Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Ngoại truyện: Nạn dân bé nhỏ
Part 4
Tựa như bức màn đen tung bay trong gió, bầu trời đêm nhanh chóng vươn dài trên đầu Sasha. Khi mặt trời đã khuất bóng, con hẻm vốn đang không có lấy một dấu hiệu sống này sẽ đầy ắp những tràng cười thô tục và đàng điếm, hoặc cũng có thể là tiếng huyên náo của những cuộc chiến tranh giành địa bàn.
Sải bước trên con đường không lát đá, Sasha khẩn trương đi tới một hiệu cầm đồ nằm ở cuối ngõ.
Nơi đây khác với những tiệm cầm đồ trên đường lớn. Cửa tiệm này thường xuyên tiêu thụ đồ ăn cắp, còn có tin đồn rằng chỗ này là hang ổ tội phạm.
Và so với những tiệm trên phố chính thì tiệm này trả giá còn không đến một nửa. Dẫu vậy, bà không được phép kén chọn.
Gã chủ tiệm hói đầu có thói quen ngước mắt lên nhìn ngó người ta từ dưới lên trên. Khi Sasha chìa tay ra nhận tiền, gã vận sức kéo bà chúi ra trước.
“Ông đang làm trò gì thế hả?”
Sasha cảm thấy hơi thở sặc sụa mùi rượu của gã phả vào tai mình. Bà hét lên.
“Bà rồi cũng sẽ biết lí do. Quanh đây có nhiều tội phạm và nô lệ bỏ trốn lắm.”
“Bỏ tay r- Aah! Buông ra!”
Gã chủ quán dễ dàng kéo ngã bà. Y khỏe kinh khủng khiếp. Trong khi màn đêm tuyệt vọng chộp lấy trái tim Sasha thì bên ngoài kia có một nhóm những bóng người áp sát cửa tiệm.
Nghe thấy tiếng lạch cạch bên ô cửa sổ, Alicia vội vàng đứng dậy và mở nó ra.
Orba lọt vào trong, như hình đang cố che giấu hình tích. Cậu đang đeo mặt nạ.
“Có chuyện gì à?” Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Alicia, Orba cất tiếng hỏi.
“Mẹ em vẫn chưa về.” Cô bé trả lời, ánh mắt bất an hơn thường lệ. “Lẽ ra mẹ phải về rồi mới phải… Nè, anh có gặp bà ở ngoài không?”
“Không.”
Con Nelwin không có mặt trong phòng. Vì Orba đến sớm hơn một tiếng so hồi cậu đuổi bắt con mèo, tuy nhiên kể cả như vậy đi nữa thì đêm cũng khuya rồi. Cậu có thể hiểu nỗi lo lắng của Alicia mà không cần phải nhìn vào đôi mắt đang run rẩy của cô bé.
“Mẹ em thường hay đi đâu? Nếu biết được chỗ làm của bà ấy, anh có thể đến tìm.”
“Mẹ em…”
Nói đến đó rồi giọng cô bé chợt đứt đoạn. Orba cũng không gặng hỏi xem có vấn đề gì không. Ánh mắt đằng sau chiếc mặt nạ chỉ đơn giản nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của cô bé.
Một lúc sau…
“Em không biết à?”
“Mẹ…mẹ em luôn luôn ở nhà. Nhưng dạo này bà hay đi ra ngoài…”
Gương mặt Alicia nhăn nhó, cô bé ngã xuống giường, như thể đang bị hành hạ bởi một cơn đau vô hình, thứ khác hẳn với nỗi lo lắng và bồn chồn về việc mẹ đi mãi chưa về.
Hình như cứ đả động đến một vấn đề cụ thể nào đấy thì nhận thức của Alicia lại bị rối loạn, như lúc nhắc đến cha của cô bé. Theo như phỏng đoán của Orba thì vấn đề cụ thể đó chính là…
Những điểm khác biệt giữa cuộc sống ‘trước kia’ và ‘hiện tại’ của cô bé.
Không rõ vì sao mà mỗi khi nhắc đến cha hoặc mẹ là Alicia lại tin chắc rằng mọi chuyện ‘vẫn giống hệt hồi xưa’. Tuy nhiên, bản thân cô bé cũng nhận thức rõ về ‘hiện tại’. Và khi sự bất đồng bị một bên thứ ba chỉ ra, tâm trí của cô bé bị rối tung lên, những điểm mâu thuẫn gần như đã phơi bày toàn bộ trái tim cô bé.
“Mẹ em…”
“Khoan!”
Orba chợt ngắt lời Alicia và áp mình sát vào tường, đưa mắt nhòm ra ngoài cửa sổ qua khe hở trên bức màn.
“C-có chuyện gì thế?”
“Suỵt.”
Alicia tái nhợt đi, có lẽ là bị vẻ căng thẳng đột ngột của Orba làm cho choáng váng.
Orba trông thấy một nhóm những bóng đen bên dưới kia. Cứ như thể bao nhiêu thứ dơ dáy tích tụ bên vệ đường lúc đêm hôm mọc ra tay chân và bước đi như con người. Cậu còn thấy ánh lấp lóa của đao kiếm tuốt trần, không sai đi đâu được.
“Đó là…”
Một nhóm kiếm sĩ, khoảng bảy, tám tên, vận toàn đồ đen.
Alicia thở dốc. Cô bé đã nghe thấy tiếng Orba rút kiếm ra khỏi vỏ khi cậu đưa tay xuống bên hông mình.
“Gì vậy, anh Orba? Bên ngoài có chuyện gì à?”
“Anh chịu thôi.” Orba đáp, mắt vẫn cẩn thận nhòm ra ngoài cửa sổ. “Chỉ biết bọn này có khi không phải là bạn bè gì đâu. Em có thể coi chúng nó như là thuộc hạ của tên phù thủy xấu xa, được phái đi truy lùng công chúa Kajuta ấy.”
Chàng võ sĩ giác đấu Orba đã từng trải bao phen vào sinh ra tử, vậy mà giọng nói của cậu vẫn mang vẻ căng thẳng rõ ràng. Alicia có lẽ cũng cảm nhận được điều đó nên cũng thở gấp gáp hơn, bằng cả mũi lẫn miệng.
Dach đang ở trước một tòa nhà bằng đá. Xưa kia khu vực này của thành Solon nằm ngay dưới chân một vách đá, còn tòa nhà vốn là nơi ở trọ của nhiều người lao động.
Có bảy người đi cùng với Dach. Số lượng hơi bị quá trớn so với con mồi họ nhắm tới. Tuy nhiên Dach lại là mẫu người có bản tính cẩn trọng và thường sẽ chỉ hành động sau khi đã nghiên cứu kĩ lưỡng địa bàn quanh đây cũng như dân cư sống trong khu vực. Gã muốn làm như thế hơn nhưng Jurgen đã ra lệnh phải giải quyết rốt ráo mọi việc nội trong tối nay nên cũng đành chịu.
Ngay lúc này, gã cũng vừa mới nặng lời khiến trách một tên thuộc hạ, kẻ nãy giờ cứ nói mấy câu bông đùa thô tục vì đối thủ chỉ là hai con đàn bà.
“Ngộ nhỡ chúng nó trốn mất thì tao sẽ lấy máu mày mà bù đắp.”
Bộ mặt nghiêm trang lúc buông lời đe dọa của Dach trông y hệt một tay giáo sĩ phương đông khi tuyên án tử hình. Và thế là đám thuộc hạ - những thằng trước đây từng là phường du côn đã từng trải vị đau khổ rồi – đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Cánh cửa nhanh chóng bị mở khóa và nhóm người kia lẳng lặng nối đuôi nhau lẻn vào.
Dach là người thứ hai tiến vào.
Dân trong khu này đa phần là lũ trộm cắp không xu dính túi. Thường thì bọn đấy sẽ không tố cáo đâu, mà dĩ nhiên là không nên để lại manh mối cho bất cứ phe thứ ba nào, càng kín kẽ càng tốt. Lí tưởng nhất là dàn dựng sao cho đây chỉ là một vụ cướp bóc thông thường.
Và thế là họ bắt đầu hành động: đầu tiên là phải hạ sát hai người kia. Phải làm nhanh gọn như gió giật, xong xuôi rồi đến việc phá hoại phòng ốc, xé rách quần áo trên xác chết nhằm tạo ấn tượng về hành vi bạo lực, làm cho người ngoài tưởng rằng đây là mục đích ban đầu của chúng.
Đây là hành động táng tận lương tâm, tuy nhiên Dach vốn là cựu kiếm nô, đã từng giết hại vô số người để giành lấy con đường sống, máu me và nội tạng dính đầy lên người. Gã không muốn phải trở lại chỗ đó thêm lần nào nữa. Cho dù hôm nay có đánh bại và kết liễu một đối thủ đáng gờm thì đến hôm sau, tùy theo chút hứng khởi bất chợt của một kẻ nào đó mà gã có thể bị bắt phải đấu một chọi hai. Cả lúc nhắm mắt đi ngủ, thứ địa ngục đang chờ đợi vào ngày mai cũng len vào trong giấc mơ. Chủ nhân Jurgen, cũng như nhiều người khác, thường hay ví von Dach giống như một con rồng. Lệch lạc hết rồi. Dach hiểu rõ hơn ai hết rằng mình mang trái minh mỏng manh của con người. Vì vậy nên gã mới chuyên tâm làm việc, cốt để bảo vệ những đêm được ngon giấc dưới một mái nhà mà không gặp ác mộng.
Dach không bao giờ bất cẩn.
Nhờ thế nên gã mới có thể phát giác ra luồng sát khí ập tới từ bên trái và gạt kiếm đỡ đòn.
Tuy nhiên kẻ đi trước gã lại bị bổ trúng đầu, chết ngắc.
“Lùi lại!” Dach vừa gào lên vừa nhảy lùi. Ánh thép nhá lên từ mọi hướng. Gã vung kiếm đáp trả những đòn tấn công đang phóng tới như vũ bão – họ đang bị phục kích.
Là người duy nhất ngay lập nhận ra tình hình, Dach xô vào nhóm thuộc hạ trong lúc hối thúc chúng hành động.
Không rõ quân địch có bao nhiêu tên. Lại thêm một đường gươm nữa nhắm vào Dach, gã vung mạnh kiếm đánh bật nó.
“Khốn nạn!”
“Mẹ kiếp!”
Cuối cùng nhóm thuộc hạ cũng bắt đầu đánh trả. Tiếng vũ khí va chạm chan chát vang lên trong không gian tối mù mù.
Tiếng ầm ĩ của trận chiến vọng lên tận phòng Alicia ở trên tầng hai, khiến cô bé tê cứng cả người. Vì bị mù nên thính giác là cầu nối duy nhất mà cô bé có với thế giới bên ngoài, vậy mà giờ đây nó lại bị choán đầy bởi những thanh âm bạo lực.
Trái tim Alicia đập dồn dập. Sợ hãi trước mối hiểm nguy gần kề là một đằng, ngoài ra còn có một cảm giác khác. Một nỗi kinh hoàng không sao lí giải được đang dâng lên trong lòng cô bé.
Orba, tay lăm lăm thanh kiếm, mắt liếc nhìn Alicia.
“Bọn này không phải là lũ trộm cắp thông thường đâu.” Cậu cất lời và bờ vai Alicia co rúm lại. “Giả sử đúng là trộm thật thì chúng nó cũng không tấn công chỗ này làm gì. Em có biết vì sao mình bị nhắm tới không?”
“Em không…em không biết.”
“Không chừng chuyện này có liên quan đến việc mẹ em mãi không thấy về.”
“Không!” Alicia vật vã thở dốc. “Không đâu, anh Orba. Nếu em mất mẹ…nếu mẹ cũng đi mất… em…em phải làm gì bây giờ?”
“Vậy em hãy nhớ lại đi Alicia. Chắc chắn phải có chuyện gì đó. Bọn trộm phải có lí do mới kia tìm đến đây. Nhất định phải có một nguyên nhân gì đó khiến cho hai mẹ con em bị nhắm tới.”
Orba từ chối giúp đỡ cô bé bằng chất giọng lạnh lẽo đến độ tàn nhẫn.
Vụ đánh nhau dưới lầu hiện không đáng lo. Orba dĩ nhiên đã lường trước trường hợp này nên đã bố trí người phục sẵn trong tòa nhà.
Hơn nữa, ngay từ đầu chính Orba là người đã nhá cái tin tức về tung tích của ‘vợ và đứa con gái mù lòa của Oddwill’ cho Jurgen. Cậu đoán rằng với chiêu này, Jurgen ắt sẽ phải hành động và nếu cậu đúng thì việc hắn ta có dính dáng sâu xa đến vụ việc là không còn gì phải bàn cãi.
Alicia nháy mắt liên hồi. Dường như những tiếng động chát chúa đang đập vào tai cô bé vừa khơi dậy một thứ gì đó ở tận sâu trong trái tim em. Bị giấu kĩ sau cánh cửa khóa kín, nó đứng dậy và bắt đầu bước đi, vùng vẫy dữ dội ngay khi cảm nhận được dấu vết đầu tiên của cơn loạn lạc.
Âm thanh của bạo lực, tiếng gào thét, máu…
Như thể đã mong chờ điều này từ lâu rồi, những kí ức của quá khứ và thực tại cùng vươn tới, len lỏi qua cánh cửa đã bị nứt vỡ từ cả hai phía, đan vào nhau, sẵn sàng đập tan bức màn phong tỏa để hòa quyện với nhau.
Trong khi ấy, có tiếng người mau lẹ phóng lên cầu thang. Cơ mà tiếng kẽo kẹt lại không nặng nề như tiếng bà Sasha, mẹ Alicia, như lần đầu Orba đến đây. Dĩ nhiên, Alicia cũng nhận ra đấy không phải là tiếng chân của mẹ mình. Cô bé đột nhiên cứng đờ ra.
Ối, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Orba mở lớn.
Cậu vốn dự định để cho Shique cùng một đội lính dưới quyền xử lí mọi rắc rối dưới nhà. Như thế mà có kẻ vẫn cố đột phá qua được, chứng tỏ trong số bọn chúng phải có một chiến binh đáng gờm.
“Nấp đi.” Orba ra lệnh ngắn gọn.
Alicia lảo đảo đứng dậy nhưng đôi chân lại không nghe lời, không chỉ vì sợ hãi thôi đâu.
Hoàn toàn cô độc trong bóng tối, cách xa khỏi bạo lực… Hành động này bị một phần tiềm thức Alicia – một giọng nói vang lên trong tâm trí cô bé - phản kháng dữ dội.
“Mau lên!”
Orba ép cô bé xuống dưới gầm giường nơi cậu từng trốn. Ngay lúc đó, khi hình hài của Alicia vẫn chưa rõ đã khuất đi hoàn toàn hay chưa thì cánh cửa bỗng mở bung ra.
Kẻ vừa xông vào có bộ mặt trông như mặt con rồng – Dach.
Không chút chần chừ, gã lao thẳng vào Orba. Orba cũng lập tức né sang một bên, cứ như thể hai người đang phối hợp ăn ý với nhau vậy.
“Cái mặt nạ đó! Mày… mày là Orba, nhà vô địch của Kiếm Hội?”
“Thật vinh dự quá. Đến cả một thằng cha trộm cướp mặt mày khả nghi cũng biết tên tao.”
“Nhất định mày… hoàng thái tử… Con mẹ nó chứ!”
Dach vỡ lẽ ra rằng gã đã bị lùa vào bẫy khi mò đến chỗ này. Orba ở phía bên kia đang cười cợt trả lời, ngặt nỗi hiện giờ cậu không có nhiều khoảng trống để xoay sở. Tay phải cậu chỉ tung được quãng nửa sức mạnh vốn có do ảnh hưởng từ vết thương nơi xương đòn. Đụng phải một đối thủ thiện chiến thế này mà chỉ xài tay trái để đối đầu, đầu óc cậu phải nổi khùng nổi điên mới tính đến phương án đó. Vì vậy, Orba dùng cả hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm một tay của mình.
Tiếng gió rít lên mạnh mẽ cùng với đòn tấn công của Dach.
Cú đánh mạnh mẽ đến độ có thể đập vỡ mặt người ta và mũi kiếm của Orba chỉ gạt được nó đi trong đường tơ kẽ tóc. Phần thân bên trái của cậu bị chấn động mạnh.
Cậu sẽ rơi vào thế bất lợi nếu đánh cù cưa câu giờ.
Trong căn phòng chật hẹp, hai gã đàn ông đang giao chiến, kẻ này cứ nhè vào yếu huyệt của người kia mà đánh. Trong khi đó, thế giới của Alicia lại chẳng có gì ngoài bóng tối và tiếng đao kiếm va chạm.
Trái tim của cô bé đang đập dồn dập.
Hồi ấy cô bé cũng đã chứng kiến điều tương tự và cũng không làm được gì khác ngoài nhìn.
Mình đã thấy tận mắt…mình ‘nhìn thấy’.
Giờ đây, quá khứ và hiện tại của Alicia ôm khít lấy nhau và phình lên, cánh cửa khóa kín sâu trong trái tim cô bé bị xoắn vặn từ bên trong.
Đúng rồi…mình ‘đã thấy’.
Cánh cửa bật mở và những kí ức hiện lên rõ mồn một trong tâm trí Alicia.
Tối hôm ấy, cả bố và mẹ đều về trễ. Alicia thấy chán vì phải ở lại trông nhà rồi nảy ra ý tưởng trốn dưới cái tủ to ở phòng khách, định bụng sẽ tặng bố mẹ lúc mệt mỏi khi trở về một chút bất ngờ.
Không bao lâu sau, bố về. Tuy nhiên trước khi Alicia kịp ra khỏi chỗ nấp thì có khách đến thăm.
Người đàn ông nọ trông như hình là một nhà quý tộc, tuổi quãng trung niên, có hầu cận đi cùng. Ông ta mở lời trước tiên, không cáo lỗi chuyện tìm tới đây vào lúc đêm hôm khuya khoắt mà hối thúc bố cân nhắc lại.
“Ta đã nói là sẽ chia phần cho ngươi. Bao nhiêu thì được?”
Nghề của Oddwill, cha Alicia, là thu thập và điều phối lao động đến làm việc tại các khu mỏ nằm gần thành Solon. Còn Jurgen, nhà quý tộc phụ trách ở đó, lại muốn xà xẻo một phần khoản tiền dùng cho công tác phát triển khai mỏ để đổ vào túi riêng.
Vì thế nên ông ta đã gán tội cho nhóm thợ mỏ rồi tố cáo họ, khiến cho họ bị giáng xuống làm nô lệ.
Nô lệ là nguồn nhân công dễ kiếm, có thể vứt bỏ tùy ý và không cần phải trả lương. Nhờ vậy nên hiệu quả khai thác tăng. Hình như Jurgen đang cố mua chuộc Oddwill, muốn ông kín mồm kín miệng nhưng ông vẫn khăng khăng từ chối.
“Hiệu quả khai mỏ tăng lên, ấy cũng là vì lợi ích quốc gia. Chỉ vì mải bận tâm đến chút hy sinh nhỏ nhoi mà để đất nước rơi vào suy thoái, đó mới là điều ngu xuẩn cùng cực.”
“Đủ rồi. Tất cả mọi chuyện sẽ tùy theo phán quyết của hoàng cung.” Oddwill vẫn kiên quyết.
“Ta hiểu.” Jurgen nói. “Ngươi lì lợm đấy.”
Nhà quý tộc nọ bật cười. Điệu bộ ông ta hòa nhã đến mức khiến cho người ta cảm thấy như muốn cười đáp lễ. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc ấy, Alicia ‘chứng kiến’ nó. Jurgen tuốt thanh kiếm đang đeo bên hông ra và phạt một đường ngang ngực Oddwill, cha cô bé.
Gã vẫn đang cười. Máu tuôn đầm đìa không sao tưởng tượng nổi. Toàn bộ tầm mắt của Alicia cũng như trái tim con trẻ của cô bé giờ đây nhuộm đầy màu đỏ độc địa của máu.
Jurgen thở phì phò, tung chân đá cái xác đang nằm bất động.
“Chờ một chút rồi hãy phóng hỏa đốt nhà, chừng hai tiếng sau khi ta đi, rõ chưa?” Cả giọng nói lẫn tiếng chân nặng nề của ông ta cùng lùi xa dần.
Đám người ông được Jurgen bố trí ở lại ắt hẳn đã canh sẵn bên ngoài nhưng mẹ lại về muộn và nhận ra bọn chúng từ xa nên đã chủ động đi vòng và vào nhà theo lối cửa sau. Bà phát hiện ra phòng khách đầy máu me cùng với Alicia đang run rẩy trốn ở đó rồi vội vàng nhặt nhạnh chút đồ đạc, dắt tay con gái chạy trốn.
Bố…
Tiếng sắt thép va chạm điên cuồng vào nhau vẫn tiếp tục vang lên.
Kể từ giây phút chứng kiến cái chết của bố, kí ức và thị lực của Alicia đã bị phong tỏa.
Cô bé giơ tay lên bưng tai. Bản năng đang mách bảo cô rằng điều tương tự sắp xảy ra. Không được nhìn. Nếu nhìn thì lần này trái tim cô sẽ bị xé nát.
Có ai không…
Sâu trong thâm tâm, tiếng kêu cứu vô thanh của Alicia vọng đến từ một thế giới đen tối tựa màn đêm không có lấy một ánh sao. Cô bé chỉ biết khẩn khoản nguyện cầu, rằng sẽ có ai đó đến cứu giúp cô thoát khỏi bóng tối, như chàng thanh niên người đã được con chim hoàng kim chỉ lối, xuất hiện như nhân vật chính trong truyện cổ và cứu giúp công chúa Kajuta.
Khi ấy…
“À, hóa ra trình độ của nhà vô địch đại hội chỉ có bấy nhiêu. Clovis, người mày đang mang danh, chắc phải đang giãy đành đạch dưới mồ cho coi.” Dach giễu cợt.
Vì đang bị thương nên Orba dần bị ép phải lui về thế phòng ngự. Dach đâm tới, bức lùi cậu. Bây giờ Orba đang tựa lưng vào bức tường cạnh ô cửa sổ.
Dach bắt đầu áp sát trong nháy mắt.
Orba, với giác quan nhạy cảm như loài dã thú, đã cảm nhận được nó. Chặn đường gươm bạo liệt của Dach, vũ khí trong tay cậu sẽ bị hất văng lên không và gã kia sẽ đâm tới thêm nhát nữa với một đòn liên hoàn. Mọi thứ xảy ra y hệt như phán đoán chỉ trong một tích tắc đó của cậu.
Rồi Orba đặt một chân lên bức tường sau lưng, lấy đà bật ra trước, cúi mình bổ nhào vào ngực Dach.
“Ặc!”
Nắm đấm của cậu giáng trúng vào bụng dưới Dach.
Nhịp thở của gã chợt rối loạn, chân mất đà chới với như thể sắp ngã nhào.
Có điều phần thân dưới của Dach rất vững chãi. Gã gạt Orba ra với nét mặt đáng sợ. Giờ thì khoảng trống lại xuất hiện giữa hai người và một lần nữa Dach vung kiếm lên.
Có lẽ nào đây là sự trùng hợp?
Alicia nghĩ rằng mình vừa nghe thấy một tiếng ré chói tai, rồi cô bé trông thấy một hình bóng nho nhỏ nhảy vào từ phía ô cửa sổ, len vào khoảng trống giữa hai gã đàn ông.
Yama!
Trong khoảnh khắc ấy, Alicia cảm thấy như có người đang ánh hào quang rực rỡ đến với vùng tăm tối nơi cô bé đang giam mình.
Lúc này đây, cô bé có thể ‘nhìn’.
Gã đang cầm kiếm là Jurgen còn người đeo mặt nạ chính là bố. Và khi con Yama phóng ra trước, cô bé còn nhất thời trông thấy một cặp cánh vàng long lanh.
Alicia lao ra từ dưới gầm giường trước khi bản thân mình kịp nhận thức. Cô bé chính là nhân vật chính chứ không phải ai khác. Cô bé vẫn luôn tưởng tượng về nó trong bóng đêm đằng đẵng kia. Cô bé nhào tới che chắn cho con mèo và tình cờ lọt vào giữa hai chân Dach.
Dach bị bất ngờ, thế tấn của gã chao đảo. Orba chớp ngay lấy thời cơ, chộp lấy thanh kiếm đang nằm dưới chân.