Rise of the TS medic

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02: Trận chiến rút lui Mashdale - Chương 35

Trong chốn địa ngục này, tôi đã luôn phải đưa ra những lựa chọn về sinh mạng.

Những sinh mạng có thể cứu, những sinh mạng không thể cứu, những sinh mạng sẽ tốn kém nguồn lực để cứu, hay những sinh mạng nếu cứu sẽ mang lại lợi ích.

Không biết từ khi nào, tôi có cảm giác như mạng sống con người đối với mình lại trở nên rẻ mạt như vậy.

Một người lính không còn hy vọng sống sót đang kêu gào với đôi mắt trống rỗng, hi vọng rằng tôi sẽ cứu họ.

Tôi đã xử lý những trường hợp như vậy không biết bao nhiêu lần rồi.

“Nè, nói đi, nói gì đi chứ, senpai !”

“……..”

Nếu là lúc bình thường, tôi nhất định sẽ lựa chọn bỏ mặc anh ta.

Vì dù bây giờ có cố gắng cứu Gomuji đi chăng nữa, cũng chẳng có ích gì cả.

<nếu phản kháng sẽ bị vứt bỏ>, tôi đã đặt ra giao kèo từ ban đầu rồi, tuy nhiên anh ta đã vi phạm và kết cục là bị mất cả 2 chân. Giờ thì chẳng khác gì là gánh nặng.

“Đừng vứt bỏ anh mà …..”

Chẳng có lý do gì để cứu cả. Lượng ma lực còn lại chính là kim bài hộ thân của tôi, không thể lãng phí một cách vô ích được.

Vì hiểu rõ điều đó nên chắc hẳn, chính phần <lý trí> còn lại bên trong đã kìm hãm tôi cho đến phút cuối cùng.

“——— sẽ ổn cả thôi Gomuji”

Sau vài giây do dự.

Tôi thở ra một hơi thật sâu, rồi cúi người xuống trước anh ta.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không vứt bỏ anh đâu”

Bây giờ dù tôi có lựa chọn vứt bỏ Gomuji đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ không có ai dám khiển trách cả.

Lượng ma lực cho 1 lần sử dụng ma pháp hồi phục còn lại chính là nguồn sống của tôi.

Dù sao việc có còn lại ma lực hay không liên quan trực tiếp đến tỉ lệ sống sót mà.

“Hãy cứ hít thở thật đều”

“Ừ aa”

“——— <heal>”

Dù biết là vậy, nhưng tôi vẫn quyết định dùng nốt lượng ma lực ít ỏi còn lại để trị liệu, nhằm cầm máu ở chân cho Gomuji.

.

Đáng ra tôi nên bỏ mặc gã đàn ông này rồi tự tìm cách khác.

Tuy nếu làm vậy thì chiến lực sẽ giảm, nhưng cũng không phải là không có cách để vượt qua.

Đây có lẽ mới là lựa chọn nghe hợp lý nhất.

.

“Giờ thì đã bình tĩnh lại chưa, Gomuji”

“U, a, aaa”

“Vậy tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Giờ anh sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đúng không ?”

Người khác có thể sẽ nói tôi quá ngây thơ.

Thậm chí đến cả tôi đôi khi cũng tự cười nhạo bản thân vì có tật xấu giúp đỡ người khác đến mức này.

“Nếu anh thề sẽ không phản kháng lại nữa, tôi sẽ sẵn lòng cõng anh ra khỏi đây”

“V-vâng, thề, anh thề đó”

“Tốt”

Và như thế, tôi đã dùng cạn nốt lượng ma lực còn lại để cứu chữa cho một tân binh cụt cả 2 chân.

Vậy nên bây giờ chỉ còn đủ sức mạnh để triệu hồi một lần <khiên> mà thôi.

Ngoài ra vì giờ đã mất đi ma lực và cả về vật tư y tế, về cơ bản chẳng khác gì một cô gái 15 tuổi bất lực cả.

Trả một cái giá như vậy chỉ để cứu anh ta có đang hay không ?

“Nếu vậy, từ giờ cứ giao phó lại cho senpai này đi”

.

Về sau này nghĩ lại.

Lý do khiến tôi quyết định cứu anh ta lúc này, thực ra không phải xuất phát từ lòng tốt hay lương tâm gì cả.

Mà là do trực cảm ——— không, nói chính xác hơn thì đây là kết quả của việc tôi đã nghe theo giọng nói của <ai đó> bên trong mình.

Trong tình huống cực đoan này, <ai đó> bên trong tôi đã chỉ dẫn và đưa ra cách hành động tối ưu nhất, để sống sót trong trò chơi này.

Cái người <ai đó> này, hẳn đã nhận thấy rằng việc điều trị cho Gomuji và mượn sức mạnh của anh ta chính là giải pháp tốt nhất để có thể sinh tồn và trốn thoát.

Chính vì thế nên tôi mới sử dụng chút ma lực quý giá cuối cùng theo cách như thế.

.

.

Sau khi được dùng ma pháp hồi phục cầm máu xong, Gomuji có vẻ đã cạn kiệt sức lực.

Tuy vẫn giữ lại được ý thức, nhưng đôi mắt đã trở nên trống rỗng rồi.

Dù sao anh ta cũng đã mất rất nhiều máu mà, giờ mà vận động đột ngột sẽ rất nguy hiểm.

“Tay thì vẫn cử động được đúng không, Gomuji ?”

“Ư-ừm”

“Vậy tôi cần anh ngồi đợi ở phía trong góc, hiểu chưa”

Vừa nói tôi vừa cõng anh ta đứng dậy.

Kiểu gì thì tôi cũng không thể bắt một tân binh trong tình trạng thế này làm việc gì quá khó khăn được.

“Oii, em tính làm gì ?”

“Thì như đã nói lúc nãy, là chúng ta sẽ phục kích quân địch từ sau lưng”

“Bị ngốc à …… chỉ 2 đứa chúng ta sao mà làm được chứ”

“Nếu trực tiếp lao ra, đúng sẽ bị giết là cái chắc”

Vậy nên tôi mới giao cho anh ta công việc mà kể cả tân binh cũng có thể làm được.

Đó là ngồi đợi sẵn ở trong góc và bắn vào địch khi chúng đi ngang qua, chỉ vậy thôi.

“Thực sự vẫn phải đột phá qua chỗ đó à ?”

“Ừm, nếu giờ mà có 1 quả lựu đạn thì mọi việc dễ hơn nhiều rồi”

Đáng tiếc là trên đường đến đây, không có thi thể nào mang theo lựu đạn cả.

Nếu là trên đường phố chính với cả đống xác chết thì hẳn sẽ có thể dễ dàng kiếm được 1 quả, tuy nhiên nguy cơ bị lộ diện là rất cao.

Dù sao giờ tôi đang mặc chiếc váy một mảnh màu trắng dính bê bết máu, rõ ràng là quá nổi bật mà.

Nếu có thể cầm lựu đạn ném từ phía sau rồi dọn sạch cả đám đó thì tốt quá.

Nhưng vì không có, nên chỉ còn cách sử dụng những gì có sẵn trong tay —— là 1 khẩu súng lục và 1 khẩu tiểu liên để đột kích địch từ phía sau thôi.

Khó khăn lắm mới lẻn được ra phía sau quân địch như thế này, phải tận dụng mới được.

“Tôi sẽ ra ngoài làm mồi dụ kẻ địch, còn anh thì cứ ngồi yên trong góc bắn bất cứ đứa nào bị dẫn dụ đến là được”

“A, ừm”

“Chú ý đừng bắn luôn cả tôi đấy”

Có một cách để luôn thắng trong các trận bắn nhau, đó là đột kích từ phía sau.

Đây chính là chiến thuật FPS hiệu quả nhất, cụ thể là thực hiện tấn công kẻ địch từ phía sau, trước khi bị chúng phát hiện.

“Tôi không có kinh nghiệm sử dụng súng. Vậy nên lúc này chỉ có thể trông cậy vào anh thôi, Gomuji”

“T-thực ra, anh cũng chưa từng bắn người thật bao giờ”

“Nhưng anh vẫn biết cách bắn, đúng không”

Do là lính quân y nên tôi chưa bao giờ được chạm đến súng.

Thậm chí cả cách nạp lại đạn (reload) cũng không thể tự làm được luôn.

“Khẩu súng lục này hình như là loại chỉ nạp đạn được 1 viên thôi phải không ? Vậy có nghĩa bắn xong 1 phát là nó sẽ hoàn toàn vô dụng à ?”

“Ừm, đúng vậy”

Đầu tiên, khẩu súng lục lấy từ kẻ địch này là loại bắn một phát. Nó giống như một phương án dự phòng khi súng trường đột nhiên bị hỏng hoặc một lá bùa để sử dụng trong các trận cận chiến ngay lập tức.

Đó là lý do dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể giết được nhiều nhất 1 kẻ địch mà thôi.

“Anh chính là nguồn sát thương chủ lực, trông cậy đó, Gomuji”

Vậy nên ngay từ đầu, nếu không nhờ được anh ta chiến đấu giúp, tôi hoàn toàn không có cách nào vượt qua được tiền tuyến quân địch cả.

.

.

“Dựa theo âm thanh, ước tính có khoảng 10 kẻ địch trong cứ điểm phía trước”

“10 tên …….. à”

Sau đó chúng tôi giấu đi hơi thở, rồi di chuyển đến phía sau cứ điểm của cuộc bắn súng lúc trước.

Quân địch quy mô chắc cũng tầm cỡ một tiểu đội. Dựa qua các sự hiện diện, tôi ước tính có khoảng 10 người.

“K-không nổi đâu, sao mà làm nổi chứ …..”

“Nếu không thể thì chúng ta đều thua, chỉ có thế thôi”

“Cái chuyện liều lĩnh như thế ! Đừng nói là em muốn dùng anh làm mồi để một mình chạy thoát đó nha”

“Nếu vậy thì tôi đã không tốn ma lực cứu anh làm gì rồi”

Tôi đâu có giống anh chứ.

“Một mình tôi sẽ lao lên. Tuy nhiên với khẩu súng lục này thì nhiều nhất chỉ có thể xử được 1 tên thôi”

“Ư-ừm”

“Sau đó nhất định sẽ có vài tên địch đuổi theo. Vậy nên tôi cần anh phục kích sẵn ở đây và bắn hạ bọn chúng”

Sau khi giao mệnh lệnh cho Gomuji, tôi với tay lấy khẩu súng lục dắt ở hông.

Chỉ một phát, với khẩu súng thật chưa từng được bắn.

Thực ra tôi hoàn toàn không cần phải đánh bại kẻ địch bằng thứ này, chỉ cần thông báo cho bọn chúng về sự hiện diện của bản thân và tạo ra cảm giác đe doạ là được rồi.

Về cơ bản tôi chỉ là mồi nhử thôi, còn vai trò sát thương chủ lực là Gomuji ở trong góc.

Nhưng nếu được thì tôi vẫn hi vọng 1 phát bắn này có thể xử lý được ai đó.

“Vậy trông cậy vào anh đấy”

Sau khi liếc nhìn cấp dưới của mình, người đang ngồi ở góc một con hẻm tối.

Tôi lặng lẽ đi về phía cứ điểm của kẻ địch, trong bộ dạng chiếc váy đẫm máu tung bay trong gió.

.

.

Trong cơn gió mang theo mùi khói thuốc súng đen kịt.

Tôi thậm chí không lẩn trốn, đường đường chính chính xuất hiện ở phía sau lưng địch.

“∎∎∎”

Ngay bên ngoài con hẻm phía sau này, có một ngôi nhà lớn.

Có vẻ quân địch đã xây dựng cứ điểm ở trong sân vườn của ngôi nhà đó. Con số cụ thể là ……. 7 người.

Mặc cho việc tôi đứng lộ liễu nhìn qua hàng rào, nhưng không có tên địch nào chú ý đến những gì xảy ra phía sau cả.

Dù sao bình thường thì chẳng ai tưởng tượng ra việc có địch đột nhiên xuất hiện từ phía sau đâu, tại vì khu vực đường lớn phía sau đã được binh sĩ Sabbat chiếm giữ hết rồi mà.

“∎∎∎!”

“∎∎∎∎”

Kẻ địch đang dùng những bức tường đá bao quanh ngôi nhà làm lá chắn để bắn vào binh lính của Austin phía chính diện.

…… Có vẻ như đây vốn là căn nhà của một phú ông nào đó.

Ra là vậy, các bức tường đó có độ cao vừa phải, giúp cho quân lính có thể dễ dàng núp và bắn trả. Ngoài ra ngôi nhà được bao phủ tứ phía nữa, khiến nó trở thành một căn cứ lý tưởng.

Bọn chúng tìm được nơi tốt thật đấy.

“Giờ thì”

Trong tình trạng các bức tường bao quanh 4 hướng như thế, đối với tôi cũng là lợi thế.

Vì chỉ cần cúi thấp người xuống là cũng có thể tránh được những phát bắn của địch rồi.

Trong lúc chưa có ai chú ý, tôi từ từ rút khẩu súng lục ra rồi giữ chặt ở giữa mắt và mũi mình, nhắm bắn vào gã đàn ông có vẻ là chỉ huy ở phía xa.

“…… độ giật, không biết ở mức nào nhỉ ?”

Trươc đây khi sử dụng súng bắn gió, tôi nhớ là hầu như không hề có lực phản lại.

Đó hẳn là bởi vì độ giật đã được triệt tiêu đáng kể bằng ma pháp rồi.

Tuy nhiên đây là súng thật nên chắc chắn sẽ khác. Với người không có chút cơ bắp nào như mình, chắc là nên ngắm xuống thấp một tí.

Tỉ lệ trúng chắc là 50 – 50.

Ngắm vào tim gã đàn ông có vẻ là chỉ huy đang đưa ra lệnh phía trước, và ……

“——— !!”

Kể ra đây cũng là lần đầu tiên trên thế giới này, tôi bắn một khẩu súng thật.

.

.

Kết luận, khẩu súng của tôi đã bắn trúng một vị trí khá tốt.

Tuy độ giật lại lớn hơn dự kiến nên đã không trúng được tim chỉ huy địch ……. Nhưng vẫn bắn trúng được bên vai trái của ông ta.

Với phát đó thì phổi nhiều khả năng đã bị vỡ rồi. Trong trường hợp không có quân y tại tiền tuyến thì việc điều trị hoàn toàn là không thể.

Lần đầu tiên mà bắn được vậy là tốt lắm đúng không.

“Giờ thì …..”

Đám binh lính quay về hướng này với khuôn mặt đáng sợ, và có vẻ đã nhận thức tôi chính là kẻ địch.

“Oii, ở bên đây”

Ngay lập tức, tôi cúi thấp người xuống và chạy lùi về hướng con hẻm phía sau.

Nhất định bằng mọi cách phải đến được đó.

“∎∎∎∎, ∎∎ !!”

Âm thanh hoảng loạn của kẻ địch vang vọng khắp con hẻm.

Không lâu sau đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của một vài quân địch đang bám theo áp sát vào bức tường bên ngoài con hẻm.

Quả nhiên chúng sẽ không bất cẩn mà đuổi theo vào tận bên trong nhỉ.

Nếu vậy phải khiến cho chúng không còn cách nào khác ngoài việc phải đuổi theo mới được.

“∎∎∎ !!”

Sau khi thấy tôi chạy vào con hẻm, bọn chúng đã lập tức ném lựu đạn vào. Việc này tất nhiên cũng đã nằm trong dự định.

Khi nhận thấy có kẻ địch bí ẩn xuất hiện phía sau hàng phòng ngự, kẻ địch có khả năng rất cao sẽ dùng đến thứ vũ khí hoả lực cao như lựu đạn.

Nếu là dùng lựu đạn đối với chiến hào dài và rộng thì không có vấn đề gì, nhưng lại dám dùng ở trong con hẻm chật hẹp như thế này, phải dạy cho chúng thấy hậu quả mới được.

“<khiên>”

Tôi liền dồn hết lượng ma lực còn lại của mình, dựng lên một tấm khiên chắn ngay trước mặt tên địch chuẩn bị ném đó.

Về cơ bản lựu đạn được chia làm 2 loại, đó là loại phát nổ hẹn giờ, và phát nổ khi va chạm.

Và phần lớn lựu đạn ném bằng tay, là loại sẽ phát nổ khi va chạm.

“∎∎!!?”

Quả lựu đạn do kẻ thù ném ra đã trúng vào tấm <khiên> mà tôi đã triển khai khi đang trốn trong ngõ, tạo ra một vụ nổ lớn.

Tuy nhiên, mục đích chính của tôi cho vụ nổ đó không phải là tiêu diệt quân địch, mà là phá vỡ bức tường ngăn cách giữa bản thân và bọn chúng.

Đúng vậy. Do quân địch dám ném lựu đạn bất cẩn, bức tường quan trọng phía sau căn nhà, đã bị phá huỷ.

Giờ thì đã không còn gì ngăn cách giữa con hẻm nơi chúng tôi đang trốn, và cứ điểm của địch nữa.

Nhân tiện, vừa nãy có một kẻ địch dường như đã bị cuốn vào vụ nổ và bị thương nặng, kể ra cũng may mắn thật.

Vậy giờ chỉ còn lại 5 tên thôi.

Đây chính là tình huống do tôi tạo ra.

Theo quan điểm của địch, lúc này đây có một kẻ địch cầm súng đang trốn ở con hẻm phía sau lưng, và có thể bắn vào bọn chúng bất cứ lúc nào.

Chưa kể trong tình thế còn phải chiến đấu với quân Austin ở trước mặt nữa, việc bị kẹp ở giữa như thế là cực kì bất lợi.

Tuy nhiên, nếu cứ bất cẩn ném lựu đạn thì hậu quả như vừa rồi sẽ xảy ra.

Vậy nên để có để tiêu diệt chúng tôi, quân địch nhất định phải xông vào trong. Tất cả đều đúng như dự đoán.

(Main kiểu)

“∎∎∎∎ !”

Kẻ địch đưa ra quyết định cũng rất nhanh, gần như ngay lập tức đã có 2 binh sĩ lao lên tiến công về phía này.

Bọn Sabbat đó chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ đến việc tôi đã hoàn toàn hết sạch cả đạn lẫn ma lực.

Vậy nên nhất định sẽ xem tôi là mối nguy hiểm một cách nghiêm túc.

“……. Bên đây nè”

Bằng cách đó, sau khi đã thành công dẫn dụ bọn lính Sabbat đó vào sâu trong con hẻm nhỏ, tôi liền dừng lại đối mặt trực diện với bọn chúng.

Tuy nhiên giờ đã cạn ma lực rồi nên đã không thể triển khai khiên được nữa.

Vậy nên chỉ còn cách cố tỏ ra nguy hiểm bằng cách lườm chằm chằm vào bọn chúng để thu hút sự chú ý thôi.

.

.

Lúc này đây tôi đang mặc chiếc váy một mảnh trắng tinh.

Trên chiếc váy đó có đôi chỗ nhuộm máu đỏ nữa nên trông rất nổi bật.

Nếu đột nhiên có một cô gái đứng kiêu hãnh ở cuối con hẻm trừng mắt nhìn chẳm chằm, kẻ địch sẽ nghĩ như thế nào?

Lúc đó, liệu não bộ của chúng có kịp xử lý, và chú ý đến anh chàng tân binh cụt mất chân đang ngồi ở góc tường phía bên cạnh hay không.

“Ngay lúc này, Gomuji !”

“Tới đây !!”

Trước khi kẻ địch kịp giơ súng lên, Gomuji đã ngồi đợi sẵn và nã đạn vào chúng.

Người đàn ông này là kẻ có tính cách rất hèn hạ, tham sống sợ chết.

Vậy nên trong bối cảnh bản thân chính là người nắm giữ chìa khoá thành công cho kế hoạch sinh tử này, tôi tin rằng anh ta sẽ thể hiện ra được màn trình diễn tốt nhất.

“Được rồi, trúng rồi !”

“∎, ∎, ∎ !!”

Có một tên lính địch bị bắn trúng trừng mắt, lườm lại Gomuji trong khi ho ra máu.

Việc chết tại thời điểm cuối cùng ngay trước thềm chiến thắng của Sabbat, đó hẳn là sự hối tiếc lớn nhất.

Đáp lại kẻ địch với ánh nhìn đó,

“Xin lỗi nhá, nhưng hãy chết vì tao đi !”

Gomuji không nói gì cả, chỉ bóp cò không chút do dự.

.

Giờ phía quân địch chỉ còn lại 3 tên. Chỉ cần xử lý nốt bọn chúng là có thể chiếm được cứ điểm rồi.

Chiến lực bên tôi có bản thân và Gomuji. Ngoài ra về đạn dược thì sau trận chiến vừa rồi đã được bổ sung lại đầu đủ, do cướp lấy từ xác địch.

Chỉ với một tân binh và một lính quân y thì sức chiến đấu đúng là rất mỏng, nhưng hiện tại thì như vậy là quá đủ rồi. Lý do là bởi,

“Oii, sao kẻ địch bên kia lại tự nhiên lăn ra chết thế”

“Hẳn là do binh lính Austin ở phía chính diện, giờ mọi việc chắc sắp xong rồi”

Vì giờ chúng tôi đã hoàn toàn bao vây đám lính Sabbat đó.

Việc phải chiến đấu trong khi cảnh giác cả 2 hướng trước sau là vô cùng bất lợi. Dù có là những đơn vị xuất sắc nhất đi chăng nữa, gặp phải tình huống đó nhiều khả năng cũng sẽ bị tiêu diệt.

“…… ngay lúc này, kẻ địch có 2 tên đang tiến đến, ngắm bắn đi”

“Được, đến đây đii !!!”

Có phải là bọn chúng đã dao động vì thấy đồng đội bị bắn chết ngay trước mắt hay không, mà những tên trước mắt đây chẳng hiểu vì lý do gì đã để lộ diện một cách bất cẩn.

Tận dụng lúc đó, Gomuji ngắm bắn và thành công giết được 1 tên nữa.

Vậy giờ chỉ còn 1 tên địch thôi, mà chỉ một mình thì không thể cảnh giác cả phía trước và sau được nữa.

Đây chính là mức độ nghiêm trọng của việc bị vây hãm.

Mà, cũng đến lúc rồi

“Đến lúc đột phá qua đến vị trí đồng minh rồi Gomuji. Cứ việc xả súng loạn xạ trong khi tôi cõng anh chạy qua đó”

“Ehh, nghiêm túc hả ?”

“Chúng ta sắp hết thời gian rồi. Sẽ sớm thôi, quân Sabbat ở phía đường chính có khả năng sẽ tiến đến đây”

“Ehhhh !!?”

Quân Sabbat đang kiểm soát con phố chính phía sau, nên một khi lực lượng được huy động đến, chúng tôi là những người bị bao vây.

Nếu tin tức quân tiền tuyến sắp bị tiêu diệt được truyền đến, phía hậu phương chắc chắn sẽ điều động thêm đến ngay thôi.

Từ nãy tới giờ tôi đã luôn có dự cảm về sự diệt vong, và thời hạn của nó sắp hết rồi.

“Gomuji, hãy lao vào và tiêu diệt kẻ địch cuối cùng ở cứ điểm. Nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ phải chạy qua tiền tuyến với nguy cơ kẻ địch nã đạn vào từ phía sau lưng đấy”

“Oii, thật hay đùa vậy”

“Gomuji, về cơ bản anh sẽ là lá chắn sống cho tôi. Dù có bị bắn từ phía sau thì người trúng cũng là anh đó. Vậy nên nếu không muốn bị bắn thì hãy xử tên đó nhanh đi”

“aa, mồ, chết tiệt thật !”

Kế hoạch tác chiến tôi lập ra có thể xem như khá hoàn hảo, nhưng vẫn còn một điểm thiếu sót.

Sẽ sớm thôi, binh lính Sabbat sẽ sớm đổ về đây.

Vậy nên chúng tôi buộc phải nhảy ra ngoài ngay lập tức và giao chiến với tên lính địch trước mặt.

Hiện tại dù đây là phương án có tỉ lệ sống sót cao nhất, nhưng tôi vẫn có cảm giác tỉ lệ chết của mình vẫn là lên đến 8-9 phần.

“Đi thôi !”

“Oo, oouuuu !!”

Để thoát khỏi sự hiện diện của quân địch đang tiếp cận từ phía sau, tôi và Gomuji lao ra ngoài con hẻm.

Kẻ địch nhìn vào chúng tôi với vẻ giật mình, rồi lập tức giơ súng lên.

“Hiiii !”

Một viên đạn bắn ra trúng vào bụng tôi, còn một viên khác thì trúng xuyên qua tay của Gomuji.

Thật may mắn vì mỗi phát súng đó đều không gây ra vết thương chí mạng.

Tuy nhiên, cánh tay của Gomuji mà kẻ địch bắn xuyên qua lại là cánh tay đang cầm súng.

“Aa, đồ ngốc này, anh đang làm gì vậy ?”

“Bị bắn rồi, đau quá !!!”

Hét lên một âm thanh vang dội, Gomuji đánh rơi khẩu súng, thứ vốn là bùa hộ mệnh của chúng tôi xuống đất.

Và tất nhiên, giờ có muốn nhặt lên cũng đã không kịp nữa rồi.

“…… ∎∎∎ !!”

Kẻ địch lại tiếp tục hướng nòng súng về phía chúng tôi một lần nữa.

Tuy nhiên lần này chúng tôi đã mất đi yếu tố bất ngờ. Vậy nên người đang mang vác nặng như tôi hoàn toàn không có cách nào né tránh được cả.

Có vẻ kế hoạch này đã thất bại. Tôi đã cố gắng đến vậy rồi mà.

Maa, dù sao ngay từ đầu, các điều kiện để chiến thắng hầu như đều không thoả mãn rồi mà, lần sau hãy cố gắng hơn vậy.

……..

Mà khoan,

Tôi đã không còn lần sau nữa rồi.

Suy cho cùng, cuộc chiến này không phải là một trò chơi. Mùi thuốc súng hay cơn đau từ những vết bỏng là có thật, và những viên đạn kẻ thù bắn vào cũng hoàn toàn là thật.

Đến cuối cùng thì tôi vẫn chỉ là kẻ ngốc

Nghĩ có thể áp dụng những kinh nghiệm trong game vào chiến tranh trong thực tế ư ? Thật đúng là nực cười mà.

Dù đã cố gắng hết khả năng rồi, nhưng có vẻ chỉ đến được đây thôi.

Mạng sống mà đã được rất nhiều người cứu sống và ủng hộ này, thực sự xin lỗi vì đã lãng phí nó một cách vô ích như vậy.

Aaa, trước khi chết, ước gì mình có thể biết được về an nguy mọi người ở cô nhi viện thì tốt quá.

.

“Cứ chạy tiếp đi, Touri”

Vào khoảnh khắc tôi buông xuôi mọi thứ và chấp nhận cái chết.

Tôi bỗng nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc, đáng sợ, và trên hết là đáng tin cậy hơn bất kì ai.

“……. Aaa”

“Rút lui thôi”

Vung một thanh kiếm dài bằng cơ thể tôi, người đàn ông đó chém đôi tên địch đang chuẩn bị bóp cò súng.

Ngài ấy, dù đang có vết máu chảy dài xuống từ vai và quanh bụng còn được bằn bó nữa, nhưng vẫn làm ra bộ mặt thản nhiên như không có chuyện gì.

“Tiểu đội trưởng, Garback”

“Ừmm, nhóc là may mắn lắm đó”

Trong sự bối rối, tôi chạy về phía tấm lưng của ngài ấy.

Về lý do ngài ấy ở đây, hay tại sao lại lao đến giúp đỡ, tôi không tài nào biết được.

Tuy nhiên có 1 điều tôi có thể nói chắc chắn, rằng đó là không có nơi nào trên toàn bộ tiền tuyến này an toàn hơn sau tấm lưng của tiểu đội trưởng Garback cả.

“Etto, chuyện này ……”

“Mệnh lệnh của thiếu tá là cầm cự tiền tuyến để hỗ trợ những người bị thương. Nếu không nhờ vậy thì ta cũng không rảnh tới đây cứu nhóc đâu, con bạch tuộc”

Nói vậy xong, tiểu đội trưởng lập tức quay lưng rời đi.

“K-khoan đã”

“Hmm …..”

“Thực sự cảm ơn ngào rất nhiều, tiểu đội trưởng”

Tấm lưng đó đúng là nơi cực kì đáng tin cậy.

Không muốn bị bỏ lại phía sau, tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng rút lui về vị trí hậu phương, theo sau tấm lưng an toàn nhất trên chiến trường.