‘Không nhiều, thưa Hoàng Tử. Người thợ săn đáp. Đến những ngày trong tháng của Qủy, chỉ có tầm hai đến ba loài ma thú bị đột biến thôi. Nếu không thì Thành LongSong sẽ gặp rắc rối lớn’.
‘Hừm, ngươi có vẻ rất biết quan sát?’. Roland lệnh cho người đàn ông đứng dậy rồi hỏi “Tên ngươi là gì? Ngươi hình như trông không giống một người dân đến từ vương quốc Graycastle của ta”.
“Một nửa huyết thống của thần là từ Tộc Mojin, người dân gọi thần là Rìu Sắt”.
Tộc Mojin, những con người của vương quốc Shanim, nơi tọa lạc trên miền đồi núi và được mọi người truyền tụng rằng những người ấy là con cháu của chủng tộc Người Khổng Lồ. Roland tìm kiếm thông tin trong các kí ức của mình xem thử có cái nào liên quan tới tộc Mojin không. Để rồi, cậu nhận ra rằng Rìu Sắt đã không dùng tên thật của ông mà lại sử dụng biệt danh người trong trấn Border đặt cho. Có vẻ như ông không muốn có mối quan hệ nào với vương quốc Shaniim. Lí do thì rõ ràng rằng vì ông đến từ biên giới phương Nam, nơi những miền đất khô quạnh, heo hút trải dài và những chuỗi câu chuyện thê lương ắt hẳn cũng liên can.
Nhưng hiện giờ thì những câu chuyện đó không phải là điều quan trọng. Thị Trấn Boader là nơi chào đón bất kì ai, dẫu lịch sử cuộc đời họ có ra sao.
Roland vỗ tay. ‘Đó không phải là lí do tại sao ta lại bảo ông phải ở đây, Carter ạ, ban cho họ mỗi người mười bạc rồi cho họ đi’.
“Cảm ơn ngài rất nhiều vì phần thưởng, thưa Hoàng Tử’. Cả ba đồng thanh trả lời.
Sau cùng, đó là những người bị Carter bắt đi. Khi anh xong việc, Carter trở lại với Roland và hỏi ‘Thưa Hoàng Tử, tại sao ngài lại hỏi họ những câu ấy? Chẳng lẽ ngài muốn ở đây sao?’.
Roland không biểu hiện bất cứ điều gì cả, thay vào đó hỏi ngược lại. ‘Ông nghĩ thế nào?’.
‘Vấn đề này không phải là thứ để hỏi, thưa Hoàng Tử’. Chàng Hiệp Sĩ hét lên. ‘Theo lời khẳng định của người thợ săn kia, thậm chí cả một con gấu quỷ cũng rất khó để chống lại. Đi quá phạm vi 50 yard, một phát bắn từ cây nỏ sẽ không có tác dụng gì. Chúng ta phải đợi cho đến khi nó vào tầm bắn, thậm chí sau đó phải canh khi nó vào tầm 30 yard, chúng ta mới có thể bắn chết được. Song, chỉ có những cung thủ tinh anh nhất của chúng ta mới có thể thực hiện được điều này. Hơn nữa, quỷ dữ quá đông và ta không thể trông chờ vào những bức tường vững chãi, chỉ có những người lính địa phương mới nên đứng mặt đấu mặt với chúng. Thần e rằng tổn thất sẽ quá lớn và che lấp đi những chiến công, sự thất bại của chúng ta là điều chắc chắn’.
‘Ngươi đã nhìn thấy phù thủy có thể làm gì, tại sao không nghĩ tích cực hơn hả?’. Roland thở dài.
‘Cái này….Phù thủy là ác quỷ, nhưng Anna…cô Anna trông không có vẻ giống như vậy. Là Chỉ Huy Hiệp Sĩ của ngài,tôi phải tự mình xem xét nhiều thứ’.
‘Nếu ta cho ngươi một bức tường thành, ngươi nghĩ có thể phòng thủ được không?’.
‘Hả?’. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Carter nghĩ rằng anh đã bị lãng tai mà nghe nhầm.
‘Nếu ta cho ngươi một bức tường thành, giữa của ngọn núi này và Sông Chinsui’. Roland nhấn mạnh từng chữ. ‘Mặc dù nó không phải là những bức tường thành vững chãi như của Graycastle nhưng chúng vẫn có thể cầm chân động vật’.
‘Thưa ngài, ngài có biết mình đang nói gì không?. Vị Hiệp Sĩ không còn biết nên cười hay nên tức giận nữa. ‘Thậm chí những điều ngớ ngẩn khi nói ra cũng cần có giới hạn. Nếu ngài không dừng lại, xin lượng thứ cho bề tôi này nếu có hành động bất trung’.
‘Chúng ta vẫn còn tới ba tháng mà đúng không? Ta đã xem toàn bộ các báo cáo cũ, mùa tuyết đầu tiên sẽ bắt đầu rơi từ giờ cho đến cuối tháng thứ hai’.
‘Thậm chí có ba năm nữa thì cũng không đủ. Xây dựng một thành cần rất nhiều nhân công. Đặt nền, dỡ đất, xây móng và phải huy động tất cả những người có chiều cao một hoặc hai feet hơn. Nếu không, nguy cơ thành đổ sụp trong khi xây. Hoàng tử, đó chỉ mới là tường bằng đất đặc đơn giản nhất thôi đấy. Carter lắc đầu lia lịa. ‘Tường thành bằng gạch nung hay đá thì lại càng khó và cần một lượng lớn nhân lực và thời gian để xẻ đá, nung đất sét thành gạch. Sau đó, họ cần phải xây từng tầng, từng tầng một. Hoàng Tử, nếu chúng ta xây dựng như thế này, mà không có nhân tố trợ lực nào khác. Xây một cái thành chỉ trong một ngày đêm như thế, là kết quả của những huyền thoại’.
Roaland lắc ngón tay như thể cậu đã nghe đủ. ‘Ta hiểu rồi. Ngươi không cần phải quá phiền lòng vì những chuyện đó. Nếu không có nơi nào đáng tin tưởng, ta sẽ giao phó Thành Longsong cho ngươi. Ta cũng không định ném mạng mình cho cái nơi khỉ ho gà gáy này đâu’.
Chàng Hiệp Sĩ quỳ xuống. ‘Thần sẽ bảo vệ người, Thưa Hoàng Tử’.
***
Sau khi đi dạo trong khu vườn tuyệt đẹp ở lâu đài, nhâm nhi cốc rượu đắng, nhìn Anna đang háo hức thưởng thức những chiếc bánh xốp phủ kem béo ngậy, tâm trạng cậu dịu đi rât nhiều.
Cậu đã quyết định sẽ tham gia để chăn lũ quỷ thú tại biên giới của thị trấn, sát nhập quân lính tinh nhuệ cùng với các gác binh của thị trấn, cậu cũng sẽ tạm thời mở rộng diện tích nông nghiệp bởi khu vực canh gác được gia cố. Nếu Roland muốn xây dựng một bức tường thành nối liền rìa núi khu vực này cho đến tận sông Chinsui trong vòng ba tháng, cậu phải sử dụng những kĩ thuật của thời hiện đại.
Không phải tự nhiên Roland lại nghĩ về vấn đề này. Trước đó cậu đã kiểm tra các rìa của nơi biên giới thị trấn. Trong kí ức của cậu vẫn còn một bức tranh rất rõ rằng khoảng cách từ rìa núi cho đến sông chỉ tầm 600 yard. Địa hình nối dài tạo thành một nút cổ chai. Và do hoạt động khai khoáng quanh năm diễn ra ở Mỏ Bắc, nơi này được những tảng đá và sỏi bao bọc.
Sỏi vụn này ánh lên màu nâu xám, chứa rất nhiều Canxi carbonat, có thể dùng làm đá vôi sau khi nghiền nát ra. Nếu vật liêu là đá vôi, cậu nghĩ ra được giải pháp này và nó có thể thay thế được xi-măng.
Đúng thế, điều này sẽ làm thay đổi lịch sử của nhân loại, rằng Hoàng Tử Roland đã xây một bức tường bằng vật liệu trở nên cứng hơn khi tiếp xúc với nước, nguyên liệu thì dễ lấy, dễ chế biến, dễ chuẩn bị và đồng thời cũng là một trong những công cụ hữu hiệu trên các cánh đồng.
Roland ước tính thời gian cần thiết. Thậm chí nếu cậu sử dụng công nghệ của thời hiện đại, thậm chí dù đối tượng sử dụng là xi-măng thì cũng chưa chắc chắn rằng việc đó khả thi. Để xây thành nối dài đến hai điểm đã chọn, lượng xi-măng bỏ ra vô cùng lớn. Roland không chắc mọi người có thể nghiền và nung, tạo bột xi-măng nhiều như thế chỉ trong vòng vỏn vẹn ba tháng hay không. Và vì chất liệu được xây là sử dụng đá vôi nên vật liệu có tính đàn hồi rất thấp. Sau cùng, họ sẽ phải gia cố bức tường bằng thép. Do đó, xác xuất thành công để xây một bức thành bằng bê tông cũng không phải là cao.
Họ phải tối đa hóa việc tận dụng những nguyên liệu có sẵn và tiết kiệm xi-măng nhiều hết sức có thể. Suy nghĩ kĩ lại thì một bức tường bằng dạng đá nguyên thể sẽ là lựa chọn thích hợp nhất.
Thứ được gọi là đá nguyên thể, là loại đá chưa được qua quá trình cắt xẻ hay mài nhãn. Nó là phụ phẩm tự nhiên khi khai khoáng. Dạng thể đá này có các gờ nhọn và những chỗ lồi lõm, không thể sử dụng trực tiếp vào quá trình xây dựng. Thay vào đó, điều cần thiết cần phải làm đầu tiên chính là giao cho những người thợ đá để biến nó thành những viên gạch có thể sử dụng được.
Tuy nhiên, ý tưởng xây một bức tường thành bằng loại đá này và sử dụng xi-măng làm nhân tố kết nối là một ý tưởng mang tính khả thi. Bất kể hình dạng đá nguyên thể có kì lạ đến đâu, khoảng cách giữa những viên đá như thế sẽ được xi-măng kết nối lại. Và việc đó tiết kiệm rất nhiều so với ý tưởng xây một bức tường bằng bê tông hoàn toàn.
Định hướng đã được khởi tạo nhưng ứng dụng vào thực tế thì….Roland e rằng cậu phải tự mình làm lấy. Dù có là tường bằng bê tông hay là đá nguyên thể đi chăng nữa, hai khái niệm và ứng dụng này đều là những thứ mới. Ngoài trừ Roland, không một ai đã thấy hay thậm chí là nghe về điều này. Không một ai biết cách để làm ra chúng. Cậu e rằng mình sẽ cực kì bận rộn trong vòng ba tháng tới.
‘Ngài ơi, nhìn đây này’.
Chất giọng trong mượt của Anna ngân lên từ phía sau cậu.
Roland quay đầu, cậu thấy hình ảnh của một quả cầu bé tí cháy thầm lặng trong lòng bàn tay của Anna. Rõ ràng là không có gió nhưng đầu lửa vẫn cháy, lúc lên, lúc xuống như thể nó đang gật đầu cùng với Anna. Cô lắc ngón tay và ngọn lửa giống như một đứa trẻ, chậm chạp di chuyển về đầu ngón tay của cô. Cuối cùng, nó dừng lại tại đầu ngón trỏ, nhẹ nhàng cháy.
‘Cô làm được rồi’.
Một cảnh tượng tuyệt vời. Tâm can Roland cảm thấy vô cùng thán phục cô. Đây không phải là ma thuật gây áo giác hay các mẹo vặt của hóa học mà thực sự là sức mạnh siêu nhiên. Nhưng đây không phải là thứ cuốn hút Roland nhất. Thứ đang tỏa sáng, rực rỡ và đẹp đẽ kia, không phải là ngọn lửa mà chính là vẻ ngoài của Anna.
Khi cô đang vui mừng nhìn chăm chăm vào đầu ngón tay của mình, mặt hồ phản chiếu hình ảnh của một ngọn lửa rực rỡ như thể đó là một nàng Elf đang bị giam trong viên đá Sapphire. Nhưng những dấu vết cầm tù, bị hành hạ, tra tấn đã dần tan biến. Dù hiếm khi mỉm cười, nhưng cô đã không còn vô hồn nữa. Trên sống mũi của cô gái trẻ là một giọt mồ hôi và gò má cô đang ửng màu của những bông hoa hồng đỏ, toát ra sức sống nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt. Thậm chí chỉ cần nhìn vào một nhan sắc như thế thôi cũng quá đủ để khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.
‘Chuyện gì đang xảy ra với ngài thế?’.
‘Ah…Không có gì’. Roland đã nhìn Anna quá lâu. Cậu ho khan vào ngoảnh mặt đi chỗ khác. ‘À ừm, bây giờ hãy thử sử dụng nó để nấu chảy sắt’.
Trong những ngày vừa qua, ngoài trừ việc ăn và ngủ, Anna đã liên tục luyện tập trước mặt Roland, người đã luôn luôn chăm chỉ và nhiệt huyết. Thậm chí đến mức độ mà cậu phải thấy xấu hổ. Trong kì thi đại học, Roland đã không chăm chỉ được như thế này.
‘Chắc chắn sẽ không lâu nữa, cô ấy sẽ hoàn toàn làm chủ được sức mạnh này’. Roland nghĩ. Và đó chính là hệ quả cho rất nhiều ý tưởng của cậu về sau.