RxL

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

lỗ0i ut9opia

(Đang ra)

lỗ0i ut9opia

狐尾的笔 (Húwěi de Bǐ) - Ngòi bút đuôi cáo - Hồ Vĩ Bút

Chủ đề chính: Khám phá một utopia lỗi thời, nơi lý tưởng không còn hoàn hảo, lộ ra sự méo mó, tha hóa và khủng hoảng nhân tính.

10 1

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

(Đang ra)

Kết hôn Với Ma Đạo Đế Tôn Là Cảm Giác Thế Nào?

Phong Vũ 7 - 风雾7

Trần An Ninh đến tận bây giờ vẫn không hiểu, mình đã ở tân thủ thôn suốt mười năm, rốt cuộc làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng khó khăn này. Hắn rõ ràng chỉ làm một đại phu, trồng ít ruộng,

9 1

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

(Hoàn thành)

Final Fantasy VII Remake: Traces of Two Pasts

Kazushige Nojima

Mặc dù chỉ mới gặp nhau vài ngày trước, trong chuỗi sự kiện chấn động dẫn đến cuộc trốn thoát khỏi Midgar, Aerith và Tifa đã hình thành một tình bạn sơ khai dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng lẫn nhau

6 7

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

(Hoàn thành)

Fire Emblem Gaiden: The Zofian War of Deliverance

Katsuyuki Ozaki

Nhân vật chính của câu chuyện này là Alm, Celica và vô số đơn vị trẻ tuổi khác. Tất cả họ đều mong muốn Valentia được thống nhất, nhưng khác nhau về cách họ muốn đạt được kết quả đó.

9 1

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

131 435

Vol 6 - Tập 6 - Mở đầu

Tôi vừa cô đơn vừa đau khổ, đến nỗi không thể kìm chế được sự khao khát. Cứ như thể mình đang thiếu một phần gì đó.

Lần đầu tiên gặp cô ấy là ba năm trước. Mùa ánh nắng chói chang đổ xuống mạnh mẽ, giống như bây giờ, đều là mùa hè. Khi tôi rơi xuống biển, suýt nữa mất đi cả mạng sống ít ỏi còn lại, thì cô ấy đã cứu tôi.

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cho đến bây giờ tim tôi vẫn còn thắt lại. Thế giới này có phép màu, có một sự tồn tại đã đảo ngược hiện thực liên tục tàn phá tôi trong quá khứ. Chuyện đó mang đến niềm vui vô cùng, thay đổi hoàn toàn cách sống của tôi.

“——Alice.”

Chỉ cần nhắc đến tên cô ấy, nụ cười tự nhiên trào lên. Bởi vì người mà tôi tưởng là thần, hóa ra lại là một người rất thú vị.

Đúng vậy, khoảng một tháng trước, tôi lại gặp Alice. Giữa biển lửa và khói đen, cô ấy cứ như đương nhiên mà từ trên trời rơi xuống cứu tôi lần nữa.

Tôi nằm trên giường nhìn bầu trời ngoài cửa sổ kính. Những đám mây tích tụ nổi lên từ đường chân trời, tạo nên những biểu cảm phong phú cho bầu trời xanh. Mặc dù biết thường xuyên gió là có hại cho sức khỏe, tôi vẫn xuống giường mở cửa sổ. Gió ấm ẩm từ bên ngoài thổi vào, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xám của tôi.

“Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”

Tôi thì thầm với người đã trở thành ‘bạn’ của tôi. Tất nhiên, câu hỏi này không thể vượt qua đại dương để đến với cô ấy ở một đất nước khác. Nhận ra giọng nói của mình toát ra sự lo lắng, tôi không khỏi cười khổ.

“Không được như vậy. Rõ ràng là tôi phải tiến về phía trước.”

Tôi đặt tay lên ngực thở dài. Vật cản trở số phận của tôi hiện đã mất đi, vì vậy tôi buộc phải chiến đấu với căn bệnh đang bào mòn thân thể này.

“Nhưng mà…”

Miệng tôi tự thì thầm. Sự bối rối của tôi biến thành lời nói.

Mấy ngày trước tôi đã phải đối mặt với một sự lựa chọn, vấn đề đó không có câu trả lời đúng, tôi vẫn không thể trả lời.

Nghĩ đến cô ấy cũng là để trốn tránh thôi. Tôi muốn dựa dẫm vào cô ấy, hy vọng cô ấy có thể giúp tôi một lần nữa.

Tôi hy vọng cô ấy có thể ở bên cạnh ủng hộ tôi, và muốn tâm sự với cô ấy, nhờ cô ấy chỉ dẫn cho tôi con đường đúng đắn.

Tôi cảm thấy vừa cô đơn vừa đau khổ, đến nỗi không thể kìm chế được sự khao khát. Cứ như thể mình đang thiếu một phần gì đó mà không thể yên tâm. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy nếu có cô ấy ở bên cạnh thì có thể lấp đầy phần thiếu hụt của mình. Tình cảm tôi dành cho cô ấy, hơn là bạn bè, có lẽ còn giống như người thân cũng nên. Khát vọng mãnh liệt đó giống như hai chị em song sinh khó rời khó bỏ, níu chặt lấy nhau không buông. Có lẽ đây là ảo giác của tôi, nhưng tôi cảm thấy mình gắn bó chặt chẽ với cô ấy ở phía bên kia đại dương và bầu trời. Chính vì vậy, việc xa cách mới càng khiến tôi đau khổ.

“——…!”

Tôi đến gần bàn làm việc di động đặt cạnh giường, trải giấy ra trên đó. Rồi tôi nửa đùa nửa thật cầm bút chì lên, cứ như trút bỏ nỗi nhớ nhung và khổ sở của mình vậy. Nhưng khi viết được nửa trang giấy, tay tôi dừng lại. Tôi định gửi cái này cho ai đây?

“Alice, xin lỗi…”

Sau khi xin lỗi cô ấy về sự yếu đuối của mình, tôi lấy cục tẩy xóa những gì đã viết.

Tôi hiểu rồi. Đây là vấn đề của tôi, tôi nên tự mình đưa ra lựa chọn. Ngay cả cô ấy cũng không thể dễ dàng cho tôi câu trả lời, dù sao cô ấy cũng là một người rất ngay thẳng. Nếu có một sự tồn tại nào đó có thể giúp đỡ tôi, thì đó sẽ là…

Cộc cộc.

“A.”

Nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh, tôi vội vàng đóng cửa sổ và trở lại giường. Chắc chắn là bố rồi. Nếu để bố thấy tôi không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì bố lại lo lắng.

Tôi không thể để bố thấy mình suy sụp như vậy, vì bố đã gánh vác quá nhiều thứ cho tôi rồi. Hơn nữa bố cũng không thể cho tôi câu trả lời.

Tôi nằm trở lại giường kéo chăn lên, đồng thời tiếp tục suy nghĩ vừa rồi trong đầu.

Nếu có thể biết được tương lai thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không mắc sai lầm nữa.

Cửa phòng mở ra phát ra tiếng động nhẹ. So với phòng bệnh sáng sủa, hành lang bệnh viện lại tối tăm, cứ như có một cái lỗ vuông ở đó vậy.

“————”

Một giọng nói xa lạ thì thầm nhẹ nhàng từ vực sâu bóng tối, người đó——không phải bố.

“Hả…?”

Tôi hỏi lại vì không nghe rõ, đồng thời một linh cảm nào đó khiến tim tôi đập nhanh hơn. Có lẽ tiếng nói thực sự đã truyền vào tai tôi, chỉ là tôi không hiểu thôi.

Bởi vì tôi rất chắc chắn.

Ở đó——chắc chắn là bàn tay không nên nắm lấy.