“…… Sedol, chị mang sữa nóng đến rồi này. Mau uống đi cho khỏi nguội”
“Vâng”
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi bị yêu cầu tham gia tiêu diệt toán cướp.
May mắn thay là bản thân đã không phải bỏ mạng. Và giờ thì tôi đang pha sữa bột nhận được làm phần thưởng và đưa cho Sedol.
Sau chiến dịch, Sylph đã thẳng thắn khen ngợi tôi rằng <đó là một thành tích tuyệt vời> và hỏi muốn được ban thưởng điều gì.
Nếu từ chối phần thưởng thì có khả năng cô ấy sẽ gán cho tôi chức vụ gì đó trong quân đội mất, nên trước tiên tôi chỉ yêu cầu phần thưởng là sữa bột thôi.
Sedol giờ đã 4 tuổi nên tính ra cũng không cần thiết phải uống sữa ……
Nhưng ở trại tị nạn này khẩu phần ăn hằng ngày chỉ có những món nghèo nàn, nên tôi khá lo lắng về tình trạng mất cân bằng dinh dưỡng của em ấy.
Các chất dinh dưỡng thiết yếu đối với trẻ con ở độ tuổi này là canxi, protein và sắt. Vậy nên tôi đã thử yêu cầu được cung cấp sữa như một loại thực phẩm dễ kiếm, và đồng thời cung cấp được đầy đủ những dưỡng chất đó.
Kết quả, tôi tạm thời có thể đảm bảo cho Sedol có đủ sữa để uống hằng ngày.
“Tou-chan hôm nay có đi đâu không ?”
“Không. Hôm nay chị sẽ ở với em cả ngày đó”
Kể từ khi bị yêu cầu tham gia chiến dịch trước đó, Sedol thường lo lắng hỏi xem tôi có đi ra ngoài không.
“Vậy chúng ta bắt đầu làm việc thôi”
“Un”
Khi trở về trại sau trận chiến, các rãnh sâu đã được dân làng Othello đào hoàn thiện.
Bằng cách đào đất đỏ và che phía trên bằng một tấm bạt chống thấm, chúng tôi đã tạo ra được một không gian rộng có thể bảo vệ mọi người khỏi mưa và gió tốt hơn so với một chiếc lều thông thường.
Ở bên trong, nhờ việc phân chia hoàn toàn giữa khu vực vệ sinh và không gian sinh hoạt, mùi hôi thối đã được giảm đi đáng kể.
Ngoài ra họ còn xây dựng thêm một cái bếp nữa, và một vai trò mới là <người canh lửa> đã được sinh ra để đảm bảo lửa không bao giờ tắt.
Nhiên liệu là gỗ được mang về từ khu rừng kế bên. Khu rừng này gần hơn nhiều so với con sông, và con đường được bảo dưỡng khá bằng phẳng nên việc vận chuyển không quá khó.
“Ai có thể cho tôi một vài cái lon, chai rỗng, thức ăn, hoặc mảnh vải không? Tôi sẽ đổi một chai nước sạch lấy những thứ đó”
Sau đã hoàn thành công trình xây dựng nên nhân sự đi lấy nước được tăng đáng kể.
Vì vậy vào những lúc rảnh rỗi, tôi thường đi lấy nước cho cá nhân hoặc đi trao đổi hàng hoá với các làng khác.
Việc lấy nước này tôi chỉ xem nó giống như một phần huấn luyện hằng ngày thôi, nên không có khó khăn gì cả.
Hồi còn ở trong quân đọi Austin và cả ở làng Othello nữa, tôi vẫn luôn chăm chỉ luyện tập thể lực.
Nếu có gì khác so với bây giờ thì chỉ là địa điểm luyện tập thôi.
“Cái tất rách này được không ?”
“Vâng, như vậy là đủ rồi. Tôi sẽ nhận nó”
Lúc này, tôi đang cố gắng thu thập càng nhiều vải càng tốt để chuẩn bị cho mùa đông.
Trẻ con có khả năng chịu lạnh kém hơn nhiều so với người lớn. Vậy nên việc Sedol có thể an toàn vượt qua mùa đông này hay không phụ thuộc vào nỗ lực của tôi.
“Haa, ngon quá. Lâu lắm rồi mới được uống nhiều nước ngon thế này”
“Không có gì. Vây hãy giữ gìn sức khoẻ, và hi vọng chúng ta sẽ lại giao dịch tiếp”
Nước được quản lý rất nghiêm ngặt ở tất cả các làng, vậy nên khi khát cũng không thể uống tuỳ thích được.
Chưa kể người dân cũng tự ý thức phải tiết kiệm nước để sinh hoạt nữa. Từ đó, nghề buôn nước trở nên khá phổ biến.
“Nhúng mảnh vải vào nước sôi, khử trùng, sau đó rửa sạch lại dưới sông ……”
Mảnh vải này, thực ra là một chiếc tất. Văn hóa Sabbat thời nay là quấn một mảnh vải quanh chân như băng bó và xỏ giày bên ngoài.
Nếu để nguyên sẽ mất vệ sinh do vi khuẩn và bụi bẩn, do đó phải xử lý thật kỹ qua nhiều công đoạn mới an toàn sử dụng được.
“Tou-chan, thứ này dùng kiểu gì ?”
“Nó được may kèm bên ngoài áo khoác để tăng cường khả năng chống lạnh đó. Mùa đông ở Sabbat rất khắc nghiệt nên chúng ta phải chuẩn bị sớm”
Tôi xử lý những mảnh vải kiếm về được, và xếp chúng lại để tạo thành những dụng cụ chống lạnh.
Và như thế, chúng tôi đã phải cố gắng hết sức để sinh tồn trong một khu trại có điều kiện tồi tàn không khác gì khu ổ chuột.
.
.
.
"Ngài Sylph cho gọi cô đó, Touri Law"
"...... Đã rõ"
Sau khi trở về trại tị nạn được 1 tuần.
Một lần nữa, tôi lại bị Sylph Nova triệu tập.
"Lại phải, xuất kích nữa à ?'
"À không, nghe nói là ngài ấy chỉ muốn nói chuyện với cô thôi ...... Chắc là về vụ khen thưởng lần trước"
"Nhưng tôi đã được cấp cho sữa bột rồi mà"
Đây không phải là một cuộc xuất kích nên thật tốt quá ...... Chỉ là việc này sẽ khiến Sedol rất buồn cho coi.
Tuy nhiên, vì vị trí hiện tại của bản thân nên tôi hoàn toàn không có quyền từ chối.
Không còn cách nào khác, tôi thở dài và xoa đầu Sedol.
"...... Xin lỗi, nhưng chị phải ra ngoài một chút đây"
"Không được !"
"Lần này sẽ về nhanh thôi"
"Đừng mà"
Đây luôn là một điều khó khăn mỗi khi tôi xuất phát.
Vẫn như mọi khi, sau khi được tôi ôm và xoa đầu thì bằng cách nào đó em ấy đã đồng ý.
.
.
.
"Đến rồi à, Touri"
Tôi được Elaia-san dẫn tới phòng riêng của Sylph tại bộ tư lệnh.
Đó là một căn phòng nhỏ với một chiếc giường và tủ đựng đồ, chỉ với việc được cấp phòng riêng thôi đã cho thấy cô có nhiều quyền lực thế nào rồi.
"Cuộc sống trong trại tị nạn thế nào"
"Là một y sĩ, tôi muốn nói rằng cần phải cải thiện môi trường sống càng sớm càng tốt, đặc biệt là việc chống lạnh và vấn đề vệ sinh. Nếu không, mọi người sẽ chết vào mùa đông trong những điều kiện đó"
"...... Hmm nó thực sự tệ đến thế à"
"Nếu ngài nhìn tận mắt một lần sẽ rõ"
"Có dịp ta sẽ đi thị sát xem sao"
Ngay từ bắt đầu cuộc trò chuyện, tôi và Sylph đã nói về chủ đề này. Vốn nghĩ cô ấy sẽ lại yêu cầu gì đó vô lý, nhưng hoá ra là đang quan tâm đến cuộc sống của tôi trong trại tị nạn.
Theo Elaia-san, cô ấy dường như đang tích cực thực hiện cải cách.
Có lẽ tôi được triệu tập để điều tra tình hình hiện tại ở trại tị nạn cũng nên.
Nếu đúng như vậy thì thật tốt quá.
“Trước mắt, điều mà người dân trong trại tị nạn cần nhất là gì?”
“Thứ nhất, nước và thực phẩm sạch. Thứ hai, là an ninh trật tự. Hiện tại, các vụ trộm cắp và tội phạm nhỏ lẻ đang diễn ra khá nhiều, nhưng khi báo cáo với những binh sĩ canh gác, họ lại từ chối với lý do nó không thuộc thẩm quyền của mình”
"Sao cơ? …... Ta nhớ đã ra lệnh cho binh sĩ canh gác xử lý tội phạm rồi mà"
"Tất nhiên, nếu tóm được thủ phạm tại chỗ, họ sẽ tiến hành bắt giữ. Nhưng trong trường hợp không rõ thủ phạm hoặc tội phạm đã bỏ trốn thì thường binh sĩ sẽ không can thiệp"
“…... Haiz. Hiểu rồi, ta sẽ cố gắng xử lý chuyện đó.”
Những binh lính canh gác có thái độ khá tệ, có lẽ do đang thiếu nhân lực.
Họ có vẻ coi thường người dân, thậm chí còn nói chuyện với những người cao tuổi một cách hách dịch.
Chưa kể họ làm việc cũng rất cẩu thả, thậm chí có những lúc trộm cắp xảy ra ngay trước mặt nhưng cũng chẳng thèm đuổi theo.
"Elaia, hãy cử người đi điều tra xem những lời Touri nói là sự thật đến mức nào. Nhớ phải chọn những người có thể tin tưởng"
"Đã rõ"
"Haizz, đó là cái giá của việc bắt ép một lượng lớn người trong học viện sĩ quan, và những kẻ dưới độ tuổi nhập ngũ đó"
Tôi đã báo cáo những vấn đề hiện tại ở khu trại tị nạn cho Sylph.
Có thể dự đoán rằng cô ấy là một người có quyền lực đáng kể.
Bằng cách này, tôi muốn Sedol có được một môi trường sống thoải mái hơn, dù chỉ một chút.
"Vấn đề an ninh sẽ được xem xét đối phó. Còn về thức ăn, nếu không tính đến nước uống, thì lẽ ra phải có nhiều khẩu phần lương khô thừa từ trận quyết chiến ở phía Bắc được phân phát rồi chứ?”
“Toàn là đồ hết hạn cả thôi. Gần đây có người ăn vào còn bị đau bụng dữ dội, đi ngoài ra máu, và suýt nữa thì chết vì suy kiệt nữa"
"Aa, đúng là thỉnh thoảng ta có gặp một vài cái hỏng thật"
"Có vẻ như một số lô hàng kém chất lượng với dấu niêm phong giả bị trộn lẫn vào, gây ra ngộ độc thực phẩm. Tôi nghĩ cần phải quản lý chất lượng một cách nghiêm ngặt hơn."
“...... Nghe thôi đã cảm thấy đau đầu rồi”
Tôi cũng đã báo cáo những vấn đề này với các binh sĩ canh gác nhưng chỉ nhận lại những lời phản hồi mơ hồ.
Nhân tiện, có vẻ như người bị suy yếu và cận kề cái chết đã được chữa khỏi nhờ sự điều trị của chị Anita.
Nghe nói nếu tiếp tục bị bỏ mặc, anh ta thực sự sẽ chết.
"Sự bất mãn trong cuộc sống tại trại tị nạn đang gia tăng đáng kể, rất có thể sẽ bùng phát vào một lúc nào đó."
"Hãy cố chịu đựng đi, ta sẽ làm mọi thứ có thể. Dù sao thì vẫn tốt hơn là bị cướp tấn công và giết hại ở làng cũ, phải không ?"
"Điều đó đúng, nhưng ......"
Tuy nhiên, dù nói thế nào thì nơi đây ít ra vẫn tốt hơn là sống ở ngôi làng ban đầu, trong điều kiện cướp bóc diễn ra khắp nơi như này.
Không có gì đảm bảo rằng bọn cướp sẽ không xuất hiện và tiếp tục thực hiện một vụ thảm sát cả.
"Touri, ta muốn cô tìm cách để xoa dịu sự bất mãn của người dân"
“...... Nếu đó là lệnh, tôi sẽ tuân theo. Nhưng tôi nghĩ rằng, với tư cách là một người từ Austin, ảnh hưởng của mình gần như là không có.”
“Vậy sao ......”
Hiện tại, người dân trong làng đang cố gắng chịu đựng, cho rằng việc sống ở đây còn tốt hơn là bị cướp tấn công.
Tuy nhiên, nếu xảy ra tình trạng chết chóc hàng loạt do dịch bệnh và họ cảm thấy <thà bị cướp tấn công còn hơn>, thì sự căm phẫn đó chắc chắn sẽ hướng về phía quân đội.
“Về vấn đề quản lý chất lượng lương khô, ta sẽ nêu ra ý kiến. Vì cả binh sĩ cũng ăn những thực phẩm đó mà.”
“Cảm ơn. Ngoài ra còn chuyện gì khác không ?”
“À, không, thực ra đây không phải là vấn đề chính, chỉ muốn nói chuyện phiếm chút thôi.”
"...... Chuyện phiếm ??"
Sylph xoa trán trông có vẻ đau đầu và ra hiệu tôi ngồi xuống.
Như được yêu cầu, tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước mặt cô ấy.
“Vấn đề chính là về cuộc chiến chống lại bọn cướp mà cô đã tham gia gần đây. Ta muốn biết cô đã suy nghĩ gì, thấy những gì và đưa ra những quyết định như thế nào.”
"Ra vậy. Đó mới là vấn đề chính sao”
“Đúng vậy.”
Có vẻ như Sylph đang muốn hỏi về ý nghĩa những hành động của tôi trong chiến dịch tuần trước.
...... Nói cách khác, là một cuộc khảo sát lại.
“Ta đã xem qua báo cáo từ Gorsky rồi. Đừng có báo cáo sai sự thật đó”
"Tất nhiên"
Cô ấy nhấn mạnh điều này với tôi bằng một vẻ mặt có phần đáng sợ.
.
.
“Trên đây là những đề xuất của tôi trong trận chiến vừa qua và cơ sở của chúng.”
“…... Ừm, ta hiểu rõ rồi.”
Theo những gì được hỏi, tôi đã báo cáo với Sylph về những gì mình nhìn thấy và đã hành động như thế nào trên chiến trường.
“Touri, ngươi muốn nói rằng mình chỉ là tình cờ phát hiện ra sở chỉ huy của địch đang trống rỗng và đề xuất chiếm đóng nó, đúng không?”
“Vâng, đúng là ...… tình cờ thôi.”
Tôi không đủ can đảm để nói điều gì đó kiểu như <Tất cả đều nằm trong dự đoán của cô rồi, đúng không?>, nên đã chọn cách nói rằng mọi việc chỉ là diễn ra tốt đẹp một cách tình cờ.
Dù Sylph nở một nụ cười có vẻ đầy ẩn ý, nhưng tôi không có ý định đào sâu thêm để tránh gây ra những phiền phức không mong muốn.
“Được rồi, Touri Law. Ngươi có muốn làm việc dưới trướng của ta một cách chính thức không?”
"Ý là sao?”
“Đúng như những gì vừa nói đó. Ta đang hỏi cô trở thành phó quan của ta không ?”
Sau đó, Sylph ngập ngừng một chút, lựa lời và hỏi với vẻ dè dặt.
Hỏi tôi về việc gia nhập hàng ngũ của mình.
“Ta sẽ đảm bảo cho cô có được quyền lực và phần thưởng xứng đáng. Kể cả việc là người gốc Austin nữa, ta cũng sẽ bảo vệ cho cô”
“Tôi xin từ chối.”
“Trả lời nhanh quá nhỉ.”
Tôi không thể hoàn toàn đoán được ý định thực sự đằng sau lời nói của cô ấy.
Tuy nhiên, câu trả lời của tôi đã rõ ràng ngay từ đầu.
Tất nhiên là không rồi.
“Ta có thể hỏi lý do không?”
“Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của tôi là dành nhiều thời gian nhất có thể cho Sedol. Mặc dù không thể từ chối lệnh triệu tập của ngài vì vị trí của mình, nhưng thật lòng mà nói, tôi muốn ở bên cạnh em ấy mọi lúc.”
"Hmm, ra là vậy"
Nếu như gia nhập quân ngũ, tôi sẽ phải rời xa em ấy nhiều hơn.
Thật lòng mà nói, ngay cả bây giờ tôi cũng cảm thấy có lỗi khi để em ấy cho chị Anita chăm sóc thay mình.
Việc bảo vệ đứa con duy nhất còn lại của vợ chồng Gomuji, những người đã cứu mạng mình, chính là lẽ sống hiện tại của tôi.
“Ta thì muốn có những thuộc hạ đáng tin cậy. Cô ít nhất đã thể hiện được khả năng trong trận chiến vừa rồi.”
"......"
“Thôi thì nói thẳng ...... Hiện giờ, ta rất muốn giữ cô bên cạnh mình, ngay cả khi phải sử dụng một số biện pháp mạnh đi chăng nữa”
“Ngài đánh giá cao tôi quá rồi.”
“Chắc chắn là vậy.”
Qua những lời nói, có vẻ như Sylph rất hài lòng với cách tôi giải quyết <vấn đề> mà cô ấy đã đặt ra trên chiến trường ...... Hoặc có thể cô ấy còn có mục đích nào khác.
“Vậy ta sẽ bảo vệ cậu bé đó trong quân đội. Ngoài ra ta sẽ chuẩn bị luôn cho 2 người một căn phòng bên trong căn cứ để có thể ở cùng nhau. Thế nào ?”
"......"
“Theo những gì vừa nghe được, điều kiện sống ở trại tị nạn có vẻ rất tồi tệ. Cô không muốn nuôi dưỡng cậu bé đó trong một căn phòng có mái che và giường ngủ hay sao ?”
“Không, tôi xin từ chối.”
Sylph tỏ ra khá kiên trì trong việc chiêu mộ tôi.
Điều gì đã thúc đẩy cô ấy đến mức này?
“Nếu trở thành thuộc hạ của ngài trong quân đội, thì việc tôi tử trận bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ. Lúc đó, Sedol sẽ được gửi lại cho Anita-san ở trại tị nạn, người được tôi nhờ cậy trước lúc chết"
"......"
“Nếu tôi tử trận thì Sedol sẽ ra sao? Ngài có định chăm lo cho em ấy suốt đời không?”
Tôi đã thẳng thừng từ chối lời mời của Sylph.
Dĩ nhiên, lý do chính là vì tôi đang nghĩ đến việc chăm sóc cho Sedol ...... Nhưng có lẽ còn hơn thế nữa.
“Haa ...... Ngươi ghét ta đến mức đó sao, Touri Law ?”
“...... Không hẳn thế.”
Có lẽ, một phần lý do khác là vì người phụ nữ Sylph Nova trước mặt này, người đã đẩy Rodley vào chỗ chết, lại là một kẻ đáng ghét hơn tôi tưởng.
“Vốn dĩ, bây giờ tôi chỉ là tù nhân của ngài. Vậy nên thay vì chiêu mộ, nếu như ngài ra lệnh thì tôi chắc chắn phải tuân theo"
“Như vậy thì không có ý nghĩa gì cả ...... Ta cần những thuộc hạ có thể suy nghĩ độc lập và chiến đấu vì Sabbat”
“Và ngài lại yêu cầu điều đó từ một người Austin như tôi ?”
“Ta biết điều đó là vô lý.”
Sylph nhìn tôi với vẻ mặt đầy buồn bã.
Và với giọng điệu như đang cầu xin,
“Hiện tại, quốc gia này đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng chưa từng có.”
“Là những cuộc bạo loạn ở thủ đô, phải không ?”
“Đúng vậy. Do cuộc bạo loạn của các tổ chức chống chính phủ, thủ đô nay đã bị tàn phá và các vùng lân cận tràn ngập kẻ cướp. Ta muốn ngăn điều này lại”
Cô ấy nói với tôi như vậy và cúi đầu.
“...... Chẳng lẽ cô không cảm thấy tức giận khi nhìn thấy người dân Othello bị giết hại và bị thương sao ?”
“Việc đó thì ......”
"Chỉ với việc cô ở dưới sự chỉ huy của ta hay không, có lẽ mức độ thiệt hại sẽ khác biệt rất nhiều rồi. Ta không yêu cầu cô phản bội quê hương mình để chiến đấu với Austin, mà là mong muốn được cô hỗ trợ trong thời gian cấp thiết để dẹp yên đám bạo loạn này.”
Từ việc cúi đầu cầu xin như vậy, tôi không cảm thấy có dấu hiệu của âm mưu nào cả.
Thực sự, cô ấy giống như chỉ đang nghĩ đến lợi ích của người dân.
“...... Khi hòa bình trở lại với Sabbat thì cô có thể nghỉ việc ngay nếu muốn. Ta cũng sẽ chuẩn bị đủ tiền để nuôi một đứa trẻ và đảm bảo một khu vực cư trú an toàn. Ở đó, cô có thể thoải mái nuôi dưỡng đứa trẻ đó”
“Thật vậy luôn ?”
"Ừm"
Giúp tiêu diệt lũ cướp, kẻ thù và tổ chức phản chính phủ đứng sau chúng.
Chỉ cần trong khoảng thời gian đó tôi tuân theo sự chỉ huy của cô ấy. Khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ có thể sống yên ổn với Sedol ở Sabbat, nơi đã hòa bình trở lại.
Sylph đưa ra điều kiện như vậy.
“Cô không cảm thấy căm hận sao? Những kẻ đã tấn công làng Othello và giết cha mẹ của đứa trẻ đó —— cái tổ chức khủng bố tự xưng là <Hội Giai Cấp Công Nhân>"
“Đương nhiên là có ...... Tôi căm ghét chúng.”
"Nếu vậy"
Quả thật, những điều kiện đưa ra nghe không tồi chút nào.
Chỉ cần đảm nhận công việc trong khoảng thời gian nhất định và sống sót, tôi có thể sống yên ổn mãi với Sedol.
“Điều kiện đó khá …… không, phải nói là nghe cực kì hấp dẫn. Nhưng tôi vẫn không hiểu, nếu muốn thì chỉ cần ra lệnh là được, chứ tại sao ngài lại chấp nhận nhượng bộ đến vậy chỉ để chiêu mộ người như tôi”
“Aa, ta đã nghe từ Gorsky rồi”
Tôi có chút nghi ngờ về việc Sylph đưa ra những điều kiện tuyệt vời đến vậy.
Nên quay sang hỏi về lý do,
“Cô là kiểu người một khi đã đồng ý làm thì sẽ cố gắng hết sức với toàn bộ tinh thẩn và trách nhiệm. Việc để một người như vậy hiểu và sẵn lòng làm sẽ đáng tin cậy hơn là bắt họ phải nghe theo lệnh”
“……”
“Và cho dù ta có đưa ra bao nhiêu mệnh lệnh, cô cũng có thể sẽ phản bội không chút do dự nếu là vì thằng bé Sedol hay gì đó …… Ta thực sự rất sợ việc bị người như cô phản bội vào phút cuối đó. Vậy nên ta muốn nghe từ chính miệng cô nói muốn phục tùng”
Và được trả lời lại như thế.
……. Tôi là một người lính trong quân đội của Austin, vậy nên phục vụ cho Sabbat chẳng khác gì sự phản bội.
Tuy nhiên, ngay cả khi từ chối yêu cầu này, tôi kiểu gì cũng sẽ thường xuyên bị gọi nhập ngũ và buộc phải hỗ trợ trong quân đội như vụ tuần trước thôi.
Nếu vậy.
“Tôi hiểu rồi”
“Ohh”
Tạm thời vẫy đuổi với cô gái này để đổi lại sự tự do cũng không phải một ý tưởng tồi.
“Nếu ngài thực sự cam đoan những điều kiện đó, tôi xin nguyện phục vụ cho ngài Sylph đây trong thời gian tới”
Khoảnh khắc đó, nụ cười của Sylph nở rạng rỡ như một bông hoa tươi thắm, khiến tôi nhớ mãi không quên.
Và như thế, từ vị trí một cộng tác viên dân sự, tôi đã trở thành phó quan của đại uý tham mưu Sylph và trực tiếp tham gia vào cuộc chiến.
“Vậy à ……, tốt quá ! Thật là tuyệt vời khi được một mãnh tướng như cô giúp sức. Từ nay hãy chiếu cố lẫn nhau nha, Touri Law”
“…… mãnh tướng ?”