Chợ nô lệ hiện đang tràn ngập người.
Ông ta dự định sẽ bán 8 người ở đây, kể cả tôi. Tất cả mọi người đều trông rất trẻ. Có hai người nhìn chỉ còn “da bọc xương” nhưng cũng có người lại nhìn đẹp trai như một thần tượng.
Ngoài ra còn có một người mèo với một thân hình cường tráng. Có vẻ như tôi là đứa trẻ duy nhất ở đây.
Ông chủ đang nói chuyện với một ai đó ở bên trong chợ. Hình như ông ta đang định giá của tôi.
「Hãy bắt đầu với 1000G. Nếu ngươi muốn thì ngươi có thể giảm nó. Còn áo quần hắn………. thế cũng được. Ta chỉ cần bán được chút lời. Nếu không bán được……… thì khử nó đi」
Tôi không hề có giá trị, phải không? Có lẽ vậy, sau cùng không ai muốn mua một đứa trẻ vô dụng cả. Nếu không bán được……. thì khử nó đi……… Chuyện này trở nên tồi tề rồi đây.
Cánh tay tôi đột nhiên bị nắm chặt. Ối! Tôi bị một kéo đi một cách bạo lực. Ông nên đối xử tốt hơn với một đứa trẻ!
Trước khi nhận ra, thì tôi đã bị kéo lên trên sân khấu.
「Người đầu tiên. Đàn ông! 6 tuổi! Giá khởi điểm là 1000G!」
Những vị khán giả ồn ào ban nãy ngay lập tức trở nên im lặng. Có vẻ như không ai muốn mua tôi cả.
Tôi có thể nhìn thấy rõ khán giả từ phía trên sân khấu. Không hề có ai trả lời cái nhìn của tôi. Mà điều này cũng không đáng ngạc nhiên cho lắm. Ngay từ đầu đã không có ai nhìn về phía tôi. Đa số họ nhìn về phía lối vào nơi tôi đi ra. Sự quan tâm của họ đã chuyển qua cho người nô lệ sẽ đến sau tôi. Một số thì đang làm việc hay nói chuyện với người ở gần. Họ không hề quan tâm đến tôi.
「Thế 900G thì sao?....800G!....700G!」
Giá bắt đầu hạ xuống. Cuộc đời tôi sẽ kết thúc khi nó về không. Tôi được chuyển sinh vì một lí do nào đó và đột nhiên trở thành nô lệ. Và điều cuối cùng tôi nhìn thấy trong cuộc đời của mình lại là một chợ nô lệ….
Tôi nghĩ về điều đó trong khi nhìn chằm chằm về phía khán giả. Đột nhiên tôi chạm mắt với một người phụ nữ lớn tuổi. Đôi mắt của bà ta nhỏ nhưng lại mang một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Nhưng rồi bà ta rời mắt khỏi tôi và bắt đầu nói chuyện với một người đàn ông tóc trắng ngồi ở bên cạnh.
「Và 500G! Đây là mức giá thấp nhất!.... Không một ai quan tâm sao??」
Một sự tĩnh lặng tuyệt đối.
「Thế có sao không? Thôi ược rồi,lượt thứ nhất đã kết thúc」
Tôi bị kéo ra khỏi sân khấu một cách bạo lực như mọi khi. Tôi muốn bỏ chạy nhưng lực nắm của ông ta là cả một vấn đề. Trốn thoát dường như là không thể.
Tôi bị quăng vào một căn phòng một cách bạo lực. Đây sẽ là nơi tôi chết sao.
「Đây là món hàng mà bà đang tìm kiếm, bà Versam」
Người phụ nữ già ở dưới khán đài lúc nãy đang đứng ở đó.