Bằng cách đó, <Trận quyết chiến phương Bắc>, thứ định đoạt số phận của Austin và Sabbat, đã kết thúc với chiến thắng dễ dàng Austin.
Sau khi cuộc tấn công bất ngờ diễn ra thất bại, quân Sylph bị quân của Austin phản công, chịu phải thiệt hại nặng nề.
Và nhiều người trong số 30000 quân của Cầu Bắc đáng lẽ ra đã có thể sống sót, rốt cục đã một đi không trở lại.
Đổi lại, họ vẫn đã có thể đốt cháy một phần nhỏ tài nguyên của Austin, nhưng khó có thể nói rằng kết quả thu được có xứng đáng với thiệt hại hay không.
Sĩ quan tham mưu Sylph Nova tỉnh dậy sau khi kết quả trận chiến đã được quyết định.
Bị bao vây bởi binh lính Austin ở mọi phía, giữa không gian tiếng súng vang lên khắp nơi, Sylph đã giành lại được ý thức.
Nghe kể rằng người chỉ huy Cầu Bắc đã khóc lóc nức nở xin lỗi cô ấy.
<Tham mưu dono, tôi xin lỗi vì đã không thể được mạnh mẽ như ngài. Tôi đã phá hỏng kế hoạch mà ngài định thực hiện mất rồi>
<......>
<Liệu có cách nào để thoát khỏi đây không?>
<......>
Ngay khi nhận ra tình thế đã không thể cứu vãn được, cô lập tức ra lệnh sơ tán.
Mặc dù đã bị quân của Austin bao vây, nhưng đồng thời quân địch cũng đang phải tìm kiếm tung tích của đám người Verdy nữa, nên đội hình đang khá lộn xộn.
Sylph nhìn thấy điểm yếu của cuộc bao vây và đã có thể thoát khỏi tình thế khó khăn đó bằng cách đột phá tại một điểm.
Sau đó, cô thoát khỏi sự truy đuổi của Austin, ẩn náu một thời gian, di chuyển khắp lãnh thổ của Austin và trốn về quê hương Sabbat bằng tàu.
<Khả năng chỉ huy của tôi rất nông cạn. Lần sau sẽ không còn như thế này nữa>
Cha cô tổng tư lệnh, Brustav, đã bị bắn chết trong trận hỗn chiến.
Không chỉ ông ấy mà nhiều sĩ quan Sabbat khác cũng đã hy sinh trong trận chiến này.
Người ta kể lại rằng trên con tàu trở về nhà, Sylph cắn môi và thề rằng một ngày nào đó sẽ trả thù Austin.
.
Nếu như Sylph lúc đó không rời khỏi vị trí, mà vẫn làm đúng với một trong 2 lựa chọn ...... liệu Brustav có chết trong trận chiến không.
Thực tế, con quỷ Bern đó đã giăng rất nhiều bẫy nên có lẽ cuối cùng ông ta cũng sẽ mất mạng thôi.
Ngay khi đại uý Aria thành công trong việc phá hủy cây cầu, số phận của ông đã được định đoạt rồi.
Thiệt hại gây ra bởi trận quyết chiến phương Bắc này là rất lớn cho cả hai bên, thậm chí Austin dù là với một chiến thắng được cho là khá dễ dàng, cũng phải chịu con số thương khoảng 10000 người.
Bao gồm những người mất mạng khi bảo vệ trung đội Aria tiến được đến bờ sông, những thành viên trong đơn vị của đại uý Aria quăng mình xuống sông, và cả những người mất mạng khi đối mặt với sự kháng cự tuyệt vọng của binh lính Sabbat nữa. Có thể nói, thiệt hại của Austin là không hề nhẹ chút nào.
Ngoài ra, nhiều nhân tài hỗ trợ quân đội khác cũng đã bị mất đi, trong đó có cái chết của một Ace quý giá, được gọi là đại uý Aria.
Nhưng dù có nói thế nào, sau khi vượt qua quá nhiều cái chết và đau buồn, Austin cũng đã giành được chiến thắng.
.
Mặt khác, đội quân Sabbat đã bại trận phải chịu thiệt hại còn khủng khiếp hơn nữa, với 12000 người chết, 20000 người bị thương và 30000 người mất tích, có thể nói là gần như bị xóa sổ.
Trong số những người lính bị đánh bại, nhiều người không thể trở về quê hương và đã bị bỏ lại lãnh thổ Austin.
Người ta nói rằng những người lính bị thương đã nổi cơn thịnh nộ và hành động như những tên cướp, gây ra đau khổ cho người dân Austin trong một thời gian.
Phải một thời gian sau đó, họ mới có thể trở về quê hương của mình.
Cũng có những tin đồn nói rằng, nhưng người lính mất tích, thực ra là do đã nhảy xuống sông và tự sát.
Nhiều binh sĩ Sabbat đã liều mạng vượt sông, nhưng hầu hết trong số họ được cho là đã mất mạng.
.
Sau trận quyết chiến phía Bắc, cả tôi và Rodley-kun đều được báo cáo là mất tích.
Có vẻ như một người lính đồng minh đã tìm thấy được thẻ tên chúng tôi ở cạnh bờ sông.
Những người mất tích trong quá trình hoạt động, sau một thời gian sẽ được coi như bị chết trong khi làm nhiệm vụ, và những người thân gia đình của họ sẽ được trả một khoản bồi thường tương xứng.
Mặc dù thi thể của tôi và của Rodley-kun không bao giờ được tìm thấy, nhưng vì tham gia vào đơn vị mồi nhử nên người ta cho rằng cả hai đã chết khi làm nhiệm vụ, và quyết định lo hậu sự.
Khi Verdy-san nhìn thấy thẻ của tôi đã được sửa thành Touri Lowe, anh đã sắp xếp để mộ của tôi được đặt nằm bên cạnh với mộ của Rodley-kun.
.
.
.
Và như thế, cuộc chiến tranh Đông Tây, thứ đã gây ra không biết biết bao hy sinh và đau buồn đã chấm dứt.
Với thiệt hại bấy giờ, quả nhiên là ngay cả liên bang Sabbat cũng không thể tiếp tục cuộc chiến.
Đồng thời thì phong trào phản chiến ở trong Sabbat cũng ngày một trở nên mạnh mẽ hơn.
Điều này là do có thông tin lan truyền rằng chính phủ đã từ chối sự đầu hàng vô điều kiện của Austin, và bạo loạn bắt đầu nổ ra khắp Sabbat.
Tổ chức cực đoan mang tên <hội giai cấp công nhân> sau khi lan truyền tin đồn, đã nhanh chóng mở rộng quyền lực với sự ủng hộ nhiệt tình của người dân.
Đó là không lâu trước khi Remi Ulykov, một kẻ điên trong lịch sử Sabbat, cùng đồng bọn nắm quyền kiểm soát đất nước.
.
Sau trận chiến quyết định ở phía Bắc, đầu não Austin đã lập tức đưa quân chủ lực tới biên giới Flamel.
Bởi vì họ biết rằng chiến tuyến tại biên giới Flamel sẽ không thể cầm cự lâu được.
Mặc dù Flamel chưa có kinh nghiệm chiến tranh hiện đại nhưng đây là một quốc gia rộng lớn, vượt trội hơn Austin cả về dân số và năng lực sản xuất.
Nguồn tài nguyên quặng dồi dào và chế biến kim loại rất phổ biến, có thể nói là đất nước này có rất nhiều tiềm năng để sản xuất hàng loạt súng ống.
Rõ ràng là một khi học được cách đánh của chiến tranh hiện đại ...... họ sẽ trở thành một kẻ địch rất đáng gờm.
Và đúng như chúng tôi lo sợ, họ đã tìm cách lấy trộm được khẩu súng trường OST-3 của Austin và bắt đầu nghiên cứu.
Dần dần, Flamel đã có được bí quyết và các trang bị của chiến tranh hiện đại.
Austin đã có thể câu giờ trước sự phản kháng tuyệt vọng của cư dân địa phương, nhưng mặt khác, chúng tôi cũng đang cho Flamel thời gian để tìm hiểu về chiến tranh hiện đại.
Tốc độ tiến bộ công nghệ của họ thực sự rất ấn tượng.
Thời kỳ đầu chiến tranh, quân Flamel không thích đào chiến hào vì nó <làm giảm đi tinh thần của cuộc chiến> nên chỉ liên tiếp tiến công trên địa hình bằng phẳng.
Bởi vì đó là một chiến thuật ngu xuẩn nên ngay cả những người nông dân mới biết cách sử dụng súng cũng có thể đánh chặn được, chiến tuyến ngang ngửa.
Tuy nhiên, một thời gian sau đó, Flamel bắt đầu chuyển sang phong cách đánh của chiến tranh hiện đại, đào chiến hào và sử dụng chủ yếu các đơn vị lính bắn súng.
Trong trường hợp đó, Austin với một toán quân nhỏ bé của mình sẽ không có cơ hội nào chiến thắng trước số lượng áp đảo 200000, cũng như sức mạnh và năng lực sản xuất dồi dào của một quốc gia cả.
Mặc dù vũ khí chính của Flamel là súng trường bắn một phát, nhưng tiền tuyến vẫn dần bị đẩy về phía sau do sự chênh lệch về sức mạnh quân sự.
Và sau khoảng 2 tháng kể từ khi cuộc chiến với Flamel bắt đầu.
Sử dụng OST-3 làm tài liệu tham khảo, các kỹ sư của Flamel đã thành công trong việc phát triển một bộ phận phụ kiện bên ngoài, <cho phép nạp đạn tích trữ nhiều viên> cho các khẩu súng trường Flamel hiện có.
Nhờ đó, súng Flamel đã có thể bắn tối đa ba phát liên tiếp một cách nhanh chóng, thu hẹp khoảng cách về hiệu suất với súng Austin.
Cũng từ đó trở đi, Flamel bắt đầu đẩy mạnh tạo áp lực lên chiến tuyến một cách nghiêm túc.
Một tháng sau khi phát triển được bộ phận phụ kiện bên ngoài, một phần chiến tuyến cuối cùng đã bị Flamel xuyên phá.
Tiếp theo đó, vào tháng thứ 3 của cuộc chiến, một phần các thành phố phía nam Austin đã bị quân Flamel chiếm đóng.
Sau khi hiểu được chiến tranh hiện đại, Flamel đã giành được những chiến thắng liên tiếp với uy thế vô song.
Họ đang dần có thêm được lãnh thổ và tiếp tục tiến hành các cuộc xâm lược của mình.
Vậy họ đã chắc chắn chiến thắng rồi ?
Quân đội Flamel, cực kỳ phấn khích trước những chiến thắng liên tiếp của mình, đã bị cuốn theo và liên tục cướp bóc các ngôi làng gần biên giới.
Trước khi họ có thể tấn công đến thủ đô Wynn, tên sát nhân điên loạn Bern Vallow đã kịp thời có mặt. Nhưng dù có là vậy, lực lượng của Flamel vẫn đông hơn rất nhiều, và trông có vẻ khá thong thả.
Tuy nhiên, kể từ thời điểm ác quỷ Bern và lực lượng chủ lực thiện chiến của Austin xuất hiện, sự thảnh thơi của họ dần biến mất. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
.
.
.
"Ra đi, binh nhì Arnoma. Anh đã được thả"
"...... Cuối cùng thì"
Giờ hãy quay lại câu chuyện ngay sau trận quyết chiến phương Bắc.
Arnoma-san, người bị giam giữ vì nghi ngờ hoạt động gián điệp, đã được thả ra sau khi trận chiến kết thúc.
"Vậy là cuối cùng sự tình nghi của tôi đã được hoá giải rồi đúng không ?"
"Ờ"
Tuy nhiên,
"Nghiêm túc mà nói, quân đội của Austin có kỹ năng điều tra tệ thật đấy. Nếu là phía Flamel, họ sẽ có thể kiểm tra tất cả hành lý của tôi và xác nhận trong vòng 1 giờ đồng hồ"
"Chuyện đó thì xin lỗi nha"
"Vậy giờ tôi sẽ quay trở lại sở y tế đây. Nếu muốn xin lỗi, tại sao anh không chuẩn bị cho tôi một ít trà và đồ ngọt xa hoa đi ?"
"...... Không, anh sẽ không được phép quay trở lại quân đội. Giờ tôi sẽ trả lại toàn bộ đồ đạc cá nhân cho anh luôn"
"Này này"
Có lẽ nên gọi đó là một cách xử lý đương nhiên, rằng Arnoma-san, người có khả năng sẽ phản bội để gia nhập Flamel, đã bị trục xuất.
"Người ra quyết định đó là ai, cô gái đại uý đáng sợ đó à?"
"...... Đúng vậy. Lệnh của đại uý Aria là thả anh ra và trục xuất."
"Tự nhiên bị ném ra một nơi hoang vu ngay biên giới Austin thì tôi sống sao được chứ ?”
"Điều đó đã được quyết định rồi"
"Tôi không nghĩ vậy, chẳng phải sự nghi ngờ đã được làm rõ rồi sao? Tôi muốn được gặp đại uý Aria để hỏi tận tường mọi chuyện."
"Đã không còn nữa"
Ban đầu, Arnoma-san, người hoàn toàn không biết về tình hình, dường như đã tranh cãi với Verdy-san,
"Cô ấy đã hi sinh trong trận quyết chiến"
"...... Chuyện đó, thật đáng tiếc. Vậy anh thì sao, có thể hỏi lý do từ anh được không"
Nhưng sau khi cảm nhận được bầu không khí khác thường của Verdy-san, trước tiên anh bình tĩnh lại và hỏi lý do.
Vào thời điểm này, lệnh bịt miệng đã được dỡ bỏ và hầu hết binh lính đã được thông báo về cuộc xâm lược của Flamel.
……
"Flamel đã tuyên bố tấn công ư ??"
"Là sự thật"
"Nói xạo ! Đó nhất định là thông tin sai sự thật, quê hương tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như thế !!"
Arnoma-san cuối cùng cũng biết được lý do thực sự khiến anh bị bắt giữ.
"Bộ chỉ huy đang cân nhắc việc xử bắn anh. Tuy nhiên, cả đại úy Aria và binh trưởng Touri đều cầu xin tha mạng, mọi chuyện là như vậy đấy"
"...... Không thể nào"
"Nguồn lực của chúng tôi sắp cạn kiệt và không thể trả cho anh bất kỳ khoản trợ cấp trục xuất hay trợ cấp ven đường nào, sẽ chỉ trả cho anh mức lương hiện tại thôi, vì vậy sử dụng sử dụng số tiền đó để trở lại Flamel"
"Đây rõ ràng chỉ là hành động bắt nạt kẻ yếu thôi ! Rốt cục chính quốc đang nghĩ gì vậy chứ !"
Arnoma-san tỏ ra vô cùng khó chịu và tức giận.
Nhìn bề ngoài, Flamel là một đất nước đề cao công lý, kỷ luật và tinh thần hiệp sĩ.
Nhưng trên thực tế, trước đây cũng đã từng xảy ra một số cuộc xâm lược ở mức độ khá thấp, ít nhất thì đó là điều mà người dân Flamel tin tưởng.
"...... hiểu rồi, tôi sẽ chấp nhận việc trục xuất. Và tôi sẽ tự mình quay lại để xem liệu có đúng là quê hương mình đang làm điều như vậy không."
"Được thôi. Vậy thì, tôi sẽ cho phép anh đi lấy hành lý dưới sự giám sát."
"À phải rồi, trung úy-dono. Cuối cùng, tôi có thể đến chào tạm biệt các đồng đội ...... tiểu đội trưởng bé nhỏ của mình được không?"
"Không thể được nữa"
Arnoma-san vẫn còn nghi ngờ về cuộc xâm lược của Flamel.
Thậm chí anh còn cân nhắc khả năng đó là thông tin sai lệch do Sabbat lan truyền.
Sau cùng, anh đã yêu cầu Verdy-san cho phép gặp mặt mọi người ở sở y tế lần cuối, nhưng ......
"Binh trưởng y tế Touri cũng đã hi sinh khi làm nhiệm vụ"
"...... a !"
Sau khi nghe tin tôi bị giết chết khi làm nhiệm vụ, anh dường như đã ngồi bệt xuống ngay tại chỗ.
"Tại sao chứ? Tại sao lại là một cô bé trẻ như vậy! Một nữ quân nhân!? Không phải đó là những đối tượng chúng ta nên bảo vệ nhất sao!"
"Đúng vậy, binh nhì Arnoma"
"Mà ngay từ đầu tại sao sở y tế lại bị tấn công hả !? Trong khi đó thì các người ...... bộ binh các người đang làm gì !!"
Arnoma-san vùng dậy và nắm lấy áo Verdy-san, nhưng ......
"Hãy để tôi nói cho anh nghe một điều hay ho, cựu quân y Arnoma. Đại uý Aria đã lên kế hoạch đưa Touri-chan trốn khỏi quân đội."
"Thế tại sao em ấy lại không trốn"
"Một cô bé 15 tuổi thì một mình trốn thoát kiểu gì được chứ. Là anh đó quân y binh nhì Arnoma ─── Chúng tôi đã lên kế hoạch để anh và cô bé cùng bị trục xuất và trốn đến Flamel"
Sau khi nghe đến đây, sắc mặt anh bỗng tái nhợt và trở nên im lặng.
"Nghe nói anh lúc đó rất cứng đầu và không chấp nhận chuyện đào ngũ"
"...... Vậy à, ra là lúc đó tiểu đội trưởng bé nhỏ ......"
Trên thực tế, tôi đã từ chối kế hoạch với quyết tâm của mình.
Tuy nhiên, có vẻ như sau khi nghe mọi chuyện từ đại uý Aria là <Arnoma không chấp nhận chạy trốn>, anh đã hiểu lầm rằng kế hoạch trốn thoát của tôi đã bị cản trở vì Arnoma-san.
"Nhưng có điều này tôi muốn cảm ơn anh, cựu quân y Arnoma"
"Chuyện gì ?"
"Tôi mừng vì anh đã không để Touri-chan trốn thoát. Nếu không có em ấy, tương lai của Austin đã bị hủy hoại."
Thật không khó để tưởng tượng được sự thất vọng và đau buồn của một Arnoma-san tốt bụng, khi được nghe nói những điều như thế.
Và như thể xát thêm muối vào vết thương của anh ta,
"Binh trưởng Touri đã nghe theo mệnh lệnh của tôi ...... em ấy đã tham gia vào đơn vị mồi nhử, và hi sinh một cách có ích vì quốc gia này"
Verdy-san nở một nụ cười rồi nói ra điều đó.
.
.
.
"Thưa bác. Cháu đã cất đi những hối tiếc cuối cùng về đại uý Aria và Touri-chan"
Sau đó, Arnoma-san rời khỏi quân đội với vẻ mặt tức giận.
Thậm chí còn không chào hỏi đồng nghiệp, anh bắt đầu hành trình một mình đến biên giới Flamel với số tiền và lương thực ít ỏi trong tay.
"...... này, vết bầm trên mặt đó là gì ?"
"Aa. cái này sao"
"Lẽ nào cháu đã bị ai đấm ư? Thằng đó là thằng nào !"
"Không có gì"
Sau đó Verdy-san đã nhận được nhiều giải thưởng khác nhau với tư cách là một trong những thành công nhất ở thế hệ của mình, dưới ngọn cờ của thiếu tá Renvel.
Anh tiếp tục trở thành nòng cốt của phe Renvel, thay thế đại uý Aria.
“Chỉ là, do hơi tự mãn quá thôi”
“Vậy à”
Và khi bước ra để nhận huy chương.
Rõ ràng, anh có một vết bầm tím lớn trên mặt, trông giống như là bị ai đó đã dùng nắm đấm đánh vào mặt vậy.
.
.
.
Như vậy, trận quyết chiến phía Bắc của tôi đã kết thúc.
Rodley-kun và Alan-san đã hy sinh chính mình để bảo vệ mạng sống của nhiều người dân Austin.
Cái chết của họ không hề vô ích. Trên thực tế, nó đã được tên sát nhân thiên tài Bern sử dụng một cách rất hiệu quả.
Có thể nói họ rất yêu thương đồng đội, và đã lựa chọn dâng hiến con tim để bảo vệ người dân.
…… cả tôi, cũng đã tính làm như vậy. Quyết định buông xuôi, chấp nhận rằng vai trò của mình trong cuộc quyết chiến phía Bắc này đã kết thúc.
Rồi tiếp theo, dự định sẽ sẽ tái sinh ở một đất nước thanh bình và tận hưởng một cuộc sống mới với niềm hạnh phúc khiêm tốn.
“……. Nhìn kìa, có người”
Tuy nhiên.
Dù rằng Alan-san, Rodley-kun và mọi người khác đều đã vượt qua được vạch đích.
Nhưng tôi là người duy nhất bị nắm lấy cổ tay ngay trước vạch đích đó.
Như thể bảo rằng bản thân vẫn còn việc phải làm nên chưa thể chết được vậy.
“Có 2 binh lính, chết rồi”
“Hii, chẳng phải da thịt nát hết rồi sao, trông bầm dập hết cả”
Lúc đó, tôi đã không thể nhìn thấy gì hết.
Thậm chí cả việc thở cũng khó khăn và ngực lạnh buốt.
Toàn thân tôi mất đi mọi giác quan, và tất cả những gì có thể cảm nhận được là ánh nắng mặt trời chói chang.
“Khoan, nhìn kĩ đi. Cô bé được ôm ở bên trong, vẫn còn thở”
“Đúng thật kìa. Oii, y sĩ-san, có cứu được không ?”
“Đừng ngớ ngẩn”
Rodley-kun vẫn ở bên cạnh đúng không.
Vì toàn thân không còn cảm giác nên không có cách nào xác nhận điều đó cả.
“Đang hấp hối rồi. Để cứu được cô bé này, ước tính sẽ phải dùng đến toàn bộ thuốc men và vật dụng chúng ta mang theo đó”
“Nhưng mà ……”
“Với lại tôi cũng không có nhiều ma lực. Với tình trạng như vậy thì cũng không rõ có thể cứu được không nữa”
Tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được chút hơi ấm.
Bằng cách nào đó, cơ thể này vẫn còn sống.
“Không thể tiêu hết tài sản của mình chỉ để cứu một đứa nhóc không quen biết được. Đặc biệt là ngay khi vừa mới trốn sang Sabbat như thế này”
“……. Thật là một người phụ nữ lạnh nhạt”
“Nói gì cơ”
Dần dần, tôi cảm thấy xung quanh mình trở nên ồn ào.
Làm ơn im lặng sùm đi cái. Đừng có ai can thiệp vào hành trình đến bên Rodley-kun của tôi được không.
“Ánh mắt đó là sao chứ, hay là anh hãy thanh toán phí trị liệu đi. Nếu như đồng ý giao lại toàn bộ kim loại và đá quý tích luỹ được ra, tôi sẽ cứu nó”
“C-chuyện đó”
“Không thể, đúng chứ? Chúng ta vẫn còn cả cuộc đời phía trước nữa, tôi sẽ không lựa chọn tương lai của con bé đó thay vì bản thân đâu”
Trong khi suy nghĩ vu vơ như vậy, tôi hé mở mắt.
.
.
“——— tôi sẽ trả”
“A ??”
Khi hé mở mắt ra, tôi thấy có ai đó đang nhìn thẳng vào mình.
Khuôn mặt đó hình như là đã thấy ở đâu rồi, nhưng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ không tài nào nhớ ra được.
“Này, y sĩ kia. Kim loại quý hay tiền bạc, cô muốn bao nhiêu cũng được, nhưng đổi lại thì nhất định phải cứu được cô bé ấy”
“N-này. Đột nhiên có chuyện gì thế”
“Đừng có đứng ở đó nữa, nhanh làm đi kẻo lại không kịp mất !”
“À ừ, hiểu rồi. Anh thật sự sẽ thanh toán chứ !?”
“Tất nhiên. Là đàn ông sẽ không nói hai lời !”
Dù không biết đó là ai nhưng không hiểu sao cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn.
Giống như là được một luồng ma lực ấm áp của ma pháp trị liệu đang bao bọc quanh cơ thể vậy.
“Được rồi. Vậy trước tiên để cô bé uống thuốc tăng cường sinh lực đi đã”
“Tốt. Kusha, nhờ em”
“Oke”
Đây là, trị liệu ư ?
Là ai, đang trị liệu cho mình vậy ?
Lẽ nào, đồng minh đã đến ứng cứu kịp thời rồi sao ?
Nếu vậy, Rodley-kun thì ?
“Đây, chi phí thuốc men. Thanh toán đầy đủ rồi đó”
“O ouu, ngon. Nhưng mà, chuyện này có vẻ không giống anh chút nào”
“Gì chứ”
“Tôi tưởng anh là kiểu người sẽ không ngần ngại lục túi và đồ đạc khi nhìn thấy xác chết chứ”
“Ờ, nếu bình thường thì sẽ là vậy”
Tuy nhiên, lúc này tôi chỉ đang buồn ngủ một cách bất lực.
Không thể nhìn rõ hình dáng người đang điều trị cho mình, ý thức đang ngày càng chìm sâu hơn.
“Lừa dối người khác và lợi dụng họ, đó mới là cách sống khôn ngoan”
“…… ờ chuẩn rồi. Anh thì đúng là loại người như vậy”
“Và tôi cũng sẽ không bao giờ quên đi sự thù hận. Tuy không ngại lừa dối người khác, nhưng nếu bị lừa dối, tôi sẽ trả thù dù có phải dành ra cả đời đi chăng nữa”
“Ờ, thế nên tôi mới nghĩ là không muốn trở thành kẻ địch của anh đâu”
Và ngay trước khi mất đi ý thức,
“Tuy nhiên, Gomuji này tuyệt đối không phải kẻ vong ân bội nghĩa”
“Houu ?”
“Đặc biệt nếu đó là ơn cứu mạng. Tôi nhất định phải cứu cô bé này dù có phải trả giá bằng toàn bộ tài sản của mình”
Ánh mắt tôi bắt gặp hình ảnh một người đàn ông có đôi mắt cụp xuống, tính cách xấu xa, và không có chân.
“Đừng lo lắng, Senpai, mọi chuyện khác cứ để anh lo. Vậy nên bây giờ xin hãy nghỉ ngơi và ngủ đi nhé”