“Chào quý khách!”
Vừa bước vào trong nhà trọ, hai người đã được Miri chào đón với chất giọng vui vẻ thường ngày, nhưng là rất nhanh sau đó biểu cảm của cô bé trở nên cứng ngắc.
“Miri, để anh giới thiệu nhé. Cô ấy là Diana Rius, em gái một người đồng đội cũ của anh. Vì vài lý do đặc biệt mà từ nay anh và cô ấy sẽ cùng nhau du hành. Hôm nay bọn anh đến đây để dùng bữa tối.”
“Diana Rius. Cứ gọi tôi là Diana nhé. Miri-san rất vui được làm quen.”
Mặc dù vô cùng sốc khi Souta mang theo một người phụ nữ hoàn toàn lạ mặt, nhưng đứng trước nụ cười của Diana cô bé lập tức lấy lại sự bình tĩnh.
“Errr, tôi là con gái của chủ nhà trọ này, Miriana. Cô có thể gọi tôi là Miri. Hân hạnh được làm quen.”
“Vâng, tôi cũng đã được nghe Souta-san kể rất nhiều, nhưng cô thật sự rất dễ thương đấy.”
“Eh! D-Dễ thương? Tôi ư? Chuyện này.... được nghe từ một người xinh đẹp như thế này. Mà Souta-san cũng nói vậy nữa sao, hawa~~”
Miri nhanh chóng lấy tay che lại gương mặt đã đỏ ửng của mình, nhưng cơ thể và hành động đã hoàn toàn bộc lộ sự bối rối của cô bé.
“Ufufu~ quả nhiên cô thật là dễ thương mà.”
Nghe thấy vậy, Miri lại càng ngoe nguẩy nhiều hơn.
“Hãy tạm dừng ở đây thôi, chúng ta đâu thể cứ tiếp tục như thế này được.”
“Tốt nhất là các người nên làm vậy. Này Miri-chan, ta sẽ lo chuyện ở đây, con vào bếp giúp cha đi.”
Không thể cứ đứng một chỗ quan sát lâu hơn nữa, Milfana đẩy Miri trở lại vào trong bếp.
Cô bé tỏ ra vô cùng miễn cưỡng vì vẫn còn muốn nói chuyện thêm với Souta và Diana, nhưng vì còn rất nhiều những vị khách khác đang chờ đợi nên cô bé nhanh chóng trở lại với vẻ tươi cười tự nhiên.
“Xin lỗi nhé Souta-san và Diana-san, đúng không? Các người đến để ăn tối sao?”
“Ah, còn chỗ trống không vậy?”
“Còn chứ. Nhưng vì còn đông khách nên sẽ khá ồn đấy....”
Milfana xin lỗi trong khi khẽ đưa mắt về phía phòng ăn.
“Em không bận tâm đâu nhỉ?”
“Vâng, em rất mong chờ vào những món ăn ngon đấy!”
Diana lập tức đáp lại.
“Nếu vậy thì mời đi lối này.”
Ngay khi bọn họ đặt chân vào nhà ăn, bầu không khí hối hả lập tức trùng xuống. Nhà trọ này vốn có liên kết với hiệp hội nên phần đông khách hàng đều là du hành giả và cũng rất nhiều trong số đó biết đến Souta. Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía họ, một người xuất hiện trở lại sau một thời gian dài vắng bóng và đặc biệt là nàng tiên nhân tóc trắng đứng phía sau cậu.
Souta và Diana đều nhận thức được tình trạng của mình, nhưng họ không chút bận tâm đi về phía chỗ của mình.
“Giờ thì không biết em nên ăn gì đây ta.”
Nhìn vào tấm thực đơn nằm trên bàn, Diana vô cùng lưỡng lự.
“Hay là để cho đầu bếp đề cử đi. Nếu làm như vậy chắc chắn ông ta sẽ mang ra món ăn mà mình tự tin nhất, sẽ rất đáng mong chờ đấy.”
Souta nói với gương mặt đắc thắng.
“Em cũng sẽ làm như vậy!”
Trông thấy biểu cảm của Souta, Diana nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.
Chờ tới khi Miri đi tới gần, họ gọi cô bé lại và bắt đầu gọi đồ ăn. Dù nói chuyện với hai người bọn họ vẫn làm mặt cô bé đỏ ửng lên, nhưng cô vẫn cố gắng hoàn thành tốt công việc của mình.
Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc thì Miri mang đồ ăn lên.
“Đây là đề xuất đến từ đầu bếp, [Phi long áp chảo] lên sàn!”
Trên mỗi đĩa là một miếng thịt phi long cỡ lớn, kèm theo có một loại hạt như ngô cùng với khoai tây xào.
Nếu dùng dao cắt qua miếng thịt có thể cảm nhận được độ mềm của nó và nước sốt béo ngậy tràn ra. Và khi đưa phần thịt đã cắt vào miệng.
“ “Ngon kinh khủng!” ”
Thật không thể ngờ một Diana thường ngày luôn nhã nhặn lại có thể thốt ra một câu như vậy. Chỉ có thể nói rằng đồ ăn của Gordon quả thực quá sức tuyệt vời khiến cô không thể kiềm chế bản thân lại được. Mà về thịt phi long thì mọi người luôn nói nó có vị rất ngon nhưng lại rất khó để nhai. Tuy nhiên thịt này khi đi vào miệng thì lại mềm như mỡ bò, nó mềm đến mức chỉ cần nhai vài lần thịt đã tan ra trong khoang miệng. Phần nước sốt đi kèm cũng hợp với thịt một cách hoàn hảo. Tuy vị rất thanh đạm nhưng cũng vì thế mà hương thịt đậm đà lại càng được bộc lộ rõ ràng hơn.
“N, thật sự thì món này quá ngon. Giờ thì em đã hiểu tại sao Souta-san lại muốn đến đây rồi.”
“Anh biết mà! Đường phố ở đây có rất nhiều hàng quán, nhưng đồ ăn nơi này luôn xếp trên một, không phải là hai đến ba bậc mới đúng.”
Diana thì vẫn đang ngây ngất trong khi Souta hào hứng khen ngợi món ăn hết lời.
Họ càng nói chuyện thì giọng càng lớn hơn, nhưng vẫn chưa là gì so với mớ hỗn độn trong phòng ăn.
Dù vậy thì Miri đứng gần đó nên cô bé vẫn có thể nghe rõ từng lời từng chữ của bọn họ. Cô bé nhanh chóng chạy vào thông báo với Gordon. Mặc dù ông vẫn mang biểu cảm lạnh lùng của một người đầu bếp, nhưng chỉ cần nhìn vào những hành động hấp tấp, Miri có thể đoán rằng ông rất hài lòng.
“Fuu, ngon quá đi. Anh đã lỡ gọi cả món tráng miệng, nhưng có vẻ đó là quyết định đúng đắn rồi.”
“Vâng, mọi thứ đều hoàn hảo, chúng ngon hơn tất thảy những thứ em ăn từ trước đến giờ.”
Mặc dù Diana sống trong cung điện, tuy chỉ là con của hầu gái nhưng cô vẫn là một phần của gia đình hoàng gia, nên nghiễm nhiên đồ ăn của cô luôn được làm bởi những đầu bếp số một của Tiên tộc. Tuy nhiên món ăn của Gordon vẫn trên họ một bậc.
“Haha, thật là một đánh giá tuyệt vời đấy. Dù sao thì anh đoán chuyện này không thể tránh khỏi khi mà ăn uống ở đó cũng là một công việc chứ không phải để thưởng thức....”
Souta vốn là một anh hùng nên cậu đã từng được mời vào cung điện, và cũng được dùng bữa tối tại đó nữa, nhưng hầu như không hề có bất cứ cuộc trò chuyện nào. Thay vì dùng bữa thì Diana và anh trai của cô như thể đang ngồi trên thảm gai thì đúng hơn.
“Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Chuyện quan trọng hiện giờ là tận hưởng bữa ăn cùng với Souta-san, và món ăn của Gordom-san thì trên cả tuyệt vời nữa!”
Diana có vẻ đã không còn chút ám ảnh nào của quá khứ và có thể thật sự thưởng thức đồ ăn từ tận đáy lòng.
Nhìn vào nụ cười thuần khiết của cô, Souta cũng không kìm được bất giác mỉm cười.
Và cứ thế hai người bọn họ tự mình tạo ra một thế giới riêng bất khả xâm phạm, Miri chỉ có thể nhìn họ từ xa với gương mặt đượm buồn.