“Nè Touri, chan. Em đã làm gì vậy ?”
“Là sao ?”
Chuyện này xảy ra vài ngày sau khi tôi gặp Bern Vallow.
Sau khi buổi huấn luyện với thượng sĩ Zafqua kết thúc, tôi lập tức quay về để chuẩn bị cho công việc ở bệnh viện dã chiến.
“Em vừa được yêu cầu xuất hiện ở bộ tư lệnh đấy”
“E, ehh …… ??”
Một mệnh lệnh đáng sợ được gửi tới, yêu cầu tôi trình diện từ một quan chức quân sự cấp cao.
.
Những người đến bộ tư lệnh, về cơ bản đều là các sĩ quan cấp chỉ huy.
Chuỗi chỉ huy ở Austin là việc các chỉ huy đại đội nhận lệnh trực tiếp từ bộ tư lệnh, sau đó truyền tải lại nội dung đó đến các đơn vị cuối cùng.
Tuy nhiên, với những tiến bộ gần đây trong công nghệ truyền thông, các cuộc gọi gặp mặt trực tiếp đang trở nên ít phổ biến hơn.
Tuy nhiên, khi thảo luận về các bí mật quân sự và hoạt động quan trọng, các cuộc họp vẫn thường được tổ chức ở bộ tư lệnh.
Một người thấp kém như mình lại được triệu tập đến nơi cực kì quan trọng như thế, rốt cục chuyện gì đã xảy ra vậy ?
Đây thường sẽ là một tình huống không mong muốn, chẳng hạn như bị nghi ngờ là gián điệp, hoặc trở thành nghi phạm trong một vụ việc mà bản thân còn chẳng nhớ đến.
“Binh trưởng y tế Touri tại 15 giờ ngày hôm nay hãy trình diện ở bộ tư lệnh. Ừm đúng rồi, đây là một yêu cầu chính thức đó”
“……”
“Nếu em có lỡ làm điều gì xấu có thể chia sẻ ra được không? Nếu có thể, chị nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ”
“Không, em không nghĩ ra được nguyên nhân gì cả. Mà chuyện đó, ai là người ra lệnh vậy”
“Là đại uý Bern đó. Em từng nghe rồi đúng không, là vị anh hùng vĩ đại của quân đội miền Nam đó”
“…… aa, em nghĩ là mình có chút manh mối rồi”
Người ra lệnh gọi triệu tập tôi là đại uý Bern.
Đó là sĩ quan cấp trên mà hôm trước bị tôi nói là, “Ấn tượng đầu tiên là <cái ác>”
Tuy lúc đó đại uý Bern tỏ ra không hề quan tâm, nhưng nếu nghĩ một cách thông thường thì rõ ràng phản ứng của tôi lúc đó rất thô lỗ.
Nếu lý do bị gọi đến là để nhận khiển trách vì thái độ với cấp trên thì hoàn toàn hợp lý.
“Ôi cha, đại uý Bern giờ chẳng phải là vị cứu tinh của Austin sao. Những lời lăng mạ như thế ……”
“Chuyện là, em cũng không hiểu sao mình lại nói thế nữa”
“Với chuyện này thì chị chắc không thể bao che được rồi. Thực ra thì nếu em thành tâm xin lỗi và nói rằng mình mắc chứng sợ đàn ông thì mọi chuyện cũng không có gì to tát lắm đâu nhỉ? —— Kiểu như là, trước mặt là một gã đàn ông cấp trên đáng sợ, và chấn thương tâm lý đó đã dẫn đến câu chuyện như vậy.”
Quả thật, đó là một lý do rất thực tế.
“Đại uý Bern có vẻ không để tâm cho lắm nhưng ……”
“Đàn ông thường là những kẻ rất hẹp hòi đó. Một khi lòng kiêu hãnh bị tổn thương, có khi sẽ làm ra những chuyện em không thể tưởng tượng được đâu”
Nói xong, Reitalyu-san lục lọi lấy ra một lọ thuốc bột và dúi vào tay tôi.
“Touri-chan, để đề phòng thì hãy mang theo lọ thuốc tránh thai này đi”
“Ehh ??”
“Nếu như tên đại uý Bern đó có yêu cầu bất cứ điều gì cũng không được phép từ chối. Với sức mạnh và quyền lực của đại uý, nếu Touri-chan không tuân lệnh, anh ta có thể sẽ gán cho em một tội danh bất kì nào đó và xử tử đấy”
“……”
“Yên tâm đi, lần đầu sẽ hơi đau một chút, nhưng nếu dùng <hồi phục> ……”
Reitalyu-san đưa ra lời khuyên như vậy với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Gì cơ, đây có thể gọi là mối nguy về sự trong trắng của mình không?
“Có những gã đàn ông đôi khi giở trò đồi bại với các nữ quân nhân dưới danh nghĩa trừng phạt đó”
“……”
“Vì vậy từ nay trở đi, đừng chống lại cấp trên của mình. Một người phụ nữ để có thể tự bảo vệ bản thân trên chiến trường, tuyệt đối không được đệ lộ sơ hở”
Reitalyu-san nhíu mày và tiếp tục.
“Tuy không biết tính cách của đại uý Bern đó như thế nào, nhưng xin hãy chuẩn bị ở một mức độ nào đó để tự nộp giao mình. Nếu như tình huống tồi tệ thực sự xảy đến, nhất định chị sẽ trở thành sức mạnh của em, Touri-chan”
“À v-vâng”
“Nếu chỉ bị gọi tên để nghe phàn nàn hoặc chỉ trích, hãy chỉ gật đầu và tỏ ra hối hận. Tuyệt đối đừng đưa ra những phản đối không cần thiết."
“Đã rõ”
Reitalyu-san nói vậy và thầm cầu nguyện
“Cầu chúc em may mắn”
“……”
Chị ấy vừa nói ra những lời rất xui xẻo rồi.
.
.
.
“Đây là binh trưởng Touri Noel. Tôi đến trình diện ở bộ tư lệnh theo yêu cầu của đại uý Bern”
“Đang xác nhận …… được rồi, không có vấn đề gì”
Bộ tư lệnh của quân đội miền Nam nằm cách Paschen khoảng 1 giờ chạy bộ.
Tôi sau khi đưa giấy triệu tập cho người lính canh và đợi khoảng 10 phút thì được dẫn đến một căn lều lớn.
“Xin hãy đợi ở đây một lát”
“Tuân lệnh”
Bên trong căn lều chỉ có một chiếc bàn tròn và những chiếc ghế.
Tôi ngồi xuống theo lời mời và chờ đợi đại uý Bern đến.
Giờ thì, phải nói gì đây? …… hy vọng rằng nó không phải là vấn đề lớn.
Nếu mọi chuyện thực sự diễn ra như Reitalyu-san lo sợ, tôi chắc rằng mình sẽ phải nằm liệt giường vài ngày mất.
.
.
“Đến rồi à, binh trưởng y tế Touri ! Sao rồi, khoẻ không?”
“V-vâng, ngày hôm trước đã thô lỗ với ngài rồi, đại uý Bern”
“Ổn mà ổn mà. Với lại, cũng không cần chào hành lễ hay gì đâu, ngồi đi”
Sau khoảng 30 phút
Đại uý Bern bước vào lều với tâm trạng vui vẻ.
Ngay khi thấy tôi vội vàng đứng dậy chào thì anh ta xua tay có vẻ cảm thấy phiền, rồi bảo ngồi lại xuống.
“Nào, đừng có cứng ngắc thế Touri-chan. Không phải tôi sẽ ăn em hay gì đâu”
“V-vâng”
“Lần trước đã không có cơ hội, vậy giờ em có muốn tiếp tục cuộc trò chuyện không ?”
Với nụ cười trên môi, anh ta bắt đầu rót một vào cốc một thứ nước uống màu đen từ bình đựng nước mang đến.
Kia, hình như là cà phê, đúng không ?
“Hmm, em hứng thú à? Đây là một loại trà khá hiếm gọi là trà bồ công anh. Tuy có hơi đăng nhưng hương vị lại rất hấp dẫn đó, mời Touri-chan”
“À vâng, cảm ơn rất nhiều”
“Nếu cứ uống trực tiếp như thế thì sẽ đắng lắm nên hãy trộn một ít sữa vào. Đây, trong bình này có sữa đó”
Xét từ thái độ, tôi không có cảm giác rằng anh ta không giống như đang muốn tố cáo tôi vì tội thiếu tôn trọng hay gì cả.
Mà giống như là đang mời một người bạn đến uống trà để thu hẹp khoảng cách giữa cả hai thì đúng hơn.
Cảm giác thật kì lạ không thể tả được.
“Kể từ khi lên chức đại uý, tôi đã có thể có được bao nhiêu trà bồ công anh tuỳ thích. Thứ trà xa xỉ đến mức chỉ có thể thưởng thức một tháng một lần trước kia, giờ lại có thể uống mỗi ngày, điều đó thật là tuyệt vời”
“Thực sự rất ngon, thưa đại uý”
“Đúng chứ? Được thăng chức không phải lúc nào cũng là điều xấu đâu. Nói chung thì em hãy cứ từ từ thưởng trà, và cùng trò chuyện”
“V-vâng, thật vinh hạnh”
Thứ trà bồ công anh này có vị như cà phê hơi loãng.
Cá nhân tôi thì thấy khá ngon, cũng dễ hiểu tại sao đại uý Bern lại thích nó đến vậy.
“Em có nghĩ đại uý Aria có bạn trai không? Cô ấy hợp gu tôi lắm luôn á”
“…… ực !!”
Ngay khi vừa ngồi vào chỗ, Bern-san liền nói về chủ đề này với bộ mặt cực kì nghiêm túc.
Không hề ngờ đến chuyện này, tôi ngay lập tức bị nghẹn ngụm trà đang uống.
“Có phải, ngài cho gọi tôi đến đây chỉ để hỏi về vấn đề đó ?”
“Ừm”
“……”
Khi bị hỏi lại điều này, đôi mắt Bern-san lấp lánh và nhìn tôi với nụ cười nghi hoặc.
Trà bồ công anh đúng thật là rất ngon, nhưng khi nhìn thẳng vào mặt anh ta, tôi vẫn cảm thấy cực kì ghê tởm.
……
“Thực sự xin lỗi, nhưng dù có là mệnh lệnh của cấp trên đi nữa thì tôi cũng không thể tiết lộ thông tin đời tư của người khác được. Nếu ngài muốn biết điều đó, xin hãy đi hỏi chính chủ”
“Ủa, không được à ?”
“Vâng, tôi mắc nợ đại uý Aria rất nhiều, vậy nên tuyệt đối không thể phản bội chị ấy được”
Tôi biết đại uý Aria đã mất người yêu nhưng vẫn quyết định giữ im lặng.
Lý do là bởi đây không phải điều có thể tuỳ tiện nói ra trừ khi có sự cho phép của người trong cuộc.
“Tất cả những gì tôi có thể nói là, có kẽ ngài không nên áp dụng cách tiếp cận thẳng thừng như vậy. Tại vì, đại uý Aria đã quá mệt mỏi với những lời mời rủ rê như vậy rồi”
“…… vậy à, tốt thôi”
Vì thế, tôi chỉ khéo léo khuyên nhủ úy Bern một cách vòng vo.
Dù sao, tiếp cận một cô gái ngay sau khi cô ấy vừa mất người yêu thì chẳng khác gì dẫm lên mìn cả.
“Em, đạt rồi đó”
“Đạt, sao ??”
“Hãy quên vụ vừa rồi đi. Chuyện tôi có tình ý với đại uý Aria đó, chỉ là xạo thôi”
Sau khi nghe câu trả lời của tôi, anh ta không hề cảm thấy bị xúc phạm chút nào.
Ngược lại, còn gật đầu hài lòng và đặt chiếc bánh quy trước mặt tôi.
“Xin lỗi nha, tôi chỉ đang muốn kiểm tra độ kín miệng của em thôi. Đây là bánh quy xin lỗi.”
“V-vâng”
“Ở độ tuổi đó, thật tốt khi em có thể phân biệt được điều nên nói và điều không nên nói. Giả sử tôi là gián điệp, từ những thông tin vừa rồi về cơ bản cũng không thể hiểu được gì cả”
Đại uý Bern đến xoa đầu tôi với nụ cười tươi trông có vẻ đáng sợ.
Cơ thể tôi khẽ co giật trước sự đụng chạm bất ngờ nhưng anh ta lại không có vẻ gì là để tâm cả.
“Tốt, tôi đã biết được em là người thế nào rồi. Vậy, giờ sẽ đi vào vấn đề chính."
“Vâng”
“…… thực ra, tôi đang có giấu một cô gái tầm độ tuổi với em. Tôi muốn em hãy đến làm bạn với cô ấy”
Bern cắn một miếng bánh quy và cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.
“Cô gái, sao ?”
“Ừm, bản thân tôi đang trực tiếp dùng danh nghĩa bảo vệ cô ấy. Mà, thực ra thì có chút vấn đề”
Đại uý Bern gãi đầu với vẻ mặt có chút xấu hổ.
Thật không ngờ cái chủ đề chính đột nhiên nhảy thẳng vào này, lại là việc anh ta đang <bảo vệ một cô gái>
Cô gái đó, lẽ nào là người yêu của đại uý Bern sao ?
“Quân đội về cơ bản, là môi trường của nam giới. Có lẽ vì luôn bị bao quanh bởi những người đàn ông đáng sợ nên trạng thái tinh thần của cô ấy trở nên khá bất ổn.”
“Đúng thật, nghĩ một cách thông thường thì những người cùng trang lứa với tôi hẳn đều rất sợ binh lính”
“Vì vậy, tôi đang tìm một cô gái để nói chuyện, giúp cô ấy giảm bớt căng thẳng. Vốn ban đầu định nhờ đại uý Aria ứng cử cơ, nhưng ……”
Khi nói đến đây, Bern hạ giọng xuống một chút.
“Tính cách đại uý Aria còn cứng rắn hơn những gì nghe kể nữa. Độ hợp nhau của cả hai khá tệ nên có chút rắc rối”
“…… vâng”
“Thế, và trong lúc đó tôi đã tìm được em. Cách ứng xử và tác phong đều nhẹ nhàng, là một ứng viên rất phù hợp”
Với vẻ mặt bối rối, anh ta tiếp tục nói.
“Cô gái đó là người được đơn vị của tôi bảo vệ trên chiến trường. Ngay lúc suýt bị bạo hành bởi các binh lính”
“Chuyện đó ……”
“Là đàn ông, dù có cố gắng thế nào tôi cũng không thể nào đồng cảm với với cô ấy …… em có thể cho tôi mượn sức mạnh được không, Touri-chan”
“Ra là vậy. Nói chung là đại uý Bern muốn tôi chăm sóc và hộ trợ tinh thần cho cô gái đó ?”
“Đúng vậy đấy. Đó không phải cũng là một phần công việc của lính quân y sao?”
Tóm lại câu chuyện thì có vẻ như vậy.
Đúng là việc chăm sóc tâm lý cho nạn nhân chiến tranh cũng thuộc phạm trù chăm sóc y tế.
Với tư cách là một quân nhân, tôi hoàn toàn không có phàn nàn gì về việc chấp nhận yêu cầu như vậy cả.
“Tôi hiểu rồi. Binh trưởng y tế Touri, xin phép nhận nhiệm vụ này”
“Cảm ơn em. Và nhớ đừng tiết lộ chuyện này cho bất kì ai nhé”
“Tuân lệnh. Tôi vốn cũng không có ý định tiết lộ bất kì thông tin gì về bệnh nhân đâu”
“Ừm, trả lời tốt lắm”
Nói đến chăm sóc tinh thần thì tôi không có bất kì kiến thức chuyên môn nào cả.
Nhưng sau khi nghe câu chuyện vừa rồi, tôi nghĩ là mình có thể lắng nghe câu chuyện, đồng cảm và xoa dịu trái tim cô gái đó.
Ngoài ra, lần sau hãy hỏi thêm Kale-san về vấn các phương pháp trị liệu tâm lý chuyên nghiệp vậy.
“Vậy bây giờ, cô ấy ——— tôi sẽ đưa em đến chỗ của Remi”
“Vâng”
“Thật đáng tiếc, nhưng Remi không thể nói tiếng Austin, vậy nên tôi định sẽ đứng ra phiên dịch”
“…… vâng ?”
Trong khi đang lơ đãng nghĩ về điều này,
“Remi, là người Sabbat”
Những lời cuối cùng của đại uý Bern đã giáng xuống một quả bom lớn.
.
.
.
“Quân đội Austin trong chiến dịch này cũng xâm phạm một phần lãnh thổ Sabbat. Để đánh lạc hướng, chúng tôi đã đốt cháy một số ngôi làng.”
“……”
“Làm ơn đừng nhìn như thế chứ. Quân đội Sabbat còn làm những điều tàn bạo hơn gấp trăm lần chẳng phải sao”
Trên đường đến gặp Remi, đại uý Bern có kể cho tôi nghe một số thông tin cơ bản về cô gái đó.
“Cô ấy đã ở trong một ngôi làng mà bọn tôi đã phá huỷ tháng trước. Vì là một thiếu nữ xinh đẹp nên đã ngay lập tức bị bắt làm tù nhân.”
“…… chuyện gì đã xảy ra”
“Nếu cứ để yên, nhất định sẽ bị đám lính bạo hành. Vậy nên tôi đã bảo vệ cô ấy”
Có vẻ như đó là một cô gái Sabbat, sống trong ngôi làng bị binh lính của Austin thiêu cháy.
Và ngay trước khi bị hãm hiếp, đại uý Bern đã phát hiện ra và quyết định bảo vệ cô gái đó.
“Kể từ đó, Remi rất sợ đàn ông. Có vẻ như cô ấy đang bị tổn thương.”
“Chuyện đó, cũng không trách được”
“Tôi chưa từng thấy cô ấy cười dù chỉ một lần. Tuy có mở lòng hơn một chút với tôi, nhưng với các binh sĩ khác thì không”
Sau khi nghe câu chuyện đó, tôi đã bị sốc.
Có thể khác với những gì đại uý Bern kể, nhưng theo ấn tượng thù tôi không nghĩ anh ta sẽ lại làm một hành động nhân đạo như vậy.
Tôi đã tự ý hình dung về anh ta giống như là ác quỷ, nhưng …… trực giác cũng có thể có lúc sai.
“Nếu có thể, tôi muốn đưa cô ấy trở về lãnh thổ Sabbat một cách an toàn. Dù sao, đối với các binh sĩ đang ngày đêm chiến đấu chống lại quân Sabbat ngoài kia, đây là hành động không thể chấp nhận được”
“……”
“Tại sao lại phải bảo vệ và tiếp đón một cô gái Sabbat chúng ta đã chiến thắng và bắt giữ được chứ, kiểu như thế. Cả bộ tư lệnh có vẻ cũng không hài lòng với việc tôi chứa chấp cô ấy cho lắm”
Theo những gì tôi được nghe kể, đại uý Bern là người cực kì thông minh.
Lý do tại sao anh chứa chấp cô gái đó, thậm chí còn tự đặt mình vào tình thế khó khăn như vậy, lẽ nào là ……
“Đại uý Bern, lẽ nào ngài đối với cô gái đó”
“Chịu, là sao nhỉ”
Có lẽ là vì anh ta đã sa vào lưới tình với người phụ nữ tên Remi đó.
Anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với một người phụ nữ xinh đẹp đến từ đất nước địch, và dù hiểu rằng điều đó thật vô lý nhưng anh ta vẫn chấp nhận để bản thân yêu cô ấy.
Nếu câu chuyện thực sự là vậy, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.
Mặc dù có đôi chút đồng cảm với những người lính Sabbat, nhưng tôi kiên quyết phản đối việc họ hành hung và tàn sát dân thường.
Vậy nên tôi đã quyết định đáp lại cảm xúc của Bern và giúp đỡ anh ta. Đó là những gì tôi nghĩ vào thời điểm đó.
.
.
Nói cách khác, lúc đó tôi chưa thực sự hiểu con người của Bern.
Anh ta là kẻ ác. Một người yêu nước hết mình, yêu chiến tranh và là một kẻ với thú vui giết người.
Bởi vì chưa biết được điều đó nên tôi tin vào lòng tốt, vốn là thứ hoàn toàn không thể có của anh ta.
Nếu anh ta thực sự làm điều gì tử tế ——— đó sẽ chỉ là sự chuẩn bị cho việc có thể giết thêm nhiều người hơn nữa.
Đối với Bern, đồng đội và cấp dưới chẳng qua chỉ là những nô lệ giúp anh chuẩn bị cho các vụ thảm sát.
Anh ta chỉ là đang ngày đêm tìm kiếm ai đó, một người có thể thoả mãn những ham muốn của mình mà thôi.
Thật không may, Bern Vallow đã chú ý đến tôi, và một thời gian sau đó tôi đã thường bị buộc phải tham gia vào những hành động xấu xa của hắn.
Aaa, phải chi lúc đó mình không nói ra những điều thừa thãi thì tốt quá.
…… kiếp trước có câu tục ngữ <cái miệng làm hoạ cái thân>, quả không sai chút nào.