Sau khi đã biết chắc rằng Carena và Elmia đã chấp nhận Roury, Souta và Diana cùng nhau hướng đến hiệp hội du hành giả.
Hai người vừa bước vào trong sảnh đã gây ra một cuộc chấn động nhẹ và ngay sau đó một vài người quen tiến đến bắt chuyện với cậu.
“Oh, chẳng phải Souta đây sao. Tôi được bảo rằng cậu đã đi xa nhưng không ngờ lại về sớm thế này đấy.... Oi, lại đây với chúng tôi một chút nào.”
Nói vậy, ba anh em nhà nọ kéo Souta ra xa khỏi Diana.
Đến khi mà Diana không thể nghe được cuộc nói chuyện của họ nữa, Garu vội vàng chất vấn Souta.
“Oioi, cô em đó là sao hả? Cô ấy chằng phải là một đại mỹ nhân sao?”
“Milfa-san, rồi đến Airi-san, và giờ còn đây nữa. Thật không thể rời mắt khỏi cậu một khắc mà.”
Geru cũng phụ họa thêm.
“Kiểu như, bằng một cách nào đó, xung quanh Souta toàn là gái đẹp không à... rồi có một ngày cậu ta sẽ bị đâm từ đằng sau cho xem.”
Goru, mặt tỉnh bơ, tuyên bố một câu rất nguy hiểm.
“Cô ấy là... em gái một đồng đội cũ của tôi. Chúng tôi mới được gặp lại nhau ở vùng đất của tiên tộc và vì vai lý do... tôi đã đưa cô ấy đến đây. Nếu có thể tôi không muốn mọi người hỏi thêm về chuyện này.”
Cả ba người đều cảm thấy thất vọng và quyết định không đeo bám vấn đề này nữa vì Souta đã đáp lại bằng một giọng nghiêm nghị hơn bình thường.
“Nếu cậu đã nói vậy...”
“Hãy dừng ở đây thôi.”
“Chẳng thể khác được.”
Cứ như vậy, bộ ba rời đi.
Khi Souta trở về với Diana thì ba người kia cũng bị một đám những mạo hiểm giả tò mò bao quanh và bắt đầu tra khảo. Tội nghiệp bộ ba anh em, không những bọn họ không kiếm được chút tin nào đáng giá, giờ lại bị một đám những gương mặt bất mãn bao vây.
“Souta-san, cứ mặc bọn họ như vậy cũng được sao?”
“Ah, bọn họ sẽ là một vật thế thân tốt đấy, cứ để họ thay chúng ta trả lời những câu hỏi đi.”
Mọi chuyện diễn ra đúng theo như những tính toán của Souta.
Nhờ có bộ ba thu hút sự chú ý, Souta và Diana hướng đến quầy lễ tân để báo cáo về sự trở lại của cậu và cả việc đăng ký thành viên cho Diana nữa.
Hiện giờ chỉ có duy nhất một người đang rảnh tay và tình cờ làm sao người ngồi ở đó chính là Milfa.
“.... Chào mừng anh trở lại Souta-san.”
Milfa, trông thấy hai người bước đến, sau một thoáng đứng hình, mở lời chào.
“Ah, tôi về rồi đây. Tôi đến để trình báo về việc này và cũng là để đăng ký thành viên cho cô ấy.”
Được Souta nhắc đến, Diana bước lên.
“Tôi là Diana, rất vui được làm quen.”
“Eh, ahh, tôi là Milfa, rất vui được gặp mặt.”
Dù bị vẻ đẹp của Diana khi cô mỉm cười cúi đầu làm cho mê hoặc, Milfa vẫn kịp đáp lại với một nụ cười.
“Tôi có thể tự giới thiệu về hiệp hội cho cô ấy nên hãy bắt đầu những thủ tục luôn đi. Nhờ cô nhé Milfa?”
“V-Vâng, vậy thì.... hãy điền vào tờ đơn này nhé.”
Cũng giống với lần trước Souta đến đăng ký, Diana nhanh chóng hoàn tất tờ đơn bằng những dòng chữ viết tay tuyệt đẹp.
“....Như thế này là ổn rồi đúng không? Tôi đã điền gần hết những chỗ trống rồi.”
Milfa nhận lấy và kiểm tra lại một lượt.
“Vâng, mọi thứ đều ổn. Tôi sẽ chuyển những thông tin này sang dạng thẻ.”
“Quá trình chuyển đổi đã hoàn tất, giờ hãy nhỏ một giọt máu lên đây nhé. Ở đây có sẵn dụng cụ nếu cô cần.”
“Cảm ơn.”
Với cái kim được chuẩn bị sẵn, Diana khẽ trích vào đầu ngón tay và nhỏ máu lên trên tấm thẻ.
“Vâng, vậy là mọi chuyện đã hoàn tất. Vì việc giải thích về hiệp hội là không cần thiết nên thủ tục đăng ký đến đây là hết rồi, hai người còn câu hỏi nào không?”
“Ummm.... hiện giờ thì không có gì đặc biệt cả, nhưng nếu cần nhất định tôi sẽ ghé qua.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì đã đăng ký. Đừng ngại ngần mà cứ đến đây khi có vấn đề gì nhé.”
Milfa cảm thấy dường như cô đã từng trông thấy Diana ở đâu đó trước đây rồi, nhưng vì cô vẫn đang ở giữa giờ làm việc nên đành phải tạm gác lại chút thắc mắc này.
Hoàn thành xong mọi thủ tục, Souta và Diana ngay lập tức rời đi.
Ngoài cái tên và thân phận là em gái một người bạn cũ của Souta mọi người không thể biết được gì thêm và thay nhau đưa ra những dự đoán. Còn về phần Milfa, cô vẫn cố gắng để giải quyết được mối nghi ngờ của mình khi nhìn vào Diana nhưng dù có làm thế nào thì cô cũng không thể nhớ ra được bất cứ điều gì.
“Vậy là giờ em đã có thẻ căn cước rồi.”
“May quá, dù có là người từ ngàn năm trước thì mọi chuyện vẫn bình thường.”
Diana cố tình hạ thấp giọng để mình Souta nghe được.
“À thì vì anh đã làm được trước đó nên anh nghĩ mọi chuyện cũng sẽ ổn, anh đã không nói gì.... em lo lắng đến thế sao?”
“Chút chút, bằng này chăng?”
Cô đáp lại Souta trong khi mở ngón trỏ và ngón cái ra một khoảng cỡ 1cm.
“Vì em biết dù có bất cứ chuyện gì thì Souta-san chắc chắn cũng sẽ bảo vệ em thôi.”
Diana khẽ nháy mắt với cậu.
“... Cái này, em chơi xấu.”
Được một mỹ nhân nháy mắt, Souta không biết phải đáp lại thế nào.
“Ufufu~ Vậy giờ mình đi đâu đây?”
“Ummm, anh vốn muốn đến thư viện, cơ mà...”
Trời đã tối hẳn và có lẽ thư viện đã đóng cửa rồi.
“Để ngày mai hãy đi nhé, giờ thì cùng đi ăn tối rồi về nhà thôi. Anh nhớ đã từng nói với em rằng anh muốn đến chào hỏi mọi người ở nhà trọ trước đây rồi. Chúng ta cũng có thể ăn tối ở đó nữa. Ý em thế nào?”
“Vâng, em cũng đi nữa.”
Diana không hề phản đối đề nghị của Souta. Gương mặt tươi cười của cô vẫn không hề thay đổi, nhưng vì trên đường đến Toura, cô đã sớm được nghe danh của người đầu bếp nhà trọ Gordon, nên trong lòng cũng có chút mong chờ.
Khi hai người tiến vào bên trong nhà trọ, Miri đang ở đó cười nói vui vẻ chào đón hai người.