Khóa huấn luyện của thượng sĩ Zafqua kết thúc vào buổi chiều. Mặc dù chỉ kéo dài nửa ngày nhưng đó là khoảng thời gian rất thú vị.
Việc họ huấn luyện không chỉ để rèn luyện thể lực, mà còn để duy trì cảm giác chiến đấu thực tế nữa.
Tuy nhiên, vì không biết được bao giờ địch sẽ tấn công nên mọi người sẽ không huấn luyện đến cạn kiệt thể lực.
“Aa, đây rồi. Arnoma-san, Kale-san”
“Oya, tiểu đội trưởng bé nhỏ. Có chuyện gì vậy”
Sau khi huấn luyện xong, trung đội trưởng Zafqua bắt đầu đi tuần tra xung quanh khu vực.
Đúng như dự đoán, không thể làm phiền mọi người làm nhiệm vụ được, nên tôi quyết định quay lại bệnh viện dã chiến.
“Việc huấn luyện sao rồi ?”
“Em đã học được rất nhiều. Đúng như kì vọng từ một người có danh hiệu Ace”
“Vậy à. Nhưng tiểu đội trưởng vẫn đang còn nhỏ nên xin đừng liều lĩnh quá”
“Em sẽ cẩn thận”
Khi tôi quay lại bệnh viện, Arnoma-san và một số quân y khác đang thư giãn trong một căn lều chung.
Có vẻ như hôm nay cũng không có bệnh nhân rồi.
“Arnoma-san, hôm nay có thời gian không?”
“Aa, có chuyện gì vậy”
“Ừm, phiền anh đi cùng một lát được không?”
“Chúng ta đi đâu vậy ?”
“Hãy đến phòng khám bệnh của em đi. Đó là một căn nhà ở gần lối vào làng”
“Tuân lệnh”
Vì là binh trưởng y tế nên tôi được cấp cho một phòng khám riêng ở trong cứ điểm.
Đó là một căn phòng nhỏ dễ sử dụng ngay cả với cơ thể nhỏ nhắn của mình, được lắp đặt các trang thiết bị y tế tối thiểu.
“Bên đây, mời vào”
“Xin phép”
Sau khi chào đón Arnoma-san vào và mời anh ấy ngồi xuống.
Tôi tiến đến khoá cửa phòng *click*
“N-này, tiểu đội trưởng? Em đang”
“……”
Lờ đi Arnoma-san, người đột nhiên cảm thấy bầu không khí bất an khi cánh cửa bị khoá.
Một cách từ từ, tôi quay lưng lại với Arnoma-san và bắt đầu cởi bỏ quân phục của mình.
.
.
.
“Nè, nè. Nghe nói Touri-chan và Arnoma-kun đang làm điều gì đó đáng ngờ đúng không !!”
“Oya, Reitalyu-san”
Sau khi tôi và Arnoma-san đi vào trong phòng khám khoảng 30 phút.
Một người với ánh mắt kì lạ đột nhiên mở cửa xông vào.
……. Đã mất công khoá cửa rồi mà.
“Eh, k-không phải đâu, đây là tiểu đội trưởng ……”
“……. Hả”
Rõ ràng, chị ấy thậm chí còn dùng chìa khóa tổng để đột nhập vào văn phòng riêng của tôi nữa.
Rốt cục tại sao phải mất công để làm thế chứ.
“Xin lỗi, Reitalyu-san. Nếu có thể, chị xin vui lòng đóng cửa lại nhé, vì như thấy đấy, em đang để lộ da thịt hơi nhiều”
“K-khoan! Em thực sự đang cởi đồ luôn hả. Đây lẽ nào là NTR”
“…… trời lạnh lắm, xin vui lòng đóng cửa lại nhanh đi ạ”
Vì là một người dễ gần và có kĩ năng tay nghề tốt, nên tôi rất tốn trọng Reitalyu-san.
Tuy nhiên khi chị ta trở nên mất kiểm soát và tăng động như vậy, dù là tôi cũng chỉ biết nhìn vào với ánh mắt lạnh lùng.
…… đúng là một người kì lạ.
“…… Ehh, Touri-chan bị thương khắp người thế kia. Chuyện này là sao !”
“À, những vết thương này là do khoá huấn luyện của thượng sĩ Zafqua. Vì tiện sẵn luôn nên em muốn dùng làm bài luyện tập cho Arnoma-san”
“Đáng ra phải tự chữa trị ngay đi chứ! Những vết thương đó, đau lắm chẳng phải sao”
“Chị yên tâm, hoàn toàn không bị gãy xương nên không sao đâu”
Nhân tiện, lý do tôi đưa Arnoma-san về phòng riêng là để học.
Ma pháp hồi phục thì việc thực hành và làm quen sẽ tốt hơn nhiều so với học lý thuyết suông. Nếu là người mới thì nên thực hành càng nhiều càng tốt.
Nhân tiện đang bị thương toàn thân nên tôi đã cho gọi Arnoma-san vì đây là một cơ hội tốt.
Hiện tại, anh ấy đang học tập và thực hành ma pháp trên cơ thể tôi, người chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi một cách rất hiệu quả.
“Nhưng nói sao thì, việc ở một mình với đàn ông như thế”
“Arnoma-san là một người rất quân tử mà. Với lại, em không nghĩ cơ thể mình có gì hấp dẫn đâu”
“…… được tin tưởng như thế khiến anh vui lắm. Nhưng tiểu đội trưởng à, em cũng nên đề cao cảnh giác chút đi chứ”
Nếu là con trai thì việc cởi áo ở lều công cộng cũng chẳng sao. Nhưng hiện giờ bản thân là con gái, nếu để lộ nội y trước mặt nhiều người sẽ trở thành vấn đề về mặt TPO mất.
Vậy nên tôi mới sử dụng phòng riêng, và gọi Arnoma-san đến học tập cùng.
Còn lý do khác nữa là, bởi ở lều công công rất lạnh.
“Này, anh vừa mất tập trung đấy, Arnoma-san. Chỉ là một vết thương nhỏ thì không cần dồn nhiều ma lực như thế đâu. Hãy sử dụng <hồi phục> một cách đồng đều và nhẹ nhàng hơn”
“À ừm. Nói sao nhỉ, nó có vẻ khá khó”
“…… Touri-chan. Toàn thân em vết thương như thế, lỡ để lại sẹo thì sao ……”
“Sẹo à? Không sao đâu, nếu Arnoma-san chữa trị cẩn thận thì chắc sẽ ổn thôi”
“Uwaa, tự nhiên thấy áp lực quá”
Mặt Arnoma-san khẽ giật khi nghe tôi tuyên bố như vậy.
Nói thế thôi chứ nếu anh ta không làm chỉnh chu được thì tôi sẽ tự mình trị liệu sau nên sẽ chẳng sao cả.
“Mà thực ra thì dù có để lại một vài vết sẹo thì em cũng chẳng cảm thấy phiền đâu”
“Chuyện đó sao có thể chấp nhận được chứ ….. bình thường thì sẽ phải chịu trách nhiệm”
Sau khi nói đùa như vậy, Arnoma-san lấy lại tinh thần và bắt đầu tập trung vào việc <hồi phục>. Tinh thần tốt đấy.
“……”
Tiểu đội trưởng Garback mà tôi biết là một người có đầy những vết sẹo cũ khắp cơ thể.
Đối với binh sĩ thì những vết sẹo giống như huân chương vậy. Đó là bằng chứng cho những lần họ vượt qua được ranh giới sinh tử.
Tuy không nghĩ sẽ chủ động để lại sẹo, nhưng tôi cảm thấy làn da trắng ngần của mình giống như là biểu hiển của sự non nớt, và đôi khi cảm thấy hơi phức tạp về chuyện đó.
Vì vậy nếu nó để lại một vết sẹo nhỏ tôi cũng không thực sự để tâm đâu.
“Anh nói nếu để lại sẹo sẽ chịu trách nhiệm nhỉ …… vậy tiếp theo hãy điều trị giúp cho tôi nữa đi”
“Ehh, Reitalyu-san !?”
Sau khi nói như vậy với vẻ mặt nghiêm túc, Reitalyu-san lập tức dùng kéo rạch một đường trên tay của mình.
……
“Aa, thôi chết. Hình như rạch hơi quá tay rồi”
“Uwaa, động mạch! Động mạch đứt mất !!”
“Cứ thế này thì chết mất thôi ! Arnoma-kun nhanh cứu tôi với !!”
“K-khoan đã, sao cô lại cởi đồ vậy. Chỉ là tay thôi, không cần cởi đâu !”
“Nếu cứ để yên khả năng sẽ bị Touri-chan cướp con mồi mất !”
Giám đốc sở y tế sẵn sàng bị thương để giúp tân binh rèn luyện.
Nếu nghe về điều này, hẳn ai cũng sẽ nghĩ Reitalyu-san là một người tuyệt vời luôn quan tâm đến cấp dưới,
“…… vết thương đó có hơi sâu quá rồi, để em làm cho vậy. <hồi phục>”
“Aaa, tại sao chứ !”
“Ngoài ra thì, phòng em bị bẩn mất rồi, phiền chị mang dụng cụ dọn dẹp đến đi. Bộ trưởng y tế Reitalyu”
“Con nhóc này, dám nói thế với cấp trên à”
“…… làm ơn nhanh đi ạ”
Nhưng cái đức tính liều lĩnh ngu ngốc đó, nếu có cách nào sửa được thì tốt quá.
.
.
.
“Nói chung là em cảm thấy gần đây mọi thứ rất yên bình. Bầu không khí trong quân miền Nam rất tốt và không thực sự có rắc rối nào xảy ra cả."
“Vậy thì tốt quá”
Từ khi tôi sát nhập vào cơ sở y tế của quân đội miền Nam, đã một tháng trôi qua.
“Đã nhiều lần em nói với giám đốc y tế là <hãy tự trọng hơn đi>, nhưng ……”
“Cô ta trả lời thế nào ?”
“Chẳng phải các binh sĩ cũng sẽ vui vẻ hơn khi chúng ta hành xử như vậy sao”
“Ahahaha, cũng không sai”
Hôm đó, có một gương mặt thân quen đến thăm tôi tại văn phòng riêng.
“Tình hình của em là như thế. Đại uý Aria dạo này có khoẻ không”
“Ừ, may là dạo gần đây tiền tuyến không có hoạt động nào cả. Có lẽ vẫn sẽ phải chờ đợi thêm cho đến khi tuyết tan thôi”
Đó là một nữ quân nhân mặc bộ đồ chống lạnh, tiểu thuộc đơn vị trung đội ma thuật.
Đúng vậy, là con gái của thiếu tá Renvel, đại uý Aria.
Hôm nay chị ấy được nghỉ, vậy nên đã quyết định đến thăm tôi với lý do là để kiểm tra sức khỏe.
“Chị đã nghe lời đồn về thượng sĩ Zafqua rồi, rằng đó là một người có khả năng sử dụng ma pháp phòng ngự cực mạnh, thậm chí có thể chặn được cả phát bắn trực tiếp từ pháo ma thuật”
“Vâng, ngài ấy đúng là rất tuyệt”
“…… là một pháp sư, chị cảm thấy rất muốn tranh tài hơn thua. Tự hỏi không biết anh ta có chặn được các phát bắn từ trung đội của chị không”
“Xin dừng lại đi. Nếu làm huấn luyện như thế và có người bị thương cho thì lố bịch lắm”
“Tất nhiên rồi. Chị không thể đi thiêu chết một Ace của đất nước chỉ vì tiêu khiển cá nhân được”
Hahaha, đại uý Aria cười một cách vui vẻ.
Khoan đã, chị ấy thực sự tự tin rằng mình có thể thiêu sống thượng sĩ Zafqua sao ?
“Chị dự định sẽ để nhóm của Touri quay trở lại dưới quyền vào cuối mùa đông. Cho đến lúc đó hãy học tập thật chăm chỉ nha”
“Hết mùa đông, sẽ trở lại sao ?”
“Ừm, Paschen mặc dù ở gần doanh trại của quân đội phía Nam nhưng lại khá xa doanh trại của quân Renvel. Ngoài ra thì phía chúng ta cũng đang muốn thành lập một bộ y tế riêng nữa”
Đại uý Aria nói ngắn gọn với tôi về những bước đi trong tương lai.
Dự kiến 10.000 binh lính sẽ được gửi đến từ thủ đô vào mùa xuân và được đặt dưới sự chỉ huy của thiếu tá Renvel.
Điều này sẽ đẩy số lượng quân của Renvel trên 15.000, kết hợp với khoảng 32.000 lính của quân đội miền Nam nữa là sẽ có được khoảng 50.000 quân.
Mặt khác, tổng sức mạnh của quân đội Sabbat ước tính vào khoảng 100.000. Nếu chừng đó binh lính mà bị đánh bại, Sabbat sẽ gần như không còn sức lực và khó có thể tiếp tục cuộc chiến.
Nếu có thể giành được thắng lợi trong trận chiến quyết định này và sau đó cầu hòa, thì sẽ được coi là một chiến thắng cho Austin.
Dù chênh lệch về sức mạnh quân sự gần như gấp đôi, nhưng có vẻ như quân đội miền Nam đã xuất hiện một vị chỉ huy cực kỳ tài giỏi, và cho đến nay họ đã giành chiến thắng liên tiếp. Cơ hội chiến thắng như vậy là quá đủ rồi.
“Một sở ý tế đang được thành lập ở thủ đô. Rất sớm thôi, đơn vị của Touri sẽ được tập hợp với họ”
“Thật sao”
“Ừm, phía trên hiện đang thành lập một bộ y tế để không chịu thua quân miền Nam, bao gồm các y sĩ đã nghỉ hưu và những người từng tham gia chăm sóc y tế ở tiền tuyến thủ đô. Tuy nhiên, ít người trong số họ có kinh nghiệm trên chiến trường. Vậy nên Touri, chị muốn em chia sẻ cho họ đầy đủ thông tin về những trải nghiệm của mình”
“Tuân lệnh”
Vậy có nghĩa, Reitalyu-san chỉ tiếp quản chúng tôi trong mùa đông này.
Nếu nghe tin chúng tôi sẽ rời đi khi hết mùa đông, có khi nào chị ta sẽ nổi điên lên không.
Cả hôm nay cũng vậy, chị ấy đã tán tỉnh Kale-san và những người khác một cách rất trắng trợn.
“Câu chuyện là như thế. Vậy tiếp theo, em có phiền khi nghe chị phàn nàn một chút không”
“Phàn nàn ?”
“À, bố chị và chỉ huy quân đội miền Nam, trung tá Henry, thực sự không hợp nhau lắm. Và giờ bị kẹt ở giữa nên nên chị mệt mỏi quá”
Vừa nói xong, chị ấy lấy ra một túi nước giữ nhiệt từ trong túi ngực.
Khi mở nắp, có một mùi hương của rượu bay thoang thoảng.
“Khi ở với Touri thì chị không bị quá lo lắng nên có thể bình tĩnh hơn. Còn ở trước mặt mấy lão tướng tá kia thì khi nào cũng phải để ý lễ nghĩ phiền phức vãi, chỉ uống rượu thôi cũng bị cằn nhằm rồi”
“Có vẻ khổ cực quá”
“Trời lạnh thế này thì việc hống rượu giữ ấm cơ thể là rất cần thiết …… hiện đang được nghỉ nên chị muốn được làm gì đó tùy thích cơ”
Đại uý Aria có vẻ đang khá tích tụ căng thẳng.
Nếu là nghỉ ngơi thư giãn ở bên kia, chỉ đi lại thôi chắc chắn sẽ gặp phải mấy sĩ quan tướng tá của quân đội phía Nam rồi.
“Một nửa trong số đó thích nói lời mỉa mai, còn nửa kia thì lại thường đến gạ gẫm tán tỉnh. Mà, có lẽ chị bị ghét bởi những sĩ quan nhắm đến thăng chức, ngoài ra thì cũng là một món đồ để lợi dụng nữa”
“……”
“Sự thiên vị của bố thì ai cũng biết rồi. Vậy nên theo suy nghĩ của họ, chỉ cần có được chị nghĩa là sự nghiệp sẽ được đảm bảo. Bất cứ tên nào cũng vậy, chúng chỉ nhìn vào hình bóng của bố ở sau lưng thôi, chứ không ai nhìn vào chị cả”
“Chuyện đó, xin chia buồn”
Dù không biết liệu mình có phải người phù hợp để nghe về chuyện như này không, nhưng thôi thì hôm nay hãy cùng chị ấy đi xả hơi vây.
Ít nhất, thị trấn Paschen này yên bình hơn rất nhiều so với tiền tuyến.
.
.
“Chà, hôm nay vui thật đấy. Với lại xin lỗi nha, vì đã làm phiền công việc của em”
“K-không, em cũng lâu lắm rồi mới được nói chuyện với đại uý Aria”
“Vậy à. Em đúng là một cấp dưới dễ thương lắm đó”
Trước hoàng hôn, đại uý Aria đứng dậy khỏi chỗ ngồi vat bắt đầu chuẩn bị cho chuyến trở về.
Địa điểm trại của quân Renvel ở khá xa nên nếu không về sớm thì trời sẽ tối mất.
“Ngày mai hãy tiếp tục cố gắng nhé …… với lại, hôm nào chị lại đến chơi nữa có ổn không”
“Rất vui lòng”
Sau khi phàn nàn một lúc, vừa khóc vừa kể về ký ức về người yêu đã mất, sắc mặt chị ấy cuối cùng cũng đã trở nên rạng rỡ hơn.
Thật mừng vì có thể giúp được chị ấy dù chỉ một chút.
“Vậy Touri, hẹn gặp lại”
Tại cổng làng, 2 người chúng tôi bắt tay nhau và chào từ biệt.
Trong lúc bản thân đang nhìn vào bóng lưng đó rời đi như thế ———
“Ohhh, chẳng phải đại uý Aria đây sao”
“Eh ?”
“không ngờ lại gặp ở một nơi thế này. May mắn thật”
Thật không ngờ, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện rồi tiến đến nắm tay đại uý Aria trong lúc chuẩn bị trở về.
Người đàn ông đó thẳng thừng tiếp cận và thổi hơi thở trắng vào mặt chị ấy.
“N-này, anh là ai hả ?”
“Thật sự xin lỗi, chỉ là tôi rất vui khi được gặp cô đấy. Trước đây có mấy lần muốn đến rủ cô đi uống trà rồi, nhưng ánh mắt lão già đó có vẻ đáng sợ quá”
“Xin lỗi nhưng tôi đành phải từ chối lời mời này. Nếu không còn việc gì khác thì xin phép”
“À khoan, từ từ đã nào. Chỉ một lúc thôi”
Mối quan hệ của họ có vẻ khá phức tạp.
À hiểu rồi, đây là cuộc sống hàng ngày của đại uý Aria. Đúng thật là nó rất căng thẳng.
Tôi tiếp cận đại uý Aria để bảo vệ chị ấy, tìm cách tách 2 người ra, nhưng...
“Chỉ 5 phút thôi không được sao ……”
Khoảnh khắc cố gắng bắt chuyện với gã đàn ông đó, không hiểu sao toàn thân tôi nổi da gà.
Một cơn ớn lạnh xuyên qua cơ thể và khiến cho tôi không thể di chuyển dù chỉ một bước.
“Cách mời gọi phụ nữ của anh sai rồi, không ai lại thích những gã đàn ông bướng bỉnh đâu”
“À chuyện đó ……. Chắc là vậy, vậy để tôi tự giới thiệu trước”
Cảm giác đó không giống bất cứ thứ gì tôi từng cảm thấy trước đây.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với khi mạng sống bản thân gặp nguy hiểm, sự sợ hãi …… không, đó là cảm giác ghê tởm.
“Tôi là đai uý tham mưu Bern Vallow. Xin hãy gọi tôi là Bern”
“…… Bern ??”
“Ừm”
Tên này không ổn, không có cách nào cứu cả.
Tôi và hắn sẽ không bao giờ có thể thấu hiểu lẫn nhau được.
“Mặc dù có cùng cấp bậc, nhưng thời gian tại chức của tôi lại ít hơn. Vậy nên tôi muốn được cô gọi như vậy để cùng thắt chặt thêm mối quan hệ”
Kẻ đang đứng trước mặt lúc này đây, chính là <cái ác> để thuần tuý.
Dù không có bất kì một cơ sở nào, nhưng tôi có cảm giác như vậy