Trước khi trở về nhà, bọn họ làm một chuyến thăm đến đại lý bất động sản. Mục đích là để lấy lại chìa khóa từ tay Fuura, cô ấy là người được nhờ trông nom nhà cửa. Khi bọn họ bước vào trong phòng, Fuura đang nằm gật gù trên bàn tiếp tân.
“Fuura.... Oi, Fuura, tỉnh dậy coi.”
Bị gọi như vậy mà cô ta cũng không chịu dừng lại, Souta lắm lấy hai vai cô ta lắc mạnh.
“Fuura, có khách này. Nhanh dậy đi thôi.”
Cuối cùng cô ta cũng mở mắt và ngồi dậy.
“N, ahhh.”
Cô ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, sau khi xác nhận đó thực sự là Souta, cô ta mới từ từ tỉnh ngủ.
“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi hả. Tôi mới về nên muốn lấy lại chìa khóa... cô có nghe không đấy hả?”
“Fuwaa~... Un.. tôi đang nghe đây.”
Ngáp một hơi thật dài, cô nàng uể oải duỗi người và rồi cũng hoàn toàn nắm được tình hình hiện tại.
“Fuhh~ tỉnh hẳn rồi đây. Xin lỗi nhé, hôm qua tôi thức hơi muộn để xem tài liệu.”
Fuura đứng dậy khỏi ghế để chào hỏi lại cậu một cách đàng hoàng.
“Souta-san, chào mừng trở lại, anh nhanh thật đấy. Tôi chẳng thể ngờ anh lại chỉ tốn có một tháng thôi đâu. Vậy mục tiêu của anh.... đạt được rồi chứ?”
Cô ta hỏi vậy trong khi phóng tầm mắt về phía Diana và Roury ở phía sau.
“Cũng tạm, mà một trong số họ không phải đồng bạn của tôi mà là mẹ của Elmia.”
“Fuee~ mẹ của El-chan? Không thể tin được. Dù có nhìn thế nào thì tôi cũng không thấy có chút liên hệ nào cả.... Chờ chút, ý cậu người phụ nữ tóc vàng kia chính là mẹ của El-chan sao?”
Cô ta hỏi vậy trong khi trỏ tay về phía Roury.
“Vâng ~~ rất hân hạnh. Tôi là Roury, mẹ của Elmia-chan. Từ nay tôi có dự định sinh sống tại thành phố này, hãy chiếu cố tôi nhé.”
“....Errr~, bọn họ thật sự là mẹ con sao?”
Fuura, trong khi đang bắt tay với Roury, ném ánh nhìn ngờ vực về phía Souta. Đáp lại cậu cũng yên lặng gật đầu.
“À thì, Roury cũng sẽ sống trong thành phố này nên hai người sẽ còn gặp lại nhau, nên hãy tạm dừng lại đã. Giờ tôi muốn lấy lại chìa khóa nhà của mình...”
“Oh, phải rồi, làm ơn chờ một chút.”
Nói vậy cô ta rời đi vào phòng phía sau để lấy chìa khóa.
“Xin lỗi, tôi để nó trong một chiếc két an toàn, vì tôi không muốn phải lo lắng về chuyện làm mất đồ của khách hàng. Tôi cũng sẽ chuẩn bị chỗ tiền ngay, um....”
Fuura luôn cho rằng trong làm ăn thì chữ tín luôn là quan trọng nhất. Ngoài những lúc đi kiểm tra nhà, cô luôn cất chìa khóa trong két bảo hiểm. Thêm vào đó, tiền tài và những đồ giá trị cô cũng lưu giữ ở trong một cái két riêng biệt.
“Không cần đâu, tạm thời cô cứ giữ lấy đi. Tôi đã quyết định sẽ tiến hành một cuộc du hành ít lâu nữa, số tiền còn lại sẽ dùng cho lúc đó, được không?”
Fuura dừng lại ngay lập tức và gật đầu với Souta.
“Hiểu rồi, cứ nói với tôi khi cậu cần nhé.”
“Vậy giờ, chìa khóa tôi đã nhận lại rồi, sau này khi tôi rời đi hy vọng sẽ lại nhận được sự giúp đỡ từ cô.”
“Vâng ~~ tôi chắc chắn sẽ làm vậy. Và cả Roury-san và cô gái đằng kia nữa, làm ơn hãy tự do đến đây nếu mọi người cần thuê một căn phòng, ở đây chúng tôi cũng có thông tin về chuyện đó nữa.”
“Vâng, nếu cần tôi nhất định sẽ nhờ cô.”
“Tôi không biết liệu mình có nên ở cùng với mẹ mình không nữa.”
Diana và Roury đáp lại rồi mọi người cùng rời khỏi. Tất nhiên lần này bọn họ hướng thẳng về nhà của Souta.
Sau khi xuống khỏi xa ngựa, cả hai người Diana và Roury đều nhìn không chớp mắt vào căn biệt thự hiện ra.
“Đây là nhà anh sao, Souta-san?”
Diana vốn tưởng nó sẽ là một căn nhà bình thường, vì thế khi trông thấy kích thước của căn biệt thự ngay trước mắt, cô vô cùng kinh ngạc.
“S-Souta-san, cậu rất giàu đúng không?”
Roury cũng có chung ảo tưởng như Diana nên cũng ngạc nhiên không kém.
“Ah, tôi muốn dùng nó để làm căn cứ, nên muốn một nơi rộng rãi một chút. Số lượng thành viên có thể sẽ tăng lên theo thời gian nên một nơi rộng rãi là rất cần thiết.”
Vừa nói chuyện với họ, Souta vừa mở bức tường ma thuật bằng chiếc chìa khóa ma cụ.
“C-Cậu vừa làm gì vậy? Cậu cắm chiếc chìa khóa vào hư không đúng không?”
“Ah, cái này huh. Đây là một dạng ma cụ. Tôi làm nó cùng với một đồng đội trong chuyến du hành ngày trước.”
Mấy lời nói của Souta thật sự làm Roury sốc nặng. Đây chính là một loại ma cụ cao cấp mà cô mới thấy lần đầu tiên, vậy mà cậu ta còn nói là tự mình làm ra nữa. Tất nhiên cô biết chỉ riêng giả kim thuật thì không thể làm được, nhưng biết rằng còn có kỹ năng khác tồn tại làm cô thật sự kinh ngạc.
“Ah thì vì sự nghiên cứu chỉ dừng lại ở mức mẫu thử nên thế giới vẫn chưa hề biết đến, tôi nghĩ là thứ này cũng chỉ có từ hai đến ba cái mà thôi.”
“Nói cho tôi cách chế tạo... mà chắc là không thể rồi nhỉ?”
Souta khẽ lắc đầu.
“Tôi sợ rằng chuyện đó là không được. Tôi không hề làm ra thứ này một mình, hơn nữa nó cũng sẽ rất nguy hiểm tùy vào cách dùng. Nếu là đồ do chúng tôi làm ra thì tôi có thể lần theo dấu vết ma thuật bằng cách nào đó, nhưng nếu là do người khác thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối.”
“Đúng vậy, xin lỗi tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu đừng để ý.”
Roury rũ hai vai xin lỗi Souta.
“Vậy cùng vào trong thôi, nó đã mở rồi.”
Souta đưa xe ngựa đến chỗ Ed nghỉ ngơi rồi cất cỗ xe đi.
“Vậy giờ bọn ta vào trong nhà, hãy gọi ta khi có chuyện gì xảy ra nhé Ed.”
Ed gật đầu đáp lại, Souta lấy đồ ăn và nước uống ra cho nó rồi đưa hai người kia vào nhà.
Vừa vào phòng khác lập tức họ đổ người xuống chiếc sofa.
“Ah~ mệt quá đi ~”
“Đúng như dự tính, mệt thật đấy...”
Sự cực nhọc của cả một chuyến đi dài ngày trên xe ngựa lại cộng thêm việc phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ tất cả đều đột ngột được bung ra một khi họ đến được nơi nghỉ ngơi.
Chỉ riêng có Souta là không hề tỏ ra mệt mỏi dù chỉ một chút và đi chuẩn bị đồ ăn cùng với nước mát cho hai người kia. Hương thơm tỏa ra từ đồ ăn ngay lập tức kích thích sự thèm ăn của hai cô gái và họ tận hưởng bữa trưa vô cùng thoải mái. Trông hai người có vẻ khá đói nên Souta còn làm thêm một phần ăn phụ nữa.
Ngay sau khi dùng bữa, hai người họ lại lập tức lăn ra ngủ.
“Dù chúng ta đã có kế hoạch đến cửa hàng của Carena... nhưng đánh thức họ dậy lúc này thì thật là một tội ác.”
Souta lấy ra một chiếc chăn từ trong túi không gian và đắp lên hai người bọn họ. Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp đống bát đĩa và làm nóng nước tắm.
Vào lúc hai cô gái thức dậy, mặt trời cũng đã bắt đầu lặn.