghĩ về điều gì vậy?"

"Nhiều thứ lắm."

"Chẳng hạn như là?"

Nghĩ ngợi một lát, Kei đáp.

"Có một chàng trai và cô gái trẻ tình cờ gặp nhau và rơi vào lưới tình."

Cậu từ từ kể một phép ẩn dụ dài dòng.

"Nó đường đột hệt như có một cơn mưa rào trút xuống ở hòn đảo phía Nam, giống như mọi cảnh sắc trước mắt đều bị xóa nhòa, chỉ còn thấy được mỗi đối phương trước mắt mình. Họ đã rơi vào kiểu tình yêu như vậy đấy."

Haruki cắn miếng sandwich trứng đang cầm bằng hai tau, vẫn nhìn thẳng về phía cậu. Không hiểu sao Kei nghĩ trông cô như con sóc vậy. Nếu khiến gò má kia phồng lên chắc là sẽ dễ thương lắm. Nếu thử nói thật ra như vậy thì liệu cô có phồng má cho cậu xem không nhỉ. Kei đủ hiểu kết quả sẽ như nào, cậu mặc kệ mị lực trên đôi gò má kia mà tiếp tục câu chuyện.

"Tuy hai người trải qua những ngày tháng vô cùng hạnh phúc nhưng bỗng nhiên phải chia xa. Cô gái là công chúa của một đất nước nào đó, nên nhất định phải quay về đất nước của mình."

Haruki nuốt miếng sandwich trứng xuống rồi hỏi.

"Việc quay về nước quan trọng hơn chàng trai kia ư?"

"Thế nào nhỉ. Tớ nghĩ có lẽ nếu đặt ra thứ tự ưu tiên trong thâm tâm thì sẽ khác. Tuy vậy, có những chuyện không thể làm khác được. Chẳng hạn như mẫu hậu đã ngã bệnh nặng."

Mọi người xung quanh đều nói là chỉ cần mẫu thân cô khỏe lại thì cô có thể lại đến gặp chàng trai. Cô gái cũng nghĩ rằng đó là điều đúng đắn.

Kei uống một ngụm cà phê lạnh rồi tiếp tục.

"Hai người họ trao nhau lời ước hẹn rằng nhất định phải gặp lại rồi chia tay. Nhưng mà nhé, chuyện mẫu hậu của cô gái ngã bệnh là do đức vua nói dối. Cô gái đã có hôn phu từ trước rồi, nên không thể để cô có quan hệ với chàng trai nước khác được. Vậy nên đức vua đã thuê một pháp sư để xóa bỏ ký ức của cô gái về chàng trai."

"Một ông vua tàn nhẫn nhỉ."

Haruki nói. Kei nghĩ quả đúng như thế. Nhưng chắc chắn là từ tận đáy lòng Haruki không hẳn là nghĩ vậy. E là đối với câu chuyện này, cô ấy chỉ là đang tưởng tượng ra câu trả lời phù hợp nhất mà thôi.

"Thêm nữa là đức vua có gửi một lời nhắn đến cho chàng trai. Ông ấy cất công nói với cậu ta rằng <Con bé không còn nhớ gì về lời hứa với ngươi đâu>. Tớ không biết đó có thể xem là sự nhẫn tâm hay là lòng tốt theo cách của nhà vua nữa."

<Giờ thì...>, Kei lẩm bẩm rồi tiếp tục.

"Chàng trai đã suy nghĩ rằng. <Nếu cô ấy đã quên mất lời hứa thì mình phải làm gì đây?> Lời hứa mà chỉ có mỗi bản thân mình nhớ thì có còn được xem là lời hứa không. Haruki nghĩ thế nào?"

Một phép ẩn dụ dài dòng, giống hệt như cách làm của cô gái đã mất hai năm trước. Có điều phép ẩn dụ của cô ấy còn phức tạp và khó hiểu hơn nhiều.

Haruki lắc đầu mà không hề tỏ vẻ do dự chút nào.

"Mình nghĩ lời hứa là thứ gắn kết với khoảng thời gian ở cùng người khác. Một mình thì chẳng còn ý nghĩa gì."

"Thế thì chàng trai cũng nên quên đi lời hứa mà sống chăng?"

Haruki lại lần nữa lắc đầu.

"Điều đó không cần thiết. Dù lời hứa có biến mất đi nữa cũng không cần phải thay đổi mục đích. Mình nghĩ nếu chàng trai muốn tái ngộ với cô gái thì chỉ cần tự thân nỗ lực là được."

Câu trả lời của cô thật đúng đắn. Đôi khi lại là quá đúng đắn.

"Đúng thế nhỉ."

Kei gật đầu. Sau đó, cậu cắn một miếng sandwich. Thật sự rất ngon.

Haruki nói.

"Nếu Kei là chàng trai đó cậu sẽ dùng cách nào để chắc chắn gặp lại được cô gái?"

Dù có chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, cậu cũng chẳng đọc được chút cảm xúc nào. Chỉ đơn thuần trong sáng như những món đồ giả vậy.

Kei cười.

"Thế nào nhỉ. Chỉ cần biết được đâu là cách để hai người hạnh phúc nhất thì tớ sẽ thử cố gắng xem sao."

Liệu có thể tin rằng chàng trai nên đàng hoàng gặp lại cô gái mà đã quên mất lời hứa không.

Kei nhân tiện đổi vấn đề.

"Hôm qua tớ đã gặp người muốn có MacGuffin."

Sau khi giải thích về cuộc trao đổi với ông Sasano, cậu nói.

"Nếu cần thiết, có thể tớ sẽ cần cậu Reset."

"Mình hiểu rồi."

Haruki đơn giản gật đầu như mọi khi.

"Còn việc gì khác mà mình có thể giúp không?"

"Lúc này chỉ cần mình tớ giúp ông ấy là đủ rồi. Nếu có việc cần nhờ thì tớ sẽ gọi."

"Được."

Kei đưa tay lấy miếng sandwich cà chua-xà lách. Màu đỏ và màu lục được kẹp giữa màu trắng tạo nên sự hòa quyện tươi tắn. Ngoài việc đẹp mắt ra thì có vẻ cũng không có chút ý nghĩa thực tế gì.

Việc Haruki đang ở trong phòng Kei đã được truyền đạt cho Cục Quản Lý thông qua thầy Tsushima. Lúc vừa đúng 9 giờ, một người đàn ông cao to được bao lấy bởi bộ suit màu đen xuất hiện ở phòng Kei. Dáng hình của anh ta khiến cậu liên tưởng đến bức tường bằng bê tông. Anh ta mang theo bầu không khí bình dị cứng nhắc, đè nén mọi cảm xúc. Khi anh ta lên tiếng, cậu có thể nghe thấy chất giọng không có chút gì là ấm áp.

"Tôi là người của Cục Quản Lý đến đón hai người."

Giọng điệu hơi hướng công vụ. Hẳn là người đàn ông này cũng nói kiểu này trong những cuộc hội thoại hằng ngày với gia đình chăng. Hẳn là không thể nào đâu nhưng cậu không thể tưởng tượng ra được âm giọng khác sẽ như thế nào.

Kei và Haruki được người đàn ông mặc suit đen dẫn ra khỏi nhà. Trước khu chung cư, có một chiếc xe hơi đang chờ. Tuy trông không có vẻ gì là dòng xe cao cấp, nhưng vẫn được đánh bóng một cách đẹp đẽ, trên kính cửa sổ cũng như trên mui xe không có một chút vết bẩn.

Người đàn ông mở cửa xe. Kei và Haruki ngồi vào hàng ghế sau trong sự thúc giục. Cậu cảm giác như bị vướng vào một vụ việc chẳng dễ chịu chút nào, ví như bắt cóc hay giao dịch mờ ám sau lưng. Thật may là anh ta đến đón giữa buổi sáng thanh bình. Chứ nếu là giữa đêm khuya thì đích đến có là kho hàng của bến cảng thì cậu cũng không ngạc nhiên.

Sau khi xe bắt đầu chạy, Kei hỏi.

"Chúng ta đang hướng đến chỗ nào vậy?"

Người đàn ông mặc suit đen đang nắm vô lăng ở ghế lái trả lời.

"Rất xin lỗi nhưng tôi không thể trả lời."

"Người mà bọn em dự định gặp là ai vậy?"

"Tôi không thể trả lời."

Kei đành thở dài trong lòng.

Sau đó, cậu nhớ lại thông tin nghe được từ thầy Tsushima. Đó là một người phụ nữ có vị trí gần như cao nhất trong Cục Quản Lý. Theo nghĩa nào đó là người nguy hiểm nhất ở Sakurada.

"Ít nhất thì có thể nói tên không ạ?"

Cậu nghĩ sẽ lại bị đáp là không thể trả lời. Thế nhưng sau một thoáng im lặng, người đàn ông trả lời.

"Bà ấy không có tên."

Không có tên ư?

Ký ức của quá khứ dấy lên trong tâm thức của Kei, về cuộc điện thoại mà cậu nhận được trong tàu điện vào cái ngày mà cậu lần đầu tiên ghé thăm Sakurada, cũng vừa đúng thời điểm này bốn năm trước.

Kei đã hỏi tên của người bên kia điện thoại. Bà ấy đã trả lời rằng.

―――Xin lỗi. Ta không có thứ đó đâu.

Bà ấy, đúng rồi, tự xưng là phù thủy. Sau đó bà ấy đã hoàn toàn tiên đoán hệt như phù thủy thứ thiệt.

―――Sakurada sẽ giữ lấy cháu không buông.

Cái đích mà chiếc xe này hướng đến là chỗ của bà ấy chăng? Như vậy thì bà ấy là ai?

Kei hỏi.

"Không có tên nghĩa là sao ạ?"

Người đàn ông lặp lại từng chữ.

"Rất xin lỗi nhưng tôi không thể trả lời."

Hẳn là họ sẽ không trả lời bất cứ điều gì mà cậu mong muốn. Kei thử đổi câu hỏi.

"Thế thì xin hãy nói tên của anh đi ạ."

"Điều đó không cần thiết."

Cậu lại khẽ thở dài trong lòng. Sau đó đã không còn cuộc nói chuyện nào nữa.

Chiếc xe đi trên đường quốc lộ theo hướng Đông Nam khoảng mười lăm phút. Sakurada là một thị trấn nhỏ bé. Các tòa nhà lớn dần thưa thớt đi. Ở hướng này liệu có cơ sở hạ tầng nào liên quan đến Cục Quản Lý không nhỉ? Kei thử nhớ lại nhưng chẳng có gì trong ký ức cả.

Chiếc xe đi vào một con đường hẹp dừng lại ở bãi đậu xe của một tòa nhà nằm lẻ loi tách biệt với thị trấn. Người đang ông mặc suit đen xuống xe, mở cửa hàng ghế sau.

"Xin mời."

Kei xuống xe, ngẩng mặt nhìn tòa nhà. Do hướng này không có cái cửa sổ nào nên cậu không biết chắc nhưng đoán chừng là nó có bốn tầng. Đây không phải là một tòa nhà to cho lắm. 

Bê tông đã bạc màu do cái nắng của mặt trời. Có thể thấy tòa nhà không hề tương xứng với một nhân vật có vị trí gần như cao nhất trong Cục Quản Lý. Thế nhưng, chính vì vậy mà đây mới là một toà nhà ra dáng Cục Quản Lý. Bọn họ ghét việc phô trương quyền lực. Dù vậy đi nữa thì những người dân ở thị trấn đều tin vào sức mạnh của họ như một lẽ đương nhiên.

"Hướng này."

Người đàn ông quay lưng lại rồi bắt đầu bước đi.

Kei ra hiệu bằng mắt với Haruki đang đứng bên cạnh, cả hai liền bám theo đằng sau.

Vào trong tòa nhà, bước vào lối đi, rồi leo lên thang máy. Người đàn ông thao tác trên các nút ấn. Dù cửa thang máy đã đóng lại nhưng cậu vẫn không biết được là nó lên cao hay hạ xuống. Cái thang máy này rất yên tĩnh. Từ vị trí bước vào, nó gần như hoàn toàn không di chuyển chút nào vậy.

Chẳng mấy chốc cửa lại mở ra.

Phía trước là lối đi hẹp dẫn vào phía bên trong được chiếu bởi ánh sáng trắng từ những bóng đèn huỳnh quang. Bức tường bên phải có tất cả bốn cánh cửa cách đều nhau. Không có sự hiện diện của người nào khác cả.

Người đàn ông mặc suit đen đứng lại ở cánh cửa đầu tiên ngay trước mặt, rồi vặn tay nắm.

"Cô Haruki hãy vào đây."

Kei hướng ánh mắt vào bên trong cánh cửa. Một căn phòng có vài đồ vật gồm sofa và bàn. Ngoài ra, trên tường có lắp đặt sẵn điện thoại và đồng hồ. Không còn gì khác nữa. Đến cả cây cảnh trong nhà cũng không được trang trí lấy một chậu.

"Em thì sao?"

"Tôi sẽ dẫn đường cậu trước. Chúng ta sẽ vào lần lượt từng người một."

Cậu hướng ánh nhìn sang Haruki, cô cũng đang nhìn về phía cậu. Mắt chạm nhau, cậu nói. 

"Vậy, hẹn gặp lại."

"Được. Gặp cậu sau."

Sau khi trao đổi vài từ ngắn gọn, Haruki đi vào trong căn phòng. Người đàn ông đóng cửa lại, chạm lên cánh cửa đó bằng tay phải rồi giữ như thế trong vài giây.

Rốt cuộc là đang làm gì vậy? Tuy nhiên trước khi Kei kịp hỏi, người đàn ông mặc suit đen đã quay lại phía cậu. 

"Lối này."

Anh ta lại bước đi. Kei đành phải bám theo sau.

Bước chân hai người cứ vang lên "cộc, cộc".

Dù đã tiến hẳn vào trong thì quả nhiên cũng không có bóng dáng người nào. Cứ như tòa nhà này nằm trong một góc thế giới bị bỏ mặc vậy.

"Quá sức yên tĩnh luôn nhỉ."

"Phải."

"Đây là tòa nhà thuộc sở hữu của Cục Quản Lý ạ?"

"Tôi không thể trả lời."

Người đàn ông đứng lại ở nơi sâu nhất của lối đi, lần này anh ta chạm tay trái lên cánh cửa ở đó. Sau đó cảnh cửa mở ra.

Phía sau cánh cửa lại là một lối đi. Vẫn là lối đi hẹp không có gì khác trước. Tuy nhiên nó có chút ngắn hơn và chỉ có duy nhất một cánh cửa trên bức tường ở phía chính diện.

Kei bước vào cùng với người đàn ông. Người đàn ông đóng kín cửa lại, rồi lại chạm bàn tay phải lên cánh cửa.

"Lối này."

Người đàn ông tiến lên, chạm tay trái lên cánh cửa ở phía trong. 

"Xin mời."

Và rồi, cậu từ từ kéo mở cánh cửa ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là tủ sách. Bức tường của căn phòng nhỏ được lấp đầy bởi những tủ sách. 

Hướng tay phải, phía trong căn phòng có một cái bàn đồ sộ bằng gỗ, ở trên chiếc ghế lớn ngay phía trước nó là một người phụ nữ đang ngồi tựa trên đó.

Một người phụ nữ kỳ lạ. Thể hình thì nhỏ nhắn. Bà ấy mặc bộ trang phục màu trắng không họa tiết, cứ như thể quần áo nằm viện vậy. Từ bề ngoài thì khó có thể tưởng tượng được tuổi tác. Mặc dù có thể nhìn ra là người lớn tuổi nhưng khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn nào.

Người đàn ông mặc suit đen đóng cửa lại từ phía lối đi. Trong phòng chỉ còn lại Kei và người phụ nữ kia.

Gò má bà từ từ nhếch lên, trải qua một quá trình giả tạo vô cùng thiếu tự nhiên để trưng ra một nụ cười phúc hậu.

"Lâu rồi mới gặp. Hay ta nên nói là lần đầu gặp mặt đây nhỉ?"

Một giọng nói dịu dàng, nhưng có chút xúc động.

"Cháu có thể hỏi tên bà được không ạ?"

Bà ta trả lời câu hỏi của Kei bằng cùng một lời thoại như bốn năm trước.

"Xin lỗi. Ta không có thứ đó đâu."

"Nhưng thế thì cháu không biết nên xưng hô thế nào cho phải."

"Đúng nhỉ. Ta vốn dĩ là sự tồn tại không cần thiết để gọi tên. Nhưng nếu cần thì hãy gọi ta là <phù thủy>".

"Vâng."

Phù thủy.

Kei nhìn xung quanh. Cậu nhận ra có một cánh cửa ở bức tường phía trong bên phải.

"Phía đó là phòng ngủ đấy. Trong đó có bồn tắm và phòng trang điểm. Ngoài ra cũng có một chút không gian để vận động."

"Ở đó có cửa sổ không ạ?"

"Không. Chẳng có cái nào cả."

Kei nhìn lại cánh cửa mà mới nãy cậu vừa bước vào, cầm lấy tay nắm. Tuy nhiên nó không động đậy. Thậm chí cánh cửa còn không có ổ khóa ở bất kỳ phía nào.

"Tay phải khóa, tay trái mở."

Đó chắc chắn là năng lực của người đàn ông mặc suit đen.

Bà phù thủy gật đầu.

"Đúng. Thêm nữa là thứ đã trở thành đối tượng cho năng lực của cậu ta sẽ tuyệt đối không thay đổi."

Căn phòng không có cửa sổ. Để vào được đây cần phải đi xuyên qua hai cánh cửa được khóa bởi năng lực. Căn phòng này hoàn toàn bị cô lập.

"Bà được bảo vệ bởi hai lớp cửa nhỉ."

Thế nhưng bà phù thủy lắc đầu.

"Không, là ta bị giam giữ đấy. Những cánh cửa đó không phải để đề phòng xâm nhập. Chúng được chuẩn bị để ngăn cản việc trốn thoát. ―――Ta không có bất kỳ mối liên hệ nào với bên ngoài cả."

"Đó là?"

Kei đưa lòng bàn tay chỉ vào trên bàn. Ở đó được đặt một chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại này mang thiết kế kiểu cổ, làm bằng kim loại.

"Nó chỉ được kết nối đến một địa điểm duy nhất thôi. Người được gọi lúc nào cũng chỉ có một. Cháu có thể tin nổi kiểu cuộc sống như thế không?"

Kei lắc đầu.

Vẫn biểu lộ nụ cười giả tạo, bà phù thủy bật cười thành tiếng.

"Đủ thứ khó khăn đấy."

Kei tò mò hỏi.

"Bốn năm trước, làm thế nào bà gọi được cho cháu vậy?"

"Ta đã làm rất nhiều thứ phiền phức. Phải chuẩn bị đủ thứ lời để biện hộ."

<Lại gần đây hơn đi>, bà phù thủy nói.

Kei lại gần bà. Một bước, lại một bước, đến ngay trước mặt.

"Cúi xuống một chút."

Cậu không bận tâm làm trái. Khi Kei làm thế, bà phù thủy vẫn ngồi trên ghế, vươn tay về phía cậu, chạm vào phần gáy. Và rồi, sau khi nhắm mắt lại một lúc, bà lại mở mắt ra nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kei.

"Ta đã muốn gặp cháu đấy, Asai Kei. Ta đã luôn nghĩ là mình muốn tạ lỗi với cháu."

Cậu không hiểu lắm.

"Về chuyện gì ạ?"

"Là chuyện ta đã khiến cháu đến Sakurada."

Cậu đương nhiên nhớ rõ cuộc điện thoại vào bốn năm trước.

"Nhưng bà đã khuyên nhủ cháu rồi mà. Là cháu đã tự ý đến thị trấn này."

Bà phù thủy nhẹ nhàng lắc đầu.

"Sai rồi. Bởi vì ta đã biết là chỉ cần gọi cuộc điện thoại đó, cháu sẽ đến thị trấn này. Thay vì nói rằng <Hãy đến Sakurada đi>, cháu chắc chắn sẽ bị thị trấn này thu hút lấy."

Có thể là như vậy. Quả thật là cậu đã cảm thấy hứng thú với Sakurada qua cuộc điện thoại từ bà phù thủy.

Từ khi đó, đã bốn năm rồi.

―――Sakurada sẽ giữ lấy cháu không buông.

Theo nhiều nghĩa khác nhau, lời tiên đoán của bà phù thủy đã thành hiện thực.

Kei hỏi.

"Rốt cuộc bà đang làm gì ở nơi này?"

Người phụ nữ có vị trí gần như cao nhất trong Cục Quản Lý.

Bà phù thủy đã để lại lời tiên đoán cho cậu thiếu niên chưa từng gặp mặt vào bốn năm trước.

Người vô danh nào đó bị cô lập bên trong tòa nhà cũ kỹ không một bóng người.

"Ta có thể ví như là <hệ thống>."

Bà ta nói.

"Đáng lý ra ta không được mang bản ngã, chỉ là một công cụ. Ta là một phần của <hệ thống> cần thiết để tạo lập, phát triển và duy trì Cục Quản Lý. Tuy nhiên ta đã quá cũ rồi."

Giọng nói thật điềm tĩnh. Dù đây quả đúng là giọng thật, nhưng không hiểu sao cậu lại nghe ra thứ gì đó khác biệt. Cũng không phải là âm máy móc, mà là kiểu giọng nói bất định như âm thanh của gió.

"Bà đã tạo nên Cục Quản Lý ư?"

"Sai một chút rồi. Những người xây dựng nên Cục Quản Lý đã khéo léo lợi dụng năng lực của ta." 

Bà phù thủy nhắm mắt lại một khoảng chỉ dài hơi cái nháy mắt một chút. Động tác đó, thay vì nói là không cử động mí mắt thì ngược lại, nó cho thấy sự tồn tại của bà ấy một cách vô hồn.

"Ta có thể biết được tương lai của mọi người."

"Biết được... tương lai?"

"Đúng. Ta sở hữu năng lực như thế. Ví dụ như từ trước khi Cục Quản Lý được sinh ra, ta đã biết được những vấn đề sau khi tạo ra và điều hành nó."

Năng lực đó, quá mức xuất sắc rồi.

"Ta chính là <hệ thống giám sát tương lai> của Sakurada."

Không biết từ lúc nào cậu nhận ra là nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt của bà phù thủy. Cậu có thể thấy, bà ta không còn bất kỳ biểu cảm nào đã là thứ gì đó không còn là con người nữa. Thật sự giống như chỉ là một "hệ thống" tập hợp dưới hình người."

Kei vừa nghĩ như vậy, bà lão cười khúc khích. Cách cười rất giả tạo. Cậu cảm giác bà ấy đã cố tình để trở lại làm con người.

"Xin lỗi. Thỉnh thoảng ta lại quên mất biểu cảm. Khi cứ ở một mình suốt trong căn phòng như thế này, ta đã quên luôn mất bản thân là con người."

"Rốt cuộc bà đã ở đây từ bao giờ vậy?"

"Từ rất lâu trước cả khi cháu ra đời. Tuy địa điểm đã thay đổi vài lần, nhưng từ sau khi ta trở nên một mình như thế này thì đã gần ba mươi năm trôi qua rồi đấy."

Suốt ba mươi năm sống ở trong căn phòng đến cửa sổ cũng không có ư.

Đó rốt cuộc là cuộc đời như thế nào chứ? Bản chất của cái cách sống quên cả biểu cảm là như thế nào? Cậu không thể tưởng tượng ra nổi.

Kei hỏi.

"Bà có thể kể cho cháu nghe chi tiết về năng lực của bà được không?"

"Được thôi."

Bà phù thủy gật đầu, đưa tay về phía cậu.

"Đầu tiên ta sẽ chạm vào ai đó rồi nhắm mắt lại."

Bà chạm tay phải vào má Kei, nhắm mắt.

"Sau đó, ta sẽ hình dung ra nơi mở cánh cửa. Mở khóa ra, vặn tay nắm, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa. Chỉ cần làm thế thì ta sẽ thấy được tương lai của đối phương. Chúng giống như những tấm gương hợp nhất được xếp thẳng hàng. Ta có thể biết được những khung cảnh mà lúc nào đó người kia sẽ thấy, những âm thanh mà khi nào đó họ sẽ nghe."

Bà phù thủy mở mắt ra. Bàn tay bà buông khỏi má Kei.

"Khi nãy, bà đã thấy tương lai của cháu ư?"

"Ừ, chỉ một chút thôi. Thật sự rất mới mẻ. Bởi vì thứ mà ta luôn thấy chỉ có tương lai của chính mình."

Bà ấy đặt tay lên ngực, tiếp tục.

"Ta đã luôn ngắm nhìn tương lai của bản thân trong căn phòng này. Bởi vì chỉ cần có vấn đề lớn xảy ra ở Sakurada, báo cáo sẽ được gửi đến chỗ ta. Vậy nên nếu nhìn thấy tương lai nhận được báo cáo, ta sẽ truyền đạt lại vấn đề bằng cái điện thoại kia."

"Thế nên mới có thể thay đổi tương lai?"

Bà phù thủy rời tay khỏi ngực, gật đầu.

"Phải. Vậy nên cách giải thích "biết được tương lai" là không chính xác đâu nhỉ. Phải chăng nên gọi là "năng lực có thể mô phỏng tương lai" thì đúng hơn. Nếu diễn giải chi tiết hơn nữa, đây là năng lực để mô phỏng tương lai trong trường hợp năng lực của ta bị loại bỏ khỏi tình hình hiện tại."

<Vậy nên ta lúc nào cũng ở một mình>, bà phù thủy nói.

Chỉ trong trường hợp phát sinh vấn đề thì mới có người ghé thăm căn phòng này. Thế nhưng vấn đề đó có thể tránh được từ trước dựa trên liên lạc từ bà phù thủy. Vì vậy, trên thực tế thì căn phòng này chưa từng có người lui tới. Việc có ai đó đi vào đây lúc nào cũng chỉ là tương lai dựa trên giả tưởng nhìn thấy bằng năng lực của bản thân bà phù thủy mà thôi. Và tương lai đó được chắc chắn được tránh đi, nên không có chuyện trở thành hiện thực.

Với người đã cảm nhận hiệu quả của Reset như Kei, cậu có chút thấu hiểu. Bởi vì cũng có thể nói, Reset cũng là năng lực biết được tương lai trong tối đa chỉ ba ngày.

Năng lực biết được tương lai nói cách khác là năng lực có thể thay đổi tương lai. Nhận ra đầu ngón tay của bản thân có chút run rẩy, Kei nắm chặt bàn tay lại.

"Bà có thể kể về tương lai của cháu được không?"

Nếu có thể thì cậu muốn biết tất cả những vấn đề mà sau này sẽ gặp phải.

Chỉ cần biết được những thứ đó, biết đâu cậu có thể sống mà không phạm phải bất kỳ sai lầm nào nữa. Biết đâu mọi người ai ai cũng có thể sống một cách hạnh phúc. Hoàn toàn hệt như chuyện trong mơ vậy. Dù rằng chỉ với riêng năng lực quan sát tương lai đã là một giấc mơ rồi.

Tuy nhiên, bà ta lắc đầu.

"Ta không thể làm thế được. Cục Quản Lý đang giám sát bên trong căn phòng này. Ta không được phép vì cá nhân mà kể về tương lai."

Kei kiểm tra bên trong phòng. Cậu có thể thấy trái phải trần nhà mỗi bên đều có một camera quan sát.

"Rốt cuộc thì ai là người cấp phép cho một nhân vật như bà chứ?"

...Cho một phù thủy sở hữu năng lực mang tính tuyệt đối lại còn liên quan đến sự thành lập của Cục Quản Lý.

"Không phải là một ai cả. Toàn thể "hệ thống" của Cục Quản Lý bao gồm cả ta. Suy cho cùng, ta ở đây với tư cách là một phần của "hệ thống", thực hiện một loại chức năng, là một công cụ chỉ được sử dụng khi cần đến."

Bà lão khẽ lắc đầu, tiếp tục.

"Việc gặp cháu ngày hôm nay đã là một việc vô cùng ngoại lệ rồi. "Lỗi hệ thống". Dù có nói là vấn đề phải được sửa thì cũng đúng."

"Vấn đề... ư?"

"Ừ. Nhưng ta cần phải nhìn thấy tương lai của cháu."

"Tại sao ạ?"

"Ta không thể trả lời được. Chỉ cần kể ra lý do thì sẽ thành ra kể về tương lai. ―――Đó là lý do mà cháu và Haruki Misora phải vào căn phòng này riêng biệt với nhau."

Chắc hẳn là Cục Quản Lý không thể cho phép việc gặp bà phù thủy trong trạng thái có thể Reset. Bởi vì chỉ cần Reset sau khi nghe tương lai từ bà phù thủy thì có thể biết được tương lai mà không ai biết.

Kei kiềm chế bản thân suýt gật đầu vì hiểu ra. Nói cách khác, có nghĩa là Cục Quản Lý không hoàn toàn tin tưởng bà phù thủy. Nếu như đám Kei định sử dụng Reset thì chắc chắn bà phù thủy sẽ biết được tương lai đó.

Bà lão nói.

"Giả dụ như ta kể về tương lai không nên kể, Cục Quản Lý sẽ cô lập cháu và Haruki Misora đấy. Ít nhất thì trong vòng ba ngày đến khi Reset không thể sử dụng được nữa."

Kei gật đầu.

Cậu nhớ lại lời của thầy Tsushima.

―――Theo nghĩa nào đó, bà ta là người nguy hiểm nhất ở Sakurada.

Nếu là bây giờ thì cậu đã hiểu được đôi chút ý nghĩa đó rồi. Việc đối diện với bà ấy, nói cách khác là việc chạm vào khả năng có thể biết được tương lai, là vấn đề không thể nhắm mắt làm ngơ đối với Cục Quản Lý.

"Nào, cho ta thấy nhiều hơn nữa tương lai của cháu đi, Asai Kei."

Bà phù thủy nhắm mắt lại, rồi lại dùng tay chạm lên ngực Kei.

Không hiểu bà phù thủy đang nhìn thấy những gì? Tương lai của bản thân mà Cục Quản Lý muốn thấy là gì chứ? Dù có thử nghĩ đi nữa thì tất nhiên cũng không hiểu ra được đáp án.

Vẫn nhắm mắt, bà phù thủy nói.

"Ta chỉ có thể nói một điều với cháu."

"Nó có liên quan đến tương lai không ạ?"

"Ừ, phải đấy."

"Cháu có nghe cũng không có vấn đề gì ư?"

"Không sao. Chuyện đó đã được cho phép rồi."

"Vậy thì bà cứ nói đi ạ."

Bà ấy điềm nhiên tuyên bố, không một chút cảm xúc, cứ như thể Haruki Misora của ngày xưa vậy.

"Ta sẽ sớm ra đi thôi."

Câu từ bỗng nghẹn lại.

Bà tiếp tục, vẫn nhắm mắt, nét mặt không hề thay đổi.

"Chính xác hơn thì cái chết của ta là tương lai không thể tránh khỏi."

Nếu bà phù thủy nhìn thấy tương lai nói như vậy thì cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Bà ấy sẽ chết. Thế nhưng vì giọng nói đó quá mức điềm tĩnh, Kei buột miệng hỏi.

"Điều đó có buồn không ạ?"

Một câu hỏi ngốc nghếch.

Liệu có sự tồn tại nào trên thế gian này mà cái chết không đi cùng với một chút nỗi buồn nào ư.

Giả sử như nhân loại đã bị diệt vong, một con người cuối cùng nào đó sắp đón lấy cái chết cuối cùng của loài người. Thậm chí trong hoàn cảnh như vậy, cái chết chắc chắn rất đau buồn. Dù cho không còn người để tiếc thương ở bất kỳ nơi nào nữa, việc không còn ai thương tiếc cái chết đã là bi kịch rồi.

Tất cả con người, tất cả cái chết chắc chắn đều bao gồm nỗi buồn ở đâu đó. Kei nghĩ thật lòng cảm thấy buồn đau là việc nên làm.

Thế mà bà phù thủy lại lắc đầu.

"Không. Không có gì phải buồn cả."

Bà lão mở mắt ra, ngước lên nhìn Kei, mỉm cười. Bà biểu lộ nét mặt như thể rõ ràng chưa hề quên. Dù vậy cậu vẫn không thể thấy được chút cảm xúc nào ở đó. Đó là một gương mặt đẹp đẽ, chỉ đơn thuần đẹp đẽ mà thôi, ngoài ra không mang một ý nghĩa nào khác cả.

Bà ấy nói, chỉ với tư cách là "hệ thống không tên".

"Ta đã biết trước kết cục của mình từ rất lâu rồi. Không phải là khả năng, mà là tương lai đã được xác định. Đến tận lúc này, ta không thể tỏ ra buồn bã với điều mà mình đã quen thuộc từ lâu được."

Là như vậy sao. Trong đầu cậu cũng tự lý giải được. Chắc chắn, tương lai đã biết trước thì không còn là tương lai nữa. Nó hoàn toàn không khác gì với quá khứ cả. Bà ấy đã dõi theo khoảnh khắc cái chết của bản thân từ rất lâu về trước rồi. Nhưng, dù vậy đi nữa, Kei vẫn không thể tưởng tượng được nội tâm của người thậm chí còn không thấy đau buồn cho cái chết cả chính mình.

Bà nói, vẫn với nụ cười đẹp đẽ, vô hồn, không chút cảm xúc.

"Này, cậu có mong muốn ta có một cái kết hạnh phúc không?"

Kei gật đầu.

"Vâng. Tất nhiên rồi."

Cách sống mà luôn dõi theo một kết cục bất hạnh mãi từ lâu về trước là điều không nên tồn tại ở thế giới này.

"Cảm ơn nhé."

Bà lại nhắm mắt, tay vẫn chạm vào ngực Kei.

Cứ như thế, một khoảng thời gian nữa trôi qua. Kei ngắm nhìn gương mặt đang nhắm nghiền mắt lại của bà. Bà ấy có chút lảng tránh đi. Nét mặt cố định theo nụ cười mỉm. Dường như là do góc nhìn, cậu trông thấy bà già hơn so với trước.

Dần dần, tay của bàn phù thủy nhẹ nhàng buông khỏi ngực Kei. 

"Ta còn muốn nhìn tương lai của cháu thêm một chút nữa, nhưng có vẻ đã đến lúc rồi."

Bà mở mắt ra, lại lần nữa ngước nhìn khuôn mặt cậu.

"Cháu có lời cuối cùng nào muốn hỏi ta không?"

Cậu muốn hỏi từ bây giờ sẽ có chuyện gì xảy đến với mình nhưng đành chịu. Tuy vậy, cậu chỉ còn những câu hỏi mà biết chắc là sẽ không được trả lời. Nghĩ một hồi, cuối cùng cũng có một câu hỏi mà sẽ không bị từ chối.

"Tại sao lại là phù thủy ạ?"

Cậu nghĩ chẳng hạn kiểu như nhà tiên tri thì sẽ xác đáng hơn chứ.

Bà phù thủy phì cười.

"Không phải nếu để vậy thì sẽ thú vị sao? Từ ngày xưa ta đã nghe một câu chuyện về cô phù thủy cưỡi cây chổi bay lên bầu trời, rồi gõ vào cửa sổ căn phòng của người cô vô cùng yêu thương. Ta đã luôn ngưỡng mộ điều như thế đấy."

Một nguyện vọng đầy tính trẻ thơ.

Nếu như bà ấy không bị giam giữ một mình trong căn phòng còn không có cả cửa sổ như thế này..

"Vậy thôi, tạm biệt cháu."

Cùng lúc bà ấy nói vậy, cửa vào mở ra. Người đàn ông mặc suit đen đang đứng đó, cầm tay nắm cửa.

"Cảm ơn bà rất nhiều. Vậy thì cháu xin phép." 

Sau khi khẽ cúi đầu, Kei đi ra khỏi phòng. Cậu nghĩ hẳn là mình đã chẳng trao đổi được lời nào với bà ấy. 

Dù vậy, lúc đi qua cánh cửa, bà lão nói từ phía sau lưng.

"Xin lỗi."

Kei ngoảnh mặt lại, mỉm cười.

"Cháu không hề hối hận vì đã đến Sakurada đâu."

Tuy nhiên, bà phù thủy vẫn lắc đầu.

"Không. Lần này ta xin lỗi vì một lý do khác."

Trước khi cậu kịp hỏi lý do đó, người đang ông mặc suit đen đã đóng cánh cửa lại.

Vừa ra bên ngoài tòa nhà, âm thanh đã dội đến. Tiếng động cơ xe hơi, tiếng kêu của ve sầu. Cậu có thể nghe thấy tiếng nước chảy, chắc ở gần đây có con sông. Cảm giác như hoa mắt vì ánh nắng gắt gao, Kei nhíu mắt lại. Không hiểu sao, cậu cảm thấy như cuối cùng cũng trở về với hiện thực. Đương nhiên không có chuyện bên trong tòa nhà này là thế giới khác đâu.

Kei dựa vào hàng cây bên đường. Vẫn chưa đến lúc Haruki trở ra.

Cậu nhắm mắt lại nghĩ ngợi. ―――Phù thủy. Bà lão không tên. Và năng lực biết được tương lai. Nếu những thứ đó thực sự tồn tại và được ai đó lợi dụng, đó đương nhiên sẽ là Cục Quản Lý.

Có lẽ phù thủy chính là nền móng của "hệ thống" cấu thành nên Cục Quản Lý. Vì có bà ấy theo dõi tương lai nên những vấn đề lớn liên quan đến năng lực mới không phát sinh ở Sakurada. Những vấn đề tiềm ẩn đã sớm bị loại trừ.

Nếu vậy thì, cái chết của bà ấy rốt cuộc sẽ có ý nghĩa gì? Hơn nữa khi mất đi năng lực của bà ấy, liệu Cục Quản Lý có giữ được vị thế tuyệt đối giống như lúc này đối với sự tồn tại muôn hình vạn trạng của những năng lực phi logic bất quy tắc hay không? 

Đương nhiên chắc chắn ngay cả Cục Quản Lý cũng hiểu điều đó. Dường như họ đã chuẩn bị một số phương pháp nào đó để thay thế bà ấy. Nhưng liệu có tồn tại phương pháp có thể hoàn thành được vai trò tương đương với phù thủy không?

Kei mở mắt, nhìn tòa nhà nhỏ nơi bà phù thủy sống.

―――Sợ là bà ấy đang kết thúc vai trò ấy.

Đối với giá trị của phù thủy, môi trường này là không tương xứng chút nào.

Xung quanh tòa nhà cũng không có bóng dáng người bảo vệ nào, bên trong cũng không có sự hiện diện của con người nào cả. Dù hai lớp cửa được đóng bằng năng lực có kiên cố đi nữa, cậu không thể nghĩ rằng nó có đủ hiệu quả để ứng phó với tất cả mọi năng lực.

<Ta sẽ sớm ra đi thôi>, bà phù thủy đã nói vậy.

Chắc chắn bà ấy đã không thể hoàn thành được trách nhiệm đó nữa. E là Cục Quản Lý không còn trông đợi gì vào phù thủy nữa. Họ kỳ vọng bà ấy sẽ ra đi một cách lặng lẽ bên trong căn phòng bị cách ly đó, rời xa khỏi thế giới bên ngoài.

―――Tại sao phù thủy lại gọi cậu đến đây? Rốt cuộc bà ấy đã nhìn thấy tương lai như thế nào? Cậu không thể ngừng nghĩ ngợi được.

Nhưng dòng suy nghĩ đó bị cắt ngang bởi tiếng bước chân.

Tiếng bước chân gây chú ý một cách kỳ lạ. Nó giống như tiếng gõ đế giày "cộc, cộc" lên mặt đất, tiến thẳng đến gần phía cậu.

Kei hướng mắt về phía tiếng chân. Sau đó, cậu liền nghĩ liệu bà phù thủy có biết chuyện này hay không.

Từ bên kia con đường, một cô gái đang bước đến.

Quần jean rách ống. Chiếc vòng cổ hình thập tự giá. Đôi mắt đỏ thiếu tự nhiên. Cô gái để lộ nụ cười không thích hợp chút nào, hai tay cho vào túi, lại gần cậu bằng tiếng bước chân nổi bật kia.

Cô gái mắt đỏ. Cô gái dừng chân trước Kei, nở nụ cười còn lớn hơn.

Và rồi, với vẻ mặt vui mừng rạng rỡ...

"Xin chào, đàn anh."

Cô nói như vậy.

*

Lúc đó, Haruki Misora đang đối mặt với bà phù thủy trong căn phòng được bao quanh bởi những tủ sách. 

Bà phù thủy chạm bàn tay phải nhăn nheo lên má Haruki.

Chẳng mấy chốc, bà buông tay xuống, rồi nhìn chằm chằm vào Haruki.

"Không biết là cháu thích điều gì ở con người?"

Một câu hỏi bất ngờ.

Haruki sắp xếp lại từ ngữ trong đầu rồi đáp lại.

"Cháu nghĩ là thứ như cách tư duy. Đó là phần mà trong mỗi tình huống khác nhau, họ nghĩ những gì, và thực hiện những hành động như thế nào."

"Thế thì cháu có hiểu suy nghĩ của cậu ấy không?"

Haruki không hiểu từ "cậu ấy" mà bà phù thủy sử dụng mang ý đồ gì. Nhưng đối với Haruki, người tương ứng vào đó chỉ có một. Cô lắc đầu.

"Cháu không hiểu."

"Dù không hiểu nhưng vẫn thích à?"

"Dù không hiểu được tất cả thì cháu vẫn có thứ có thể tin tưởng vào."

"Đó là gì?"

Haruki Misora suy nghĩ. Niềm tin đối với cậu ấy. Sự tồn tại của nó là không sai vào đâu được. Thế nhưng, thật khó để diễn tả bằng ngôn từ.

Bà phù thủy nói.

"Cháu có thể yêu một hòn đá không?"

Hòn đá? Cô không hiểu là ý gì.

"Không ạ. Hòn đá rõ ràng không thể yêu được."

Dù là cô cũng không ghét nó. Cô chẳng có cảm xúc gì đối với hòn đá cả.

"Phải nhỉ, bình thường là thế. Con người không thể nào yêu hòn đá được."

Bà phù thủy mỉm cười, sau đó tiếp tục <Nhưng mà này>.

"Cháu có thích bàn tay của cậu ấy không?"

Haruki gật đầu.

"Thế thì bỏ bàn tay đó đi. Cháu có thích cậu ấy mà không còn tay không?"

"Có ạ."

Cô không hiểu ý đồ của câu hỏi. Giá trị của cậu ấy không liên quan đến có hay không có tay cả.

"Tiếp theo, bỏ cả chân luôn. Cháu có thích cậu ấy mà không còn chân không?"

"Đương nhiên ạ."

"Thế thì thêm cả khuôn mặt. Móc bỏ mắt, đập bẹp mũi, cạo tai xuống, khâu cả miệng lại. Cháu có ghét cậu ấy như thế không?"

"Không ạ."

Kể cả vậy, cậu ấy vẫn là cậu ấy. Không việc gì phải nghi ngờ cả.

"Thế nhưng cậu ấy đã không còn có thể bắt chuyện với cháu cũng như không thể nghe được giọng của cháu nữa rồi?"

"Kể cả thế đi nữa thì chắc chắn cậu ấy cũng sẽ nghĩ ra cách để bắt chuyện, cách để nghe thấy giọng cháu."

Nếu là cậu ấy thì hẳn sẽ liên tục suy nghĩ. Tuyệt đối mãi mãi không bỏ cuộc.

Cô đã hiểu được phần nào. Đó chính là niềm tin đối với cậu ấy.

Bà phù thủy gật đầu, tiếp tục.

"Thế thì, hãy biến cả cơ thể thành hòn đá chỉ để lại mỗi tư duy đó thôi. Chỉ còn là một mẩu đá nhỏ. Không thể nói gì, không thể động đậy. Chỉ là hòn đá cuội lạnh lẽo tầm thường biết suy nghĩ. Cháu có thể yêu hòn đá đó không?"

Câu trả lời quá rõ ràng.

"Vâng. Có thể ạ."

"Nhưng mà vậy thì hòn đá biết tư duy đó và những hòn đá bình thường nằm lăn lóc bên đường có gì khác nhau? Cháu mong chờ điều gì ở một hòn đá biết tư duy?"

"Không gì cả."

Cô không mong chờ gì cả.

Chỉ cần ở đó có ý thức của cậu ấy là đủ. Chằng cần thêm điều gì khác nữa.

Bà phù thủy nhìn vào khuôn mặt của Haruki và hỏi.

"Thật không?"

"Vâng."

"Chắc chắn việc có thể gật đầu dễ dàng như thế là vấn đề của cháu nhỉ."

Cô không hiểu ý cho lắm.

"Nghĩa là sao ạ?"

Bà phù thủy cười. 

"Nếu lời của cháu là thật thì chỉ cần sống mà mãi luôn ôm lấy viên đá đó là được. Cứ mãi tin rằng ý thức của cậu ấy ở đó đến lúc chết cũng được."

Thế thì sai rồi.

Haruki lắc đầu.

"Nếu cậu ấy mong muốn từ đáy lòng thì một lúc nào đó giọng nói của cậu ấy sẽ chạm được đến cháu. Nếu cần thiết thì sẽ từ hòn đá đó trở lại hình người."

"Vậy ư."

Bà phù thủy gật đầu rồi tiếp tục.

"Thế thì tại sao cháu lại không trông mong gì cả? Chỉ cần bản thân cháu mong muốn hòn đá bắt đầu nói chuyện và trở lại hình người là được mà."

"Vì không cần thiết ạ."

Chỉ cần cậu ấy mong muốn thì sẽ hoàn thành được.

―――Thế thì cô chỉ cần mong ý thức của cậu ở đó là đủ.

"Điều quan trọng chỉ có tư duy của cậu ấy thôi sao?"

"Vâng."

"Đó là nói dối nhỉ."

"Không có."

Cô không nói gì ở đâu cả.

Bà phù thủy nói bằng giọng bảo đảm.

"Thế thì hãy cướp lấy tư duy của cậu ấy từ hòn đá đó đi. Khi mà ý thức của cậu ấy đã không còn ở bất kỳ đâu trên thế giới này, lúc đó hòn đá đã thật sự trở thành một hòn đá tầm thường. Cháu có thể vứt bỏ hòn đá đo không?"

Đương nhiên. Một hòn đá tầm thường đâu có giá trị gì.

―――Thế mà...

Tại sao mà, Haruki không thể gật đầu được. Cô không có tự tin đeer vứt bỏ đi hòn đá đó một cách đơn giản.

Bà phù thủy lại hỏi.

"Cháu thích điều gì ở cậu ấy?"

Đó là câu hỏi giống với câu hỏi ban đầu, nhưng lại là câu hỏi khác hẳn.

Nếu là điểm thích đầu tiên ở con người thì cô có thể trả lời ngay lập tức. Nhưng với người mà cô đã thích rồi thì cô không biết mình thích ở điểm nào.

Haruki lắc đầu.

"Cháu không biết."

Sau đó, cô hỏi.

"Ý đồ của cuộc trò chuyện này là gì ạ?"

Cậu ấy sẽ không trở thành hòn đá.

"Chẳng có ý đồ gì cả. Chỉ là, đúng rồi nhỉ. Ta muốn thử nói chuyện với một cô gái về chuyện tình yêu ấy mà. Cháu sẽ mau chóng quên đi câu chuyện này thôi."

Quên đi ư? Dù đây là điều cực kỳ hiếm thấy đối với Haruki, nhưng cô đã rất quan tâm đến cuộc trò chuyện này.

Bà phù thủy vươn tay ra, chạm vào má Haruki. Bà ấy nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra sao một lúc.

"Nào, đã đến giờ rồi nhỉ. Xin lỗi vì đã gọi cháu đến nơi như thế này."

"Không đâu ạ."

Vốn dĩ, cô cũng chẳng có dự định nào. Có bị gọi đến cũng không có gì rắc rối.

"Cháu nên nhanh lên thì hơn."

Bà phù thủy cười.

"Asai Kei lúc này đang nói chuyện với một cô gái đấy."

Và rồi từ sau lưng, cánh cửa mở ra.

(4)

"Xin chào, đàn anh."

Cô gái mắt đỏ nói.

Kei kéo cơ thể ra khỏi thân cây đang tựa vào. Cậu nhìn khuôn mặt cô thiếu nữ. Cậu không mất nhiều thời gian để nhận ra cô gái là ai. Có hơi khác với ấn tượng.

Oka Eri. Nói ra thì nghe có vẻ giống tên viết tắt nhưng lại là tên thật.

Cô ấy là đàn em thời trung học. Vì dưới Kei một lớp nên bây giờ hẳn là học sinh năm ba trung học. Cậu không ngờ lại có thể gặp lại cô bé ở nơi như thế này.

"Lâu rồi không gặp nhỉ, Oka."

Lời của Kei làm cô bé nhăn mặt.

"Gì chứ, Oka cái gì. Gớm quá. Cứ gọi trống không nguyên tên đi, như ngày xưa ấy."

"Thế thì Oka Eri. Sao em lại ở đây?"

Đây là ở ngay trước tòa nhà của bà phù thủy ở ngoại ô.

"Tình cờ nhỉ. Không hiểu sao khi đang đi dạo thì lại thấy khuôn mặt khó chịu của đàn anh nên tôi định đến trêu đùa một chút."

Cô bé cười khì, nhưng theo kiểu cười nhạt.

Cô bé chỉ là tình cờ đến chỗ này thôi ư? Gần đây cũng không có cửa hàng nào mà học sinh trung học hay ghé qua cả. Cậu có linh cảm xấu.

"Ngạc nhiên thật đấy. Phong thái của em đã thay đổi nhiều rồi nhỉ."

Cô bé trong ký ức của cậu mặc đồng phục chỉnh tề cùng đôi mắt đen láy. Ngay cả giọng điệu cũng hoàn toàn khác. Cô bé không có kiểu cười như này. Ngay từ đầu trông khuôn mặt cô bé hầu như đã không hề cười rồi.

"Từ ngày xưa, em đã luôn muốn ăn mặc kiểu này rồi."

"Ừm. Hợp với em lắm."

Kei gật đầu. Sau đó cậu hỏi.

"Ghé vào quán cà phê chút không? Anh có chút chuyện muốn hỏi."

"Thôi, bỏ đi. Vào quán cà phê với con gái chỉ hai người nếu mà bị chị Haruki biết được không phải rắc rối lắm sao?"

Cô bé lại cười khì.

Con bé chỉ tay sang phía kia đường. Ở bên cạnh bến xe bus có một cái máy bán hàng tự động.

"Mua nước ép ở đó đi. Sprite cũng được."

Sau khi nhìn quanh trái phải rồi băng qua đường, Kei đứng trước máy bán hàng tự động.

Máy bán hàng tự động ở Sakurada hiếm khi bắt gặp được Sprite. Nhưng máy bán hàng tự động ở đây thì lại xếp chỉn chu từng gói. Chỉ cần nhét xu vào rồi nhấn nút thì lon Sprite sẽ rơi xuống cửa lấy hàng một cái "rầm".

Cậu ngồi xổm xuống, cho tay vào cửa lấy hàng thì ngay lúc đó...

Đằng sau gáy có vật cứng lạnh chạm vào. ―――Cậu nghe thấy giọng cười từ đằng sau.

"Anh nhàm chán hơn em tưởng đấy. Em đã nghĩ anh phải là người cẩn thận hơn cơ."

"Kiểu sống mà phải cảnh giác với việc quay lưng về phía con gái thì khó chịu lắm."

Kei lấy lon Sprite ra.

"Anh mà cử động là bị đâm đấy?"

"Vòng cổ hình thập tự giá không có dễ dàng đâm như thế đâu."

Kei đứng lên, quay người lại, đưa cho Oka Eri lon Sprite đang cầm. Cô bé đeo lại cái vòng cổ lên đầu rồi nhận lấy nó.

"Làm sao anh biết đó là vòng cổ?

"Vì nó phản chiếu lên đó mà."

Kei chỉ vào bảng thời gian của bến xe bus ở ngay bên cạnh máy bán hàng tự động. Bề mặt được gia công bằng nhựa phản chiếu mờ mờ phong cảnh xung quanh.

Oka Eri nhăn mặt.

"Dối trá. Góc nhìn từ phía trước máy bán hàng tự động sao mà thấy được."

"Trong lúc di chuyển anh đã thấy em cởi vòng cổ ra rồi."

Dù không thể thấy được rõ ràng nhưng chỉ dựa trên cái bóng dưới chân cũng đủ để cậu biết được động tác cởi vòng cổ. 

"Gì chứ. Hóa ra là cảnh giác thật à."

<Kiểu sống khó chịu cơ đấy>, Oka Eri nói.

Cậu bất giác để lộ ra tiếng thở dài. Mặc dù không dám chắc được nhưng thật sự đây chỉ là tình cờ. Năng lực của Kei là ghi nhớ lại ý thức và năm giác quan. Sau khi biết có gì đó đâm vào gáy nên mới nhớ lại và những thứ đáng chú ý và nhận ra hình ảnh phản chiếu.

Kei mua cho bản thân cà phê lạnh rồi bật nắp. Sau khi uống một ngụm, cậu hỏi.

"Em đã vô hiệu năng lực của ông Sasano à?"

Vòng cổ, quần jean rách ống, và còn cả kính áp tròng đỏ. Không lý gì cậu lại không xác nhận thử.

"Ông Sasano? À, là ông già đó nhỉ. Ừm, là em làm đấy."

Oka Eri gật đầu.

"Tại sao?"

Con bé đưa ngón trỏ lên, nói một cách đắc ý, cứ như đang giải thích về chân lý của thế giới này.

"Kẻ xấu thì phải gây phiền phức cho người khác mới đúng chứ."

"Em là kẻ xấu sao?"

"Đúng rồi đấy. Em khác với kẻ đạo đức giả như đàn anh đây."

Sau khi uống một ngụm Sprite, Oka Eri nhìn vào mặt cậu.

"Đàn anh này, sao anh lại trở nên như thế này vậy? Ngày xưa anh ra dáng kẻ bất lương và ngầu hơn nhiều mà."

Kei khẽ lắc đầu.

Cậu không có lời nào để giải thích.

"Anh mong em có thể trả năng lực của ông Sasano về như cũ được không?"

"Không thích đấy. Làm gì có kẻ xấu nào dễ dàng nghe lời nhờ vả cơ chứ."

Oka Eri vừa uống Sprite vừa cười toe toét. Cô gái này cứ như đang cố diễn ra tất cả những ngôn từ và biểu cảm này vậy.

"Thế thì, làm thế nào em mới chịu trả lại đây?"

"Ừm... Thế thì hãy nói là cả đời sẽ không chống lại em."

"Cả đời sẽ không chống lại em."

"Thêm tiếng sủa vào đằng sau đi."

"Cả đời này sẽ không chống lại em, gâu."

"Thôi, cỡ này thì không đủ để em trả lại đâu."

"Ừ. Anh cũng nghĩ là không dễ thế."

Tuy nhiên, câu chuyện vẫn chưa tiến triển gì. Vấn đề là cậu hoàn toàn không nhìn ra ý đồ của con bé. Con bé đang che đậy toàn bộ cái gì đó bằng cách nói mình là kẻ xấu. Ngụy tạo giỏi đấy.

Khi cậu đang nghĩ phải làm thế nào, Oka Eri nói.

"Em có hai điều muốn nói với đàn anh đây."

"Chuyện gì?"

"Thông báo phạm tội."

Oka Eri nhếch miệng đắc ý.

"Việc đầu tiên. Em sẽ nhanh chóng cướp đi MacGuffin từ tay đàn anh."

Lại nữa à. Lại là MacGuffin.

"Tại sao em lại biết anh đang giữ MacGuffin.?"

"Nào, tại sao nhỉ? Kẻ xấu đâu có công khai thông tin dễ dàng như thế."

Có thứ gì đó ở đâu đây đang liên kết với nhau? Ông Sasano, Oka Eri, MacGuffin. Và cả cô gái trong bức ảnh.

Oka Eri nói.

"Còn nữa, việc thứ hai. Em sẽ đoạt lấy Reset từ tay Haruki Misora."

Cậu không hiểu nổi.

"Tại sao em lại làm thế?"

Mất đi Reset thì――― rắc rối lắm.

Đương nhiên dù chính năng lực có xuất sắc đi nữa thì cũng không chỉ có thế. Việc Haruki Misora sở hữu Reset đối với cả cô ấy và Kei đều có ý nghĩa rất lớn. Lúc này cậu vẫn chưa muốn đánh mất ý nghĩa đó.

Oka Eri uống Sprite ừng ực rồi quẹt miệng bằng ngón cái.

"Bởi vì đàn anh đây rất là đáng ghét đấy. Rõ ràng rồi phải không. Em đây rất là ghét đàn anh đó."

Con bé nhìn thẳng vào mặt cậu. Vẫn giữ điệu cười toe toét không thay đổi. Nhưng cậu cảm giác đôi mắt con bé bỗng dưng sắc sảo hơn.

―――rất là ghét.

Cậu suy nghĩ về lý do đằng sau. Oka Eri là đàn em thời trung học. Thế nhưng không chỉ có thế. Còn một chút quan hệ phức tạp nữa.

Hai năm trước, Kei đã lợi dụng Oka Eri. Sau đó, cậu hầu như đã đơn phương thay đổi môi trường xung quanh con bé. Nếu phải nói thì là cậu định cứu giúp cô bé. Hồi đó cậu đã tin điều đó là vì cô bé, bằng tầm nhìn thiển cận nhưng lại chân thành đến ngốc nghếch. Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là cách làm đúng đắn. Nhưng ít nhất thì chắc chắc nó không dẫn đến kết quả mà con bé không mong muốn.

Kei hỏi.

"Có chuyện gì đó ư?"

"Hử? Ý anh là sao?"

"Có vấn đề gì đó xảy ra do anh ư?"

Nếu như là thế, cậu muốn nghe sự tình. Nếu như nguyên nhân do chuyện khi đó mà con bé phải gánh chịu phiền phức thì cậu muốn cứu vãn trong khả năng có thể.

Vậy mà Oka Eri lại nhăn mặt, như thể nghĩ cậu là tên ngốc.

"Đàn anh này, anh nói thật đấy à?"

"Tất nhiên rồi."

"Chẳng có chuyện gì cả. Kể từ hồi gặp anh, em đã luôn sống rất vui vẻ."

Không có vẻ gì là đang nói dối.

Oka Eri đưa ngón trỏ về phía cậu.

"Em ấy nhé, bực mình nhất điểm đó của anh đấy. Nếu em không nhìn thấy được sự chán nản ở sâu trong lòng anh thì sẽ không thỏa mãn đâu."

Con bé không cười nữa. Nó lườm Kei bằng ánh mắt kiên định. Tuy vậy, Kei vẫn không lý giải được vấn đề của con bé là gì.

"Anh mong Haruki không bị cuốn vào."

Thật may là đã di chuyển sang đường đến trước máy bán hàng tự động. Bây giờ, ở hướng đối diện với Kei――― và cũng là sau lưng của Oka Eri, là cửa ra vào tòa nhà của bà phù thủy.

"Không thích đấy. Việc mà đàn anh càng không thích thì em càng sẽ làm."

Ngay sau lưng Oka Eri đang nói như thế, cánh cửa tự động của tòa nhà mở ra, Haruki xuất hiện.

Reset không phải là năng lực có thể tùy thích sử dụng.

Hiệu quả của nó quá mạnh. Reset tác động lên tất cả mọi người, xóa bỏ tất cả thời gian trong vài ngày mà không có sự phân biệt nào. Thật sự thì đây cũng là lý do mà nó không phải là năng lực nên được sử dụng cho lý do mang tính cá nhân. Chuyện như thế, cậu hiểu rất rõ.

Nhưng mà, cậu chỉ cần một khoảnh khắc để phán đoán. 

Cậu không biết năng lực của Oka Eri. Tuy vậy, chắc chắn nó có thể phong ấn năng lực của người khác. Con bé đã tuyên bố sẽ đoạt lấy Reset. Đã thế, Haruki còn đang ở gần đây. 

―――Lúc này, không thể để mất Reset được. 

Kei vẫn hướng ánh nhìn về phía Oka Eri mà nói.

"Anh sẽ sớm đến gặp em thôi, vậy nên hãy kể cho anh nghe sự tình chi tiết."

Oka Eri vẫn lườm cậu.

"Không cần thiết đâu. Em không có gì để nói với đàn anh cả."

Từ đằng sau cô bé, cậu thấy Haruki đang chạy từng bước nhỏ đến gần đây.

Kei hét lớn.

"Reset."

Haruki Misora dừng chân, Oka Eri quay mặt lại, và rồi...

Thế giới sụp đổ mà không một tiếng động, dù được tái cấu trúc lại thì cũng không có một ai có thể nhận thức được điều đó. Khoảng thời gian nhanh chóng bị xóa đi lại tĩnh lặng hơn bất cứ thứ gì khác.

Có tên gọi là Yokan Hay còn gọi là lễ Obon, đây là ngày lễ với mục đích tưởng nhớ cha mẹ và tổ tiên ở Nhật Ở Nhật, người ta không dùng sữa đặc để pha cà phê như Việt Nam mà dùng một loại kem sữa béo