“Ngày mai cậu có muốn đi hẹn hò không?”
Với 2 tấm vé đi xem diễn kịch nhận được từ Gomuji, tôi quyết định rủ Rodley-kun đi xem cùng.
“……..”
“Sao vậy”
Lý do tôi rủ Rodley-kun, thực ra cũng không phải do tôi có cảm tình với cậu ta hay gì cả.
Chỉ là bởi hiện nay không còn ai khác để rủ thôi.
Alan-san giờ đã về thăm nhà rồi, và tôi cũng không có bạn bè gì trong quân đội cả.
Cùng với việc cũng không có người quen gì ở thủ đô nốt, những người duy nhất tôi quen biết chỉ có thành viên của tiểu đội Garback thôi.
“Hmm, cũng được thôi. Chúng ta sẽ đi xem nhạc kịch à ?”
“ừm, nếu nó vẫn mở”
“Này 2 đứa, hẹn hò trong lúc như thế này, lẽ nào có ý gì với nhau rồi hả”
Rodley-kun dường như cũng không có kế hoạch cụ thể nào nên đã đồng ý sau một vào câu nói.
Tuy nhiên cậu ta lại không có bất kì phản ứng nào cả, đối mặt với lời chế giễu của Alan-san cũng chỉ làm ra vẻ mặt <phiền vãi> thôi.
“Alan-san à, dù nói là hẹn hò đi nữa, đối tượng chỉ là Touri thôi mà”
“Oyaa, bất mãn à”
“K-không, mà …… hẹn hò à”
Lúc này, tôi có cảm giác Rodley-kun hình như là đang rất lựa lời để nói ra.
Cậu ta có vẻ thích người lớn tuổi hơn (thông tin từ Alan-san), nên nếu nghĩ theo nghĩa đó, tôi đoán bản thân không phải là đối tượng rồi.
Đó là lý do tại sao tôi có thể ngỏ lời mời mà không chút do dự. Thật tốt khi cậu ta không hiểu nhầm rồi có những kỳ vọng linh tinh.
“Oi oi, được gái rủ đi chơi mà phản ứng kiểu đó là bất lịch sự lắm đấy, Rodley”
“K-không phải vậy, chỉ là không hiểu sao, Touri có cảm giác trông giống hệt đứa em gái của em luôn ấy”
“Em gái?”
“Đúng vậy. Con bé tuy trông không giống Touri lắm, nhưng bầu không khí và giọng điệu chả cả 2 lại giống hệt nhau. Vậy nên bất cứ khi nào nói chuyện với con nhỏ này này, em cứ có cảm giác như đang nói chuyện với em gái mình vậy.”
Ra là vậy. Bảo sao tôi cảm thấy nói chuyện với Rodley-kun dễ đến lạ thường.
Cậu ta có vẻ như đã quen việc đối xử với những những người trầm tính và ít nói giống như tôi rồi.
“Rodley-kun, cô em gái đó thường gọi cậu như nào vậy?”
“Là Rod-niisan. Chà, con bé thực sự là rất dễ thương, nhưng đồng thời cũng hay gây hấn và hơi ồn ào xíu”
“Ra là vậy. Nè Rod-niisan, anh cảm thấy như nào về em gái mình hả?”
“Thôi thôi. Dừng lại đi, thật đấy, giống nhau quá luôn”
Thật thú vị, có vẻ như đây sẽ là một cách tốt để trêu chọc cậu ta.
“Tiện thể thì, cô em gái đó nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hmm, năm nay là 12, tôi nghĩ vậy”
“Vậy là 3 năm nữa nhỉ”
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ linh tinh như thế, Alan-san đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
“3 năm, là sao ?”
“À thì bây giờ chính phủ đã bắt đầu tuyển binh sĩ không phân biệt nam nữ rồi. Đúng là về bộ binh vẫn sẽ ưu tiên nam giới hơn, tuy nhiên ngày sẽ có càng nhiều phụ nữ bị buộc phải làm việc trong các nhà máy sản xuất vũ khí và đạn dược, ngoài ra một số người khác sẽ được lựa chọn làm lính quân y, y tá, lính vận tải, v.v”
“……”
“Độ tuổi để nhập ngũ là 15. Vậy nên nếu cậu muốn bảo vệ em gái mình, hãy cố gắng kết thúc cuộc chiến trong 3 năm tới, Rodley”
“…… ờ, đúng vậy”
Rồi thì thầm những lời đó.
.
.
.
“Vậy, hôm nay chúng ta hãy đi mua sắm gì đó để chuẩn bị cho cuộc hẹn ngày mai đi”
“Chuẩn bị?? Chuẩn bị cái gì mới được chứ”
“Cái đấy thì tất nhiên rồi. Chúng tôi sẽ đi mua những vật dụng thiết thực để mang theo bên mình nhằm chuẩn bị cho nhiệm vụ dài hạn sắp tới. Tui nghĩ là bản thân muốn có những món như: quần áo dự phòng, áo mưa, v.v."
Sau khi chia tay với Alan-san,
Tôi quyết định sẽ đi mua sắm cùng Rodley-kun trong thị trấn.
“Nếu vậy thì có gì liên quan đến chuẩn bị cho buổi hẹn hò đâu”
“Có chứ. Nếu để mai mua một thể luôn thì chẳng phải sẽ rất nhiều đồ sao? Vậy nên hôm nay chúng ta nên đi mua những món đồ thiết yếu trước, thế là ngày mai có thể thoải mái dạo chơi rồi”
“ahh, nghe cũng đúng”
Khó khăn lắm mới có dịp đến thủ đô mà.
Tuy đúng là có giới hạn về những vật dụng có thể mang theo, tuy nhiên tôi vẫn muốn mua được những gì có thể.
“Mà đấy không phải mua đồ chuẩn bị cho buổi hẹn à?”
“Chà, đó chỉ là một cách chơi chữ thôi nên không cần phải suy nghĩ sâu xa hay gì đâu. Sau này nếu có đồng đội hỏi <Trong ngày nghỉ cuối cùng đã làm gì?>, chẳng phải sẽ có cơ hội để thể hiện bản thân nếu trả lời là đi hẹn hò, không phải sao?”
“aa ……”
Nhân tiện thì cuộc hẹn hò này hoàn toàn không có ý nghĩa sâu xa gì đâu.
Nếu phải nói có, thì hẳn là việc tạo cho cả 2 một lý do nào đó để khoe khoang với những chiến hữu khác thôi.
Bằng cách này, dù cho bản thân là lính mới thì hẳn cũng sẽ tránh được việc bị đối xử như trẻ con.
“À phải rồi, Rodley-kun. Cậu từng có kinh nghiệm hẹn hò với phụ nữ chưa?”
“….. urrk, không có lý do gì phải nói với cô cả”
“Vậy à. Thế thì hãy tích lũy dần kinh nghiệm đi nhé”
“Này nhé, tôi trước đây đã đưa em gái mình đi chơi không biết bao nhiêu lần rồi, tuy lần này bầu không khí có vẻ không giống những lần đó ……”
Tôi cũng nghĩ như thế.
Nói về bầu không khí, đây hoàn toàn không phải kiểu giống như cặp đôi hay gì đâu.
“Mà kệ đi, hãy cố gắng tận hưởng và tạo ra thật nhiều kí ức đáng nhớ nào”
“ư-ừm”
Mà như vậy cũng chẳng sao.
…… Dù sao không gì khẳng định bản thân sẽ sống sót trong nhiệm vụ tiếp theo cả.
Nếu vậy, ít ra thì trước lúc chết, dù có là 1 giây thôi cũng được, phải cố gắng tạo ra thêm được nhiều kí ức hạnh phúc nhất có thể.
Đối với tôi, đó nhất định là mục đích quan trọng nhất trong buổi hẹn hò này.
.
.
“aa, kia, đó chẳng phải là nhãn hiệu rượu mà tiểu đội trưởng Garback thích sao?”
“Uwahh, đúng thật kìa”
Hôm qua chỉ có một vài cửa hàng mở thôi, nhưng hôm nay số lượng rõ ràng là nhiều hơn hẳn.
Tôi không nhớ mình đã nghe nó ở đâu nữa, nhưng hình như có tin đồn rằng một nhóm quân nhân có rất nhiều tiền đang dạo chơi trong thành phố.
Đó hẳn là lý do tại sao các thương gia bắt đầu mở lại cửa hàng để kiếm chút thu nhập
“Cậu uống được không, Rodley-kun?”
“Không chắc lắm, nhưng có thể dùng nó làm bùa phòng thân không nhỉ? Những lúc nguy cấp có thể đổ hết bên trong đi rồi dùng đựng nước tiểu chẳng hạn”
“…… ừm chắc vậy”
Rodley-kun có vẻ đang muốn mua vài chai rượu mạnh để tưởng nhớ tiểu đội trưởng Garback.
Lúc rút lui về Mashdale, nhiều lính bộ binh do không mang chai lọ nên đã phải đựng nước tiểu trong những chiếc mũ sắt vô cùng mất vệ sinh rồi uống.
Để phòng những trường hợp như thế thì có lẽ nên giữ lại một chai, nếu bên trong có nước sạch thì càng tốt.
“Chủ tiệm, cái này bao nhiêu?”
“À xin lỗi, cái này giá sẽ hơi cao đấy. Vì đang là thời chiến mà, vậy nên giá niêm yết sẽ là gấp đôi bình thường”
“Gehhh, đắt quá”
“……. Tư duy kinh doanh đấy à”
Mức giá được ông chủ cửa hàng đưa ra là một số tiền mà hầu hết mọi người sẽ không thể trả được.
Dù đúng là tôi dự định sẵn lòng trả thêm giá vì đây vốn là món tiểu đội trưởng thích, nhưng giá của nó vẫn quá cao rồi.
Có phải bọn họ đều nghĩ rằng chúng tôi ai cũng có nhiều tiền nên muốn chặt chém hay không, mà nhìn xung quanh hầu như cửa hàng nào cũng treo những mức giá cao một cách vô lý cả.
Mặt khác,
“Oii, các cô cậu quân nhân đằng kia, nếu muốn mua rượu hay là ghé qua đây đi, cửa hàng tôi đang giảm nửa giá cho toàn bộ mặt hàng”
“ooh?”
“Sao ông có thể không biết xấu hổ mà kiếm lợi nhuận từ những người lính đang chuẩn bị phải liều mạng chiến đấu được chứ, nào 2 người qua bên đây đi”
“Này !!! đừng có cản trở việc làm ăn của người khác chứ, tôi sẽ tố cáo ông với hội thương nhân”
“Câm đê, giá cả bán như nào là việc của tôi !! Ngược lại ông đó, đang tính làm chuyện ngu ngốc gì với những người lính trẻ vậy hả!”
Một mặt khác, như thể đang cố gắng thể hiện sự cảm kích của mình, một số cửa hàng thậm chí còn giảm giá nhiều hơn bình thường.
Tôi đoán đây là vấn đề về sự khác biệt trong suy nghĩ của mỗi cá nhân.
“Đây, là loại này phải không? Để tôi chuẩn bị thêm ít nước pha loang nữa, dù sao thứ này khá mạnh, trừ khi uống quen rồi chứ không thì đừng nốc trực tiếp đấy”
“Ừm, thực sự cảm ơn nhé, chủ tiệm”
Chủ cửa hàng này còn tặng chúng tôi một chai nước nhỏ miễn phí nữa.
Có vẻ như chính trong những lúc như thế này, con người mới thực sự yêu thương lẫn nhau.
Tuy đây rõ ràng là một vụ mua bán lỗ, nhưng ông chủ tiệm đó vẫn sẵn lòng bán cho chúng tôi với giá thấp như vậy. Thực sự không biết phải cảm ơn ông ấy như nào mới đủ.
“Ông vừa vừa phải phải thôi nha, cướp khách của tiệm khác rõ ràng là phạm quy tắc rồi”
“Việc ông dám chặt chém giá mấy quân nhân trẻ kia chẳng phải cũng vi phạm rồi à”
“Bớt đạo đức giả đi. Ông chỉ là sắp bỏ cửa hàng nên muốn thanh lý hết hàng tồn kho thôi, vậy nên mới muốn được đẹp mặt chứ gì!”
Chúng tôi cúi chào ông chủ tiệm rồi rời khỏi cửa hàng.
Nếu quan sát kĩ xung quanh, có vẻ cả thành phố đã nhộn nhịp trở lại hơn một chút.
Với bầu không khí như này, tôi thực sự rất hi vọng vào buổi nhạc kịch ngày mai.
Dù sao đã mất công được tặng vé rồi mà, nếu buổi biểu diễn cứ thế mà bị hủy thì uổng lắm.
.
Tiếp theo sau đó, chúng tôi đã tiếp tục đi mua sắm một cách nghiêm túc.
“…… vậy là giờ chúng ta đã sắm được hầu hết những thứ cần thiết rồi. Thật may là còn mua được ít lương khô nữa”
“Ừm, giờ nếu chẳng may rơi vào tình cảnh như trước lần nữa, với thứ này ta vẫn có thể được cung cấp lượng Calo cần thiết”
“À phải rồi Lùn, vừa nãy thấy cô có mua một đống quần áo dự phòng luôn, thực sự cần thiết lắm à?”
“Đúng vậy, có rất nhiều tình xuống không thể lường trước trong lúc làm nhiệm vụ mà. Ví dụ như khi quần lót bị dính máu và ta buộc phải vứt nó đi."
“aa, xin lỗi”
Sau khi dành cả ngày để mua đồ, không biết từ bao giờ trời đã trở tối.
Bây giờ nhìn thoáng qua qua khắp con phố thì các cửa hàng đang bắt đầu đóng cửa. Tôi đoán có vẻ đã đến lúc rồi.
“…… Ồ, cửa hàng đồ chơi cũng mở cửa kìa? Hay ghé qua đó thử đi”
“Ừm, đi thôi”
Cuối cùng, Rodley-kun đột nhiên nhìn vào 1 cửa hàng đồ chơi rồi nói vậy.
Có vẻ như,
“Hiếm lắm mới có dịp đến thủ đô, tôi chắc sẽ mua ít đồ chơi cho các anh chị em mình”
Có vẻ như Rodley đang định mua một ít quà gửi tặng cho gia đình.
Hẳn cậu ta sẽ gửi nó về cho gia đình cùng với số tiền còn thừa lại sau hôm nay và ngày mai chăng.
Về phần tôi, nếu không phải do cô nhi viện bị thiêu rụi thì chắc cũng đã mua ít quà gửi cho mọi người rồi.
.
Khi tôi bước vào cửa hàng, có thể quan sát thấy được xung quanh đây tràn ngập những món đồ chơi mà trẻ em ưa thích.
Cửa hàng trông giống như một cửa hàng tạp hoá trưng bày và bán rất nhiều mặt hàng, không chỉ mỗi đồ chơi mà còn có cả nhạc cụ hay màu nước nữa.
“…… thấy cái này thế nào, cô nghĩ em trai tôi liệu có thích không?”
“Dù chỉ là đồ chơi nhưng việc tặng súng thì có ích gì chứ? Đó chẳng phải là biểu tượng của vận rủi sao?"
“Hmmm, đúng thật”
Cầm khẩu súng đồ chơi trong tay, Rodley-kun có vẻ đang khó xử.
Đúng là con trai thường sẽ rất vui và phấn khích trước những món đồ như thế này, nhưng cá nhân tôi không muốn việc trẻ con có hứng thú với súng chút nào.
“Về em gái, chọn búp bê thì sao?”
“Búp bê à, thành thật mà nói, tôi thực không hiểu nổi búp bê có gì hay.”
“Thế để tui chọn cho”
“Ở, nhờ đó”
Vì biết Rodley-kun có một cô em gái nên tôi đã đề xuất mua búp bê.
Dù sao ở thế giới này có rất ít trò giải trí, nên hầu hết các cô bé đều rất thích búp bê, và thường có xu hướng chơi với chúng không ngừng nghỉ.
Tôi chắc cô em gái đó sẽ rất vui nếu được tặng một con búp bê đẹp được chế tạo ở thủ đô cho coi.
“…… 12 tuổi, thì chọn kiểu này đi”
Trong lúc chìm đắm vào những kí ức cũ ở cô nhi viện, nơi tôi thường xuyên phải tranh giành búp bê với người khác.
Búp bê hình dạng động vật thực sự rất phổ biến ở đó.
Chúng là những thứ mềm mại và rất dễ chịu khi chạm vào, vậy nên nếu định làm quà, tôi sẽ chọn thứ tương tự ———
“…….”
“Sao vậy, Lùn”
Đột nhiên, trong số đống búp bê đó, có một con khiến tôi chú ý, đó là một con búp bê cáo có khuôn mặt cười với biểu cảm hơi kỳ lạ.
“Con này có gì đẹp à? Nhìn mặt nó cứ sao sao ấy”
“Ừm. Con búp bê này, có vẻ không phải loại phổ biến”
“Oi oi, thế sao lại chọn nó chứ?”
“Vì không được ưa chuộng nên tại cô nhi viện nó luôn bị bỏ sót lại. Con búp bê cáo này chính là thứ mà tôi thường dùng để luyện tập các trò văn nghệ của mình đó”
Con búp bê cáo này là thứ tôi biết rất rõ.
Ở trại trẻ mồ côi yên bình đó, mỗi khi chơi búp bê, tôi luôn chọn con cáo này.
Nếu chọn những con búp bê nổi tiếng khác thì bản thân sẽ bị người khác nhìn với ánh mắt ác ý, vậy nên hầu như không thể chọn gì khác ngoài con này cả.
Khi đã quen rồi, tôi lại thấy nó khá dễ thương. Hồi trước khi ra trận, nó luôn là con búp bê yêu thích được tôi giữ ở bên.
Thật chưa bao giờ nghĩ bản thân có thể gặp lại con búp bê cáo ở một nơi như này cả.
“Hmm, vậy à ……. Oii chủ tiệm, con cáo này giá bao nhiêu?”
“Ehh, Rodley-kun?”
“Từng này đủ rồi chứ”
“Rồi, cảm ơn quý khách”
Có lẽ cảm nhận được cảm xúc từ nét mặt của tôi, Rodley-kun đã ngay lập tức mua con búp bê đó.
Tôi thậm chí còn không có thời gian để nói gì luôn.
“Đây Lùn, nhận lấy đi”
“Eeh, aa, cái này ……”
“Nếu thứ này có thể khiến cô phải đứng trầm tư như vậy, nó nhất định là một lá bùa hộ mệnh tốt. Đây giống như một liều thuốc an thần cho tâm trí vậy, hãy giữ gìn cho thật kĩ”
Sau đó tôi ném con búp bê cáo vừa mua vào túi mua sắm của mình.
Tôi vốn cũng đang nghĩ đến việc mua một cái cho mình, tuy nhiên tôi chưa bao giờ mong đợi nhận được một cái như một món quà cả.
“Cảm ơn cậu rất nhiều, Rodley-kun”
“Đừng bận tâm. Nếu là Grey-senpai, anh ấy cũng sẽ làm vậy thôi”
“…….. Quả thật”
Gần đây, tôi có cảm giác rằng mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra, Rodley-kun đều hành xử giống như Grey-senpai vậy.
Đối với cậu ta, Grey-senpai giống như <hình mẫu về người đàn ông lý tưởng>.
Và mỗi khi ai đó nhận xét rằng cậu ta cư xử giống Gray-senpai, cậu ta thực sự trông khá hạnh phúc, mặc dù không diễn tả điều đó thành lời.
“Tui nhất định sẽ trân trọng nó”
“Ờ”
Tôi với tay vào túi cầm con búp bê mà Rodley-kun tặng lên.
Rồi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói lời cảm ơn chân thành.
.
.
Lúc đó tôi đã được Rodley-kun tặng cho một con búp bê cáo.
Con búp bê này, đến tận mãi về sau tôi vẫn luôn giữ ở bên mình như một tài sản quý giá nhất.
Mặc dù chỉ diễn ra trong 2 ngày ngắn ngủi, nhưng kỳ nghỉ mà tôi trải qua khoảng thời gian yên bình và thú vị cùng Rodley-kun, đã trở thành khoảng thời gian quý báu suốt đời mình.
Đó là một trong số ít những kỷ niệm vui vẻ mà tôi có được trong chiến tranh và cho đến tận mãi sau này vẫn chưa bao giờ quên.
“Thế Rodley-kun, cậu đã chọn được quà chưa ?”
“Phải rồi nhỉ, thôi thì cứ gửi cho con bé búp bê cáo đó luôn đi”
Nghĩ lại thì đó là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, nhưng
“Ừm, vậy chúng ta về thôi, trời đã tối rồi”
“……..”
Đó thực sự là một kỳ nghỉ không thể thay thế được, nơi Rodley và tôi có thể tận hưởng những niềm vui phù hợp với lứa tuổi của mình.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi gặp Rodley như một người bạn ở một thế giới hòa bình không có chiến tranh?
Liệu chúng tôi sẽ trải qua một tuổi thơ yên bình như vậy chăng?
.
.
“À phải rồi Touri, xin lỗi nhưng giờ tôi có chút chuyện”
“Aa, vậy à. Rodley-kun, giờ chẳng lẽ cậu ……”
“K-không, chuyện này …… nếu là Grey-senpai hẳn sẽ thế nhỉ”
Nhân tiện thì sau khi mua sắm xong, tôi chia tay với Rodley-kun.
“……. Haizzz, đúng là đàn ông”
“Đã bảo không phải mà, chỉ là khó lắm mới có dịp”
Có vẻ là tiếp theo sau, cậu ta sẽ đến một cửa tiệm mờ ám nào đó.
Mà dù sao đây cũng là kì nghỉ quý giá mà, biết sao được.