Release That Witch

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1283

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Release That Witch - Chương 07: Tập Luyện (Phần II).

Ngọn lửa bùng lên từ dưới chân cô nhưng nhanh chóng biến mất.

Đây đã là lần cố gắng thứ 23 của Anna.

Và cô lại thất bại.

Trên trán Anna, những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống. Nhưng cô chỉ dùng mặt tay để lau chúng đi. Tiếng réo của lửa cháy ngay lập tức ngân lên lần nữa.

Không ngừng nghỉ, kết thúc của một bài tập là khởi đầu của một bài khác. Bộ đồng phục phù thủy được đặt ở bên cạnh, được gấp lại gọn gàng, nếu Anna không làm vậy thì đồng phục mới của cô đã cháy thành tro.

May thay, với danh tính của Roland là hoàng tử đệ tứ, cung cấp vài bộ quần áo để cô dùng chẳng khó gì. Cậu nhờ người hầu Tyre mang cho cậu một xô áo choàng, lấy từ những người hầu để Anna sử dụng.

Lần thực hiện thứ 24 cuối cùng cũng có hiệu quả, ngọn lửa không còn bùng lên từ chân cô nữa. Thay vì đó, nó xuất hiện trên tay cô. Cô cẩn thận di chuyển chúng trên tay mình, cố gắng để nó chuyển động theo những ngón tay, nhưng ngọn lửa đột ngột bùng lên và làm cháy ống tay rồi lan đến cả cánh tay áo.

 Anna đã dập lửa nhưng áo của cô đã cháy hết, vì vậy cô tiến đến cái xô rồi lấy thêm một cái áo mới.

Đây là điều không phải là lần đầu tiên, nhưng khi nào nó xảy ra Roland đều tránh mặt đi, hướng nhìn đến nơi khác mà sau cùng, ngay cả Anna cũng không quan tâm gì.

Nếu không phải vì sự phản đối kịch liệt của Roland, Anna có lẽ đã cởi bỏ hết tất cả quần áo và khỏa thân để luyện tập, giữa thanh thiên bạch nhật. Nhưng thậm chí nếu Roland có thích thú khi nhìn vào dáng người tuyệt vời của cô đi chăng nữa, cậu sẽ không thể nào bình tĩnh làm việc cho ra trò với một cô gái trần như nhộng, đặc biệt là khi cô ấy hỏa thành ngọn lửa, toàn thân lúc ấy toát ra sức hút mê hồn hoàn toàn ở một cấp độ khác.

Roland lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu mình. Chỉ trong khoảnh khắc, có thể thấy rằng không hề dễ để kiểm soát sức mạnh ma thuật. Thực sự mục tiêu mà cậu đưa ra cho Anna là cô có thể kiểm soát lửa ở mức mà cô có thể phát ra lửa từ bàn tay hoặc ngón tay mà không đốt cháy luôn cả quần áo của mình. Tuy nhiên, cậu vẫn muốn ngọn lửa có nhiệt độ đủ cao để nấu chảy những thỏi sắt trong sân.

Sau lần thử thất bại thứ ba mươi, trước khi cô dự tính tập một lần nữa Roland đã cản cô lại và bảo cô nghỉ ngơi.

Anna giật mình nhìn cậu nhưng không hồi đáp.

Roland tiến tới, kéo tay cô, dẫn đến chiếc ghế và ép cô ngồi xuống.

“Cô đã mệt rồi, khi mệt thì nên nghỉ. Đừng quá nôn nóng, ta vẫn còn có thời gian” Cậu giúp cô lau mồ hôi trên trán và nói, “Hãy cùng nhau thưởng thức buổi trà chiều nào”

Roland biết tầng lớp quý tộc của vương quốc Graycastle không có thói quen uống trà vào buổi trưa và hiệu suất của thế giới này rất kém, thông thường mọi người rất bận khó có cơ hội để thưởng thức đồ ăn. Người dân trong thế giới này không quen với ba bữa một ngày, nói gì đến bốn bữa. Đối với những quý tộc, họ thường tụ tập với nhau giờ này để kiếm chút niềm vui ở bar hay các sòng bạc.

Bản thân hoàng tử đã tạm thời tự mình làm để người hầu và đầu bếp biết nếu cậu muốn tạo ra lề thói này trong lúc họ chưa quen với nó. Vì phải chuẩn bị thêm thức uống giải khát mà ở đây lại không có trà, cậu phải dùng rượu lên men để thay thế, nhưng trong tương lai cậu nhất định phải kiếm được trà.

Cứ vậy, trong căn nhà gỗ nhỏ sau lâu đài, bữa tiệc trà đầu tiên ở Graycastel được tổ chức.

Anna nhìn vào những món ăn vặt được bày biện tinh tế trên bàn, không tin nổi mắt mình. Tại sao đồ ăn lại trông đẹp thế kia?

Mặc dù không biết tên loại bánh ngọt mà cô vừa ăn, cái bánh mang một màu trắng tuốt, chỉ riêng những loại trái cây màu đỏ có trên cái bánh cũng đủ làm người khác chảy nước dãi. Viền bánh được trang trí với những đường gạch tinh tế. Trải nghiệm này mang lại những điều mà cô chưa từng được thấy, làm cô thây đổi cách nhìn thế giới thêm lần nữa.

Roland tự hào quan sát những biểu hiện của Anna; cô gái trông có vẻ hơi choáng váng, nhưng đồng thời cũng hơi hoảng hốt. Mặc dù mấy trái dâu trên cái bánh đã được ngâm trong đường và cũng chẳng còn tươi, Anna ăn hết trọn.

Roland cảm thấy khi quan sát khuôn mặt cô phù thủy lúc đang ăn cho cậu cảm giác thỏa mãn hơn là tự mình trải nghiệm những món ăn kia. Roland nhìn Anna khi cô cẩn thận đặt miếng bánh vào miệng mình, đôi mắt xanh ấy lấp lánh, tóc phấp phới trong gió. Trông thấy cảnh đó, tim Roland bất chợt đập nhanh hơn. Cậu nghĩ thầm, tại sao có người ăn thôi mà cũng đẹp như thế chứ.

À thì, việc nuôi dưỡng những xúc cảm thế này cũng quan trọng không kém việc luyện tập mà.

Quan sát Anna luyện tập và cùng tham gia tiệc trà với cô đã trở thành thời gian biểu của Roland. Cậu không có hứng thú vào việc chính trị. Barov giúp cậu xử lý mọi vấn đề nên hiện tại mọi thứ đều ổn thỏa.

Ba ngày sau, Barov gửi cho Roland thông số về công nghiệp ở thị trấn Biên Giới mà Roland đã yêu cầu. Đúng là một khoảng khắc khó tin; kẻ từng là Tứ Hoàng Tử của vương quốc Gray Castle chưa bao giờ có đủ hứng thú và cả kiên nhẫn để nhìn vào những tài liệu, báo cáo ở quy mô lớn.

Thật ra, đến tận bây giờ, cậu cũng không có hứng thú với việc này. Roland chỉ cần đọc 2 dòng đầu của bản báo cáo thôi mà đã chóng mặt, cậu nói với Barov, “Ông đọc cho tôi!”

Cậu dành cả một tiếng để lắng nghe Barov đọc bản báo cáo trước khi nhận ra điểm sai. “Tại sao thị trấn Biên Giới lại không có doanh thu mậu dịch cũng như thuế vào mùa đông?”

Vì mùa đông rất lạnh, việc không có doanh thu nông nghiệp còn hiểu được, nhưng tại sao doanh thu lại là số 0? Người địa phương đi ngủ đông à?

Barov ho, “Hoàng Tử, người quên rồi sao? Trong mua đông, Tháng của Quỷ sẽ bắt đầu, vì thị trấn không thể bảo vệ biên giới, tất cả cư dân phải sơ tán đến Thành Longsong. Nhưng ngài đừng lo, sự an toàn của ngài là ưu tiên hàng đầu của chúng thần.”

“Tháng của Quỷ” Roland nhớ rằng mình từng nghe thấy cụm này trước đó. Cậu chẳng tin vào những câu chuyện ma hay những huyền thoại về phù thủy, thậm chí cậu coi những điều đó là những mẩu chuyện vở vẩn và vô lý của nền văn minh chưa phát triển. Nhưng giờ, có vẻ lũ quái vật đó không còn là bí ẩn gì nữa, vì phù thủy cũng thực sự tồn tại. Vậy thì, còn những huyền thoại khác về ma thì sao?

Khi còn đang đi học ở vương đô, giáo viên lịch sử đã từng kể chuyện về “Tháng của Quỷ.” Mỗi mùa đông, khi đợt tuyết đầu tiên bắt đầu rơi và mặt trời khuất dạng ở đằng sau những rặng núi, bóng tối dày đặc sẽ bao trùm và những ánh dương sẽ hoàn toàn biến mất. Cùng lúc đó, Cổng Địa Ngục sẽ mở ra và lũ quỷ sẽ tràn vào thế giới.

Những linh hồn quỷ dữ sẽ làm tha hóa những sinh vật sống và biến chúng thành nô lệ của quỷ ác. Một vài loài động vật sẽ biến thành lũ quỷ thú mạnh mẽ và tấn công loài người. Đa phần phù thủy được sinh ra trong khoảng thời gian này và chúng sẽ trở nên mạnh hơn bao giờ hết.

“Ông đã thấy cổng địa ngục chưa?” Roland hỏi.

“Hoàng Tử, làm sao người phàm chúng ta có thể thấy nó chứ?” Barov liên tục lắc đầu. “Đừng nói những điều như thế. Ngọn núi mà bọn chúng chui ra không thể bị chinh phục. Riêng việc lại gần ngọn núi thôi đồng nghĩa với việc bị ảnh hưởng bởi ám khí. Đầu tiên, ngài sẽ bị đau đầu khủng khiếp, trong hầu hết các trường hợp, ngài cũng sẽ mất đi lý trí. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?”

“Trừ khi… người đi vào ngọn núi là một phù thủy. Chỉ mình phù thủy mới có thể đi đến Cổng Địa Ngục vì chúng đã sa ngã và trở thành tay sai của quỷ dữ. Theo lẽ tự nhiên thì chúng không cần phải sợ năng lực của quỷ dữ.” Barov nói trong khi chuyển hướng nhìn về phía sân sau của lâu đài.

“Ông đã từng gặp cá thể nào của lũ quỷ thú chưa?” Roland nói, gõ lên bàn để lấy lại sự tập trung của trợ lý bộ trưởng.

“Thần chưa từng tận mắt chứng kiến chúng. Giống như ngài, đây là lần đầu thần đến vùng biên giới của vương quốc. Ở vương đô, chỉ có một vài người đã thực sự đụng độ với quỷ dữ.”

Nếu mỗi năm cậu đều cần phải sơ tán, làm sao để cậu phát triển thị trấn này đây? Ban đầu, cậu cho rằng thị trấn Biên Giới chỉ là một vùng đất hoang, một vùng đất có thể phát triển; bổng dung, mọi thứ đều trở thành một giấc mơ viển vông.

“Thành Longsong có thể ngăn chặn lũ quỷ thú, chúng cũng không phải là bất bại và có thể bị giết, vậy thì tại sao chúng ta không thể bảo vệ thị trấn Biên Giới?”

“Thành Longsong có tường thành rất cao. Hơn nữa, đội quân tinh nhuệ của Công tước Ryan cũng đóng quân ở đó. Nó khác hẳn thị trấn này. Thị trấn Biên Giới nhỏ bé đây không thể so sanh với nơi đó được,” Barov giải thích. “Ban đầu, thị trân Biên Giới được thành lập để tạo nên một hệ thống cảnh báo sớm cho Thành Longsong. Do đó, thị trấn được xây dựng ngay giữa Dốc Mỏ Bắc và sông Redwater.”

Có vẻ thị trấn Biên Giới được thành lập chỉ để kìm chân bọn quỷ. Nơi đây chỉ là một con đường để dẫn đến Thành Longsong. Roland cười trừ vì vận xui của mình.