Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được thủ đô.
Thủ đô được bao quanh bởi bức tường thành vững chắc nên chúng tôi phải đi qua một trong những trạm kiểm soát nằm ở hướng Bắc, Nam, Đông và Tây của thành phố. Có vẻ như chúng tôi sẽ đi vào thủ đô bằng「Cổng Tây」, người đàn ông với bộ râu đang nói chuyện gì đó với người lính gác cổng.
「Tôi là một người buôn nô lệ! Đây là bằng chứng」
「Hừm, tôi hiểu rồi. Hãy để tôi kiểm tra hàng hóa…...Chỉ có chắc trẻ con? Được rồi, anh có thể đi qua」
Người lính đang mặc một bộ áo giáp theo kiểu phương Tây và anh ta trông cũng rất đẹp trai với mái tóc màu vàng của mình. Không hiểu vì sao mà tôi lại cảm thấy rất khó chịu.
Chiếc xe ngựa của chúng tôi băng qua những con phố của thủ đô. Ở bên ngoài có rất nhiều người đi lại trên đường với nhiều cách ăn mặc khác nhau. Nơi đây giống như một địa điểm hóa trang vậy. Binh lính mặc áo giáp, phụ nữ mặc váy, còn linh mục thì mặc áo choàng…vân vân. Hiện tại tôi thì đang mặc chiếc áo phông và một chiếc quần lửng làm bằng vải cứng, tôi có thể nói là trông nó khá tồi tàn. Tôi thực sự là một nô lệ mà.
Đây rõ ràng là một thế giới mang phong cách phương tây, đa số người ở đây có tóc vàng và tóc bạc. Nhân tiện, tóc tôi màu đen. Điều duy nhất giống với tôi ở cuộc sống trước.
Sau một lúc, chiếc xe dừng lại và chúng tôi bị mang ra khỏi xe. Tôi có thể thấy một tòa nhà to lớn mang lại cảm giác của một địa điểm thương mại. Nó có thể là nơi buôn bán nô lệ. Một người đàn ông trung niên đi ra từ phía trong cửa hàng. Ông ta có vẻ là chủ của nơi này.
「Hóa ra là Gaim,vậy là mày đã trở về. Làm tốt lắm. Những nô lệ nữ sẽ được tắm rửa nên hãy mang chúng đến chỗ cái giếng. Còn thằng nhóc này…. ta sẽ bán nó ở chợ」
「Được rồi, ta sẽ chuyển quyền sở hữu cho ngươi ngay bây giờ」
Gaim (người đàn ông với bộ râu) cầm lấy tay của tôi và lẩm bẩm điều gì đó
「Từ giờ, thằng bé thuộc quyền sở hữu của ngươi. Ta muốn đi nghỉ ngay lập tức. Này! Đừng lề mề nữa! Đi theo ta mau lên!!」
Các cô gái bắt đầu di chuyển. Cô gái tôi nhận phần của tôi trong cái bữa ăn tệ hại đó không hề nhìn lại mà chỉ lặng lẽ đi theo Gaim.
「Vậy thì đi theo ta」
{TR: owner ở đây mình không hiểu ý nói chủ cửa hàng hay chủ nhân nữa}
Người chủ cửa hàng bắt đầu bước đi nên tôi theo sau ông ấy.
Đây có phải là cơ hội để bỏ trốn không? Có rất nhiều người ở xung quanh. Còn người chủ cửa hàng thì trông không giống như ông ta có thể chiến đấu. Được rồi, vậy thì chạy trốn thôi.
Người chủ cửa hàng không hề quay lại. Tôi chậm rãi làm tăng khoảng cách giữa chúng tôi. Từng này chắc là sẽ đủ. Nhưng ngay lúc tôi nghĩ là mình có cơ hội trốn thoát thì một dòng điện tấn công cơ thể tôi mang lại một cơn đau dữ dội.
「Phép thuật nô lệ có thể tấn công ngươi nên hãy cẩn thận. Nó sẽ mang lại đau đớn cho ngươi nếu ngươi ở xa ta. Nếu ngươi nghĩ mình có thể giết ta hay chạy trốn, thì ngươi sẽ chịu một cơn đau dữ dội và không di chuyển trong một lúc. Ngươi có thể thử nếu không tin ta」
Tôi lắc mạnh đầu mình. Tôi không thể chịu đựng thêm bất kì cơn đau nào nữa. Nó đã quá đau rồi.
Tôi cố gắng bước theo ông ta một cách tuyệt vọng. Tuy ông ta đi khá chậm nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ con. Sải chân của chúng tôi hoàn toàn khác nhau nên tôi phải đi khá nhanh. Thật khó để có thể đuổi kịp.
Khi tôi chuẩn bị rơi vào tình trạng nguy hiểm thì ông ta dừng lại. Vậy ra chúng tôi đã đến được 「Chợ bán nô lệ」.