Sau khi im lặng một lúc, ba Đường Nhân như đã thỏa hiệp được với cô.
“Được rồi, một tháng hai lần thì hai lần.”
Nghe Đường Nhân nói, Đường Tư Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Đàm phán thành công.
Đường Tư Minh không ngốc, tốt xấu gì ông cũng làm việc ở doanh nghiệp nhà nước hơn 20 năm, và còn là một cán bộ trung tầng.
Tùy rằng tình hình ở công ty bây giờ không được tốt lắm. Lương của cán bộ trung tầng cũng không nhiều là bao, nhưng với kinh nghiệm hơn 20 năm làm việc của mình, tùy mặt gửi lời nên đã được nâng lên rất cao. Dựa theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình, làm người không cần nhất thiết phải có năng lực quan sát, không nhất thiết phải có chỗ dựa, nhưng bản lĩnh “lái thuyền” thì nhất định phải có.
Trong mắt của Đường Tư Minh, con gái mình bây giờ đang ở tuổi lớn, đang đến tuổi nổi loạn. Với tuổi của Đường Nhân bây giờ, cứng rắn không phải là một biện pháp hay, còn khiến mọi thứ tệ hơn.
Hơn nữa hai năm gần đây Đường Nhân cũng tiết kiệm không ít tiền, nếu cưỡng ép Đường Nhân, có thể cô sẽ bỏ nhà đi, đó mới là điều khiến Đường Tư Minh đau đầu nhất. Tuy rằng Đường Tư Minh hiểu con mình sẽ không ngu ngốc mà làm chuyện dại dột này, nhưng vạn việc cẩn thận vẫn hơn, việc càng ít khả năng xảy ra nhất thì lại càng dễ xảy ra.
Đường Tư Minh nhớ đến thời gian huấn luyện đào tạo cán bộ tại công ty, đã từng thảo luận qua cái gọi lại định luật Murphy.
Để làm hài lòng cấp trên, hãy dùng tâm để lắng nghe. Đường Tử Minh ghi nhớ định luật này có những điều luật cơ bản như sau:
Tất cả mọi chuyện đều không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
Tất cả mọi người đều có thời gian dài hơn so với chúng ta dự đoán.
Việc gì có thể sai thì sẽ sai.
Nếu như bạn lo lắng có tình hình nào đó xảy ra, vậy thì nó càng có khả năng xảy ra hơn.
Những điều nói trên là những khái niệm cơ bản nhất của định luật Murphy, nếu có hơn hai điều trong định luật trên xảy ra trong cùng một tình huống, và là một lựa chọn có thể gây ra thảm họa, vậy thì chỉ có một tên ngốc mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy.
Ở các nước phương tây, định luật Murphy được rất nhiều người biết đến, giống với một cách nói dân gian ở Trung Quốc “đi một ngày đàng học một sàng khôn” dường như là câu nói bất kỳ người nào cũng biết.
Tuy rằng Đường Tư Minh không biết Định luật Murphy này là đang nói về gì, nhưng sau khi qua các cuộc họp CEO tổng kết lại, ông cũng đã hiểu.
Định luật Murphy nói: bất kể sự việc gì có khả năng rất nhỏ sẽ xảy ra sự cố thì nó có thể sẽ xảy ra.
Vì để ngăn chặn tình huống xấu nhất này, Đường Tư Minh đành phải nhượng bộ Đường Nhân.
So với việc không biết con mình sẽ trốn học đi chơi lúc nào thì việc quản thời gian hẹn hò của Đường Nhân và Lâm Trạch có vẻ hợp lý hơn.
Hơn nữa, sau này Đường Tư Minh có thể từ từ giảm thời gian gặp mặt của hai người. Ông đã hạ quyết tâm, sau này bất kể Đường Nhân đi đâu thì mình hoặc vợ cũng sẽ theo giám sát, tránh để tình trạng con gái lại trốn học nữa.
Lâm Trạch thấy hai ba con Đường Nhân thỏa thuận, mà từ đầu đến cuối không ai hỏi anh có đồng ý mỗi tháng chỉ được gặp hai lần hay không.
Đường Nhân chỉ có thể thầm than trong lòng, tuy vậy Đường Nhân cũng đã thỏa mãn rồi.
Nếu ba của Đường Nhân có thể hạn chế để mỗi tháng cô chỉ có thể gặp Lâm Trạch một lần thì đúng là: tạ ơn trời đất.
Thế giới này thay đổi rất nhanh, vốn dĩ hôm ngày thứ năm Lâm Trạch vẫn còn phiền muộn. Không biết nên làm như nào để cho Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân tránh xa mình ra, bản thân mình không muốn từ bỏ thế giới truyện tranh này.
Không ngờ là chưa kịp nghĩ ra cách thì việc đã được giải quyết rồi, đúng thật là nằm ngoài dự đoán của Lâm Trạch.
Tốc độ thay đổi của thể giới này, so với sự tưởng tượng của con người còn nhanh hơn.
Đợi Đường Nhân và Đường Tư Minh quyết định xong cũng đã hơn mười giờ, lúc này mà đưa cô đến lớp học cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bởi vì lớp học thêm buổi sáng của cô đã kết thúc rồi, buổi chiều Đường Nhân phải đến nơi khác để học.
Vì vậy, Lâm Trạch nhận lời mời của Đường Tư Minh, cùng với cả nhà ông đến một nhà hàng gần đó để ăn trưa.
Bữa cơm trưa có chút ảm đạm, bầu không khí rất ngượng ngùng.
Lâm Trạch ăn không nhiều lắm bởi buổi sáng anh đã ăn rồi, nhưng anh vẫn vui vẻ nhận lời vì thời gian gặp Đường Nhân chỉ còn là hai tuần một lần.
Sau bữa trưa, Đường Nhân bị ba dẫn đi, thời gian hẹn hò cuối tuần với Lâm Trạch cũng bị hủy bỏ, vì cuối tuần này cô có có việc quan trọng phải làm, nên thời gian gặp phải đợi đến tuần sau.
Đợi đến khi thấy Đường Nhân ngoan ngoãn ngồi trên xe theo ba mẹ rời đi, Lâm Trạch mới mỉm cười.
Từ cửa hàng trở về nhà, sau khi đóng cửa phòng mình lại, để xác định không nằm mơ, anh dùng tay véo má mình.
Đau quá.
Vì xác nhận lại, Lâm Trạch véo má mình mạnh hơn nữa.
Lâm Trạch tự véo má đến đỏ ửng, đau thật đấy, đây không phải là mơ, đây là sự thật
“Yeah!!!”
Lâm Trạch vui mừng đến nhảy lên.
Khoảng thời gian này thật sự giống như giết người, Lâm Trạch cảm thấy thời gian sẽ khiến cho con người dần quên đi tình cảm, sẽ làm cho Hứa Nghiên Nghiên và Đường Nhân duy trì khoảng cách với mình, Lâm Trạch tin rằng mình có trăm lợi.
Không chỉ mỗi ngày thứ bảy, mà chủ nhật này cũng sẽ là của riêng mình. Cuối tuần này bản thân không còn phải ứng phó Nghiên Nghiên và Đường Nhân nữa, từ trước đến giờ Lâm Trạch chưa bao giờ cảm thấy hai ngày nghỉ ngắn ngủi lại làm cho mình có thể thoải mái đến thế.
Lâm Trạch quyết định rồi hôm nay phải mua bia ăn mừng mới được, phải thử xem mùi vị của rượu ăn mừng là như thế nào.
Không đúng, không phải là một chút, phải là không say không về, nhất định phải uống thật đã.
Trước giờ anh luôn sống trong lo lắng, nếu không uống chút rượu cho thoải mái tinh thần, Lâm Trạch lo lắng sớm muộn gì anh cũng sẽ sụp đổ mất.
Nói là làm, Lâm Trạch quyết định sẽ mua một hộp bia, tối nay anh phải uống cạn mới thôi.
Có rượu mà không có thức ăn thì không được, phải đến siêu thị mua thêm ít đồ, trừ nguyên liệu nấu bữa tối ra thì sẵn tiện mua thêm một chút đồ ăn để vào trong tủ lạnh, dù sao thì tủ lạnh nhà anh đến một quả trứng cũng không còn rồi.
Sau này số lần Hứa Nghiên Nghiên tới nhà nấu cơm cho anh chắc hẳn sẽ ít đi, sẽ có rất nhiều thứ Lâm Trạch phải tự mình làm.
Có điều Lâm Trạch lại rất vui, ngay cả giày cũng chưa kịp đổi anh đã mở cửa đi về phía siêu thị gần nhất.