Có một từ ngữ được gọi là, tội ác chiến tranh.
Từ này sẽ có nghĩa hơi khác nhau, tùy thuộc vào thời đại và quốc gia mà nó được sử dụng.
Tôi nhớ rằng ở Nhật Bản kiếp trước, nó được dùng để ám chỉ những <tội ác vô nhân đạo chống lại hòa bình, vi phạm luật pháp chiến tranh quốc tế>
Kể từ kiếp trước, tôi đã luôn cảm thấy khó chịu với từ tội ác chiến tranh này rồi.
Đúng thật dù có là chiến tranh đi chăng nữa, những hành vi diệt chủng vô nhân đạo không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, cách nói này ——— có cảm như sẽ gây ra hiểu lầm, như thể <bản thân chiến tranh không phải là một tội ác> vậy.
Trong thế giới sau khi tái sinh này, khái niệm luật chiến tranh quốc tế vẫn chưa tồn tại.
Dù sao, mới gần đây nhất là khoảng 10 năm trước, cả Austin và Sabbat đều cưỡi ngựa và vung kiếm như một lẽ đương nhiên.
Với trình độ kĩ thuật về chiến tranh như thế, việc tiêu diệt tất cả người dân nước địch là không thể.
Vậy nên, bên chiến thắng trong cuộc chiến thường sẽ bằng lòng với việc chiếm được lãnh thổ và kho báu của địch.
Tuy nhiên, với sự phổ biến của súng ống mọi thứ đã thay đổi đáng kể.
Nhân loại đã có được sức mạnh tối thượng để dễ dàng tiêu diệt tất cả kẻ thù của mình.
Nếu không có một thứ kì để kìm hãm, các binh lính bị đầu độc bởi sự điên loạn sẽ không ngần ngại tiêu diệt tất cả mọi thứ, người dân của nước địch sẽ bị xâm hại và giết chết. Đó là điều bình thường trong các cuộc chiến tranh từ trước đến nay.
Dù là ở thế giới này, vào thời hậu chiến cũng diễn ra những việc tương tự.
Sau khi chiến tranh kết thúc, các nước sẽ ngồi lại với nhau để thảo luận về các quy tắc cho chiến tranh, chẳng hạn như <luật pháp quốc tế>, để ngăn chặn những thiệt hại như vậy xảy ra lần nữa.
Và những chỉ huy bị phát hiện có những việc làm tàn ác, vi phạm phải luật pháp quốc tế sẽ bị coi là <tội phạm chiến tranh> và phải chịu hình phạt thích đáng.
Việc xử lý hậu quả cuộc chiến tranh này phải mất hơn 10 năm mới có thể hoàn thiện được.
Có thể nói, vết sẹo mà cuộc chiến này để lại là quá lớn.
.
.
“Tôi là kẻ ác. Tuy nhiên, đó là kẻ ác mà Austin cần”
Đây là những lời của Bern Vallow, được đăng trong một bài báo nào đó.
Với nụ cười trên nở môi, anh nói với vẻ tự hào
“Tôi không thể không thấy vui khi bẫy người khác và giết chết họ. Thật là niềm vui tột độ khi thấy kẻ địch phải chịu đựng thương vong khủng khiếp do chính chiến lược của mình nghĩ ra."
“…… Vậy ý muốn nói, là cậu thích giết người à?”
“Đúng vậy. Không, mà dù không nói thì hẳn ai cũng biết rồi. Đó là một điều cực kì xấu xa”
Cảm thấy vui khi giết người.
Anh ta đã nói về điều này với một phóng viên của một tờ báo mà không hề do dự.
“Nhưng dù có là kẻ ác thế nào thì người dân Austin cũng không thể chỉ trích tôi. Bởi vì quân đội Austin hiện nay đang cần có một chỉ huy giỏi, và tôi chỉ là đang đáp ứng nhu cầu đó”
“…… Điều đó có liên quan gì tới sở thích giết người của cậu?”
“Cô không hiểu à? Vậy lấy ví dụ nha. Giữa một người yêu thích bóng đá và một người ghét bóng đá. Cô nghĩ ai mới là cầu thủ giỏi hơn ?”
Bản thân Bern dường như cũng tự hiểu được sự bất thường của mình. Trong một đợt phỏng vấn khác, cậu có nói <Nếu không có thứ gọi là chiến tranh, tôi đã giấu nhẹm đi sự bất thường của mình và sống cuộc sống bao người khác, chỉ là thông minh hơn một chút>
Tuy nhiên, trên thực tế, chiến tranh đã nổ ra, anh vào học viện quân sự và trở thành sĩ quan tham mưu.
Theo thời gian, chiến tranh đã khiến Bern hành xử như một kẻ dị thường.
“Tôi có tài năng để trở thành một kẻ xấu. Và rồi chiến tranh, đất nước bắt tôi trở thành kẻ xấu”
“……”
“Đó là lý do tại sao phải tránh chiến tranh. Bởi chiến tranh là một sự kiện mà kẻ xấu được tôn vinh”
Anh ta có những thường thức của người thường, tự nhận thức được rằng việc xấu chính là không tốt.
Tuy nhiên, dù biết tất cả những điều này ——— anh vẫn chọn trở thành người xấu.
Bởi anh nhận ra nếu không làm vậy, đất nước Austin sẽ không được cứu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Bern Vallow là một người có lòng yêu nước và trân trọng đất nước của mình.
Mọi hành động của anh luôn vì lợi ích của đất nước, thậm chí có lúc còn sẵn sàng hy sinh bản thân vì những chiến lược táo bạo.
Vì điều này, Bern được mô tả ở các thế hệ sau không phải là một kẻ tâm thần có nhân cách điên loạn, mà là một kẻ tâm thần lựa chọn tự phá huỷ nhân cách của mình.
Dựa trên thành tích quân sự cũng như lời nói và hành động của mình, anh được cho là một anh hùng bi kịch, người phải chịu đựng gánh nặng của những hành động xấu xa.
Ở Austin thời hậu chiến, anh được đối xử như một anh hùng đen (dark hero, từ này khác với antihero aka phản an hùng)
.
Tuy nhiên, đối với tôi, người biết được bản chất thực sự của anh ta, hình tượng nhân vật đó có vẻ không đúng.
Anh ta không miễn cưỡng chọn trở thành một kẻ phản diện vì quê hương, mà thay vào đó là một kẻ giết người điên loạn lấy cái cớ là <vì tổ quốc>
Theo những gì mình biết, tôi muốn nói thẳng rằng Bern Vallow chỉ là một gã mờ ám, vô liêm sỉ, mồm mép nhẵn nhụi và nhiều mưu mô.
.
.
.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với hắn ta là khi bản thân đang làm việc tại bộ y tế của Quân đội miền Nam ở Paschen.
Lần đầu tiên tôi gặp Bern Vallow, đó là một người đàn ông có đôi mắt sắc như diều hâu, mặc áo khoác dày, mái tóc ngắn màu đỏ lộ ra từ chiếc mũ đan.
Cảm giác thật kinh tởm và buồn nôn. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về Bern.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác giống như một con ếch bị một con rắn nhìn chằm chằm vào hay không, chỉ nhìn vào vặp mắt đó thôi khiến bản thân như muốn ngất.
“Đại uý Bern, à. Đúng thật tôi đã nghe về cái tên đó”
“Thật vinh hạnh. Không ngờ lại được đại uý Aria biết đến như thế”
Với thái độ lịch sự, anh ta đến gần đại uý Aria và bắt tay cô.
Đại uý Bern mặc dù trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt thì lại không như thế. Đó là một đôi mắt vô hồn giống như của loài bò sát vậy.
“Bên đây cũng vậy. Thật vinh dự được gặp người đứng sau chuỗi chiến thắng của quân đội miền Nam."
“Không dám, không dám”
Đại uý Aria, vẫn tiếp tục cảnh giác, đứng đối mặt với người đàn ông và chào anh ta.
Thấy vậy, tôi cũng vội vàng hành lễ theo.
Chỉ đến tận lúc này, cuối cùng bản thân mới nhận ra rằng mình đang đứng thẳng trước một người có cấp bậc cao hơn rất nhiều.
Cảm giác căm ghét của tôi với anh ta mạnh như vậy đó.
“Trời giờ vẫn chưa tối. Cô có thể dành ra chút thời gian được không?”
“Thực sự xin lỗi, nhưng nơi này khá xa so với căn cứ quân sự của tôi. Vậy nên đã đến lúc xuất phát rồi”
“Nào đừng thế chứ. Nếu có muộn một tí thì tôi cũng sẽ phái người hộ tống cô về đến tận nơi mà”
Anh ta tiếp tục chủ động mời gọi đại uý Aria.
Ban đầu, tôi thắc mắc tại sao anh ta lại cố chấp với đại uý Aria đến vậy.
“Là người hoạch định chiến lược, vậy nên tôi đã tìm hiểu rất rõ đó”
Đại uý Bern chính là nhân vật chủ chốt trong chuỗi chiến thắng của quân miền Nam. Cái tên đó cũng được đồn đại trong đội quân của Renvel.
Nào là thiên tài chiến thuật đã giúp chiến thắng không biết bao nhiêu chiến dịch, đồng thời là người sẽ gánh vách tương lai của Austin.
Với người như vậy, tôi không nghĩ anh ta sẽ muốn dựa vào quan mối quan hệ với thiếu tá Renvel để thăng chức.
Ngoài ra, chắc chắn không phải trường hợp anh ta yêu đại uý Aria từ cái nhìn đầu tiên đâu nhỉ.
“Ace cuối cùng dưới quyền chỉ huy của thiếu tá Renvel, công chúa ma pháp, đại uý Aria”
“…… tôi hiểu rồi. Vậy là anh đến đây là để kiểm tra xem tôi có phải là một binh sĩ biết vâng lời hay không à”
“Không không, tôi nào có dám chứ”
Tuy nhiên, có vẻ như anh ta không ở đây để tạo mối quan hệ.
Anh ta đã tìm hiểu về tính cách của đại úy Aria, một trong số ít Ace còn lại của đất nước, và dường như mục đích đến đây là để kiểm tra xem liệu cô ấy có phải là người sẽ hành động bất ngờ trên chiến trường hay không.
.
Về tôi, thì mặc dù là người được giám hộ, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về đại uý Aria với tư cách quân nhân cả.
Do sự ưu ái của cha mình, cô đã có được kinh nghiệm lãnh đạo một đơn vị ma đạo sư từ khi còn rất trẻ. Ngoài ra, giống như tiểu đội trưởng của Garback, cô đã liên tục lập được nhiều thành tích trong khoảng thời gian hơn 10 năm, và trước khi nhận ra đã được trao cho danh hiệu Ace.
Cho đến thời điểm này, tôi vẫn luôn tin rằng Aria-san là một người khiêm tốn, và luôn được thăng chức nhờ các mối quan hệ.
Tuy nhiên, nếu nhìn vào những chiến tích trong quá khứ, sẽ thấy được rằng trong đó có rất nhiều thành tích đáng kinh ngạc.
Chỉ trong 1 giờ công kích đã phá huỷ được 3 căn cứ quân sự địch, một trung đội bị địch tập kích nhưng đã phản công tiêu diệt được hàng trăm người và trốn thoát.
Chiến tích này cao hơn rất nhiều so với những kết quả của các trung đội ma thuật khác. Ngay cả khi tìm kiếm trên mọi mặt trận, cũng không thể tìm thấy được bất kì đơn vị nào đạt được những thành tích tuyệt vời như vậy cả.
Kỹ năng của cô với tư cách là một trung đội trưởng đơn vị ma thuật là vô song.
Cũng chính nhờ nỗ lực của cô mà Austin, phe đang gặp bất lợi áp đảo về quân số, đã có thể cầm cự được gần một tuần trong trận chiến phòng thủ Mashdale.
Dù bấy lâu nay luôn ở rất gần, nhưng tôi lại không hề biết được rằng người giám hộ của mình, đại uý Aria hoá ra là một trong những Ace đáng tự hào của Austin.
.
“Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi mà. Ngược lại, lẽ nào cô không muốn biết người hoạch định chiến lược là loại người như nào sao ?”
“…… Hôm nay thực sự là không thể tham gia được. Lần sau, tôi sẽ sắp xếp thời gian và chấp nhận lời mời đó, được chứ?"
“Vâng, tất nhiên rồi. Chà, đáng mong đợi lắm đó”
Cuối cùng, Aria-san đành thở dài và chấp nhận lời mời của Bern.
Sau khi nghe thấy tên đối phương là Bern, ngay cả là đại uý Aria cũng không thể bỏ mặc được.
“A, nhân tiện. Cô bé quân y nhỏ xíu kia, là bạn của đại uý sao ?”
“…….!”
Sau khi hài lòng với lời hứa của đại uý Aria.
Anh ta nhìn quay sang nhìn vào tôi, người từ nãy giờ đang trốn trong bóng của đại uý Aria và đang cố gắng biến mất, với đôi mắt trợn trừng.
“Trước khi nghe thấy tiếng tôi gọi, trông hai người có vẻ khá thân”
“X-xin hân hạnh gặp mặt, tôi là binh trưởng y tế Touri”
Dù có hơi bối rối khi đột nhiên bị bắt chuyện, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và giới thiệu bản thân.
Việc giới thiệu bản thân khi tiếp xúc với cấp trên trong lần đầu là điều bình thường
“…… cô bé này là một cấp dưới ra đây để tiễn tôi về. Xin đừng doạ con bé sợ quá”
“Vậy à”
Thành thật mà nói, tôi không hề muốn làm quen với anh ta.
Đại uý Aria dường như cũng nhận ra được điều này và cố ý cắt ngang, nhưng ……
“Cô bé là người được cô nhận giám hộ, giống như một người em gái dễ thương chẳng phải sao? Đối xử như thuộc hạ như vậy thì lạnh lùng quá đó”
“……”
Có vẻ như anh ta đã thu thập thông tin về đại uý Aria và biết về cả tôi nữa.
“Đúng như lời đồn, cô đúng là dễ thương thật đó. Lỡ như khi nào tôi bị thương thì muốn nhờ cô khám cho được không”
“V-vâng, rất vinh hạnh”
Ngay khi nhận ra rằng hôm nay không thể nói chuyện với Aria-san, anh ta đã chuyển con mồi sang tôi.
Với khuôn mặt nhân từ và ánh mắt như của loài rắn, Bern mỉm cười với tôi trong khi đang cầm hộp bánh quy trong tay.
“Vậy hôm nay có thể xin một ít thời gian của cô được không? Sẵn đây tôi có mang theo trà và bánh quy rất ngon đấy”
“Eh, c-chuyện đó”
“Chỉ nói chuyện một lúc thôi mà. Tạo dựng mối quan hệ với cấp trên không phải chuyện lãng phí đâu”
Có lẽ Bern đang muốn tìm cách moi thông tin về đại uý Aria từ mình.
Tôi vốn không định ba hoa thông tin về đại uý đâu, nhưng đúng như anh ta nói, việc tạo dựng mối quan hệ với cấp trên không bao giờ là xấu.
Vậy nên dù có nhận lời cũng chẳng sao, nhưng ……
“…… này, Touri đang sợ đấy. Anh không nên tiếp cận một cô bé ở độ tuổi đó như thế chứ”
“Chà, thất lễ rồi”
Lúc này, tôi hoàn toàn không thể suy nghĩ được như vậy.
Làm sao Bern biết được về bản thân mình, rồi là nên phải đáp lại như nào đây, nỗi sợ hãi đó cứ quanh quẩn trong đầu không dứt.
“X-xin lỗi, thực sự xin lỗi, chuyện là. Nhất định, tôi không phải là sợ đại uý Bern hay gì đâu”
“Mà, tôi cũng đoán bản thân không phải là kiểu người trông quá đáng sợ. Thế, binh trưởng y tế Touri, tại sao cô lại làm ra bộ mặt nhăn nhó thế ?”
“Vâng, đại uý Bern, tôi nghĩ ngài có khuôn mặt rất hiền từ”
“Đúng chứ. Vậy, rốt cục cô sợ điều gì vậy hả ?”
Bern tự hỏi tôi câu hỏi đó với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Thật vậy, thông thường không ai lại cảm thấy sợ hãi trước thái độ và biểu cảm lịch sự của Bern cả.
Trên thực tế, có vẻ như anh ta luôn cố ý tạo ra một khuôn mặt tươi cười để không gây thù chuốc oán trong quân đội.
Có thể sẽ có một số người cảm thấy biểu cảm đó rất đáng ngờ, nhưng không ai lại sợ hãi cả.
“Nè, nói cho tôi biết được không, nếu có gì sai sót thì tôi sẽ sửa mà. Chứ ấn tượng ban đầu mà làm cho người khác sợ hãi như thế, cảm giác bị tổn thương lắm luôn á”
“…… tôi, cũng không hẳn là”
“Không sao đâu, tha thứ cho việc cô sợ hãi đó. Nhưng đổi lại, hãy nói ra lý do cho việc đó được không, tôi sẽ không quan tâm dù cô có nói điều gì thô lỗ đâu”
Về phần anh ta, có lẽ cũng không tự nhận thức được đang ép tra hỏi. Chỉ đơn giản là muốn biết lý do tại sao tôi lại sợ hãi như vậy thôi.
Tuy nhiên, dưới góc độ của tôi, cảm giác giống như đang bị cấp trên chất vấn về thái độ của mình vậy.
“V-vâng, vậy xin phép, trả lời”
Gần như là bị ép buộc, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đưa ra câu trả lời cho đại uý Bern.
Nghĩ lại khi đó, nếu như bản thân trước kia được huấn luyện chống thẩm vấn, thì có lẽ đã có thể trả lời một cách bình tĩnh hơn.
“Chuyện là, không hiểu sao”
“Tiếp tục đi”
“Có lẽ là cảm giác cá nhân thôi. Nhưng không hiểu sao, xung quanh đại uý Bern giống như là có một áp lực nặng nề gì đó”
“Hehh, áp lực như nào cơ ?”
Cuối cùng, giọng nói trở nên run run.
Rồi thành thật,
“Ngài, giống như là hiện thân của <cái ác> , kiểu như ……”
“N-này Touri. Mới gặp mặt lần đầu, nói cái gì vậy !”
“V-vâng, thực sự xin lỗi ! Dù là hình phạt nào tôi cũng xin nhận hết”
Trả lời như thế.
“———Hehh ?”
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt của đại uý Bern lúc đó.
Vẻ mặt đó không hề tỏ ra giận dữ hay thất vọng.
Ngược lại, khoé môi còn cong lên,
“Cô có giác quan nhạy bén đấy. Không, tôi tự hỏi không biết cô có phải là có khả năng cảm nhận được nguy hiểm không ?”
“C-chuyện đó, thực sự xin lỗi”
“Không cần xin lỗi đâu. Ngược lại, chính tôi mới là người cần nói lời đó mới đúng”
Rồi cười như một đứa trẻ vừa tìm được một món đồ chơi thú vị vậy
(Mặt Bern kiểu)
Anh ta trông thực sự rất hạnh phúc.
“Đại uý Aria. Hãy chăm sóc chu đáo cho cô bé đó nha”
“À ừm”
“Vậy, Touri-chan”
Đáng lẽ mình không nên nói bất cứ điều gì thừa thãi mới đúng.
Trước khi kịp hối hận,
“Tôi, nhớ em rồi đấy”
Có vẻ như với Bern Vallow, tôi từ chỗ chỉ là phụ kiện cho đại uý Aria, đã trở thành đối tượng được quan tâm rồi.