Đầu hàng vô điều kiện.
Đó là một trong những kết cục nhục nhã nhất khi kết thúc 1 cuộc chiến tranh.
Sau khi bị đánh bại ở chiến tuyến phía Tây bởi cuộc tấn công Sylph, quân Sabbat đã xâm lược Austin đồng thời thực hiện các vụ thảm sát và cướp bóc ở khắp nơi.
Trong lúc đó, phía chính phủ dường như đã cố gắng hết sức để đàm phán ngừng bắn với địch, nhưng mọi nỗ lực đều bị từ chối.
Mãi đến hôm nay, trước hiện thực rằng Mashdale thất thủ, chính quyền Austin cuối cùng đã quyết định đầu hàng vô điều kiện.
.
.
“……. Vậy à”
Việc chính phủ đầu hàng vô điều kiện, hẳn trong đêm nay thông báo đó sẽ được truyền đến toàn bộ quân đồng minh.
Điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ bị đối xử như thuộc địa của Sabbat.
Tuy nhiên,
“Cuối cùng, cũng kết thúc à”
Phản ứng của những binh sĩ, không phải ai cũng đau buồn.
Một số người thì trở nên ngơ ngác, như thể đã trút bỏ được một gánh nặng khỏi vai vậy.
.
.
“……. Vấn để cuối cùng, là đến bao giờ thông báo đầu hàng mới truyền đến được các binh lính Sabbat tại tiền tuyến”
Ngay sau ngày chính phủ ra tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Tôi cùng với tiểu đội trưởng Garback, lại một lần nữa được triệu tập bởi thiếu tá Renvel.
Theo lời của trinh sát thì quân Sabbat vẫn đang đốt phá các ngôi làng xung quanh Mashdale và có vẻ đang chuẩn bị truy đuổi chúng tôi một lần nữa.
Quân địch vẫn đang muốn tiếp tục đà xâm lược.
“Chẳng phải cuộc chiến đã kết thúc rồi sao”
“Ờ, vậy nên đây chính là công việc cuối cùng”
Nói vậy thôi chứ điều này cũng đã được dự tính từ trước rồi.
Không giống như kiếp trước của tôi, thiết bị liên lạc ở thế giới này chủ yếu vận hàng bằng ma pháp. Phạm vi hiệu quả của nó được cho là nhiều nhất là vài km thôi.
Vì quân Sabbat tiến công trên mảnh đất này với uy thế và tốc độ lớn như thế, nhiều khả năng là các phương tiện liên lạc vẫn chưa kết nối một cách hoàn thiện được.
Vậy nên không thể tránh khỏi việc có sự chậm trễ trong lúc thông báo lan truyền đến khu vực tiền tuyến bên phía Sabbat.
“Ngay cả khi bước ra đó rồi hét to lên rằng chúng ta đã đầu hàng vô điều kiện, thì đó cũng chỉ nghe như một lời nói dối nhằm khiến chúng rút lui thôi”
“Điều này có nghĩa là tình trạng tấn công sẽ tiếp tục cho đến khi có lệnh ngừng bắn từ cấp trên bên kia?”
“Ừm, Ít nhất thì văn bản đầu hàng vô điều kiện sẽ được giao cho chúng ta trong ngày hôm nay. Dù không biết mạng lưới liên lạc của địch ra sao, nhưng chiến tranh có lẽ sẽ kết thúc hoàn toàn sau ngày mai. Tuy nhiên trong trường hợp tệ nhất, có thể sẽ mất đến vài ngày”
Thiếu tá Renvel thở dài khi nói vậy.
Chúng tôi cũng chỉ mới được thông báo bằng miệng về việc đầu hàng vô điều kiện thôi, chứ nó thậm chí còn chưa được bàn giao bằng văn bản.
Chứ nói gì đến quân địch. Các chỉ huy tiền tuyến của địch sẽ không chấp nhận đầu hàng vô điều kiện trong tình trạng như vậy. Vì ban đầu họ chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng đó là thông tin sai sự thật nhằm buộc quân Sabbat phải rút lui.
Vậy có nghĩa, cuộc chiến của chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục cho đến thời điểm các quan chức bên phía Sabbat gửi mệnh lệnh đến.
“Vậy giờ phải làm sao”
“Chúng ta sẽ tiếp tục rút lui kịp, đồng thời theo dõi sát sao lực lượng xâm lược của địch”.
“……. Không thể cứ bỏ chạy nhanh luôn được à”
“Nếu chúng ta bỏ chạy ngay lập tức, thiệt hại cho những ngôi làng xung quanh sẽ chỉ tăng lên mà thôi. Sẽ tốt hơn nếu rút lui từ từ, điều này sẽ khiến quân địch đề phòng chúng ta ở mức độ vừa phải”
“Dù sao thì chúng ta cũng sẽ không chiến đấu nữa”, thiếu tá cười nói với giọng mệt mỏi.
“Sau trận chiến ở Mashdale thì quân địch cũng đã phải hứng chịu khá nhiều thiệt hại. Vậy nên trừ khi được nghỉ ngơi và sắp xếp lại đội hình, chúng sẽ không thể tấn công ngay đâu”
“……. Tôi cũng nghĩ như vậy”
“Vậy nên không cần quá hoảng sợ mà cụp đuôi bỏ chạy. Trên thực tế, nếu không thể khiến quân địch cảnh giác bằng việc luôn giữ khoảng cách vừa phải trong tầm mắt, chúng sẽ gia tăng cướp phá và tấn công người dân mất”
Đó là công việc cuối cùng của chúng tôi, thiếu tá Renvel nói tiếp.
Với cương vị là những người lính của Austin. Ngay cả sau khi tuyên bố đầu hàng vô điều kiện đi chăng nữa, chúng tôi vẫn có nghĩa vụ phải hành động vì nhân dân.
Đây là một vai trò nguy hiểm, nhưng đó có lẽ là một niềm tự hào của thiếu tá Renvel với tư cách là một người lính.
“Garback, tôi sẽ nhờ anh một lần cuối. Dù không nghĩ có khả năng, nhưng trong trường hợp chạm trán với kẻ địch, hi vọng anh hãy nhẹ tay với chúng một tí”
“Tuân lệnh, thiếu tá”
“Dù giao chiến thỉ cũng đừng có giết đấy. Nếu bọn chúng nghi ngờ về ý định đầu hàng của ta thì tệ lắm”
“…….. yêu cầu hơi quá rồi đấy”
Lần này, có vẻ thiếu tá triệu tập chúng tôi lại để giao mệnh lệnh đó.
Tiểu đội Garback là đơn vị chủ lực duy nhất còn lại dưới sự chỉ huy của Thiếu tá Renvel. Hsndbejdbdbbrdb
“Và nữa, quân y Touri. Nhóc đã suy nghĩ gì về con đường của mình sau khi chiến tranh kết thúc chưa”
“Tương lai, sao ?”
Ở cuối cuộc bàn luận, thiếu tá có vẻ như chợt nhớ ra, rồi đưa cho tôi một lời khuyên.
“Sau chiến tranh thì chắc chắn quân đội sẽ bị giải thể. Với một người đã mất đi gia đình và quê hương như nhóc thì sẽ là cô đơn ở nơi đất khách đó”
“……..”
“Số phận của những cô gái không có chỗ dựa sẽ rất bi thảm. Nếu không có ai bảo vệ, nhóc có thể sẽ bị những kẻ thiếu tiền bắt cóc và bán sang Sabbat làm nô lệ”
“Chuyện này ……”
Đúng như những gì thiếu tá nói.
Nếu một cô gái như tôi sống mà không có gia đình, sẽ dễ trở thành mục tiêu bị bắt cóc.
“Nhưng, tôi lại không có ai để dựa vào cả ……”
“Có ông Takuma chẳng hạn (kuma-san). Ta nghĩ nhóc có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ một vị chuyên gia y tế nào đó mà bản thân có mối quan hệ. Vì là một y sĩ có tiếng được mọi người tôn trọng, nên có lẽ ông ấy vẫn sẽ có quyền lực nhất định ngay cả sau chiến tranh. Hoặc là nhóc cũng có thể đăng ký vào gia đình của một ai đó trong tiểu đội cũng được”
“…….. ra là vậy”
“Thực ra vì là ân nhân cứu mạng nên ta muốn nhận nhóc vào nhà mình cơ ……. Nhưng việc này thì hơi khó”
Vừa nói, thiếu tá xoa đầu tôi, như thể là đang chiều chuộng đứa cháu gái của mình vậy.
“Vì ta còn phải chịu trách nhiệm nữa”
—— Đúng vậy. Thiếu tá Renvel, người đang đứng trước mặt tôi đây, có thể sẽ phải nhận một số hình phạt từ nước địch sau chiến tranh.
Ngài ấy là người chỉ huy khu vực tiền tuyến rộng lớn, và cũng là người chịu trách nhiệm tàn sát rất nhiều binh sĩ Sabbat. Có lẽ sẽ không sống sót được.
“……. Thiếu tá, lẽ nào ngài không định chạy trốn sao ?”
“Ta muốn chạy lắm chứ, vậy nên suốt từ hôm qua mới hỏi nhường lại vị trí cho Garback đó”
“Vị trí đó, tôi không có kham nổi đâu”
“Haizz, chỉ là cái tên cố chấp này, hoàn toàn không nể mặt cấp trên gì cả”
Kukuku, thiếu tá Renvel phá lên cười một cách không kiểm soát.
“Thôi thì cứ từ từ suy nghĩ đi. Nhất định cuộc đời nhóc vẫn còn dài lắm”
“Thiếu tá ……”
“Nói chuyện đến đây thôi. Hi vọng nhóc sẽ không lãng phí cuộc đời mình”
Nói xong, ông la o đã chiến đấu suốt cuộc đời mình đó, mỉm cười thân thiện rồi tiễn tôi đi.
.
.
.
“Quân địch vẫn đang từ từ truy đuổi à”
“Có vẻ chúng đang đợi tiếp tế và tấn công một cách cẩn thận”
Ngày thứ 2 trông chừng quân Sabbat đang ở trong Mashdale.
Cuối cùng, quân địch đã bắt đầu lên đường tấn công chúng tôi, những người đang đóng quân ở vùng lân cận.
Có vẻ như họ ưu tiên kẻ địch trước mắt là chúng tôi, hơn là đi cướp bóc những ngôi làng gần đó.
“Mệnh lệnh rút lui. Chúng ta sẽ giữ khoảng cách không để bọn chúng tiếp cận”
“Tuân lệnh”
Đúng như dự đoán, có vẻ như thông tin về việc kết thúc chiến tranh vẫn chưa đến được với họ.
Những người lính Sabbat vẫn đang thở hồng hộc, chuẩn bị các đòn tấn công ma pháp tầm xa nhắm vào chúng tôi.
“Có khi nào, hôm nay địch sẽ tấn công nguyên cả ngày không?”
“Chịu, đi hỏi bọn chúng đi”
May mắn thay, Gomuzi ngày hôm qua đã nhanh chóng được chở đến thủ đô với tư cách là một thương binh.
Đây dù sao cũng là một nơi nguy hiểm. Sẽ vô cùng căng thẳng nếu phải cõng người đàn ông đó trên lưng và lắng nghe những lời phàn nàn của anh ta trong khi chạy marathon.
“Nếu chết ở đây thì chẳng khác gì kẻ ngốc vậy. Chuẩn bị chạy thục mạng đi”
Trận chiến ngày hôm nay diễn ra khá nhẹ nhàng, với việc binh lính Sabbat cố gắng khai hỏa từ khoảng cách xa, còn quân Austin liều mạng chạy ra khỏi tầm bắn hiệu quả.
Chúng tôi tuyệt vọng bỏ chạy, quân Sabbat thì đuổi theo.
Binh lính Sabbat, những người được tiếp tế đầy đủ và có tinh thần cao, tiến lên với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng thiếu tá đã cho lui quân giữ khoảng cách ở một mức độ an toàn nên hỏa lực pháo binh của chúng không thể chạm tới.
Cuối cùng, trước khi màn đêm buông xuống, chúng tôi vẫn giữ được khoảng cách đáng kể và dừng bước tiến của mình.
“Nhắc mới nhớ, chẳng phải chúng ta cũng có đội ma đạo sĩ sao ?”
“Dưới quyền hạn của thiếu tá, họ đã rút lui từ trước rồi. Có vẻ như không còn ma thạch nữa”
“Lúc ở Mashdale chẳng phải còn cả đống sao?”
“Chắc là thiếu tá thương yêu cô con gái của mình lắm đó mà”
Trong khi rút lui, tôi chợt nghĩ ra rằng sẽ dễ dàng hơn nếu quân đồng minh có thể bắn cảnh cáo vào kẻ thù bằng ma pháp.
Tuy nhiên, có vẻ thiếu tá đã ra lệnh cho đơn vị ma đạo sĩ của thiếu uý Aria rút lui trước rồi.
…… Vì lý do nào đó mà ông ấy lại vô cùng tốt bụng với gia đình mình.
“Là thật sao? Việc một người chỉ huy để cuộc sống riêng tư ảnh hưởng đến công việc, không phải là xấu sao, tiểu đội trưởng?”
“Đừng có nghĩ linh tinh. Công tư lẫn lộn hay gì đi chăng nữa, mệnh lệnh là mệnh lệnh”
Tiểu đội trưởng Garback tặc lưỡi và nói điều này như đang khinh miệt.
Thiếu tá Renvel đúng thật là một người tốt bụng nhưng mặt khác, ông ấy lại có vẻ rất thiên vị người thân của mình.
Tôi đoán là mọi người đều có một số thói quen xấu nhất định.
“Có khi nào là có lý do sâu xa nào đó cũng nên”
“Không có đâu. Từ xưa ông ấy đã thế rồi”
“…….. Phải chăng tiểu đội trưởng không ưa gì Thiếu tá Renvel?”
“Trả lời câu hỏi đó có ý nghĩa gì không”
“…. Không, chẳng có gì”
Có vẻ tôi đã lỡ hỏi một câu không cần thiết và bị tiểu đội trưởng trừng mắt nhìn.
Tôi đã luôn mơ hồ có cảm giác về điều này rồi, về việc thiếu tá Renvel và tiểu đội trưởng Garback tính cách không hợp nhau lắm.
“Ta chỉ là, không dám bật lai ông ấy, chỉ thế thôi”
“Là vậy sao”
“Tuy bây giờ trước mặt nhóc là một người hiền dịu như thế, nhưng trước kia lão ta là một con quỷ man rợ. Chỉ nghĩ đến thôi là ăn cơm mất ngon rồi”
Tiểu đội trưởng Garback nói với một giọng bực bội khác thường.
Vô cùng ngạc nhiên, tôi ngẩng đầu lên nhìn và thấy mặt tiểu đội trưởng đang rất nhăn nhó.
…… Có vẻ như ngài ấy đã có những kỷ niệm rất tồi tệ về thiếu tá Renvel.
“Theo tiểu đội trưởng, thiếu tá Renvel là người như thế nào ?”
“Thiếu tá Renvel là một Ace từ thời người ta chiến đấu bằng đao kiếm. Ông ấy là một người có tinh thần phấn chấn, nghiện rượu, bạo lực và cực kỳ mạnh mẽ."
“…….”
“Vì không quan tâm đến chiến tích quân sự nên không một ai có thể kiểm soát hay ngăn cản được ông ta lại cả. Đó thực sự là một bạo chúa trên chiến trường."
…… câu chuyện này, tôi đã được nghe ở đâu đó rồi thì phải.
“Lúc còn trẻ, thiếu tá Renvel nổi tiếng với việc đánh đập cấp dưới dưới danh nghĩa là trừng phạt. Ông ta rất hay thiên vị cho những người mình thích, thường xuyên uống rượu khi làm việc và làm bất cứ điều gì bản thân ông ta muốn”
“C-chuyện này …”
“Tuy đúng là đã trầm lắng hơn rất nhiều kể từ sau khi lui về hậu phương, nhưng ngay cả bây giờ, mỗi khi nhìn vào mặt thiếu tá vẫn khiến ta cảm thấy bụng mình rân rân”
Như thể con đập bị vỡ, tiểu đội trưởng Garback bắt đầu phàn nàn gay gắt hơn về thiếu tá.
Ra là vậy, mối quan hệ giữa 2 người họ, tôi ít nhiều có thể nắm được phần nào rồi.
Nhân tiện, đây chính là lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự có cảm giác gần gũi với lão tiểu đội trưởng này.
“Có khi nào, tiểu đội trưởng đang chỉ đạo chúng tôi theo cách lảm của thiếu tá Renvel không ?”
“Hả ?? Sao ta lại phải bắt chước ông ta cơ chứ”
“……. À không, không có gì”
“Những gì nhóc vừa nói là không thể chấp nhận được. Ta đã bao giờ áp dụng hình phạt nào vô lý chưa ? Hả, Touri ??”
“Etto, vâng, thực sự xin lỗi”
……. Có vẻ tiểu đội trưởng rất tức giận vì sự lỡ lời vừa rồi.
Làm sao bây giờ, có nên đính chính lại và nói rõ hơn không ?
Có lẽ, tiểu đội trưởng Garback thực sự bạo lực hơn rất nhiều, khi so sánh với những chỉ huy khác ……
“Tiểu đội trưởng, ngài bảo thiếu tá Renvel rất vô lý, nghĩa là sao ?”
“Aa, nghe chuyện mày thử xem, lão ta là kiểu <ta đang chuẩn bị ngáp nhưng thấy cái bản mặt của cậu nên nuốt ngược lại mất>, rồi đấm vào mặt cấp dưới đó”
“Còn vô lý hơn tôi tưởng nữa”
Trông ngài ấy tốt bụng vậy mà, thiếu tá Renvel có thực sự là loại người như vậy không?
“Ta không thể nhớ hết được đã bị thiếu tá đánh vì những chuyện vô lý không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là trong những ngày ông ấy uống rượu thì dù có làm gì cũng bị đánh. Chỉ nghĩ lại thôi đã thấy bực rồi”
“…… chia buồn đến ngài”
Tôi thực sự cảm nhận được sự phẫn nộ sâu sắc trong lời nói của tiểu đội trưởng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái tính cách bạo ngược của tiểu đội trưởng, chắc chắn là do ảnh hưởng từ thiếu tá.
Dựa trên những kinh nghiệm và trải nghiệm trong huấn luyện của chính mình, có lẽ ngài ấy đã lầm hiểu rằng việc hành hung bạo lực là bình thường.
“Tuy nhiên, ngay cả với tính cách liều lĩnh như vậy, sức mạnh là thứ duy nhất khiến ông ấy không bao giờ thua cuộc”
“……”
“Tuy cả đầu óc và tính cách đều có vấn đề như vậy, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của ông ta cả. Đó là điểm duy nhất mà ta tôn trọng ở lão đó”
Tuy nhiên, cuối cùng, tiểu đội trưởng Garback lại lẩm bẩm một cách buồn bã.
“Đường đường chính chính xuất hiện trước kẻ địch, bị trúng đạn rồi suýt chết. Ông ta đúng là đã già rồi”
Với những lời phàn nàn cuối cùng đó, tiểu đội trưởng không còn nói gì nữa.
“…….”
Tuy phàn nàn như vậy, nhưng phía sau những lời đó, tôi vẫn cảm nhận được rằng ngài ấy có một niềm tin rất mãnh liệt vào năng lực của thiếu tá.
.
.
.
2 ngày sau tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.
“Oii, bọn khốn Sabbat đó, hôm nay vẫn tấn công tiếp à ?”
“Khoan đã nào, chẳng lẽ thông báo đình chiến vẫn chưa được gửi đến sao”
“Bọn chúng có thực sự mang theo thiết bị liên lạc khi si chuyển không vậy”
Ngày kế tiếp, quân Sabbat với tinh thần phấn chấn đã tiếp tục truy đuổi chúng tôi theo hướng về phía thủ đô.
Theo như báo cáo, có vẻ như không hề có dấu hiệu nào cho thấy việc cướp bóc sẽ dừng lại cả.
"Chuyện gì đang xảy ra với công nghệ liên lạc ở đó vậy? Đừng nói là Sabbat vẫn đang sử dụng chim bồ câu để đưa thư nha ?”
“Vậy là chúng ta đã thua một quân đội sử dụng bồ câu đưa thư à. Cái này không vui đâu”
Mặc dù đã chán ngấy việc đó nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục chạy trốn khỏi đội quân Sabbat, những kẻ mãi không chịu ngừng chiến đấu.
Nếu thiết bị liên lạc được bảo đảm hợp lý một cách tối thiểu, mệnh lệnh từ tổng bộ tham mưu sẽ đến được tiền tuyến trong vòng một ngày. Ít nhất thì đó là với trường hợp trình độ kỹ thuật của Austin.
Nhưng dù có là thế đi chăng nữa, tại sao lại độ trễ về thời gian lớn như vậy.
Điều này là hiển nhiên, trên thực tế vào thời điểm này, chỉ huy tiền tuyến phía Sabbat đã đến chiến trường và trực tiếp chỉ đạo.
Người chỉ huy này đã dùng quyền lực của mình đẻ tự ý đưa ra quyết định tiến quân xâm lược. Vì vậy sau khi chiếm được Mashdale, ông ta xuất phát trước khi nhận được cuộc gọi từ sở chỉ huy rằng, <Đã có tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, hãy dừng tiến công>. Sau này tôi nghe nói là vậy.
Thật không may, vì đang mải truy đuổi chúng tôi với tốc độ tối đa nên đội quân đã vượt quá giới hạn liên lạc hiệu quả của Sabbat.
Và như thế, thông tin về việc đầu hàng vô điều kiện đã không đến được tiền tuyến.
“…… này, chẳng phải để bọn chúng vượt qua chỗ này sẽ rất tệ sao”
Quân đội Sabbat cuối cùng cũng đã đến được hàng rào cản cuối cùng dẫn đến thủ đô.
Chúng hiện nay đang đến gần Pháo đài Muson, nơi sẽ dẫn thẳng đến thủ đô nếu đột phá được.