Tôi đã từng chứng kiến cảnh đó ở mặt trận phía Tây.
Súng ở thế giới này được hỗ trợ bởi ma lực và sẽ phát sáng khi bắn.
Đó hẳn là cảnh tượng mà nhiều người lính nhìn thấy ngay trước khi chết ───
Bầu trời lạnh lẽo được tô điểm dầy những ngôi sao tuyệt đẹp, tỏa sáng như cực quang trong mưa đạn.
.
11 người chúng tôi, cùng với súng trường và pháo hoa trong tay, chia nhau trốn sau những gốc cây và hố bùn.
Sau đó, ngụy trang từ đầu đến chân bằng lá cây và bùn đất, nín thở chờ đợi kẻ địch.
Trước lúc chia tay, Verdy-san đã suýt đưa đạn thật cho tôi nhưng bản thân đã từ chối.
Vì mục đích chỉ là cầm chân binh lính Sabbat ở đây thôi chứ không nhất thiết phải giết ai cả.
Họ nên tiết kiệm thật nhiều đạn và mang càng nhiều đến mặt trận với Flamel càng tốt.
“…… đến rồi”
Ngay sau khi vào vị trí, tôi nhận thấy có rất nhiều đơn vị quy mô tiểu đội đang tiến về phía mình.
Ngay lập tức, tôi bắn một phát súng cảnh cáo và đốt pháo hoa.
Vì không muốn bị lộ ra rằng đạn của mình chỉ là đạn huấn luyện, nên tôi chỉ cố tình bắn hụt vào một vái cây gần đó.
“……<khiên>”
Quân địch cũng lập tức nhận ra được mối đe doạ và bắt đẩu bắn trả.
Tôi thì sử dụng <khiên> của mình, trong khi liên tục thay đổi vị trí để chặn đánh địch.
Thực ra khi được Verdy-san đưa cho đạn thật, tôi còn có lý do khác để từ chối.
Đạn huấn luyện không có sát thương giết người, vậy nên sẽ có thể bóp cò không chút do dự.
Tôi không muốn sử dụng đạn thật, thứ mà bản thân gần như không có kinh nghiệm, trong tình huống mà ngay cả một sự do dự nhỏ nhất cũng có thể gây tử vong.
.
.
1 giờ.
Chúng tôi đã đặt ra mục tiêu là câu được 1 giờ đồng hồ.
Đây là một mục tiêu thiết lập vô căn cứ, với suy nghĩ rằng nếu có thể câu được nhiều thời gian như vậy, nhất định sẽ liên lạc được với đồng minh của mình.
…… 10 phút từ khi trận chiến bắt đầu.
Tôi không còn nghe thấy tiếng pháo hoa phát ra từ phía bên phải của mình nữa.
Hình như người lính tiếp quản bên đó là một tân binh từ tiểu đội Alan.
Vậy là từ giờ sẽ phải chú ý cả hướng bên phải nữa.
Nếu nhớ không nhầm, cậu ta tên là Rheta ……. Tuy trước đây không có nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng theo ấn tượng thì có vẻ là một thanh niên với đầu óc đơn giản.
“…… <khiên>”
Sau 30 phút, tiếng súng từ phía của chúng tôi đã giảm đi hơn một nửa.
Tuy nhiên, tiếng súng từ pháo hoa nổ vẫn có thể nghe thấy từ xa.
Rodley-kun và Alan-san không biết có ổn không ?
Dù rằng có ổn cũng chẳng ý nghĩa gì cả, nhưng vẫn thật yên tâm khi biết họ vẫn còn sống.
“……. aa”
Trong khoảnh khắc mất tập trung, tôi đã không thể dựng <khiên> kịp thời và bị trúng một viên đạn.
Vùng bị thương là đùi chân phải. Có vẻ như mình đã bị bắn trúng bởi một tên địch từ phía bên phải.
Ngay lập tức, tôi lăn người và tránh khỏi đường đạn từ bên đó.
Sau đó, tận dụng việc đánh lạc hướng từ pháo hoa nổ, đã có thể hoàn thành việc tự trị liệu.
“…… fuu, fuu”
Thật bất cẩn quá. Pha vừa rồi thực sự đau không chịu nổi.
Điều còn đáng tiếc hơn, là lượng ma lực của tôi đã giảm xuống chỉ còn một nửa.
So với <khiên>, thì sử dụng ma pháp hồi phục tiêu hao hơn rất nhiều.
Vì vẫn phải luôn sử dụng <Khiên> nên sẽ rất khó để hồi phục hoàn toàn nếu dính phải một vết thương chí mạng vào lần tới.
“……. Oraa”
Sau 40 phút. Lượng pháo hoa nổ cuối cùng cũng bị xài hết.
Có vẻ như tôi đã mắc sai lầm về việc phân bổ mức sử dụng của mình và cuối cùng đã dùng hết trong vòng chưa đầy 1 giờ.
Tuy nhiên, đến lúc này, tiếng đạn cũng đã ngừng phát ra từ hầu hết các vị trí của đồng minh.
Vậy ra, từ đầu đã không có đủ để cầm cự trong 1 giờ rồi.
“Pháo hoa kết thúc rồi à. Lại quay về với bầu không khí yên lặng và u ám rồi”
“■■■ !!”
Khi tiếng súng ngừng vang lên, lực lượng xung kích của địch cuối cùng cũng lao tới.
Tôi cố gắng bám trụ, rút lui từng chút một, nhưng có vẻ như cuối cùng cũng đến lúc trả giá rồi.
Có cảm giác như mình sẽ bị bắn nếu cứ đứng yên tại chỗ nên tôi đã nhảy sang bên phải.
Nếu có thể, tôi muốn sử dụng những pháo hoa nổ còn sót lại của đồng minh đã chết để tiếp tục câu giờ, nhưng có vẻ như không còn cái nào cả.
“…… <phong đạn>”
Lực lượng xung kích của địch đang đến gần, dấu hiệu về cái chết ngày càng dữ dội.
Tiếng lựu đạn và tiếng súng đang trút xuống khắp nơi. Có vẻ như họ thực sự đang tiến đến đây để giết tôi.
Không còn cách nào khác, tôi tiếp tục di chuyển bằng cách bò, hy vọng câu thêm được dù chỉ 1 giây trước khi bị giết.
“…… Aa !?”
Đột nhiên có một vụ nổ lớn từ phía sau. Hẳn là ném lựu đạn.
Có vẻ như vị trí của tôi đã bị quân địch phát hiện được đại khái rồi.
Mặc dù đã ở ngoài phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ, nhưng vẫn có một cành cây bị thổi bay tới, đập vào một bên tai rất mạnh.
Kết quả, tai tôi bị rách và máu liên tiếp chảy ra bịt kín lỗ tai.
…… tuy nhiên, đó không phải vết thương chí mạng.
Nếu lau sạch máu thì hoàn toàn vẫn có thể nghe được.
Còn ma pháp hồi phục thì, tạm thời vẫn chưa cần sử dụng.
“——— Guhh”
Trong khi đang cố gắng bò trên mặt đất để tránh xa khỏi vụ nổ, sau đó lại tiếp tục có một đợt sóng xung kích truyền đến, thổi bay cả người và khiến vai phải tôi đập mạnh vào một thân cây.
Rõ ràng, xương cánh tay đã hoàn toàn bị gãy, cùng với rất nhiều mạch máu bị đứt khiến cánh tay bị tê liệt, dần dần tôi mất đi cảm giác ở cánh tay đó.
Có vẻ như tôi đã bị tổn thương một động mạch lớn và máu đang liên tiếp chảy ra từ vai phải.
“…… Guhh, <heal>”
Đến lúc này thì phải dùng thôi.
Lý do là bởi, nếu mất đi cánh tay thì sẽ không thể bò về phía trước được.
Ngoài ra, nếu vết thương này không được điều trị, dây thần kinh sẽ chết và tôi sẽ không bao giờ cử động được cánh tay đó được nữa.
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngay lập tức chữa trị bằng ma pháp hồi phục cả.
“…… aa”
Tiếng ủng quân sự đang tiếp cận.
Nếu cứ tiếp tục thế này, nhất định sẽ bị tìm ra và lập tức bắn chết.
“…… mình đúng là ngốc thật”
Lý do tôi hồi phục cho cánh tay, là để tiếp tục chống cự dù chỉ một chút.
Từ đó sẽ có thể bắn vào kẻ địch bằng đạn huấn luyện.
Vậy mà,
“Khẩu súng, bị cong rồi à”
Cú va chạm vào vai phải lúc nãy, đó cũng là vì trí tôi mang theo khẩu súng trường, thứ vốn là huyết mạch của mình.
Đúng vậy. Rõ ràng khẩu súng đã bị hư hại khi tôi bị va chạm vào thân cây đó. Kết quả, nòng của khẩu súng trường OST-3 được cho mượn đó đã bị bẻ cong, khiến nó trở nên vô dụng.
Trong trường hợp đó, chữa trị cho cánh tay thì có tác dụng gì đâu.
Một cô bé không có vũ khí có thể làm gì trên chiến trường ?
“Aa, đến lúc rồi à”
Tôi lập tức lăn trên mặt đất mà không suy nghĩ.
Bằng cách này, ít nhất có thể kéo giãn khoảng cách với địch từng chút một.
“Thời khắc, cuối cùng, rồi nhỉ”
…… Theo những gì quan sát từ những ngôi làng bị tàn phá, binh lính Sabbat thường có thói quen xấu là chơi đùa với xác chết của kẻ thù.
Liệu xác chết của mình có trở thành món đồ chơi và bị phá huỷ bởi bọn chúng không.
Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã thấy khó chịu rồi.
“…… wahh”
Khi đang lăn trên mặt đất không chút suy nghĩ, tôi bất ngờ bị rơi vào một cái hố.
Dù không biết là ai, hay loài động vật nào đã đào nó, nhưng tại sao mình lại gặp đen đủi như vậy trong thời khắc cuối cùng của cuối cùng này chứ.
“Aa——“
Nhưng ngay khi rơi vào cái hố đó, tôi nhận ra một điều.
Mặt đất vẫn còn ấm nóng và có bốc lên mùi khói.
Cái hố này không phải là do ai đào cả.
Có lẽ đó chính là dấu vết của quả lựu đạn đã phát nổ sau lưng để lại vừa nãy.
“……”
Thôi thì liều ăn nhiều, tôi quyết định sẽ không làm gì cả, chỉ nằm yên trong hố với toàn thân đầy bụi và đất.
Tôi nằm hướng vai phải lên trên, cố gắng để lộ vết thương bê bết máu nhiều nhất có thể.
Nếu làm như vậy, nó sẽ giống như bản thân vừa bị trúng lựu đạn và chết trong một vụ nổ.
Vì ở trong một cái hỗ nên nhìn từ ngoài khó có thể biết được.
Mà, dù có bị phát hiện ra và giết chết đi chăng nữa, tôi nghĩ là cũng đã câu đủ nhiều thời gian rồi.
“■■■■■ …”
Ngôn ngữ Sabbat càng lúc càng có thể nghe rõ hơn.
Họ thành lập một tiểu đội và từ từ tiến về phía này.
“■■■■ !”
Tất nhiên, sẽ không có chuyện bỏ sót mất tôi.
Một tên lính Sabbat nhanh chóng tìm thấy tôi nằm trong hố nổ, tay cầm một khẩu súng trường cong queo.
Nếu muốn giết thì cứ làm đi.
Muốn đùa giỡn cũng thoải mái đi.
Chỉ nghĩ rằng mình sẽ có thể được ở bên cạnh những người yêu thương, cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Từ đầu, mình đã đến đây để chết rồi.
“■■ !!”
*đoàng* một tiếng, tên đó nổ súng bắn vào bụng tôi.
Với cơ thể không còn sức lực, tôi nhận lấy viên đạn đó và cơ thể bị lực đạn đẩy lăn sang một bên.
Vùng bụng đau âm ỉ và có cảm giác như sắp nôn vậy.
“■■■!”
“■■”
Tên lính Sabbat sau đó cũng không rảnh chơi đùa với cơ thể tôi mà nhanh chóng tiến về phía trước.
Quả nhiên, trong lúc này thì chúng sẽ ưu tiên việc đuổi theo Verdy-san hơn là chơi đùa với một xác chết.
…... tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Xin hãy trốn thoát an toàn, Verdy-san.
.
.
……….
.
.
Có vẻ vẫn còn sót lại một chút ít ma lực.
“——— <heal>”
Sau khi giả vờ chết và vượt qua đám lính Sabbat, tôi tiếp tục di chuyển trong khi ấn chặt tay vào vết thương được trị liệu nửa vời ở bụng.
Tuy miệng vết thương đã đóng, nhưng có vẻ nội tạng bên trong đã bị huỷ hoại.
Nếu không được điều trị tử tế thì chắc chắn sẽ chết.
Nhưng việc rút lui về một nơi có thể điều trị được thì rõ ràng là không thể rồi.
Khắp nơi xung quanh có đầy rẫy dấu hiệu của binh lính Sabbat.
Tôi không nghĩ bản thân có thể trốn thoát vì hiện nay gần như chỉ có thể di chuyển bằng cách bò.
“Vị trí của Rodley-kun, hình như là ……”
Vậy nên thay vào đó, tôi đang cố gắng di chuyển đến chỗ cậu ấy.
Nếu kiểu gì cũng chết, được chết bên cạnh cậu ta có lẽ cũng không tệ lắm.
Bị những người thân yêu bỏ lại một mình trong cái thế giới đau thương này.
Một người mà cả quê hương, người thân, và gia đình đều không có như tôi đây.
……
“Nếu có thể ở gần cậu ta trước khi chết thì cơ hội gặp lại ở kiếp sau sẽ cao hơn”
Nếu được, tôi muốn gặp lại cậu ta ở Nhật Bản.
Như là bạn học, hàng xóm, hay những kiểu quan hệ tương tự thế.
Rồi chúng tôi sẽ cùng tham gia chơi game và cười đùa vui vẻ.
Để được như vậy, nhất định phải cố gắng thêm chút nữa.
“…….”
Khoảng cách xa vài chục mét.
Chỉ di chuyển có từng đó thôi mà mất nhiều thời gian đến vậy ư.
Ảnh hưởng từ vết đạn bắn, toàn thân như mất hết sức lực và đầu óc choáng váng.
“…… Rodley, kun”
Dù là vậy, nhưng dù là vậy. Tôi cũng không muốn phải chết một mình ở đây đâu.
Tôi muốn ở bên cậu bé độc miệng nhưng tốt bụng ấy, nằm bên cạnh cậu ấy như chúng tôi đã từng ở chiến hào mặt trận phía Tây.
“…… !”
Trước khi chết, chỉ một lần thôi cũng được. Trong chiến hào ở mặt trận phía Tây cùng với Gray-senpai, Salsa-kun và tên trung đội trưởng đáng sợ đó.
Tôi muốn được cùng mọi người ngắm nhìn và cười nhạo Salsa-kun đang ôm mông khóc nức nở, trong khi Alan-san và Verdy-san đứng một bên canh gác.
Tôi muốn được cùng mọi người tham gia bữa tiệc uống, khung cảnh nơi mà cả bọn biểu diễn văn nghệ trước tiểu đội trưởng Garback đang đỏ mặt vì say rượu, Alan-san và Verdy-san đứng một bên quan sát, còn Salsa-kun thì đang ôm mông và khóc nức nở.
Và sau đó, là nằm ngủ cạnh Rodley-kun trên nền đất lạnh.
.
.
“Eh?”
“…… Yo, Lùn”
Được thúc đẩy bởi mong muốn đó, tôi cố gắng di chuyển cơ thể của mình khoảng 100 mét.
Và xuất hiện trước mặt tôi là một cảnh tượng không thể.
“Sao chứ. Cô vẫn còn di chuyển được à, cái đồ cố chấp này”
“…… chính Rodley-kun cũng vậy mà”
Chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra.
Không có lý do gì để những tên lính địch đó tha chết cho Rodley-kun cả.
“Cậu vẫn còn sống à ?”
“Hehe. Sau khi bị bắn, tôi đã núp sau gốc cây kia và may mắn qua khỏi”
Và thế, tôi đã gặp lại được Rodley-kun, người cũng đang lén lút bò trên mặt đất giống mình.
“…… phải nhanh chóng phẫu thuật thôi”
Rodley-kun bị thương rất nặng. Sắc mặt của cậu ta xanh xao và có một vết xuất huyết màu xanh đen dưới da ở phần bụng.
Rõ ràng, cậu ta bị xuất huyết trong khoang bụng đáng kể.
Nếu không được điều trị ngay bằng bộ dụng cụ phẫu thuật thì khó có thể cứu được.
“Thế dụng cụ phẫu thuật đâu”
“…… tui sẽ đi lấy, nếu quay lại”
“Sao mà được chứ, đồ ngốc”
Mặc dù Rodley-kun chắc hẳn rất khó thở nhưng cậu ta vẫn nở nụ cười.
“Mà trông sắc mặt cô cũng tệ lắm đó ?”
“Tui đã đóng miệng vết thương lại rồi, nên vẫn còn cầm cự thêm được một lúc”
“…… vết thương ở vai và bụng trông không khác gì vết thương chí mạng luôn”
“Ừ thì đó đúng là thương chí mạng mà”
“Thế không phải là toang rồi à”
Rodley-kun tiếp tục nhìn tôi và cười. Bộ có gì buồn cười đến thế sao ?
Dù không hiểu lý do là gì, nhưng nhìn thấy vậy cũng khiến tôi mỉm cười theo luôn.
“Mà, không ngờ trước lúc chết lại được nhìn thấy mặt cô đó, Lùn”
“Bộ bất mãn à ?”
“Không phải đâu. Chỉ là, vừa nãy tôi vốn định cắn vào cổ một tên lính Sabbat và chết, nhưng có vẻ là hụt mất rồi”
Sức lực của cậu ta đang dần suy giảm.
đúng như Rodley-kun nói, cả cậu ta cũng sắp toang rồi.
Vậy nên, giờ không còn gì phải ngại nữa
“Thật tuyệt khi có thể nói chuyện với đồng đội của mình vào thời khắc cuối. Đây hẳn là một giấc mơ phải không ?”
“Cả tui cũng vậy. Khi nhìn thấy Rodley-kun còn sống và cử động, trong giây lát tui đã thực sự nghĩ đây là mơ đó”
“Ở đúng vậy. Cả hai đứa đều tốt số thật”
Khuôn mặt của Rodley-kun trở nên tái nhợt khi cậu từ từ ngẩng đầu lên và ngồi xuống tựa vào một gốc cây.
Thấy vậy tôi cũng tiến đến và ngồi sát cạnh một bên.
“Không hổ là <lucky carry>”
Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau nhìn lên bầu trời trong xanh, giữa bầu không gian tiếng súng vang lên tứ phía.
“A, phải rồi Lùn. Trước khi xuất phát, cô có chần chừ nói gì đó”
“Eh”
“Khoảnh khắc cuối của cuối rồi thì đừng giấu giếm nữa. Cho dù là bí mật quân sự thì tôi cũng muốn nghe đó”
Rodley-kun đột nhiên hỏi lại điều đó.
Có vẻ như cậu ta thực sự muốn nghe tin dữ về cuộc xâm lược của Flamel.
Tôi cảm thấy mình nên thực sự nói ra vì đây là một vấn đề rất nguy cấp.
“Đúng vậy. Đó là bí mật quân sự nên tui không thể nói với ai hết”
“Ehh, keo kiệt vậy”
Sau khi nghe được tin đó, rồi cậu ta sẽ nghĩ sao.
Ít nhất, sẽ không vui vẻ chút nào.
Không, chắc chắn là sẽ vô cùng đau khổ mới đúng.
“…… haizz, hết cách rồi. Nghe xong đừng có hối hận đó”
“Sẽ không đâu …… mà cũng chưa biết được”
Đúng là kể ra về cuộc xâm lược của Flamel, lòng tôi chắc chắn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Nếu có thể chết mà không phải giấu giếm Rodley-kun bất cứ chuyện gì, đúng là một ý tưởng rất hấp dẫn.
……. Dù vậy.
“Chuyện là ……”
“Sao thế, đừng có rút lui chứ”
“T-tui …… thích Rodley-kun. Mọi chuyện là thế đó”
Tôi vẫn không thể thẳng tay giáng một thực tế phũ phàng như vậy lên một người sắp chết được.
“Hả ? Đây là bí mật quân sự đó à ???”
“Đúng vậy. Là một tin tức cực kì bí mật và quan trọng đó”
“…… gì vậy chứ”
Rốt cục, mình đã lừa dối Rodley-kun cho đến giây phút cuối cùng.
Không có thứ gì gọi là cuộc xâm lược Flamel cả.
Điều tôi ngần ngại lúc trước và không chịu nói với Rodley-kun là chuyện mình thích cậu ta, thật là một kịch bản cũ rích.
“Lúc đó cộ tự nhiên khóc lên như thế, đáng ra phải là chuyện gì đó kinh khủng hơn chứ ?”
“Tự nhiên nói cái gì vậy ? Đây không phải là một chuyện rất lớn à”
“…… haa, làm mất hết cả hứng”
Rodley-kun nhìn tôi với vẻ mặt chán nản.
Không sao cả, hãy cứ như vậy đi, và đứng biết gì về cuộc xâm lược Flamel hết.
“Thế, sau khi biết được cảm xúc của tui, cậu nghĩ sao, Rodley-kun”
“À, không. Xin lỗi nhưng chuyện đó tôi biết từ trước rồi”
“À”
<xin lỗi nhưng tôi biết từ trước rồi>, cậu ta trả lời.
Thật không may, đó chỉ là sự hiểu lầm của Rodley-kun thôi, nhưng tôi quyết định không đính chính lại nó.
Mà hiểu lầm kiểu này cũng thật đáng xấu hổ.
“Nhưng dù sao thì, trước lúc chết thì đáng lẽ nên tự nói ra đi chứ. Cứ im lặng như vậy không sợ sau khi chết sẽ hối hận à”
“Tại t-tui sợ cậu sẽ từ chối đó”
“……”
“Cậu đang chọn lời để từ chối đúng không ?”
“Không”
Thôi đến nước này rồi thì chẳng còn gì mà phải xấu hổ nữa. Dù sao sẽ chẳng có ai đem câu chuyện ngu ngốc của tôi và cậu ta trở về cả.
Trong trường hợp đó, trước lúc chết hãy cố gắng hết sức để khiến Rodley-kun cảm thấy được bình yên.
“Nếu vậy, hay là chúng ta bàn về chuyện kết hôn đi”
“…… eh ?”
“Dù sao cũng không còn thời gian để theo đuổi một người phụ nữ khác nữa. Vậy nên sẽ không phải là một ý kiến tồi nếu lấy <bừa> một người vợ để khoe với Grey-senpai ở thế giới bên kia”
……….
“Thật là chán cậu quá, Rodley-kun”
“Gì chứ”
Cậu ta đúng thật là một người thô lỗ.
Vỉ không tán được cô gái nào khác nên mới phải chọn đối tượng kết hôn là tôi chỉ để khoe khoang sao ?
Đó là một phát ngôn mà bình thường sẽ khiên cho bất kì cô gái nào cũng phải nổi giận đấy.
“Được thôi”
“Ah ?”
“Nếu Rodley-kun đã nói đến mức đó rồi thì cũng đành chịu thôi. Tui chấp nhận đó”
“…… hả, sao nghe giống như kiểu tôi là người cầu hôn vậy ?”
Nhưng mà, thôi kệ.
Cậu ta dù sao cũng đã cứu mạng tôi nhiều lần rồi, nên cũng phải trả nợ thôi.
“Thế ta kết hôn đi. Rồi, xong”
“Aaa, ừm”
Tôi nắm lấy tay Rodley-kun và tiếp tục nhìn chằm chằm.
Dù chỉ một chút, nhưng có vẻ như có chút ửng hồng xuất hiện trên mặt cậu ta.
“Bây giờ chúng tôi là một cặp rồi. Cậu có cảm nghĩ gì không, Rodley-kun ?”
“À thì, có vẻ dễ dàng thật đấy …… để tìm xem có cái gì làm nhẫn được không?”
“Không cần đâu”
“Vậy à”
Rodley-kun có vẻ mặt hơi kỳ lạ và đang gãi má.
Tuy nhiên, trông cậu ta không có vẻ gì là đang có tâm trạng xấu cả.
“…… Rodley-kun, họ của cậu là gì ?”
“Là Lowe, Rodley Lowe”
“Vậy, từ giờ tui cũng sẽ gọi mình là Touri Lowe. Cho đến khi chết”
“Chỉ một chút nữa thôi đó”
Dần dần, sắc mặt của Rodley-kun chuyển sang màu nâu đất, và tôi để cậu ta nằm gối lên đùi mình.
Đó là một chiếc gối đùi,
“À phải rồi. Tui sẽ gạch xoá chữ Noel trên thẻ tên của mình và thay nó bằng Lowe”
“Ừ”
“Nếu hiểu được ý nghĩa, có khi họ sẽ sắp xếp mộ của chúng ta ở cạnh nhau đó”
Trong khi chứng kiến đôi mắt dần mất đi anh sáng của cậu ta, tôi nhẹ nhàng lên tiếng như vậy.
“Cảm giác, tốt thật đấy”
“Chuyện gì cơ”
“Thì kết hôn đó, có vợ cảm giác thích thật”
Rodley-kun nói điều này trong khi nhùn chẳm chằm bất định vào khoảng không.
Đôi mắt đó không còn tập trung vào tôi nữa.
“Cảm ơn nha, Lùn. Vì đã thích người như tôi”
“…… Không phải vậy. Tên tui không phải là Lùn”
“…… à ừ”
“Tên tui là Touri Lowe”
“Vậy à, xin lỗi nha”
Quả nhiên, Rodley-kun hẳn đã đạt đến giới hạn rồi.
Ngay trước mắt tôi, mạng sống của cậu đang dần tàn lụi.
“Dù chỉ một chút, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực”
“……”
“Không có con cháu, cũng không được nằm trên giường. Nhưng việc được một cô vợ cả mông lẫn ngực đều không có chăm sóc cuối đời như này cũng thật hạnh phúc”
“Thật là”
Hai tay tôi ôm chặt lấy sinh mạng tàn phai đó.
“Quả nhiên, đến cuối vẫn là một người thô lỗ”
Tôi nghẹn ngào tiếng nức nở khi Rodley-kun ngừng cử động.
“Tạm biệt, Touri”
“Hẹn gặp lại, Rodley-kun”
Trong im lặng, bờ môi chúng tôi chạm vào nhau.
.
.
“…… aa”
Khi bờ môi được tách ra, mạng sống cậu ấy đã chấm dứt.
Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào khoảng không, toàn thân mất hết sức lực và cơ thể trở nên nặng nề.
“Arnoma-san là đồ dối trá”
Tôi đã hôn cơ thể đã chết của cậu ta.
Thật là một bờ môi khô khốc, có vị như của đất, máu và nước mắt.
“Đây là nụ hôn đầu của tui đó”
Aaa, thật là một kí ức hoài niệm.
Vào kỳ nghỉ cuối cùng của cuộc đời, chúng tôi đã cùng đi hẹn hò, xem vở kịch của Arnoma-san ở thủ đô.
Câu chuyện kể rằng nụ hôn của người anh hùng Igel đã mang người mình yêu sống lại.
“Cậu sao không sống lại vậy, Rodley-kun …… !”
Tôi thậm chí không bận tâm đến khả năng bị kẻ địch phát hiện, ôm lấy thi thể của Rodley-kun và khóc lớn.
.
.
.
.
“……”
Bụng mình nặng thật.
Tôi cảm thấy chóng mặt, đau đầu và giống như muốn nôn mửa.
“…… fuu”
Hai người chúng tôi tiếp tục <đi bộ>, trong khi cố gắng tránh sự tuần tra của địch.
“Chỉ còn một chút nữa thôi, Rodley-kun”
Tôi cõng xác của Rodley-kun trên lưng, cố định bằng thắt lưng da và từ từ bước về phía trước, từng chút một.
Nhiệt độ cơ thể của cậu ta trên lưng đang ngày một trở nên lạnh hơn.
Tôi cắn môi, cảm thấy vô cùng đau khổ.
“……”
Nhiều binh lính Sabbat vẫn đang được triển khai gần sông Tar.
Ở bên phải và bên trái, phía trước và phía sau, khắp nơi đều có sự hiện diện mạnh mẽ của cái chết.
Ở giữa một nơi khủng khiếp như vậy, nhưng với bản năng tự nhiên của mình, tôi tiếp tục di chuyển về hướng an toàn.
Đôi chân nặng nề và cứng nhắc giống như cây gậy. Có vị máu trong miệng và cảm giác đau âm ỉ trong bụng.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải đến được nơi đó.
Đó là,
“Nhìn kìa, Rodley-kun. Chúng ta đến nơi rồi”
Âm thanh của nước yên bình và tĩnh lặng đến mức khó có thể tin rằng là đang ở giữa một cuộc chiến.
Đây là bờ sông Tar nơi bắt đầu cuộc chiến giữa Sabbat và Austin.
“…… thật là một khủng cảnh tuyệt đẹp phải không ?”
Tôi từ từ bước xuống dòng sông trong khi nói chuyện với Rodley-kun trên lưng, nhận thấy rằng mạng sống mình cũng sắp đến hồi kết.
Khoảnh khắc nhận ra đã đạt được mục tiêu, tôi có cảm giác như mình sắp bất tỉnh và chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chưa được, vẫn phải cố gắng tiến thêm vài bước nữa.
“Làm như tôi sẽ để cho các người, chơi đùa với cơ thể của Rodley-kun ấy”
Mục đích của tôi là cùng được thuỷ táng cùng với Rodley-kun ra biển.
Chứ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cậu ta giữa bãi đất trống, rồi bị chặt đầu ra để chơi đá bóng hay gì đó được.
Thực ra tôi cũng vô cùng thương tiếc cho Alan-san và những người khác nữa …… nhưng bản thân cũng sắp đến giới hạn rồi.
“Với lại, việc chơi đùa với thi thể của tôi cũng không có hay đâu”
Tôi lội nước và đi bộ vào giữa con sông.
Đến khi mực nước ngập đến đầu gối, các bước đi dần trở nên nặng nề hơn.
Dù vậy, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, vì mình đã đi được xa đến mức này rồi mà.
“Suy cho cùng, cơ thể này đã thuộc về Rodley-kun rồi mà ……”
Là một quân y, tất nhiên tôi có khả năng tự chẩn đoán y tế.
Viêm phúc mạc, chảy máu trong ổ bụng, bầm tím khắp cơ thể và gãy xương bả vai. Đây là tình trạng nặng đến mức không thể cứu được, trừ khi ngay lập tức được chuyển đến cơ sở y tế.
Dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể tự cứu sống mình.
Ngay cả lúc này, cơ thể tôi đã yếu đến mức có cảm giác như sẽ ngất xỉu ngay lập tức nếu mất cảnh giác.
Nếu phải nghĩ xem cần phải làm gì trong tình huống này.
Ban đầu vốn nghĩ sẽ là một ý kiến hay nếu buông bỏ mọi thé và nằm ngủ bên cạnh Rodley-kun.
Nhưng lúc đó, tôi lại nghe thấy tiếng rì rào của sông Tar ở kế bên.
Nếu kiểu gì cũng phải chết, tất nhiên nếu đó là một nơi trong sạch thì sẽ tốt hơn rất nhiều so với chốn bùn lầy.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu bước đi với xác của Rodley-kun trên lưng.
“……”
Dòng sông càng lúc càng sâu hơn.
Tôi đang cố gắng hết sức để chống chọi với sức nặng của cả hai, và nếu chân trượt, chắc chắn sẽ bị cuốn đi ngay lập tức.
Một chút nữa, hãy tiến ra sâu một chút nữa.
Tôi cảm thấy như nếu làm như vậy, có thể sẽ được dòng nước cuốn đi xa hơn.
“Oyaa ?”
Cảm giác như Rodley-kun, người đang được tôi cõng trên lưng, đang trở nên cứng hơn.
Vẫn còn quá sớm để cơn co cứng của tử thi xảy ra …… nhưng không hiểu sao, cánh tay cậu ta ôm lấy tôi ngày một trở nên mạnh hơn.
“Không ngờ cậu lại là người dễ bị cô đơn đến thế đấy, Rodley-kun”
Giống như cách được đôi tay đó ôm lấy, tôi cũng vòng tay mình ra phía sau và xoa mái tóc cậu ta.
“Không cần phải lo lắng quá đâu. Tui đã cố định 2 ta chắc chắn bằng dây đai rồi”
Cuối cùng, như thể cũng cảm nhận được giới hạn của mình,
“Cho dù bị cái chết chia cắt ——— chúng ta vẫn sẽ mãi ở bên nhau”
Sức lực ở chân mất đi và cơ thể cả hai ngã xuống.
Tôi ném mình xuống dòng sông với âm thanh róc rách tuyệt đẹp của nước chảy.
---------------------
-
-
-
Và thế là bộ truyện kết thúc, cảm ơn các bạn đã đọc và ủng hộ (^-^)