Part 2
“Ăn nói cho cẩn thận.” Viên sĩ quan dặn dò tỉ mỉ. “Người ngoài muốn đặt chân vào trong nội phủ thì phải được Chúa Công cho phép nhưng lần này là ngoại lệ.”
Gạt bức rèm che sang một bên, nhóm người sải bước dọc theo hành lang, đi vào khu nhà nằm tách biệt hẳn khỏi vùng trung tâm lâu đài Taulia. Dọc đường đi có không ít người qua lại. Mặc dù vẻ bề ngoài kỳ dị của Orba khiến cho người ta để ý nhưng cũng không ai ngăn cản họ.
“Thưa Công Chúa, nhóm lính đánh thuê Mephius đã đến rồi ạ.”
Phòng khách trong biệt phủ này giản dị hơn Orba tưởng. Khi thấy Esmena Bazgan bước vào từ sau cánh cửa như hình dẫn vào khuê phòng của cô, Orba bỗng thấy xót xa trong lồng ngực.
Cô ta gầy đi nhiều quá. Đó là cảm tưởng đầu tiên của cậu khi gặp lại Esmena. Mới một tháng thôi mà đôi gò má đầy đặn nay đã trũng sâu, cặp mắt hồi nào còn tràn đầy tính tò mò nay lại trở nên mù mịt. Sắc mặt cô gái cũng tiều tụy, nhợt nhạt hơn.
Ba người nhóm Orba cùng cúi đầu thi lễ. Trên đường đến đây, Shique đã búi tóc cao lên. Anh chàng đã từng biểu diễn kiếm vũ cho Esmena xem ở Apta. Thay đổi kiểu tóc cộng với gương mặt đã được trang điểm, chải chuốt y như hồi còn làm đấu sĩ đã tạo ra vẻ bề ngoài khác hẳn bình thường, qua đó giúp anh chàng tránh khỏi những rắc rối lôi thôi trong trường hợp bị nhận ra.
“Cảm ơn các vị đã cất công đến đây.” Esmena cất lời, nụ cười khô héo không sức sống.
Gian phòng đầy nắng, ấm áp và dễ chịu, vậy mà không một tia nắng nào xuyên qua được tấm mành che để chiếu sáng bầu không khí u uất bên trong.
“Các vị cứ tự nhiên. Mọi người đã ăn gì chưa? Để ta gọi thị nữ chuẩn bị-“
“Công Chúa không cần phải tiếp đãi chúng tôi cầu kì như vậy đâu.” Shique đáp, chặn trước luôn câu ‘cho tí rượu’ đang chực chờ nơi cuống họng Gilliam.
“Nghe đâu họ từng là người của đội Cận Vệ Hoàng Gia dưới quyền hoàng thái tử.” Vừa nghe người lính dẫn đường nói xong là nét mặt Esmena chuyển biến thấy rõ.
“Các vị đã gặp Điện Hạ Gil?” Cô hỏi , giọng điệu đầy quan tâm.
Và thế là nhóm lính đánh thuê phải trả lời hàng loạt các câu hỏi. Chủ đề đương nhiên là về Gil Mephius, kể cả những tiểu tiết lắt nhắt. Người tiếp chuyện công chúa, dĩ nhiên, là Shique chứ không phải ai khác. Esmena tò mò muốn tìm hiểu, cô chăm chú lắng nghe với nét biểu cảm hệt như một bé gái đang ngồi nghe mẹ kể những chiến tích oai hùng của hoàng tử. Công chúa đặc biệt ấn tượng với sự kiện xảy ra tại thung lũng Seirin, khi hoàng tử ra tay cứu nhóm kiếm nô sắp bị xử tử.
“Ah, ngài ấy thật nhân từ.”
“Vâng. Hoàng tử vốn kiệm lời nên xung quanh ngài thỉnh thoảng vẫn nổi lên vài tin đồn lung tung nhưng kỳ thực Điện Hạ là người có tấm lòng cao cả.”
Esmena nở nụ cười, đang định gật đầu thì bỗng nhiên nét mặt tối sầm lại. Ánh mắt vừa mới lấy lại chút sinh lực nay đang cụp xuống, bờ vai co rúm lại. Trông cô hệt như một con rối vừa bị cắt dây với mái tóc dài xõa tung che nửa khuôn mặt.
“Công Chúa…Công Chúa…”
Nhóm thị nữ hớt hải chạy tới. Một lúc sau, Esmena giơ tay lên lau khóe mắt trong khi đôi vai vẫn cần người đỡ.
“Ta không sao. Cảm ơn.” Esmena cười yếu ớt trong khi nhóm thị nữ lui xuống. “Ta luôn thành tâm cầu khấn Long Thần suốt bấy lâu, mong cho hoàng tử điện hạ được tai qua nạn khỏi. Ngài vẫn còn sống và sẽ đến gặp ta. Nghe câu chuyện của các vị, tự nhiên ta lại nảy ra một ý nghĩ hơi khờ dại. Không, khờ dại nhưng ta vẫn tin. Hoàng tử đang ẩn mình ở nơi nào đó, chuẩn bị lập nên một kỳ tích vang dội-“
Bỗng tiếng cười khùng khục từ đâu vọng đến ngắt lời Esmena. Shique và Gilliam giật mình, đồng loạt ngoảnh sang. Tiếng cười xuất phát từ Orba, người đang cúi gằm mặt. Hành vi của cậu khiến Esmena sững sờ.
“Có gì đáng cười lắm sao?”
“Có gì không đáng cười à? Hoàng tử Gil còn sống á? Hah. Hắn chết rồi! Bị tên tướng quân ngu đần Oubary gài bẫy và chết mất xác rồi!”
“Chuyện đó ta có biết. Nhưng ngài-“
“À không, hoàng tử cũng ngu không kém. Hắn đã không phát giác ra âm mưu phản bội của tên thuộc tướng Oubary. Cái gì mà anh hùng vĩ đại, tôi xin mạn phép nói là công chúa đã đánh giá hắn quá cao.”
“Orba.”
Mặc kệ tiếng thì thào của Shiquye, Orba vẫn nói.
“Và hoàng tử cũng không cứu giúp nô lệ vì ‘lòng tốt’ hay trò hề gì tương tự đâu. Đúng hơn là nó vớ vẩn lắm. Hắn khinh thường nô lệ, sinh mạng của lũ nô lệ chẳng là cái thá gì trong mắt hắn. Hắn coi nô lệ như mấy con côn trùng đậu lên tay, trớ trêu thế nào mà hắn chỉ xua đi chứ không đập bẹp. Đó đó, hắn làm một việc tốt đẹp trong một phút ngẫu hứng thôi.”
“Ng-ngươi…”
Esmena thở dốc, đứng bật dậy. Vì đã lâu không vận động mạnh nên cô bị chóng mặt, vô thức vươn tay ra tóm lấy tay người thị nữ vừa chạy tới đỡ mình.
“Ng-ngươi…hoàng tử đã cứu mạng ngươi cơ mà. Sao ngươi có thể trơ tráo-“
“Tôi hận hắn. Hoàng thái tử Gil Mephius của xứ Mehphius là kẻ xảo quyệt, hết ngụy biện rồi lại đến bí mật này nọ. Hắn lúc nào cũng giấu diếm cái gì đó, không bao giờ thổ lộ tâm can hay suy nghĩ. Xin thứ lỗi tôi nói thẳng chứ công chúa biết được bao nhiêu về hắn? Gil Mephius không đáng để công chúa phải khóc thương. Loại người như hắn nên bị lãng quên thì hơn.”
“Ngươi-ngươi!!!”
Esmena cầm lấy lọ hoa trên bàn rồi lấy hết sức ném nó về phía Orba. Cái lọ tan tành. Nhóm thị nữ chứng kiến sự việc đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
“Công chúa!”
“Ngươi- đồ vô ơn! Đi đi, mau cút xéo đi cho ta! Loại người láo xược như ngươi không được hoan nghênh dưới mái nhà của Esmena Bazgan này!”
“Công chúa à! Xin Người bớt giận. Thế này hại sức khỏe lắm. Millie, mau đi gọi ngự y.”
“Ta không sao hết! Hắn ta…Hắn…Hắn!”
Mặt Esmena đỏ đến nỗi khó có thể tin nổi là lúc nãy nó còn tái nhợt. Ngấn lệ nơi tròng mắt màu xám bạc của cô cũng phải nhường chỗ cho lửa giận đùng đùng.
“Thiệt tình, công chúa đúng là khó chiều. Cô muốn nghe về hoàng tử còn gì, tôi đem người thật việc thật ra kể thôi.”
“Orba! Thôi ngay! Mau, đi lối này!”
Shique hối hả thúc cả nhóm chuồn khỏi phòng. Lính cảnh vệ ngoài cửa đang há hốc mồm vì những tiếng ầm ĩ vọng ra từ bên trong.
“Tại sao công chúa lại to tiếng thế?”
“Chỉ là…Người bị kích động đôi chút. Nào, đi thôi Orba. Quá giờ điểm danh rồi, thể nào lão chỉ huy trưởng cũng chửi anh em mình đến đau cả tai cho mà xem.”
Trong lúc ba tên lính đánh thuê người Mephius đang phải vắt chân lên cổ mà chạy thì Esmena Bazgan đang lớn tiếng gào khóc. Nhóm thị nữ vừa ôm lấy vai cô vừa đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng…
Cuối cùng công chúa cũng khóc.
Suốt quãng thời gian giam mình trong phòng, Esmena chỉ ngồi một chỗ, không khóc lóc mà cũng chẳng vui cười. Càng ngày cô càng kém ăn, lại rất hiếm khi ra ngoài, đến nỗi có cảm tưởng như cô đang dần biến thành một món đồ nội thất. Xưa nay Esmena vốn hay cười. Cô cười vô tư với tất cả mọi người xung quanh, không phân biệt sang hèn. Chứng kiến chủ nhân của mình chết dần chết mòn, đến cả bầu không khí cũng bị rút kiệt sức sống, bị bủa vây bởi bóng ma ảm đạm, nhóm thị nữ ai nấy đều đau lòng khôn xiết.
Cuối cùng, cảm xúc trong lòng Esmena cũng bùng vỡ. Nhóm thị nữ vừa vỗ lưng cô, người đang khóc lóc như một đứa trẻ, vừa âm thầm rơi lệ.
*
“Mày đúng là đồ ngu si đần độn!”
Gilliam húc cái uỵch vào lưng Orba. Cậu hơi loạng choạng một chút rồi vẫn tiếp tục sải bước mà không ngoái lại.
“Nếu có công chúa nói tốt cho, cộng thêm vài chiến công lận lưng trong chiến dịch sắp tới đây, anh em mình chắc chắn sẽ được trọng dụng, ngon hơn đi làm lính đánh thuê nhiều. Shique! Cho thằng lừa này nhập hội đúng là sai lầm mà! Bỏ nó đi, đéo anh em gì nữa!”
“Câm cái mồm than vãn của mày lại đi.”
“Hả? À, không cần chia tay vội, trước hết tao phải chém bay con mẹ nó cái đầu mày đã!”
“Thôi, thôi! Muốn tranh thủ ấn tượng tốt với công chúa ấy hả? Gilliam, lúc nãy ông căng thẳng đến mức cứng họng luôn kia kìa. Nán lại thêm chút nữa, có khi ông bị ngộp thở mà chết cũng nên.”
“Mày câm!”
“Này Orba…” Shique đổi giọng gọi với từ phía sau. Orba hờ hững ngoảnh lại.
“Chú với công chúa Esmena-“
“Cái gì?”
“À thôi, bỏ qua.”
Orba nhíu mày nghi hoặc rồi cũng quay đi, không đả động gì thêm nữa. Shique nhìm chăm chăm theo bóng lưng cậu, trong lòng thầm nghĩ ngợi.
Tận mắt chứng kiến Esmena Bazgan đang hèo mòn chợt bừng sáng lên niềm hi vọng, háo hức muốn nghe tin về Gil Mephius, dĩ nhiên là Orba cũng không đành lòng mà giả bộ thờ ơ.
Thấy công chúa thành ra như vậy, hẳn Orba nó liên tưởng đến ai đó đây mà.
Ở miền tây, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh khi trời tối. Ba người đi trên cùng một con đường nóng vã mồ hôi hồi trưa, vậy mà bây giờ lại thấy lạnh đến độ khó chịu. Các hàng quán bán đồ ăn thức uống bên lề đường bắt đầu thắp đèn.
Còn Gilliam, gã luôn miệng lải nhải than vãn mãi không thôi.
*
Ở một diễn biến khác, Ax Bazgan đang họp bàn chiến lược cùng các tướng lĩnh cấp cao của Taulia.
Thành phần lực lượng viện binh cho Helio đã được định đoạt. Đạo quân này sẽ do Bouwen Tedos làm tổng chỉ huy và được bổ sung thêm đội lính đánh thuê trực thuộc Quân Đoàn 5.
“Helio hiện đang kêu gọi hiệp trợ từ khắp nơi, tuy nhiên tình hình nội chính tại đó lại rất bất ổn.” Ax vừa nói vừa trao quân lệnh cho Bouwen đang đứng nghiêm chờ. “Chỉ cần bị kích động một chút thôi là thành bang Helio có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức. Bouwen, ngươi phải đề cao cảnh giác, nhận định tình thế thật cẩn thận. Nếu thấy cần rút lui, cứ rút lui. Đây vẫn chưa phải là lúc để quyết chiến.”
“Vâng, thần đã rõ.”
Đây là lần đầu tiên Bouwen được lĩnh quyền chỉ huy một đạo quân lên đến sáu trăm người. Chàng thanh niên mặt mũi đỏ tía, lồng ngực uỳnh uỳnh vang lên tiếng trống trận.
Khi các chỉ huy đã lui ra ngoài hết, Ax lần tay xuống ngang lưng rồi chợt dừng giữa chừng. Ông có thói quen vỗ cây quạt chiến đeo bên hông vào lòng bàn tay mỗi khi thấy hưng phấn.
“Để xem.” Ax gầm gừ, toát lên vẻ dữ tợn như thể kẻ địch đang ở ngay trước mắt nhưng kỳ thực quân sư Ravan Dol là người duy nhất nán lại trong phòng. “Tên khốn mạo danh Garda. Hắn lừa được đám vua chúa hèn mọn chứ đừng hòng lừa ta. Lần này ta nhất định sẽ lật tẩy hắn!”
Ravan im lặng không nói gì. Trên bàn chiến nghị bày nhất nhiều thư từ gửi đến từ các thành bang khác. Gọi chi viện, đề nghị hợp binh…tất cả đều đang có động thái chống lại Garda. Tất cả, chỉ trừ mỗi Cherik vẫn chưa thấy hồi âm.