Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 2: Hồn ma.
Part 1
“Cậu sắp gặp rắc rối với phụ nữ.”
Orba đang ăn dở thìa súp bỗng phát sặc khi nghe câu nói vu vơ nọ. Cậu hiện đang có mặt tại nhà ăn trong doanh trại của Quân Đoàn 5. Người vừa lên tiếng là Stan. Anh chàng đang cầm nguyên khay thức ăn trên tay, tuy thấp người hơn Orba nhưng vòng eo quá khổ thì lại cực kỳ bắt mắt.
Stan sinh ra ở vùng vịnh phương bắc, Nhiều biến cố đã đưa anh chàng đến sống trong cộng đồng người Zerdia du mục suốt từ thủa ấu thơ. Khoảng độ sáu năm về trước, Talcot ghé qua miền đất đó rồi rủ rê Stan bỏ nhà đi làm lính đánh thuê với mình.
“Ông vừa nhìn qua nét mặt mà đã đoán ra rồi à?” Ngồi bên cạnh Orba, Shique cất giọng hỏi lại với vẻ trầm trồ. “Mà nó quấn băng kín bưng như thế thì nhìn thấy gì được?”
“Thế nào à…thì dò theo ánh mắt cùng với phong thái thôi. Bà cụ nuôi dưỡng tôi hồi xưa giỏi trò này lắm, mãi đến lúc rời bỏ bộ lạc tôi mới nhận ra mình cũng bắt chước được.”
Mấy nếp nhăn trên mặt Stan trông hoàn toàn xa lạ so với độ tuổi đôi mươi của anh chàng. Chính vì thế nên mỗi khi trầm ngâm, mà đó cũng là tính cách thường thấy của anh chàng, Stan luôn tạo ra một vẻ bề ngoài đĩnh đạc, đến khi mở miệng nói thì phần thô kệch và chất phác bên trong mới lộ ra.
“Rồi sao nữa? Thằng này nó sẽ gặp rắc rối với kiểu phụ nữ nào vậy?”
“Ờm, khoản đó thì phải nhìn rõ mặt mới biết được. Rồi, mấy đường nét này báo hiệu duyên tiền định với nữ quý tộc. Cậu cẩn thận đấy, kẻo lại bị mấy cô nàng lôi lên giường không biết chừng. Không có kết quả tốt đâu, bất kể cậu có chọn qua đêm với em nào đi nữa.”
“Lại còn em nào nữa cơ à?”
“Stan! Mày làm cái gì thế?” Talcot bỗng dung xuất hiện từ đằng sau. Gã một tay cầm khay, tay kia đấm cho Stan một phát vào lưng. “Đã bảo mày đi kiếm chỗ ngồi cơ mà! Thời gian đâu mà đi tán nhảm với bọn Mephius?”
Talcot nói đoạn rồi ném cho Orba một cái liếc xéo trước khi kéo Stan lủi đi mất.
“Gái quý tộc à…” Ngồi bênh cạnh Shique là Gilliam. Gã vừa gặm một cục xương gà vừa cười bang quơ. “Còn nhớ không, ở đấu trường Tydan hay Barox thì phải, mày đã cứu một đứa con gái khỏi nanh vuốt của một con rồng đang nổi điên. Về sau tao nghe nói con bé ấy là công chúa Mephius.”
“Như thế đã nhằm nhò gì. Tôi đã kể ông chuyện thằng Orba rồi đó thôi.”
“Ha, trò bịa đặt nhăng nhít đó á? Có bị điên mới tin.”
Gillam đã nghe về việc Orba làm thế thân cho hoàng thái tử Gil Mephius. Chỉ là trong khoảng thời gian đó bản thân gã lại không ở Solon, thành ra chuyện này nghe rất hoang đường. Cũng tại gã đã nghe phong thanh mấy lời đồi thổi rằng đội Cận Vệ Hoàng Gia có một tay đấu sĩ đeo mặt nạ tên là Orba, kẻ đã giành chiến thắng chung cuộc trong giải giác đấu mừng lễ Quốc Khánh mà thôi.
“Mày muốn nói là nó vừa làm Orba vừa làm hoàng tử Gil cùng một lúc à?”
Gilliam nói đoạn rồi không chịu nghe tiếp nữa. Shique cũng bỏ cuộc giữa chừng luôn.
“Ông không tin thì thôi, chỉ cần đừng đem chuyện này đi lu loa ra ngoài là được.”
“Tao đâu có ngu đến nỗi tự biến mình thành trò cười.”
Trời mới xẩm tối nhưng Gilliam đã nốc rượu ừng ực như nước lã. Ba ngày đã trôi qua kể từ khi cả nhóm được tuyển mộ làm lính đánh thuê. Chiến tranh đã đến rất gần, toàn quân ra sức tập luyện tác chiến theo đội ngũ, các cá nhân đi khai báo về loại vũ khí và phong cách chiến đấu sở trường. Mồ hôi đầm đìa suốt từ sáng đến tối, vậy mà nhìn chung tâm trạng của đội lính đánh thuê vẫn rất hang hái.
Mình đến sai chỗ rồi.
Orba chợt nghĩ khi nhận ra sự bất tiện khi phải che giấu gương mặt. Đã vứt bỏ hết tất cả rồi, đáng lẽ cậu phải trốn đến nơi nào mà không ai biết mặt Gil Mephius mới phải.
“Orba.” Shique hình như đã chú ý đến tâm trạng của cậu. “Tui hiểu chú đang thấy thế nào. Khí hậu và tập quán ở miền tây đều rất khác so với Mephius, cũng khó nhằn phết đấy. Mà thôi, một khi đã kiếm chác chán chê rồi thì anh em ta muốn đi đâu chả được. Tiếp theo là vùng vịnh phương bắc nhé? Chú đã nhìn thấy biển bao giờ chưa?”
“Mày nhìn đời lạc quan ghê ha.” Orba toan đáp sẵng nhưng cũng không giấu được nụ cười buồn trên môi.
Nhà ăn đầy ứ những tay lính đánh thuê từ tứ xứ đổ về. Tuy nhiên, số lượng người Mephius ở đây lại rất hiếm hoi. Dù gì thì Mephius và Taulia vốn không có quan hệ tốt đẹp trong suốt hơn một trăm năm nay. Nếu tính từ thời đại Zer Tauran, khi các thành bang nhỏ miền tây lần đầu thống nhất về một mối thì cũng phải gần hai trăm năm rồi. Hai trăm năm với vô vàn những xung đột. Vì hội lính đánh thuê đều là thành phần ô hợp nên nhóm Orba vẫn ổn chứ nếu quân lính chính quy của Taulia mà tụ tập trong nhà ăn này thì tình hình sẽ khác nhiều lắm. Cho dù thành chủ Ax Bazgan đã đột ngột quyết định hòa giải với Mephius nhưng những định kiến và hận thù kéo dài theo năm tháng giữa đôi bên cũng không vì thế mà có thể dễ dàng hóa giải.
“Người như mày ắt phải cực ghét cái ý tưởng làm ăn mà không có chủ đích.” Gilliam nói, mặt đỏ tía tai. “Mà mày cũng không thích thú gì với nghề đâm thuê chém mướn này cho lắm, đúng không? Ban đầu, lúc bỏ đội Cận Vệ ấy, mày tính làm gì?”
“À…”
“À à cái mẹ gì! Hồi còn ở trại giác đấu cũng thế, tao có bao giờ hiểu nổi mày đang nghĩ cái đéo gì trong đầu đâu. Bây giờ khác rồi, anh em ta không phải đấu sĩ nữa mà là đồng đội cùng chung vai chiến đấu. Mày cần học cách hợp tác…”
“Woah! Tui không ngờ có ngày mình lại được nghe Gillam phán câu nào như thế. Hồi xưa ngày nào ông chả bị Tarkas-dono chửi vì gây rối.”
“Mày câm!”
Trong lúc hai người kia đang mải bắt chẹt nhau thì Orba đã ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà thắp sáng mờ mờ.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Cậu trầm ngâm.
Từ khi rời bỏ Mephius đến giờ, thời gian cũng chưa đến mức gọi là dài. Lâu nhất là hai tuần, vậy mà mỗi khi nhớ lại, cậu lại có cảm tưởng như những chuyện đã xảy ra ở Mephius thuộc về một quá khứ xưa xơ xưa lắc.
Ngoại trừ Shique, không một ai khácbiết đầu đuôi câu chuyện, mà có kể thì phản ứng của thiên hạ cũng y hệt như Gilliam thôi. Ai mà tin được rằng Orba, một thằng nhóc bị dòng đời đẩy đưa vào thân phận võ sĩ giác đấu, đi giết người để mua vui, tình cờ thế nào lại trở thành thế thân cho hoàng thái tử Gil Mehpius của vương triều đế quốc Mephius và đã từng trải chinh chiến trong thời đại loạn lạc này.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc Đế Quốc Mephius giảng hòa với Vương Quốc Garbera, kết thúc cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm. Công chúa Vileena Owell xứ Garbera phải sang làm dâu xứ Mephius trong khi hoàng thái tử Gil Mephius – người thực chất là Orba đội lốt – hết đem quân sang Garbera để tiêu diệt lực lượng phản loạn của tướng quân Ryucown rồi lại về Mephius dẹp tan âm mưu đảo chính của tên đại quý tộc Zaat Quark. Không dừng lại ở đó, khi trong tay chỉ có một nhúm quân và phải đối phó với một đạo quân của thành bang Taulia đang kéo đến từ hướng tây, hoàng tử đã khéo léo lợi dụng những toan tính của Noue Salzantes – vị chỉ huy tài ba người Garbera, kẻ đứng sau giật dây vụ tạo phản của Zaat – để chặn đứng quân xâm lược, thậm chí còn xác lập quan hệ hòa bình với thành chủ Ax Bazgan của Taulia.
Khi nào những biến loạn đa chiều sẽ chấm dứt, không ai biết. Chỉ ít lâu sau, ngọn lửa xung đột lại chực chờ bùng phát giữa Garbera và Ende. Lần này, Gil đã phải kháng lệnh hoàng đế Guhl Mephius để đem quân đến chi viện cho Garbera.
Thế rồi, khi tên tuổi hoàng tử Gil Mephius bắt đầu vang vọng qua các xứ sở ở vùng trung tâm lục địa cũng là lúc ngài đột nhiên biến mất khỏi vũ đài chính trị. Ngài bị ám sát dưới tay Oubary Bilan, một trong mười hai tướng quân của Mephius.
Tất nhiên, vụ ám sát hoàn toàn là hư cấu, Orba vẫn đang sống khỏe mạnh bình thường. Tất cả chỉ là một màn kịch để trả thù Oubary, kẻ đã phóng hỏa thiêu rụi làng của Orba cách đây sáu năm.
Sáu năm trời.
Nếu bảo Orba sống chỉ để trả thù Oubary cũng không sai. Những ngày lang thang nơi đầu đường xó chợ, đánh bạn với hội lưu manh, bị đày đọa dưới thân phận võ sĩ giác đấu, phải lăn lộn nơi lằn ranh sinh tử… Bỗng nhiên số phận lại trêu ngươi, biến cậu thành thế thân cho hoàng thái tử vì mặt mũi hai người giống hệt nhau.
Dòng máu đen tuôn chảy trong huyết quản, những thay đổi tựa như lột xác của cơ thể, những đối thủ mà Orba đã hạ sát, hết lần này đến lần khác, tất cả là để theo đuổi mục đích hủy diệt Oubary. Sáu năm đằng đẵng đó là ánh sáng chỉ đường cho Orba, mặc dù bản thân cậu không bao giờ thừa nhận. Sáu năm tăm tối và u uất, nhuộm đỏ máu của chính bản thân lẫn kẻ thù, cuối cùng cậu cũng gặt hái được thành quả.
Thế rồi, như thể chứng minh cho điều đó, khi đã thỏa mãn cơn khát báo thù cũng là lúc Orba mất đi nghị lực sống.
Thân phận hoàng thái tử chỉ đơn giản là cái cớ, là công cụ để Orba tiếp cận Oubary mà thôi. Khi mục đích đã hoàn thành, cái danh nghĩa kia cũng không còn giá trị. Orba đã dàn xếp vụ ám sát vừa để ném Oubary xuống địa ngục, vừa tạo lí do để cho ‘Gil Mephius’ biến mất, tiện thể một công đôi việc luôn.
*
Từ đó đến giờ đã hơn hai tuần rồi.
Orba cùng với Shique và Gilliam đã xoay sở tìm đường đào thoát, sang miền tây làm lính đánh thuê. Có điều, như Gilliam vừa nói lúc nãy, cậu không thực sự mong muốn đi trên con đường này.
Cuối cùng, sau bao nhiêu năm trời.
Nếu đi làm quân lính, cậu sẽ phải giết ai nữa, đổi lại cậu sẽ được gì? Cầm thanh kiếm lên chiến đấu thật phiền phức làm sao. Ngặt nỗi, Orba không có kế sinh nhai nào khác. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đã nhận ra mình chẳng có nghề nghiệp gì ngoài nghiệp binh đao. Bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ‘sau này ta sẽ sống thế nào’.
Thành bang Taulia, không, đúng hơn là toàn bộ miền tây Tauran, đang lâm vào hiểm cảnh trước hiểm họa do gã ma pháp sư bí ẩn tự xưng là Garda mang lại. Những tin đồn đại đã lan truyền suốt từ hồi Orba còn làm thế thân cho hoàng thái tử. Khi ấy, hắn ta chỉ là một thế lực không xác định vừa mới nổi lên ở phía bắc, vậy mà giờ đây quân đoàn của hắn đang rầm rộ tiến về Taulia.
Mình đang hưng phấn vì vẫn chưa chừa thói anh hùng à? Tham gia quân đội Taulia, lập nhiều công trạng hiển hách để tên tuổi được vang xa à?
Giấc mơ thủa bé thơ, làm nên đại nghiệp chỉ với thanh gươm trong tay… Bản thân Orba lại chẳng thấy hứng khởi hơn là bao khi nghĩ đến cái kế hoạch tương lai này.
“Mày…đúng là quái đản.” Gilliam chợt nói.
“Hả?”
“Hồi ở trại giác đấu ấy, không một lần nào ánh mắt mày tỏ ra ủ dột như bây giờ. Này, mày trông y hệt một thằng cha đang tuyệt vọng vì bị cướp mất đời tự do ấy. Cứ thấy cái mặt mày là y như rằng uống rượu mất con mẹ nó ngon. Mau mau về phòng hộ tao cái đi, thằng lỏi.”
“Ờ tao đi.”
Orba ngoảnh qua bên vai, đáp trả một câu cục cằn rồi toan đứng dậy.
“Ngươi là người đã đấu kiếm thắng Adelber phải không?”
Bouwen.
Nhận ra Bouwen Tedos, chủ tướng của Quân Đoàn 5, đang bắt chuyện với mình, Orba ngay lập tức ngoảnh sang chỗ khác. Cậu đã từng gặp người này dưới cái mặt nạ ‘hoàng tử Gil’.
“Chính là y, thưa tướng quân.”
Shique cũng như những người xung quanh đều kính cẩn quỳ gối thi lễ. Về phần mình, Bouwen khoát tay ra hiệu nghỉ. Trong số sáu người đang có mặt ở đây thì chỉ duy nhất Bouwen là một tướng quân chuẩn mực, dẫu còn trẻ tuổi nhưng phong thái lại cực kỳ đĩnh đạc.
“Xem nào. Không thấy mặt mũi gì hết. Bộ ngươi xấu đến mức phải che băng vải kín đầu luôn à?”
“Tại hồi nhỏ bị nhiễm bệnh dịch nên mặt tôi bị biến dạng.”
“Tháo ra cho ta xem. Chút chút thôi cũng được.”
“…”
“Sao thế?”
Bouwen hỏi rất tự nhiên nhưng ánh mắt lại sắc như dao.
Nếu kiếm cớ không tháo, y sẽ nghi ngờ mình là gián điệp chứ không đùa.
Linh cảm của Orba dao động. Lính đánh thuê mà lại không chịu lộ mặt thì thật quá đáng ngờ. Shique và Gilliam im lặng quan sát Orba từ từ đưa tay lên, chạm vào lớp băng vải trên đầu rồi bắt đầu tháo…
“Thôi thôi. Ta xin lỗi.” Bouwen giơ cao tay lên, ra hiệu cho Orba dừng lại. Cậu quấn lại băng mà không nói năng gì. Loại băng vải này được phủ một loại thảo dược kỳ quái của Shique khiến cho da mặt Orba bị nhuộm đỏ. Hình như Bouwen đã thoáng thấy phần da thịt ‘bị biến dạng’ ấy.
“Thể chất ngươi nhìn hơi yếu yếu, khó có thể lăn lộn nơi chiến trường. Tên ngươi là Orba à? Đeo mặt nạ vào là ngươi giống y chang một tay đấu sĩ người Mephius mà ta biết.”
“Bữa nay ta mời.” Bouwen tươi cười nói thêm một câu rồi sải bước về hướng nhà bếp. Suất ăn dành cho quân lính đều miễn phí, ngoại trừ rượu và khẩu phần ăn thêm là phải trả tiền.
“Hmm, chỉ huy có năng lực đấy chứ.” Shique chắt lưỡi. “Sao hả Orba, ấn tượng có khác với lần gặp gỡ với tư cách hoàng thái tử không?”
“Đôi chút.”
Một binh sĩ mặc giáp phục của quân Cảnh Binh trong lâu đài vừa chạy xộc vào nhà ăn. Gã dừng bước khi nhận ra nhóm Orba.
“Oi, các ngươi là lính đánh thuê người Mephius phải không?” Y vừa hỏi vừa tiến tới.
Vừa nghe phía bên kia nói ‘Mephius’ là Gilliam đã cau mày nhăn mặt. Mephius là địch thủ cũ của Taulia, thế nên gã này đến đây để gây sự, cà khịa, hay là muốn chế giễu nhóm Orba vì thân phận nô lệ năm xưa? Tóm lại là Gilliam rất không ưa cái cách đối phương gọi mình là ‘người Mephius’.
Shique là người thay mặt trả lời.
“Ngài có việc gì cần đến chúng tôi?”
“Không, ừm… A! Tướng quân Bouwen!”
“Có chuyện gì?”
Người lính nọ vội vàng đứng thẳng lưng, nghiêm chào Bouwen, người vừa quay lại với một bình rượu trong tay. Y trả lời, thốt ra cái tên khiến cho tất cả phải sửng sốt.
“Dạ… Esmena-sama…”
“Công chúa làm sao?”
“Thưa, nghe nói có một số người đến từ Mephius nên Tiểu Thư muốn mời họ đến gặp.”
“Hả? Tại sao chứ?”
“Thuộc hạ không rõ lí do. Chỉ là…Esmena-sama rất hiếm khi đòi hỏi thứ gì. Người cũng nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày nay, thế nên thuộc hạ trộm nghĩ nên để Người được toại nguyện thì hơn.”
“Mephius à…” Bouwen chợt cắn cắn vành môi mà không rõ lí do. “Nhưng ngươi làm phiền nhóm lính đánh thuê này làm gì? Họ chỉ tình cờ cùng mang quốc tịch Mephius thôi.”
“Ơ…”
“Thôi cũng được. Các ngươi thì sao? Công chúa Esmena của thành bang Taulia muốn triệu kiến các ngươi.”
“Chúng tại hạ chỉ là mấy tên cựu nô lệ hèn kém. Đi gặp một người cao quý như vậy thật quá-“
“Lại còn cao quý nữa? Ôi giời, hồi xưa anh em ta từng đi làm cận vệ cho hoàng thái tử Mephius rồi đó thôi.” Gilliam đột nhiên góp miệng. Gã cho rằng đây là cơ hội tốt để khoe mẽ.
Thằng ngu này!
Shique quắc mắt sang phía Gilliam trong khi Bouwen nhíu mày lại.
“Cái gì? Lính Cận Vệ?”
“À không. Chỉ là làm lính tạm thời thôi.” Shique khẩn trương lấp liếm. “Hồi đó chúng tại hạ được hoàng tử chiêu nạp, về sau còn tham gia vào trận công thành Zaim xứ Garbera nữa. Vừa nhận tiền thưởng xong là chúng tại hạ chạy ngay khỏi Mephius, thành ra‘lính Cận Vệ’ chỉ là danh xưng gọi cho có thôi.”
Bouwen đắn đo suy nghĩ trong thoáng chốc.
“Rồi. Ngươi dẫn họ đi đi.”
“Vâng, thưa tướng quân!” Người lính nọ lại nghiêm chào. Vậy là ý muốn của nhóm Orba đã bị biến thành vô giá trị.
Esmena?
Cái tên nọ nhá lên trong tâm trí Orba. Cô ta là con gái của thành chủ Ax Bazgan và đã từng trực tiếp gặp mặt Gil Mephius độ vài lần gì đó.
Biết ngay mà! Mình đến sai chỗ rồi!
“Ay, chó táp phải ruồi là có thật mày ơi.” Gilliam thì thào trên đường rời khỏi nhà ăn. “Cái thằng đoán mò lúc nãy á. Nó nói mày có lương duyên tiền định với gái quý tộc chuẩn đét luôn.”