Quay trở lại với câu hỏi mà ba của Đường Nhân, Đường Tư Minh dò hỏi anh, tối thứ tư có phải Đường Nhân qua đêm ở nhà anh không.
Lâm Trạch biết rằng anh chắc chắn không thể trả lời là “Đúng” hoặc là “Không sai”, nếu không anh chờ bị hai người tiến hành khủng bố từ ngữ đi, hơn nữa nói không chừng Đường Tư Minh còn làm ra hành động quá khích với anh.
Nhưng mà Lâm Trạch cũng không biết rằng anh chắc chắn không thể trả lời là “Không phải” hoặc là “Không có”, câu trả lời kiểu phủ định này sau khi thốt ra từ miệng anh cũng sẽ tồi tệ như thế.
Phải biết rằng nếu như Đường Tư Minh đã hỏi anh câu hỏi này, thì chứng tỏ rằng ông đã nắm chắc ít nhất bảy tám phần là tối thứ tư Đường Nhân ngủ lại nhà anh.
Đoán chừng câu trả lời phủ định của anh mà nói ra, nếu như anh không thể lấy ra chứng cứ xác thực chứng minh lời của mình, vậy thì anh cũng sẽ bị Đường Tư Minh và Ngô Chiêu Đệ công kích bằng ngôn ngữ.
Có những lúc nói dối một điều hiển nhiên rất dễ dàng bị vạch trần, tốt hơn là không nên nói những lời nói dối kiểu này.
Nếu câu trả lời khẳng định hoặc câu trả lời phủ định đều không có cách nào trả lời, dường như anh phải buông tay chịu trói rồi.
Nhưng lúc này Lâm Trạch đã sớm không phải là Lâm Trạch của ngày xưa nữa, sau nhiều lần quanh quẩn ở bờ bên kia của cái chết, anh đã sớm học được một tuyệt kỹ của thế giới người trưởng thành.
Tuyệt kỹ này chính là “đánh thái cực”.
“Xin lỗi, tuy rằng cháu biết tối đó Đường Nhân ở đâu nhưng cháu đã đồng ý với Đường Nhân là sẽ không nói ra rồi.”
Lâm Trạch đáp lại Đường Tư Minh như thế.
Lâm Trạch lúc đó đã vượt qua được tiêu chuẩn của “Đẩy tay Thái Cực” sử dụng chiêu “Vật đổi sao dời”, gậy ông đập lưng ông, đẩy vấn đề mà Đường Nhân gây ra trả lại cho Đường Nhân.
Sự thật là chiêu này hình như có tác dụng vượt ngoài mong đợi của Lâm Trạch, chỉ thấy nhất thời ba mẹ Đường Nhân không nói gì nữa.
Chỉ thấy ba mẹ Đường Nhân nhìn nhau một cái, xung quanh lập tức rơi vào trầm mặc, đợi khoảng một hai phút, ba của Đường Nhân, Đường Tư Minh mới bắt đầu mở miệng nói.
“Lâm Trạch à, chú Đường biết chú lắm lời, có thể cháu cũng cũng cảm thấy phiền phức. Nhưng ít nhất trong đoạn thời gian quan trọng này, chú Đường hi vọng cháu hạn chế qua lại với Đường Nhân.”
Hạn chế qua lại với Đường Nhân, Lâm Trạch bây giờ cũng mong được như thế.
Nhưng mà trong chuyện này, anh đồng ý cũng không có tác dụng.
Chính vào lúc Lâm Trạch đang do dự không biết nên trả lời Đường Tư Minh thế nào, một chiếc xe taxi chậm rãi đi tới trước cửa nhà Lâm Trạch, hơn nữa còn dừng lại.
Chỉ thấy trên hàng ghế sau của chiếc xe taxi, Đường Nhân đang ngồi đó.
Sau khi dùng điện thoại trả tiền xe, Đường Nhân mở cửa sau của xe, từ trong xe bước ra.
Đường Nhân dùng ánh mắt ôn hòa nhìn ba mẹ cô.
“Ba mẹ, sao ba mẹ lại ở trước cửa nhà Lâm Trạch thế?”
Đường Nhân hỏi Đường Tư Minh và Ngô Chiêu Đệ.
“Cái này…”
Trong phút chốc Đường Tư Minh không biết nên trả lời con gái của ông ra sao.
Vào lúc này Ngô Chiêu Đệ ở bên cạnh vội vàng mở miệng nói.
“Nhân Nhân à, sao con lại đến đây? Lớp học thêm của ngày thứ bảy thì sao?”
“Lớp học thêm hôm nay con không định đi, dù gì mấy cái mà thầy đó dạy con cũng biết lâu rồi, thực tế nghe hay không cũng không khác nhau là mấy. Mẹ, nói cho con biết tại sao ba và mẹ lại đến tìm Lâm Trạch.”
“Ba với mẹ con… đây, đây đều không phải là vì con sao.”
Lúc này Đường Tư Minh cũng mở miệng nói.
“Ba mẹ, không phải con đã nói chuyện này với ba mẹ rồi sao, con đảm bảo là sẽ không ảnh hưởng đến thành tích mà.”
Bởi vì Đường Nhân tới, trọng tâm của câu chuyện lúc này chuyển đến trên người của Đường Nhân, dường như Lâm Trạch bị gạt sang một bên, hiện trường trở thành nơi họp gia đình của nhà Đường Nhân rồi.
“Đứa trẻ ngốc, con thì hiểu cái gì, bây giờ ba mẹ quản giáo con là vì tốt cho con, bây giờ con lập tức đi học lớp học thêm cho mẹ.”
Ngô Chiêu Đệ nói, bà thấy rằng hình như xe taxi định rời đi nên lập tức định đưa tay ra cản lại, nhưng tài xế không nhìn bà mà lái đi mất rồi.
“Con biết mẹ là vì muốn tốt cho con, cho nên từ trước đến nay con chưa từng chống đối mẹ bất kỳ cái gì. Một năm trước, lúc ba mẹ tự ý quyết định rồi nói với con là phải từ gần nhà Lâm Trạch chuyển đi, con có oán thán một câu nào không? Quan tâm con không phải là cái cớ mà ba mẹ dùng để tùy ý hành động, hơn nữa liên quan đến chuyện này con đã nói rất rõ ràng với ba mẹ rồi, ba mẹ cũng đã đồng ý với con rồi, bây giờ lại nuốt lời là sao?”
Đường Nhân vừa nói vừa cắn môi.
“Nhân Nhân à…”
Thái độ quật cường của Đường Nhân vượt xa với dự liệu của Đường Tư Minh và Ngô Chiêu Đệ, từ trước đến nay con gái ngoan của bọn họ chưa từng cãi lại bọn họ như thế này.
Đường Tư Minh và Ngô Chiêu Đệ vô cùng ngạc nhiên, trên thực tế bản thân Đường Nhân cũng rất ngạc nhiên.
Ít nhất Đường Nhân của hai tuần trước cũng chưa từng tưởng tượng ra bản thân sẽ trở nên như thế này, nếu như là hai tuần trước đó, thậm chí Đường Nhân chưa từng có suy nghĩ cãi lại ba mẹ cô.
Nhưng từ hai tuần trước, bắt đầu từ lúc Lâm Trạch nhiều lần không nghe điện thoại của cô, trong lòng Đường Nhân xuất hiện một loại cảm giác hoảng sợ.
Lúc Đường Nhân và ba mẹ chuyển đi cũng chưa từng có loại cảm xúc này, có lẽ là do thực tế trong tận đáy lòng Đường Nhân vẫn luôn sẵn lòng tin tưởng Lâm Trạch, cũng có lẽ lúc đó Đường Nhân vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của cô dành cho Lâm Trạch.
Lâm Trạch một ngày không gọi lại, Lâm Trạch hai ngày không gọi lại, thậm chí cuộc gọi rõ ràng đã kết nối còn bị Lâm Trạch cưỡng ép cúp máy.
Sau khi tình trạng này xuất hiện, Đường Nhân cảm thấy não cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Rõ ràng mới một năm không gặp, sự thay đổi thái độ mạnh mẽ của Lâm Trạch thực sự khiến Đường Nhân cực kỳ sợ hãi.
Sợ hãi sẽ dẫn đến lo âu, lo âu dần dần sẽ thành các kiểu nghĩ ngợi lung tung.
Chính bởi vì Đường Nhân thông minh hơn người thường, cho nên càng bị những ý nghĩ vớ vẩn kia giày vò đau khổ hơn, thậm chí đến đi học cũng không cách nào tập trung được.
Lúc mới đầu Đường Nhân có thể dùng suy nghĩ Lâm Trạch chỉ là giận dỗi với cô để ép những suy nghĩ vớ vẩn kia xuống, nhưng khi số ngày anh không nghe điện thoại tăng lên, loại sợ hãi này càng nảy mầm sâu ở trong lòng Đường Nhân.
Nếu như nghĩ kỹ lại, trước đây hai người đã ước định, Lâm Trạch phải thường xuyên liên lạc với cô, nhưng mà đã rất lâu anh không nói chuyện với cô rồi.
Ở lớp học thêm vào chủ nhật, Đường Nhân cảm thấy nghi ngờ đã khiến sức lực tinh thần duy trì lý trí của cô đạt đến giới hạn rồi, cho dù đã liều mạng giữ cho bản thân tỉnh táo, khiến cho người ngoài không nhìn ra tình trạng bối rối trong suy nghĩ của cô, nhưng tinh thần của Đường Nhân đã gần đến giới hạn rồi.
Chủ nhật này là lần đầu tiên Đường Nhân khó chịu với việc ba mẹ sắp xếp lớp học thêm cho cô.
Lúc Đường Nhân dựa theo trí nhớ của cô mơ hồ đi đến nhà của Lâm Trạch, thời gian lúc này đã là buổi tối rồi.
Khi mà Đường Nhân đến gần cửa nhà Lâm Trạch, cô phát hiện lối vào nhà anh không biết đã thay cửa mới từ lúc nào, dường như so với một năm trước lúc cô rời đi đã là cảnh còn người mất rồi.
Vào lúc Đường Nhân đang có chút xúc động ngừng tiến về phía trước thì cánh cửa lớn lập tức mở ra, cô nhìn thấy một cảnh khiến cô suốt đời khó quên, cô thấy hai người Hứa Nghiên Nghiên và Lâm Trạch vừa cười vừa nói từ trong nhà đi ra.
Vật đổi sao dời