Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 22

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Phần 7 : Hỡi Yuri, Xin Hãy Mang Lại Niềm Vui Cho Khát Vọng Của Kẻ Này - Chương 01

Chương 1 – Buổi Gặp Gỡ Chị Em Yuri

Hình như mọi chuyện đã kết thúc trong lúc tôi đang ngủ.

Tôi cũng không rõ thế nào nữa, nhưng khi tôi tỉnh dậy, quý cô Fairlady đáng kính đã tự hủy và biến mất.

Khi tôi hỏi về tình hình hiện tại, có vẻ như mới chỉ vài giờ trôi qua kể từ lúc tôi ngất đi. Chà, kẻ đã đánh bại ác quỷ có lẽ là Tsukiori.

Quả không hổ danh nhân vật chính-sama, cô ấy có thể làm được cả những việc mà tôi không thể. Dù vậy, việc cô ấy có thể đánh bại Fairlady ở giai đoạn này thật đáng kinh ngạc… Có lẽ là vì cô ấy đã xử lý được ả mà không bị hấp thụ bởi chiêu Sweet Sleepy của Fairlady.

Trong khi đó, Hiiro-kun thì to mồm là thế mà cuối cùng lại ngất xỉu và chỉ có thể nhận lại thanh Kuki Masamune mà Fury đã thu hồi – điều đó cũng khiến tôi nhận ra rằng mọi thứ đã kết thúc.

Để xem nào… Ngất xỉu sau khi nói với ác quỷ rằng 『Tao gửi mày giữ hộ đấy.』, và cuối cùng phải nhờ một senpai đáng tin cậy lấy lại… Trông quê mùa thật đấy (lol). Hiiro-kun, dù cố tỏ ra ngầu lòi, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc mà cậu chẳng làm được gì cả (lol). Quê quá đi (lol).

Nói đi cũng phải nói lại, đối với tôi, người tự nhận là kẻ bảo vệ Yuri, việc Tsukiori có thể đóng một vai trò quan trọng như vậy là một điều tốt. Thật tuyệt vời khi thấy cổ phiếu của Tsukiori tăng vọt so với Sanjou Hiiro, kẻ chẳng làm được gì ngoài việc cố tỏ ra ngầu lòi.

Dù sao đi nữa, cảm ơn rất nhiều. Chà, giấc mơ của tôi là nâng cấp nhân vật chính lên mức tối đa và cuối cùng bị đuổi học sau khi mọi trở ngại cho Yuri đã được loại bỏ.

Với suy nghĩ đó, khi tỉnh dậy, tôi đã hy vọng rằng độ hảo cảm của các nữ chính dành cho mình sẽ giảm mạnh, thế nhưng… Cả Mulle và Lapis đều đã chăm sóc tôi khi tôi ở trong bệnh viện, Hizumi thì nói 『Cậu lúc nào cũng làm tôi lo lắng, nên hãy xuất hiện ở căn cứ nhiều hơn đi.』, còn hội trưởng thì thở dài bảo, 『Xem ra cậu nổi tiếng quá nhỉ』. Tóm lại, chẳng có ai trong số họ giảm độ hảo cảm với tôi cả.

Nhưng mà, giờ tôi sắp được thấy chị em Yuri rồi, nên là… xin lỗi nhé, nhưng không cần đâu (lol).

Với suy nghĩ đó, tôi mong chờ đến ngày xuất viện trong khi vẫn nở nụ cười đối đãi với các nữ chính lần lượt đến thăm mình.

Trước trận chiến với Fairlady, tôi đã có một lời hứa với Mulle… 『Chúng ta hãy cùng đi chơi nhé, dĩ nhiên là có cả chị gái tớ nữa.』… Nói cách khác, cô ấy đang bảo rằng sẽ cho tôi xem một màn Yuri chị em. Tôi không cầm được nước mắt trước sự tận tâm ngây thơ của cô ấy.

Đúng là một cô gái tốt… Thực sự là một cô gái tốt… Tôi mừng vì mình còn sống… Rốt cuộc thì trong đời bạn không có nhiều cơ hội để xem Yuri chị em thật ngoài đời đâu… Đây là thế giới của Citrus sao (Nói đúng ra thì họ là chị em ruột, không phải chị em kế, nên cũng hơi khác một chút)…!

Đó là lý do tại sao, trong thời gian nằm viện, tôi đã chăm chỉ phục hồi chức năng bằng cách chơi game Yuri. Tuy nhiên, khi chứng kiến tình cảnh của tôi, Arshariya lại cười toe toét với tôi. Khi tôi hỏi cô ấy, 『Sao cô lại cười toe toét thế?』, cô ấy trả lời, 『Vì nó vui.』.

Ồ~, ra vậy à~? Chết nhé?

Trong lúc bị một giáo viên quen thuộc thuyết giáo, ngày tôi có thể xuất viện cuối cùng cũng đã đến.

Và vào ngày đã hứa với Mulle…

“Ngài định đi hẹn hò à?”

Chống khuỷu tay lên bàn, Snow, người đang trong tâm trạng tồi tệ, nhìn đi chỗ khác trong khi nhai bánh gạo.

“Hả? Hẹn hò? Ơ, sao lại hỏi đột ngột thế? Trông tôi giống người sắp đi hẹn hò lắm à? Tôi không phải người đi hẹn hò. Tôi chỉ là một SP chuyên theo dõi Yuri từ sáng đến tối thôi. Tôi còn nghĩ mình có thể được nhà nước cấp giấy phép cho việc đó nữa cơ.”

“Vâng, vâng, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Hay lắm, hay lắm, vậy ra Vua Harem đây cũng muốn người hầu gái đáng thương này chọn đồ hẹn hò cho mình nữa à? Tuyệt vời. Ngài không hẹn hò với người hầu gái chăm chỉ và trung thực của mình, nhưng lại đi hẹn hò với các Ojou-sama cao quý? Vâng, vâng, ngài tuyệt lắm, ngầu lắm.”

“… chớp chớp chớp

“Đừng có chớp mắt rồi nghiêng đầu. Đó là kiểu tỏ vẻ 『Cô đang nói gì vậy?』 à? Đừng đùa tôi. Đừng có giả làm shota để lừa tôi. Đừng nhìn tôi, đừng làm vẻ dễ thương. Ngài nghĩ mình dễ thương lắm à? Chậc, đúng là cũng có chút dễ thương thật.”

Trước mặt cô hầu gái đầy cảm xúc, tôi lôi ra chiếc áo phông quê mùa có chữ 『Takuan¹』.

“Nhưng mà, Snow này. Nói gì thì nói, cái áo này không ổn chút nào. Tôi muốn tự chọn quần áo, nhưng lúc nào cũng là Snow mua cho tôi.”

Tôi mở tủ quần áo và cho cô ấy xem bộ sưu tập áo phông quê mùa mà cô ấy đã mua cho tôi.

“Nhìn xem, mấy cái áo phông quê mùa này là sao đây? Cô làm tôi bất ngờ đấy. Lẽ nào áo quê lại hút áo quê à? Giống như một con tép riu gọi bạn vậy. Xin hãy hiểu cho cảm xúc của tôi, người phải mặc áo phông quê mùa mỗi mùa. Khái niệm ‘quần áo theo mùa’ bị hủy hoại rồi đấy, cô biết không? Xin đừng phá hủy phong cách của Nhật Bản chỉ vì 500 yên được không?”

“Hả? (Bực)”

“Tôi xin lỗi. Khi nhìn lại, chúng là những chiếc áo rất ngầu. Siêu ngầu luôn. Gu thời trang của Snow thật tuyệt vời. Vâng, vâng.”

Tôi ca ngợi những chiếc áo phông quê mùa 500 yên và niêm phong chúng trong tủ.

“Để tôi nói cho ngài biết. Tôi làm vậy là vì ngài đấy, ngài biết không?”

“Ồ, ra rồi, cái câu cửa miệng của mấy người lạm dụng quyền lực. Yo, hiện thân của xã hội Nhật Bản! Cô định hủy hoại học sinh mới hay nhân viên mới bằng hai chữ 『Nỗ lực』 trong khi tuyên bố là vì lợi ích của họ à?”

“Nếu ngài ăn mặc bảnh bao,”

Mái tóc trắng của cô ấy khẽ lay động, Snow chỉ vào tôi.

“Thì độ hảo cảm của mọi người dành cho ngài sẽ tăng không thể ngăn cản! Không có trần nhà nào có thể cản được nó! Đồ ếch ngồi đáy giếng! Ngài sẽ bị vây quanh bởi toàn gái xinh đấy! Smart!”

“Không, chắc chắn là không thể nào. Trong thế giới này, đàn ông bị cấm mà, cô biết không? Hay đúng hơn, cách dùng từ 『Smart』 sai bét đó– Hơi đau đấy!”

Snow, người trượt đến bằng tư thế seiza trên một chiếc zabuton², đấm vào ngực tôi.

“Quá ngây thơ, quá ngây thơ, quá ngọt ngào. Ngài có hiểu không, có hiểu không, có hiểu không, Chủ nhân? Vị tướng quân thông thái này, người thuộc hạ trung thành nhất của ngài, cô gái xinh đẹp tốt bụng này, Snow này, thành tâm khuyên ngài… Đừng tỏ ra ngầu lòi!”

“Cô… Cổ tay cô hơi trẹo rồi phải không? Cô có sao không? Để tôi xem nào.”

“Hả!”

Khi tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, Snow đang đỏ mặt vung tay ra.

“Đ-Đ-ĐÓ chính là điều tôi muốn nói!”

“Ơ… Tua lại VTR được không…?”

“Thật không may, đây không phải là một chương trình TV về ma quỷ, nên ngài không có cơ hội để hỏi 『Mọi người có thấy họ không…?』 đâu. Cuộc đời là một ván cược duy nhất, với vô số lựa chọn không thể làm lại, và Chủ nhân không có đủ nhận thức về điều đó. Đồ ngốc. Đồ đần. Tóm lại, tôi đang bảo ngài ngừng ngay cái việc vô thức tỏ ra ga lăng đi. Đừng có nắm lấy cổ tay một người phụ nữ và lo lắng cho cô ấy một cách tự nhiên như vậy.”

“Nhưng, Snow là hầu gái quý giá của tôi mà…”

“Chỗ đó!”

Sau khi nhận một cú đấm bất ngờ vào chấn thủy, tôi rên rỉ.

“Xin lỗi, có vẻ hôm nay tôi đã dùng hơi nhiều bạo lực. Nắm đấm công lý của tôi đã vô thức gầm lên. Trông vậy thôi chứ tôi là kiểu bạo lực/công lý đấy.”

“Mấy kiểu đó… không phải đối lập nhau sao…?”

“Dù sao thì, xin hãy hành động cẩn trọng hơn một chút. Nếu ngài động tay vào Rei-sama, tôi sẽ giết ngài. Cụ thể, tôi sẽ đổ bê tông ngài và gửi đến nhà Sanjou như một món quà cuối năm.”

“Đó chỉ là bạo lực dưới hình thức sự chân thành được đóng gói trong bê tông… Quả không hổ danh kiểu bạo lực… Ngay cả một Mafia Mexico cũng phải bất ngờ.”

“Ora, ora!”

“Ặc, ặc!”

Sau khi đấm liên tục vào bụng tôi, Snow đứng dậy một cách oai phong.

“Tạm thời cứ thế đã. Từ giờ hãy dùng bộ sưu tập áo phông quê mùa của tôi và phá hỏng buổi hẹn hò của ngài đi.”

“Tôi không hiểu, nhưng nếu làm vậy thì tôi có thể bảo vệ Yuri, đúng không? Phù! Quả không hổ danh Snow-san!”

“Yay!”

Sau khi giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V một cách vô cảm, Snow cố gắng quay lại làm việc nhà. Nhưng, khi nhìn vào bóng lưng cô ấy, tôi đã gọi cô ấy lại.

“Nghĩ lại thì, cô lúc nào cũng mặc đồ hầu gái. Cô mua quần áo cho mình cũng được mà, cô biết không? Hay tôi nên nói là, mua đi? Nếu cô không mua, tôi sẽ mua cho cô. Đừng có khách sáo với tôi nữa. Thỉnh thoảng hãy cho chủ nhân của cô thấy bộ thường phục có thể khiến mắt tôi phải ẩm ướt đi.”

Nghe vậy, Snow đứng khựng lại. Sau đó, ôm lấy cánh tay phải, Snow liếc nhìn tôi.

“… Đó chính là lý do tại sao tôi lại nói thế đấy, Chủ nhân.”

“Hả?! Không, không, không phải là vì chuyện đó chỉ giữa tôi và cô sao?! Tôi làm vậy vì tôi biết cô sẽ hiểu. Vì mối quan hệ đặc biệt của chúng ta. Dù tôi chỉ nói đùa, nhưng cô lại coi nó là thật thì vấn đề phải ở cô chứ, cô biết không?!”

Vừa xoay tà váy, cô ấy vừa quay người lại một cách dễ thương. Sau đó, cô ấy mỉm cười và giơ ngón giữa lên.

“Chết đi~!”

“Tuyệt vời, hầu gái của tôi hoàn toàn theo phong cách Mỹ!”

Sau khi đùa giỡn với cô hầu gái của mình, cuối cùng, tôi quyết định đến buổi gặp gỡ chị em Yuri trong bộ sưu tập áo phông quê mùa của Snow (dùng cho mọi mùa).

Trước nhà ga nơi chúng tôi hẹn gặp, một kẻ khả nghi gần như đang mặc chiếc áo phông có hình 『Takuan』, lơ đãng đứng giữa nơi đông người trong khi nghe những lời xì xào về mình từ xung quanh.

“…”

Chà, đó là những gì sẽ xảy ra khi một người đàn ông đứng như thế này trong khuôn viên nhà ga.

Khi tôi mở màn hình cửa sổ của mình trước biểu tượng chuông bạc trong nhà ga và tìm kiếm 『#OriginalYuri』… hình ảnh Mulle mặc một chiếc áo blouse màu hồng và một chiếc váy xếp ly accordeon lọt vào mắt tôi.

“C-có vẻ như lần này cậu không đến muộn… Một người đúng giờ rất được yêu thích đấy, cậu biết không…”

Mặc một bộ trang phục thời thượng khác hẳn ngày thường, Mulle thay đổi kiểu tóc, xõa mái tóc dài được tết của mình và uốn xoăn nhẹ phần đuôi.

Cô ấy vuốt tóc mái trong khi lẩm bẩm điều gì đó. Và qua những kẽ tóc mái, cô gái nhỏ nhìn tôi.

“Cảm ơn… vì đã đến…”

Nhìn Mulle, người đang lo lắng khác hẳn với phong thái thường ngày, tôi mỉm cười.

“Sao cậu lại chào hỏi tôi một cách khác thường như vậy? Cậu là quản lý của Flavum mà, nên hãy ngẩng cao đầu lên. Cậu có thể mạnh dạn là chính mình. Đó mới chính là cậu, quản lý ký túc xá của chúng tôi. Cậu là biểu tượng của chúng tôi.”

“V-vậy sao? Ừ-ừm, phải rồi nhỉ! Nếu tớ làm cậu lo lắng vì những việc không giống mình, thì mọi nỗ lực của tớ sẽ đổ sông đổ bể! Quả không hổ danh Hiiro! Nếu cậu muốn tớ như vậy, tớ có thể xem xét!”

“Ừ, cảm ơn cậu. Vậy thì…”

Lily-san, người đang trốn, vội vã chạy đến với một nụ cười khi tôi tìm thấy cô ấy.

Dù nhìn thế nào đi nữa, người phụ nữ xinh đẹp cố tình mặc quần áo giản dị để làm Mulle nổi bật dường như không nhận ra rằng kế hoạch khiêm tốn của cô đã thất bại vì chất lượng của người mặc nó.

Điều đó có thể thấy qua cách ánh mắt của mọi người trong nhà ga đổ dồn vào cô khi cô cúi chào một cách tuyệt đẹp trước mặt tôi.

“Sanjou-sama, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã vui lòng đáp lại yêu cầu này.”

“Xin đừng bận tâm về điều đó… Ngược lại, tôi nghĩ mình có thể thư giãn lần đầu tiên sau một thời gian dài nhờ lời mời tuyệt vời của cô quản lý ký túc xá.”

Lily-san mỉm cười, trong khi Mulle nhìn xuống và vuốt tóc bên cạnh cô.

“Vậy, vị khách chính còn lại, Chris, đâu rồi?”

Tôi cười gượng hỏi.

“Có lẽ cô ấy sẽ không đến? Cô gái đó ghét tôi mà. Cô ấy thậm chí còn xuất viện trước khi tôi kịp biết. Tôi nghĩ cô ấy đang cố tránh mặt tôi bằng cách nào đó.”

“Hừm, đó là lỗi của cậu vì đã khiêu khích Onee-sama đến mức đó.”

“Phải rồi, xin lỗi nhé (lol).”

“Tôi không nghĩ sự tương hợp giữa Sanjou-sama và Chris-sama tệ đến vậy, nhưng… Nên nói là cuộc gặp gỡ không tốt… hay nó xảy ra như vậy vì một lý do nào đó… hay hai người chỉ là không được số phận ưu ái…”

“Cô không cần phải cố gắng bao che cho tôi đâu.”

Tôi cười.

“Tôi và Chris sinh ra đã là kẻ thù. Nếu cô ấy nói sẽ không đến vì tôi, tôi sẽ sẵn lòng biến mất khỏi nơi này và chuẩn bị một chiếc ống nhòm.”

“Tại sao lại là ống nhòm…?”

Trong khi chúng tôi đang trò chuyện như vậy, Chris đã liên lạc với Lily-san.

“Ồ, ơn trời. Có vẻ như cô ấy đã đến rồi–”

Đột nhiên, với màn hình cửa sổ vẫn mở, Lily-san mở to mắt, và Mulle bên cạnh cô cũng nhìn theo hướng Lily-san nhìn và cứng đờ người.

“Ể? Gì vậy? Hai người bị sao thế?”

Bị thu hút bởi hai ánh mắt bất động, tôi quay lại– và há hốc mồm, không nói nên lời.

“…”

Mặc một chiếc áo blouse tay phồng kẹo ngọt đáng yêu và một chiếc váy ngắn màu đen để lộ cặp đùi bóng loáng, Chris sửa lại mái tóc, để lộ bộ móng tay được sơn màu xanh nhạt.

Có lẽ vì cô ấy đã đến một thẩm mỹ viện trước khi đến đây, mái tóc bạch kim bóng mượt của cô ấy dường như lấp lánh. Cùng với cảnh tượng đáng kinh ngạc của Chris Esse Eisbert đó trong bộ trang phục đáng yêu, bộ não của tôi ngừng hoạt động vì sốc.

Không chỉ vậy. Một mùi nước hoa ngọt ngào nhưng không khó chịu cũng bao bọc lấy cơ thể cô. Chris, với đôi tai đỏ ửng, khẽ lay động đôi bông tai kính màu đặc trưng của mình.

“Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ.”

Với một giọng nói ngọt ngào, cô ấy liếc nhìn tôi.

“T-tôi mất một lúc để chuẩn bị… T-tôi cũng mất nhiều thời gian để nghiên cứu từ tạp chí… V-và vẫn chưa thực hành nó… C-cũng đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, nên, ừm, tôi đã rất lo lắng… Nếu cậu không thích bộ này… tôi sẽ đi thay đồ… Cậu nghĩ sao…?”

Với miệng vẫn há hốc, tôi nghiêng đầu.

Cô gái này là đứa quái nào vậy?

“Ku… Kuku… Kufu… Fufu… Fufufufu…!!”

Sau lưng tôi, Arshariya đang cười một cách vui vẻ. Trong khi đó, tôi, người vẫn đứng bất động, cảm thấy một đám mây đen đang kéo đến buổi gặp gỡ chị em Yuri sắp bắt đầu.