“Chẳng thể ngờ cô lại có thể khóc đến mức thế này đấy.”
Phía bên trong xe ngựa, Roury đang ngồi bó gối vừa khóc vừa tự lẩm bẩm với chính mình.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi vùng đất Tiên tộc để hướng về Toura.
Hiện giờ Souta đang ngồi ngoài cầm cương, còn Diana thì chỉ lẳng lặng đưa cho cô ta chiếc khăn tay.
Vào cái ngày mà Roury quyết định rời đi, ngay sau bữa tối cô ta đã đến và nói cho Arezel rằng mình sẽ đến Toura cùng với Souta và Diana.
Và mặt Arezel lập tức trắng bệch, cô bé rời khỏi bàn và tự khóa mình trong phòng. Dù mọi người có kêu gọi đến mức nào cũng không hề có sự đáp lại.
Sáng hôm sau. Arezel cũng không lộ diện và ba người cuối cùng cũng phải chuẩn bị cho chuyến rời đi.
Ngay cả đến khi xe ngựa đã sẵn sàng cũng chỉ có Narasu đứng đó tiễn họ đi. Dù bà đang mang trên mặt biểu cảm tươi vui hằng ngày, nhưng ẩn dưới đó vẫn là nỗi buồn man mác. Và bên trong xe ngựa bầu không khí cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Souta không hề mở miệng nói một lời, cậu chỉ lẳng lặng đánh chiếc xe ngựa đến chốt chặn đầu tiên trong thị trấn.
Các thủ tục cũng tốn chút thời gian, nhưng lần này nhờ có con dao găm mà mọi chuyện đã thuận lợi hơn rất nhiều. Dù bọn họ có chút ngần ngại chuyện Roury đi cùng Souta nhưng cuối cùng vẫn êm đẹp.
Nhận được sự đồng thuận, bọn họ đang tính lên xe ngựa để rời đi thì ngay lúc này, từ phía xa một giọng nói gọi tên Roury vọng đến.
Cũng thật là khó tin khi cô bé có thể bắt kịp cỗ xe ngựa của Souta, nhưng Arezel thật sự đã đến nơi trước khi bọn họ đi qua trạm kiểm soát.
Roury bước xuống xe ngựa tiến về phía Arezel, cô bé đang thở không ra hơi.
Vừa đưa một lá thư cho Roury, Arezel lập tức khóc toáng lên.
“Em xin lỗi, thật sự em muốn được nói chuyện với chị nhiều hơn cơ, uwwaaa~~!!”
Nghe cô bé nói vậy, Roury cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt.
“Không sao đâu... là tôi... đột nhiên nói như vậy... là tôi đã không nói một cách rõ ràng!!”
Cứ thế hai người tiếp tục vừa khóc vừa tự kể tội chính mình.
Souta và Diana đứng từ xa với ánh mắt ấm áp, trong khi những người lính thì tỏ ra vô cùng thích thú.
Mãi đến hai mươi phút sau, hai người mới ngừng khóc và bắt đầu nói lời từ biệt.
“Roury-sama, em xin lỗi vì đã trốn tránh chị. Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu rồi, nên em đã rất ngạc nhiên, em không biết nên làm thế nào cả...”
“Không sao đâu. Ta cũng không biết phải nói thế nào cả, đến cuối cùng ta lại rời đi mà không nói một lời.”
“Nhưng...”
Trông thấy hai người họ lại bắt đầu một vòng lặp khác, Souta quyết định can thiệp.
“Thay vì tranh cãi xem ai là người có lỗi, hai người có lẽ sẽ không thể gặp nhau trong một thời gian dài. Chẳng phải có rất nhiều thứ quan trọng hơn cần nói sao?”
Arezel gật đầu đồng tình với Souta.
“Umm, cảm ơn chị vì tất cả. Em đã có rất rất ~~ nhiều niềm vui với Roury-sama. Vào lúc mà Sư phụ và Souta-san tiến vào hang động, chị đã lắng nghe câu chuyện của em và tiến ngay tới đó, thật đáng tin cậy.... thật ngầu.”
Nước mắt lại trào ra ngay khi cô bé bắt đầu mở lời, nhưng cô bé cũng không hề ngừng lại dù một khắc.
“Cảm ơn em, ta cũng vô cùng thích khoảng thời gian ở cùng với Arezel. Với sư phụ cũng vậy, được sống cùng hai người thật sự rất vui vẻ. Nhưng xin lỗi nhé, ta không thể bỏ mặc con gái ta, Elmia, phải sống xa mẹ nó mãi được, với ta Elmia cũng quan trọng như Arezel vậy....”
Hai người vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện và Souta tế nhị lùi ra xa.
Và đến khi cuộc chia ly sắp kết thúc, Arezel đưa cho Roury thứ gì đó trông như những lá thư, có vẻ bao gồm cả phần của Souta và Diana nữa.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể rời đi với nụ cười nở trên môi.
Trong khi giữ chặt dây cương, Souta lấy ra lá thư của Arezel và đọc nó.
Mở đầu là lời cảm ơn vì những gì mà cậu đã làm cho cô bé và sau đó là những suy nghĩ của cá nhân cô bé và cuối cùng là nhờ cậu chăm lo cho Roury, và nhớ phải thật nghiêm khắc với cô ta.
“Arezel và Roury cứ như chị em vậy. Chính xác thì là một cô em gái đang lo lắng cho cô chị đầy vấn đề của mình.”
Những lời thì thầm của cậu hòa quyện vào với cơn gió và không bao giờ tới được tai của Roury.
Mọi người quyết định nghỉ chân một lúc khi tới được khu rừng mà trước kia Souta đã giúp Arezel.
Souta lấy ra những tấm thảm lông và cả đồ ăn để bọn họ ngồi lên đó thưởng thức.
Sau khi đã nghỉ đủ lâu, bọn họ bắt đầu tiến vào khu rừng. Mật độ ma thuật vẫn dày đặc như trước, nhưng những dấu hiệu của bẫy ma thuật không gian đã hoàn toàn biến mất.
Và mặc dù cậu vẫn còn cảm nhận được một sự hiện diện nào đó đang theo dõi bọn họ, nhưng vì chúng không lộ diện hay gây bất cứ trở ngại nào, cậu quyết định lờ chúng đi và đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước.
Kể từ đó trở đi không còn bất cứ sự cố nào trên suốt quãng đường đến Toura, mọi chuyện đều trôi qua rất êm đẹp. Mặc dù trên đường Roury vì quá buồn chán đã nói rất nhiều thứ khó chịu, Souta lo sợ cô ta sẽ mở ra vài “flag” đáng sợ, nhưng rất may là chuyện đó đã không xảy ra.
Trước khi bước vào thành, Souta trang bị chiếc vòng ngụy trang. Souta vốn là người du hành một mình, và giờ mang theo bên mình hai elf có chút khả nghi. Nhưng ngay khi cậu nói cô ta là mẹ của Elmia, bọn họ được cho qua ngay mà không cần bàn cãi thêm nữa.
“Giờ đầu tiên hãy về nhà tôi trước đã. Sau đó... chúng ta hãy đến cửa hàng của Carena sau khi tôi cất xe ngựa nhé?”
Hai người đều đồng ý với sắp xếp của Souta. Dù sao chuyến đi dài bằng xe ngựa cũng khiến cho họ khá mệt mỏi, và mong chờ một nơi để nghỉ ngơi càng sớm càng tốt. Lời đề nghị của Souta giống như một lời ước thành hiện thực vậy.