Cứu tôi, cứu tôi, làm ơn hãy cứu tôi.
Tên tôi là Kubo Tamotsu. 34 tuổi . Đây là nhà vệ sinh. Và tình trạng của tôi hiên giờ đang rất tệ. Cực kì tệ.
Tôi là một lập trình viên hay còn được gọi là chiến binh IT. Và công việc này không hề dễ dàng chút nào.
{TR: IT (infomation technology) nghĩa là công nghệ thông tin }
Khi bạn thể hiện được khả năng của mình, bạn sẽ được tham gia một số dự án cùng với từng thời hạn tương ứng của nó. Tuy nhiên, chúng ta không bao giờ có thể hoàn thành dự án mà chỉ dựa vào thời gian làm việc hàng ngày ( cho dù khi nhìn qua thì nó có vẻ khả thi ), để hoàn thành được công việc chúng ta phải liên tục làm việc xuyên ngày xuyên đêm. Nó là một công việc như vậy.
Hôm nay tôi cũng phải chịu áp lực từ một dự án Daruma nào đó. Còn chiếc điện thoại thoại trên bàn thì không ngừng kêu.
[Kubo-san, Tôi đã đến giới hạn của mình. Vì vậy, hãy để tôi nghỉ việc]
Anh ấy định nghỉ việc bằng cách chỉ gọi cho tôi có một lần sao? Cho dù anh ta có nghĩ thế nào thì điều “bất ngờ” này cũng xảy ra thường xuyên. Tuy nhiên đối với tình hình hiện tại thì việc này hoàn toàn khác biệt. Hạn chót của dự án này là ngày mai, và người vừa gọi điện cho tôi lại là lập trình viên chính của dự án này. Nếu không có sự giúp đỡ của anh ta thì chúng tôi không thể hoàn thành công việc đúng thời hạn.
Tôi không còn cách nào cả. Cho nên trước hết tôi cần làm nguội cái đầu và tình ra cách giải quyết. Vừa suy nghĩ về nó, tôi đi vào nhà vệ sinh thở dài.
Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tôi phải làm gì? Bình tĩnh. Tôi đã làm việc không ngừng nghỉ bao lâu rồi? Lần cuối tôi về nhà bình thường là khi nào? Tôi muốn được nghỉ ngơi; tôi rất muốn được nghỉ ngơi, tôi cũng muốn được hẹn hò với một cô gái. Không phải người ta hay nói là nhân viên IT rất nổi tiếng với phụ nữ sao? Tôi không thể hiểu được. Chẳng phải họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương hại? Tôi đã làm sai ở chỗ nào? Ai đó, làm ơn hãy cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi
Từ từ, ý thức của tôi trở nên mờ nhạt dần.