Tranlator: Lil'Turt
***
Chương 12: Tinh luyện xi măng
Roland đứng cạnh một chiếc lò nung, chờ đợi mẻ xi măng đầu tiên.
Chiếc lò được xây bằng gạch, đặc chế để sản xuất xi măng, dài khoảng 15m và rộng 4m. Chiếc lò này có một cửa chính và một cửa hậu. Cánh cửa chính được thiết kế đủ rộng cho việc trung chuyển vật liệu và dễ dàng để công nhân ra vào. Cánh cửa hậu thì chỉ đủ rộng cho một người, thực chất nó được thiết kế để làm lối đi bí mật cho Anna.
Cuối cùng, cậu còn xây thêm một bức tường bao quanh chiếc lò nung và sắp đặt lính gác ở mỗi cửa. Tất cả lính gác đều là người của Carter và cậu cũng không nghi ngờ gì về lòng trung thành của họ.
Quá trình sản xuất xi măng khá là dễ hiểu. Đầu tiên, cậu cho người nghiền đá vôi thành bột rồi đem trộn với bột đất sét hoặc bột sắt. Kết hợp với thạch cao nữa là xi măng có thể đem vào sử dụng. Những nguyên liệu thô đều đã có sẵn nhưng riêng bột sắt lại quá khó để sản xuất nên cậu quyết định bỏ qua nó. Mấu chốt ở đây chính là nhiệt độ nung.
Roland không thể nhớ chính xác nhiệt độ nóng chảy của xi măng. Cũng chính vì việc thiếu thốn những công cụ cần thiết như nhiệt kế hồng ngoại hay máy hàn nhiệt để đo lường nhiệt độ nên quá trình chế tạo trở nên cực kỳ khó khăn. Cậu chỉ biết nhiệt độ nóng chảy của xi măng xấp xỉ với của sắt, thậm chí quá trình nung nóng của xi măng cũng là một vấn đề nan giải.
Đối với một khu vực vắng bóng công nghệ như nơi này, riêng việc duy trì nhiệt độ cho chiếc lò đã là cả một thành tựu rồi. Loại lò nung thoáng như thông thường sẽ dễ dàng để bị mất nhiệt, khiến cho việc duy trì nhiệt độ ở ngưỡng 1200℃ là điều không thể. Còn loại lò nung phản xạ lại yêu cầu phần bên trong chiếc lò có khả năng chịu đựng nhiệt cực lớn, nhưng cậu lại không biết cách chế tạo loại gạch chịu lửa. Loại lò nung thường dùng để chế tạo sắt còn tệ hại hơn nữa. Chúng có thể cung cấp đủ nhiệt nhưng chỉ với một cái lò nhỏ, hẹp và kém hiệu quả, cậu không thể sản xuất đủ xi măng trước khi Tháng của Quỷ ập đến.
Vì những lí do trên, cậu quyết định thiết kế một chiếc lò không cần nung nóng, mà phụ thuộc hoàn toàn vào năng lực của Anna.
Bụi đá vôi và đất sét sau khi được trộn với nhau và hòa chung với nước tạo thành sản phẩm là một loại hồ, thứ mà vung vãi khắp nơi trong phòng tinh luyện. Các hiệp sĩ khóa cả hai cánh cửa lại sau khi giải tán toàn bộ các công nhân. Anna bước vào căn phòng và bắt đầu nung nóng bề mặt bên dưới đống hồ cho đến khi thanh sắt được đặt trong phòng cũng tan chảy.
Roland đứng ngồi không yên. Đây là bước đầu trong công cuộc bảo vệ thị trấn Biên Giới của cậu. Nếu cậu không thể chế tạo xi măng, kế hoạch xây dựng tường thành trong 3 tháng của cậu sẽ là hư vô. Không có tường thành để bảo vệ thị trấn, câu lo rằng sẽ không một ai dám ở lại cái nơi mà đến cả những vị Thần còn lãng quên này. Dù trong lịch sử hay văn học, một thành trì ổn định là bước đệm tiên quyết để phát triển nông nghiệp.
“Thưa hoàng tử, ngài nói rằng vật liệu này có thể dính những tảng đá lại với nhau sao?” Carter hỏi trong khi đứng gần Roland. Kể cả khi hoàng tử nói rằng đây là sản phẩm mới nhất của khoa nghiên cứu thuật giả kim tại Vương quốc Graycastel, ai nghe thấy cũng không khỏi ngờ vực. Dẫu sao thì đám người đó cũng nổi tiếng vì độ vô dụng của họ mà.
“Ai biết được? Bọn họ chỉ nói thế thôi mà,” Roland đáp lại.
Trong thế giới này, thuật giả kim và chiêm tinh học đều được cho là “thông thái”, và cũng nổi tiếng ở nhiều nơi. Những gia đình hoàng gia chi tiêu rất hào phóng để giữ được các nhà giải kim và chiêm tinh bên mình nhằm được họ dự đoán vận mệnh và tương lai. Riêng với dân thường, loại kiến thức đó nằm ngoài tầm hiểu biết của họ và cũng không hề có chút hấp dẫn nào. Dựa trên những điều đó, Roland cho rằng việc khẳng định xi măng là sản phẩm của Khoa nghiên cứu Giả kim thuật, là lẽ thường tình đối với người khác. Cậu cũng chẳng quan tâm liệu vị Đội trưởng Hiệp sĩ kia có tin hay không.
Ngọn lửa đằng sau cánh cửa sổ có vẻ đang tắt đi, quá trình tinh luyện xi măng đã hoàn tất?
Roland đứng yên như tượng, cậu cử Carter ra chỗ khác và đứng đợi một mình trước căn nhà gạch.
Cánh cửa sắt rít lên khi được mở và Anna bước ra ngoài, khỏa thân. Roland trùm một chiếc áo choàng lên người cô và đưa cô một ly nước. “Mọi chuyện như thế nào?”
Khuôn mặt cô phù thủy lấm lem những hạt bụi màu xám. Dù xi măng ướt không tạo ra nhiều bụi, khi được nung nóng thì bụi vẫn xuất hiện. Cô cũng không thể đeo mặt nạ mà đứng trong đó suốt 10 phút vì sự khó chịu và vướng víu của nó. Anna ho hai lần rồi gật đầu. “Đống bùn đã chuyển sang màu xám.”
Không đủ kiên nhẫn, Roland không đợi đến khi nhiệt độ thấp xuống. Cậu tẩm ướt một cái khăn, quấn nó quanh đầu và vớ lấy một cái xẻng rồi chạy thẳng vào thông qua cánh cửa hậu.
Khí nóng ngay lập tức bao trùm, khiến cậu thở một cách nhọc nhằn. Lớp da trên tay cậu ngay lập tức bỏng rát. May thay, với cái xẻng, cậu chỉ cần một lúc ngắn để đào qua lớp tro. Nếu cậu còn ở lại trong này lâu hơn, cậu có thể sẽ ngất đi vì sốc nhiệt.
“Đây là thứ ngài muốn sao?” Anna hỏi trong khi nhìn chằm chằm vào vật liệu kia. Cô cũng bốc vài nắm xi măng và bỏ lên tà áo choàng của mình.
“Trông giống nó đấy.” Roland phủi phủi nắm bụi và dùng ngón tay để kiểm tra nhiệt độ. “Chúng ta sẽ không biết chắc được cho đến khi thử nghiệm nó.”
“Công dụng của nó là gì?”
“Để xây nhà, cầu và sửa chữa đường xá. Thứ này có quá nhiều công dụng. Nếu nó thực sự được đưa vào sử dụng, người dân sẽ không còn phải lo lắng về giá lạnh, mưa gió, hay tuyết dày làm hư hại nhà cửa.” Cậu xoa đầu cô phù thủy bằng cánh tay còn lại. “Tất cả đều nhờ vào cô.”
Anna hơi cúi đầu xuống. Không biết là do tưởng tượng hay sao nhưng Roland nhận thấy nhịp thở của Anna bất chợt tăng lên.
Theo lý thuyết, vật liệu sau khi được tinh luyện nên được nghiền chung với thạch cao để điều chỉnh thời gian đông cứng. Nhưng bây giờ không cần nghĩ nhiều làm gì. Sau khi nghỉ ngơi, Roland cầm 2 chiếc xẻng và cho người gọi Carter, người nãy giờ vẫn đứng bên ngoài sân sau. Roland yêu cầu anh trộn đám bột xám với cát theo tỉ lệ 3:1 để làm vữa xi măng.
Vị Đội trưởng Hiệp sĩ không ngại những việc vặt này. Theo anh ta, việc này còn tốt chán hơn là phải chơi đuổi bắt với mấy cô gái quý tộc chỉ để chàng Hoàng Tử nào đó được “vui vẻ”.
Vì không có bột sắt trong hỗn hợp nên đống hồ thu được mang màu trắng như ngà voi. Roland chét hồ lên một viên gạch rồi đặt một viên gạch khác lên nữa. Bình thường cần 4 tiếng để xi măng cứng lại. Nhưng vì đây là sản phẩm thử, cậu quyết định đợi đến ngày mai mới xem xét kết quả.
Sáng hôm sau, Roland lao thẳng vào phòng tinh luyện. Gọi theo cả Carter và Anna. Khi cửa mở, cậu nhận thấy xi măng đã cứng lại và những viên gạch cũng đã dính liền với nhau. Bề mặt của vật liệu trông khá ghồ ghề và còn bị bao phủ trong băng trắng. Về việc băng đông, đây là kết quả quá trình kiềm hóa tự nhiên (trans ngu hóa). Cậu ấn tay lên bề mặt xi măng thô ráp, trái tim cậu vừa lỡ một nhịp. Xi măng lúc này đã có dạng rắn và cứng như đá, nhưng khác hoàn toàn với độ cứng của đồ gốm. Kể cả khi ấn mạnh lên miếng xi măng, bề mặt của nó vẫn không thay đổi.
Sau khi nhận được tín hiệu từ Roland. Carter cố tách những viên gạch ra bằng tay không, rồi còn đá lên chúng cho đến khi xi măng vun vãi khắp nền, nhưng những viên gạch vẫn dính chắc với nhau. Cuối cùng, Carter phải dùng đến mũi kiếm để đập vào đống gạch nhưng cũng chỉ làm vỡ được một phần nhỏ.
“Vậy ra, đây là tác dụng của vật liệu tên ‘xi măng’.” Carter cuối cùng cũng hiểu ra mục đích thực sự của xi măng. “Thật là siêu phàm. Mới hôm qua nó còn chảy ra như sáp nến, nhưng chỉ qua một đêm đã cứng cáp như đá tảng. Miễn là có đủ gạch, chúng ta có thể xây cả một bức tường thành bao quanh thị trấn Biên Giới trong chưa đầy 5 năm tới.”
“Việc đó thì có ích gì chứ?” Roland hỏi. “Một bức tường thành sẽ không ngăn được kẻ thù đến từ bên trong. Ta muốn biến những căn chòi gỗ nơi đây thành những căn nhà xi măng chắc chắn. Như vậy, người dân của ta sẽ không còn phải lo về việc mất đi nơi ở mỗi khi thiên tai ập đến.”
“…” Vị Đội trưởng Hiệp sĩ choáng ngợp khi nghe thấy một lời đề nghị như vậy đến từ một vị hoàng tử đầy tai tiếng như Roland.
“Ngươi sẽ hiểu trong tương lai thôi.” Roland vẫn đang bước chắc trên con đường mình chọn. Đối với những kẻ du hành thời gian khác, công nghệ chính là chìa khóa dẫn đến sự phát triển. Nhưng nơi đây, phù thủy mới là tương lai của loài người.