Sau khi Lâm Trạch đi vào siêu thị cỡ lớn ở gần nhà, đầu tiên Lâm Trạch đi lấy giỏ đựng hàng sau đó đi mua thức ăn. Dù sao thì một dây bia cầm tay cũng khá nặng, vì thế anh mua xong thức ăn mới tính toán đi mua bia.
Bây giờ sắp đến chiều rồi, thức ăn tươi ngon nhất sớm đã bị các bà dì thông minh chọn hết rồi, vì thế Lâm Trạch chỉ có thể cố gắng hết sức chọn thức ăn có hình thức tốt một chút trong những thứ còn lại.
Sau khi mua một ít rau và hoa quả, Lâm Trạch đi ra quầy bán thịt, mua gói xương sườn đã được gói sẵn giá bốn tệ. Một gói xương sườn bốn tệ đối với người sống một mình như anh mà nói là hơi nhiều rồi, vì thế đây là số lượng của hai ngày.
Nếu như tối ngày hôm nay phải uống bia thì Lâm Trạch cảm thấy ngoại trừ ăn thịt và xem phim thì còn một thứ không thể thiếu đó là đậu phộng.
Không có lạc kết hợp với bia thì Lâm Trạch sẽ khóc khi cầm bia lên mất.
Một mình mà chỉ chiên một ít đậu phộng thì Lâm Trạch cảm thấy quá phiền phức rồi, vì thế Lâm Trạch định đi siêu thị quầy thực phẩm chín xem một chút xem có đậu phộng chiên sẵn tươi mới hay không để mua.
Khu vực rau và trái cây cách khu vực thực phẩm chín không xa, hơn nữa dường như tất cả các siêu thị đều thiết kế như thế.
Chưa đến hai bước, Lâm Trạch đã đến quầy hàng thực phẩm chín, đồng thời bắt đầu tìm kiếm đậu phộng.
Rất nhanh, Lâm Trạch đã tìm thấy được mục tiêu mình cần tìm.
Đậu phộng ở đằng sau tủ kính của quầy hàng thực phẩm chín, trước mắt có hai khẩu vị để Lâm Trạch chọn.
Đầu tiên là đậu phộng chiên vị rong biển kinh điển, đậu phộng đã được chiên trộn lẫn với rong biển, nhìn có vẻ rất dễ uống bia.
Tiếp đó là đậu phộng ngâm ướt, đậu phộng đã được luộc ngâm ướt, nhìn có vẻ cay, nhưng mà cũng có vẻ rất dễ uống bia.
Giữa đậu phộng vị rong biển và đậu phộng ngâm ướt, Lâm Trạch lúc lắc không biết hôm nay nên chọn đậu phộng vị nào để uống với bia thì tốt hơn.
“Rốt cuộc là đậu phộng vị rong biển, hay là đậu phộng ngâm ướt, đây là một vấn đề đó.”
Trong lòng Lâm Trạch nghĩ đến đây giống như là vở kịch nổi tiếng “Hamlet”.
“Cậu đang làm gì thế.”
Đột nhiên, một giọng nói nữ sinh từ sau lưng Lâm Trạch truyền đến, đồng thời nhanh chóng dùng tay đánh nhẹ vào lưng Lâm Trạch một chút, làm Lâm Trạch đang hết sức chăm chú bị dọa cho giật mình.
Lâm Trạch quay đầu nhìn lại, thì thấy Hàn Oánh đang đứng ở đằng sau mình.
Bên cạnh Hàn Oánh là một chiếc xe đẩy mua hàng lớn của siêu thị, đồ trong xe đẩy không nhiều, ngoại trừ một hộp sữa chua ra thì chỉ có một chút bánh mỳ ở quầy hàng thực phẩm khô của siêu thị.
Sau khi nhìn thấy bánh mỳ ở trong xe đẩy của Hàn Oánh, điều đầu tiên Lâm Trạch làm chính là suy đoán đơn giản.
Khu thực phẩm tươi và chín của siêu thị cách khu thực phẩm khô của siêu thị không tính là xa, Lâm Trạch cảm thấy chắc Hàn Oánh đã nhìn thấy mình khi đang mua bánh mỳ ở khu thực phẩm khô, vì thế mới đi đến chào hỏi. Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy thần kinh mình hơi nhanh nhạy rồi, đến cả bạn học cùng lớp đến chào hỏi cũng phải suy đoán một chút.
Có phải là đầu óc mình có vấn đề rồi không?
Vì thế, Lâm Trạch cảm thấy mình thật sự nên thả lỏng một chút, thần kinh của anh đúng thật là vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng, thậm chí còn có chút triệu chứng của bệnh hoang tưởng bị hại.
“Tớ, tớ đang xem thực phẩm chín, tính mua một ít thực phẩm nấu sẵn về ăn.”
Lâm trạch nói như thế với Hàn Oánh.
Thấy Lâm Trạch hơi nói lắp, Hàn Oánh nghiêng đầu tỏ vẻ chế nhạo Lâm Trạch.
“Không phải chứ, Lâm Trạch trời không sợ đất không sợ của ngày trước thế mà lại bị cái đánh nhẹ ở phía sau lưng dọa cho sợ.”
“Không phải là bị dọa, cậu tìm mình có chuyện gì không?”
“Không có chuyện thì không thể tìm cậu sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
“Tớ vừa mới mua bánh mỳ sáng mai ăn sáng, vừa hay nhìn thấy cậu, vì thế mới đến đây chào hỏi cậu.”
Vừa nói, Hàn Oánh vừa chỉ chỉ vào bánh mì để ở trong xe mua hàng của mình, dường như lời Hàn Oánh nói giống hệt với suy đoán của Lâm Trạch.
Sau đó sự chú ý của Hàn Oánh rơi vào các loại rau trái cây ở trong làn của Lâm Trạch.
“Nhớ là lần trước cậu với tớ là cậu ở một mình đúng không, xem ra con trai đơn thân rất cực khổ, quả nhiên nếu như không có ai giúp cậu nấu ăn thì cuộc sống một mình nhất định rất vất vả.”
Hàn Oánh tỏ ra quan tâm, nói với Lâm Trạch.
Lâm Trạch không hề đồng ý với lời nói của Hàn Oánh.
Lâm Trạch cảm thấy một mình nấu cơm cho mình, tự cung tự cấp là một chuyện rất thoải mái.
Có người nào đó ngày ngày giúp mình nấu ăn, bản thân còn cảm thấy nơm nớp lo sợ, Lâm Trạch cảm thấy không có gì vui vẻ cả.
“Một mình nấu ăn cũng rất tốt.”
Lâm Trạch nói ra lời từ tận đáy lòng.
“Cậu đấy, đừng có cố mạnh mẽ nữa. Đúng rồi, vừa hay hôm nay tớ có thời gian, nếu như cậu cầu xin tớ thì không phải là tớ không thể giúp cậu nấu cơm tối.”
Hàn Oánh hơi ngẩng đầu lên, nói với Lâm Trạch.
Nếu như là Lâm Trạch hai tuần trước thì anh không có một chút tâm trạng nào để Hàn Oánh nấu cơm cho mình.
Một là Lâm Trạch lo lắng, lỡ như tình hình mình dẫn Hàn Oánh về nhà để Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân gặp phải hoặc là biết được thì đối với anh mà nói đều không phải là chuyện tốt gì, có thể nói mọi chuyện quá phiền phức.
Lòng Lâm Trạch thấy mệt rồi, cũng không muốn giải thích nữa.
Lần này thì khác, bây giờ trong lòng Lâm Trạch thật sự là có khổ mà không thể nói ra.
Bởi vì quan hệ với Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân, cũng không phải Lâm Trạch bị chứng sợ phụ nữ, nhưng mà bây giờ Lâm Trạch muốn một mình yên tĩnh ở nhà một chút.
Yên tĩnh làm tốt món xương sườn và mấy món ăn, rồi bày hết mấy món ăn này lên bàn.
Sau khi mở ti vi ở phòng khách ra xem phim, một mình nằm trên so pha, mở một chai bia rồi mạnh mẽ uống một ngụm lớn, thả lỏng một chút.
Loại hưởng thụ thoải mái này, mới là cuộc sống ngày hôm nay Lâm Trạch muốn.
“Xin lỗi, rất cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng mà hôm nay tớ chỉ muốn ở một mình.”
Lâm Trạch không hề khách khí từ chối Hàn Oánh.
“A, vậy sao, thật là đáng tiếc. Vậy thì thứ hai gặp, đừng quên thứ hai sau khi tan học phải ở lại đấy.”
Dường như Hàn Oánh không để ý chút nào giống như lời đề nghị giúp Lâm Trạch nấu cơm chỉ là tiện thể nhắc đến, như thế càng khiến cho tâm trạng Lâm Trạch nhẹ nhàng hơn.
“Ừm, tớ sẽ không quên đâu, cậu yên tâm đi.”
Lâm Trạch trả lời Hàn Oánh.
Sau khi hai người chào từ biệt, Hàn Oánh rời đi, còn Lâm Trạch quay đầu lại tập trung vào suy nghĩ vấn đề xem mình nên mua đậu phộng vị gì.
“Ài, em trai, cô gái vừa rồi có phải bạn gái của em không?”
“Đó không phải là bạn gái của cháu.”
Lâm Trạch lập tức phủ nhận nói.
“Vậy sao, vậy thì em phải nắm chắc đấy, lúc tôi ở độ tuổi của em cũng là người lỗ mãng, đợi khi lớn rồi ý thức đã bỏ lỡ thì mới hối hận. Trong thiên hạ, chuyện bi ai nhất cũng chỉ thế mà thôi.”
Ông chú bày ra dáng vẻ nói lời thấm thía.
“Thôi đừng, cảm ơn chú quan tâm. Làm phiền gói cho cháu bảy tệ đậu phộng vị rong biển.”
Lâm Trạch thực sự không muốn nói đến đề tài tình yêu nữa nên vội vàng chuyển chủ đề.
“Được, cảm ơn đã chiếu cố.”
Nếu như mối làm ăn đã đến rồi thì ông chú cũng không nói chuyện không liên quan nữa, nhanh chóng đưa túi gói đậu phộng vị rong biển cho Lâm Trạch.