Tranlator: Valoran.
*****************
Chương 16: Con đường phía trước.
Ngọn lửa bên trong lò sưởi vẫn đang cháy sáng mãnh liệt, đẩy lùi giá lạnh tràn vào từ bên ngoài qua từng khe cửa. Bên trên chiếc lò được trang trí với đầu của một con hưu còn nguyên sừng, dưới bóng của ngọn lửa, cặp sừng trông y hệt những chiếc móng vuốt khổng lồ.
Đối diện đó là một chiếc bàn dài màu đỏ, tràn ngập với sách và những cuộn giấy da, chủ yếu là những mệnh lệnh hành chính đang chờ để được ký. Roland hay đến đây để lo liệu mấy chuyện chính quyền – kể từ khi cậu tái thiết lập tầng ba của tòa lâu đài thành một văn phòng, Roland dần dần thích nơi này hơn.
Nhìn qua phía cửa sổ ban công đằng sau cậu, Roland có thể thấy thị trấn này càng lúc càng được mở rộng, từ từ tiến lại gần những dãy núi vô tận. Có một dãy núi chạy xuyên qua cả lục địa, chia cắt Vương quốc Graycastle với vùng Đất Hoang ra hai phía đông và tây, Dãy Bất Khả Xâm Phạm. Núi Mỏ Dốc Bắc cũng chỉ là một nhánh nhỏ của nó.
Dưới chân tòa lâu đài, cậu nhìn thấy một ngôi vườn với những tấm hàng rào bằng gỗ. Túp lều gỗ dựng lên cho Anna luyện tập trước đó đã được thay thế bằng một chiếc bàn gỗ dài để phục vụ cho những buổi tiệc trà chiều. Mỗi khi thời tiết khả quan, cậu sẽ xuống lầu để tắm nắng hoặc nằm ngủ trên chiếc ghế đá được đặc biệt thiết kế dành riêng cho Roland.
Dù tòa lâu đài không được lớn cho lắm, ít nhất nó vẫn được tính là một dinh thự mà đi kèm với nó là cả một khu vườn riêng biệt. Ở kiếp trước của cậu, việc sở hữu một lâu đài thực sự được xây bằng đá gần như là chuyện bất khả thi. Nhưng giờ, không chỉ là lâu đài, cậu còn đang nắm trong tay cả một thị trấn.
“Thưa hoàng tử, gần đây ngài đã chi rất nhiều vào việc tuyển dụng nghệ nhân cũng như thợ xây. Nếu tiếp tục chi tiêu như vầy, chúng ta không tài nào trụ nổi đến mùa xuân tiếp theo được.” Barov vẫn còn đang ôm một đống giấy da trong khi báo cáo về tình hình tài chính của thị trấn Biên Giới.
Thu nhập và chi tiêu ban đầu của thị trấn Biên Giới rất đơn giản và dể hiểu. Chỉ có một hướng duy nhất là trao đổi quặng và đá quý. Đường dây trao đổi này bị kiểm soát độc quyền bởi phía Thành Longsong, giá trị của toàn bộ sản phẩm đến từ Mỏ Dốc Bắc đều bị thao túng và cuối cùng chỉ được dùng để đổi lấy bánh mì với ngũ cốc, cũng vì không có ai đánh thuế, nên bọn Thành Longsong được đà gửi luôn người của chúng đến đây để giám soát hoạt động giao thương. Nói thẳng ra thì, chính lũ quý tộc đến từ Thành Longsong mới là những kẻ điều soát và cùng chiếm hữu thị trấn Biên Giới. Đất riêng của chúng chủ yếu nằm ở phía tây Thành Longsong, chúng chỉ đến đây để điều hành trong khoảng một năm, sau khi nhiệm kì của chúng kết thúc, kẻ khác sẽ được điều đến.
Thực ra, tuổi thọ của thị trấn Biên Giới còn chưa đạt mốc ba thập kỉ. Khi đem so sánh với Thành Longsong sở hữu hơn 200 năm lịch sử thành lập, nơi đây không khác gì một “đứa trẻ sơ sinh”. Ban đầu, Công tước Ryan chỉ muốn dựng lên một tiền đồn tại nơi này nhằm thiết lập một hệ đống báo động mỗi khi lũ quỷ thú bắt đầu xâm chiếm, nhưng hắn cũng không ngờ rằng ngay dưới chân núi lại là một mỏ khoáng sản vô cùng dồi dào và đầy tiềm năng. Do đó, hắn quyết định thiết lập một thị trấn nơi đây – thị trấn Biên Giới. Nói cách khác, chính Mỏ Dốc Bắc đã thành lập nên thị trấn này.
Nhằm ngăn chặn những trường hợp “trộm cắp”, tên công tước không thuê nô lệ của quý tộc, mà chọn những người địa phương và dân tị nạn hoặc thậm chí là tội phạm để làm thợ mỏ. Lượng quặng được phân chia công bằng dựa trên số lượng mà thợ mỏ của mỗi nhà đầu tư khai thác được. Về phía Thành Longsong, chúng chỉ cần cung cấp một lượng lương thực ‘nhất định’ cho công nhân mỗi năm một lần, cho dù lượng quặng họ khai thác có nhiều bao nhiêu đi nữa thì lượng lương thực họ nhận được cũng không thay đổi. Thế mà trong 2000 cư dân nơi đây, hơn nữa họ làm việc với danh nghĩa thợ mỏ.
Phần còn lại làm việc trong những ngành công nghiệp khác, như là tiệm rèn, quán ba, dệt vải, và vân vân. Lượng thuế bèo bọt của thị trấn này chủ yếu đến từ đây, và thậm chí nó còn ít đến mức mà không trụ nổi hết một năm. Tên địa chủ trước đó chưa bao giờ coi trọng vấn đề này cũng như việc trưng dụng đất hoang. Từ khi Roland được giao quyền cai trị thị trấn Biên Giới, hắn quyết định trở lại Thành Longsong và không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Do đó, Roland phải dùng đến ngân khố của riêng mình để chi trả cho chi phí xây dựng tường thành. Nếu là tên Hoàng tử Roland trước đây, chuyện nãy rõ ràng sẽ bao giờ xảy ra. Nhưng đối với Roland hiện tại, miễn là cậu có thể ổn định thị trấn Biên Giới, thì dù có phải bỏ ra toàn bộ gia tài, cậu vẫn sẵn lòng. Dù sao thì, từ giờ trở đi, khoáng sản sẽ không được dùng để đổi lấy lương thực nữa. Nếu nó được trao đổi với tiền, thì khi so với số vốn đầu tư mà Roland bỏ ra, rõ ràng là cậu sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận.
Vấn đề duy nhất là liệu phía Thành Longsong có chịu từ bỏ thế độc quyền này, và tiếp tục giao thương với thị trấn Biên Giới không – chuyện này cũng tương tự việc cướp thức ăn từ miệng hổ. Tuy nhiên, dựa vào những dữ liệu mà Barov đã tổng hợp. Thu nhập hàng năm của hoạt động trao đổi quặng chỉ đạt đến khoảng 1000 đồng vàng, chẳng đáng là gì khi so sánh với thu nhập hằng năm của Thành Longsong. Kẻ duy nhất được lợi là những quý tộc đầu tư nhân lực vào việc khai thác tại Mỏ Dốc Bắc.
Vì sự phát triển lâu dài của thị trấn Biên Giới, dòng thu nhập này phải được thu hồi. Roland biết rõ tâm lý của bọn quý tộc kia, cho dù chúng đã lấy lại đủ vốn đầu tư từ mười năm trước đi nữa, chúng sẽ không bao giờ để cơ hội này lọt mất dễ dàng được. Dù chỉ là một miếng mồi nhỏ mà chúng cũng không buông tha, thì đừng nói đến nguồn thu nhập khổng lồ này. Cậu sẵn lòng đưa ra những chính sách nhượng bộ hoặc những điều khoản đền bù cho các nhà đầu tư, như là giảm một nửa giá mua hàng hay tương tự vậy. Nhưng riêng chuyện đem cả một con tàu chất đầy khoáng sản đi, chỉ để đổi lại một kho lương thực vơi nửa… nhất định không được phép tái diễn thêm lần nữa.
Trong khi Roland đang chăm chú nhìn vào tờ danh sách, Barov cũng chủ động quan sát cậu.
Trong suốt 3 tháng qua, ừ thì ít nhất là trong tháng vừa rồi. Hoàng tử Roland đã thay đổi đến độ “không thể thốt nên lời”. Người ngoài sẽ không để ý, nhưng ông luôn luôn theo sau hoàng tử mỗi ngày, sự thay đổi này không thể không lọt vào tầm mắt của ông được.
Hồi còn ở Vương đô, ông ít nhiều gì cũng đã nghe đến “danh tiếng” của Hoàng tử Roland. Cậu ta thích gì làm nấy, hoàn toàn lố lăng và cũng chẳng quan tâm đến phép tắc của hoàng tộc. Nhưng cuối cùng thì cậu ta chưa gây ra lỗi lầm nghiêm trọng nào, nhưng lại mắc vô số sai sót, bỏ xa cả hai người anh còn lại.
Khi Barov được Đức Vua gửi đến đây, ông cảm thấy cực kì thất vọng. Nếu không phải vì Đức Vua hứa rằng sẽ bổ nhiệm vị trí Thủ quỹ Ngân khố Quốc gia cho ông sau kì Tranh cử Ngai Vàng, thì ông đã bỏ cuộc từ sớm rồi.
Trong hai tháng đầu tại đây, Hoàng tử Roland hoàn toàn bộc lộ bản chất đầy trẻ con và ích kỉ của mình, cậu ta xúc phạm hầu hết mọi quý tộc địa phương. May thay, thị trấn này khá nhỏ bé, nên kể cả khi các quý tộc đó từ bỏ vị trí của mình trong ban quản trị, ông vẫn có thể thay thế họ bằng một đám thường dân khác.
Và rồi, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Cậu ta bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ? Ông cho rằng, có lẽ… sau khi cậu ta cứu ả phù thủy đó.
Barov cũng đã cân nhắc về trường hợp Roland bị quỷ ám, hoặc bị kiểm soát bởi một phù thủy khác. Nhưng xác suất để hai khả năng trên xảy ra là rất thấp. Cho rằng lũ quỷ hay phù thủy có năng lực đó, liệu chúng có tìm đến Hoàng tử Roland không? Kiểm soát Đức Vua hay Đức Giáo Hoàng không phải tốt hơn sao? Chưa kể đến chuyện Roland đã trực tiếp tiếp xúc với Mề đay Thiên Phạt.
Đó là vũ khí dùng để đối đầu với phù thủy của Nhà Thờ. Bất cứ loài quỷ nào cũng phải gục ngã trước sức mạnh của Mề đay Thiên Phạt. Tuy nhiên, Roland đã trực tiếp cầm nó. Nói cách khác, nếu người đó không còn là Hoàng tử Roland, mà một con quỷ, một con quỷ có khả năng tiếp xúc trực tiếp với Mề đay Thiên Phạt, như vậy thì liệu có nhất thiết phải lật tẩy nó không? Cứu mạng người mới là chuyện quan trọng nhất mà.
Dù hoàng tử vẫn tiếp tục cư xử "không ra gì", nhưng Barov đã có một ấn tượng khác về cậu. Không, Barov nghĩ, cách hành xử của cả hai là đối lập hoàn toàn.
Sự khác biệt lớn nhất nằm ở động cơ. Ông có thể thấy rằng Roland đang toan tính chuyện gì đó. Và để đạt được mục đích của mình, cậu ta thậm chí còn dùng đến một số cách thức không thể lý giải. Giống như lúc cậu ta cố gắng thuyết phục ông về việc cứu mạng ả phù thủy kia, kế hoạch đó có thể chưa hoàn hảo và chứa đầy lỗ hổng, nhưng hoàng tử đúng thật là đã chịu tiến bước vì kế hoạch của mình, và cậu ta cũng tự tin về kết quả nữa.
Chuyện này mới là khó hiểu nhất. Ngai vàng chắc chắn sẽ rơi vào tay một trong những anh, chị của Roland, không đời nào cậu ta có thể chạm vào nó được. Đáng ra cậu ta phải biết rõ về chuyện này chứ. Ba hoa về việc phát triển cái thị trấn Biên Giới này? Kể cả thần linh cũng chẳng làm được! Cậu ta sẽ lập nên kế hoạch điên rồ gì để giúp cái nơi khỉ ho cò gáy này lớn mạnh hơn Valencia chứ? Chưa kể việc lúc nào cũng tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ thành công?
Nếu đó chỉ là một ảo mộng hoang đường thì mọi chuyện vẫn trong tầm tạm chấp nhận, nhưng công trình xây dựng tường thành ấy đã chứng tỏ sự quyết tâm của Roland. Cậu ta thực sự dự tính định cư ở đây. Dựa vào một sản phẩm giả kim – “xi măng”, để xây một bức tường thành, thứ mà trong mắt mọi người, là chuyện không tưởng.
Gia đình của Barov có một giả kim học, nhưng ông chưa bao giờ nghe họ nói về chuyện phát minh ra một sản phẩm nào như thế. Xây dựng một bức tường thành, dựa trên một thứ mà chưa ai từng thấy bao giờ, liệu đây là tự tin hay ảo tưởng? Hoàng tử Roland còn đang che giấu chuyện gì khác? Barov bắt đầu “hơi” hứng thú về tương lai của nơi này.