Phần 2
“Hoàng đế Guhl đã thôi không cười nữa.” Orba đã nghe người ta lẩm bẩm câu này không biết bao nhiêu lần trong hoàng cung.
Xưa kia hoàng đế vẫn thường nói lời hóm hỉnh với quần thần, chất giọng vui tươi của Người vang vọng khắp sảnh đường. Đó là những gì Orba được nghe kể. Cậu nào có thể biết được ông ta ‘khi xưa’ như thế nào khi mà chính bản thân cậu mới chỉ gặp hoàng đế dăm ba lần, kể từ khi bắt đầu giả dạng làm con trai ông ta.
Đáng quan tâm nhất là sau vụ Zaat Quark nổi loạn, hoàng đế chỉ còn cười mỉm mà thôi. Khóe môi ông ta cong lên, trông như đang méo miệng hơn là cười, lại còn luôn chống cằm lên tay với nét mặt nghiêm trọng.
Mỗi lần Bệ Hạ đưa mắt nhìn tôi là tôi lại lạnh điếng người.
Mấy lời thì thầm này Orba cũng nghe vô số lần rồi.
Hoàng đế làm việc không ngừng, nhắm đến mục tiêu củng cố quyền lực của hoàng gia, hay chính xác hơn là quyền lực của riêng ông ta.
“Không còn ai có thể kháng nghị lại bất cứ chủ ý nào của Bệ Hạ nữa.”
Fedom lẩm bẩm, nét mặt lão trông như đang run rẩy.
“Kiểu quan chức như Colyne, sẵn lòng vẫy đuôi chờ lệnh là đủ mãn nguyện rồi đã đành, chứ những người như ta đây, những nhà quý tộc đầy kiêu hãnh dù ít dù nhiều cũng có lòng lo cho tương lai của Mephius, nếu như lòng kiêu hãnh ấy bị Bệ Hạ coi là thứ chướng mắt, Người sẽ bãi miễn, không chừng còn ra tay trừ khử chúng ta.”
Còn có Simon Rodloom kìa.
Orba nghĩ đến Simon đầu tiên. Lúc Orba ăn sáng với Hoàng đế trong dịp lễ hội, chính ông ta là người đã nêu ý kiến mà không hề sợ hãi. Hơn nữa, đó là ngay sau khi Zaat Quark bị giam lỏng tại nhà.
Nếu là Simon, khi cần thiết, liệu ông ta có dám dũng cảm phải đối hoàng đế mà không màng đến tư lợi hay an nguy của bản thân hay không?
Hửm-
Orba cong môi, đầu óc mông lung suy nghĩ những điều kỳ dị. Hồi còn làm võ sĩ giác đấu, chính bản thân cậu cũng không bao giờ tin rằng mình lại đi công nhận một tên quý tộc Mephius, dù chỉ tí chút.
Hiện tại, ở ngay trước mặt Orba là hoàng đế Guhl Mephius. Ông ta đang cúi đầu cầu nguyện, ánh mắt đảo vòng không tập trung.
Tòa Tháp Đen, trung tâm của vương đô Solon.
Lính cảnh vệ nhận ra Orba, cúi đầu chào rồi dẫn đường đưa cậu xuống khu hầm ngầm của tòa tháp. Trên đường đi cậu gặp phải rất nhiều người đàn ông mình trần đang khuân vác đá. Họ đa phần là nô lệ và tội phạm.
Sâu dưới lòng tòa tháp là công trình lăng Long Thần hiện đang trong quá trình xây dựng. Điện thờ Long Thần cũng đang được xây mới ở một địa điểm nằm gần hoàng cung hơn và toàn bộ lăng Long Thần cũ sẽ được chuyển về đây.
Khi Orba đến nơi, hoàng đế đã có mặt ở đó rồi. Ông ta đang đứng trước một bức phù điêu khổng lồ mô tả hình dáng của Long Thần. Đây chính là nơi tổ chức nghi lễ cầu nguyện cho mùa màng bội thu ngay trước lúc khai mạc lễ hội. Bức phù điêu này rồi sẽ bị tháo ra để đưa đến điện thờ mới.
Orba lễ độ chào hỏi và hoàng đế chỉ ư hử gật gật đầu. Ông ta đang bận ra lệnh cho những người xung quanh.
Và Orba chờ, chờ thật lâu…
Tầm mười phút sau, hoàng đế mới tách mình khỏi đoàn người. Orba lại cúi đầu chào thêm lần nữa.
“Con sẽ lên đường vào ngày mai.”
“Ta biết.”
Hoàng đế đi ngang qua Orba và không có vẻ là sẽ dừng bước, Tuy nhiên ông ta đột nhiên khựng lại và quay sang nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Con càng lúc càng giống mẹ con.”
“Hah…haha. Vậy ạ?”
Đến cả tay đấu sĩ sừng sỏ như Orba cũng phải túa mồ hôi lạnh. Rồi hoàng đế lại đi tiếp với Orba theo sau.
“Không chỉ mỗi mặt mũi thôi đâu. Có không ít người nói rằng con đã lột xác thành một con người khác, rồi còn khen ngợi rằng con được như thế nhờ mang trong mình huyết thống của ta. Thật kì khôi.”
“Con chỉ được thuộc cấp góp ý thôi ạ.”
Có một đội lính Cận vệ hoàng gia dưới trướng Hoàng đế đang đứng bảo vệ xung quanh hai người ở một khoảng cách tương đối xa. Tiếng của đám nô lệ cứ lùi xa dần khiến cho bầu không khí trong hang động lành lạnh này trở nên tĩnh lặng đến khó chịu.
“Vậy vấn đề Zaat Quark cũng như thế, nhỉ? Có một kẻ nào đó tình cờ bày mưu cho con? Chắc chắn không phải ta rồi. Ta thậm chí còn không hề hay biết.”
“Vâng…Không, ý con là… Con là người đã vạch kế hoạch. Chỉ là… con thấy suy tính của cá nhân mình có hơi không ổn nên đã đi thỉnh giáo lãnh chúa Fedom. Cho dù vậy, con vẫn không nhắc đến tên Zaat, cũng không giải thích tình thế mà chỉ dừng ở mức đặt giả thiết thôi.” Orba đáp nhanh.
“Thế thì ai đã đưa ra chủ ý đợi lúc Zaat nổi loạn rồi mới hành động? Nếu con báo trước cho ta biết thì ta đã có thể êm thấm xử lí hắn mà không làm kinh động đến bao nhiêu vị quan khách nước ngoài.”
Hoàng đế dừng bước. Đằng trước không có đường, chỉ thấy một vách đá cao 50 mét. Trên tường có độc một cây nên tỏa ánh sáng lờ mờ, chập chờn hắt bóng lên gương mặt hoàng đế.
“Con vốn không có ý định bào chữa cho hành động của mình. Con chỉ muốn…muốn đạt được một công trạng để cho bản thân mình được nhiều người công nhận. Con đã quá vô ý khi không lưu tâm đến tính mạng của binh sĩ cũng như an nguy của các vị đại sứ. Cúi xin phụ hoàng xá tội.”
“Như thế là sai à?”
Hoàng đế thẳng thừng kết luận. Ông ta nhìn thẳng mặt Orba, khiến cậu bất giác nuốt nước bọt.
“Không. Con đã không tin tưởng ta. Đó mới là sai.”
“Con-con không…”
“Con chỉ muốn lập công danh thôi à? Nếu có gì đó đã thay đổi nơi con thì đầu tiên đó phải là cái cách con cả gan lôi thứ lí do xấc láo ấy ra trước mặt ta.”
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt đang nheo lại của hoàng đế trông như con rắn đang quấn quanh thân xác và linh hồn ông ta. Orba không đáp, chỉ hổ thẹn cúi đầu.
“Ta hiểu. Trứng rồng cuối cùng vẫn nở ra rồng. Hoàng gia chúng ta mang trong mình dòng máu của Long Thần Mephius, đến cả con có lẽ cũng không thể làm con rồng non mãi được.”
Những lời đó không mang giọng điệu cao ngạo hay khiển trách. Hoàng đế đến bên Orba, người vẫn đang cúi gằm mặt.
“Tuy nhiên, ta thấy hình như con giống mẹ con nhiều hơn là giống ta. Không chỉ diện mạo mà còn cả tính cách. Cuối cùng con vẫn đi lệch khỏi truyền thống của hoàng gia và không mở lòng với ta. Con đã học theo tính mong manh yếu ớt của mẹ con.”
Hoàng đế nhìn mặt Orba thêm lần nữa rồi vỗ vai cậu.
“Tốt thôi. Nếu con đã bắt đầu mọc cánh thì ta sẽ bắt con phải làm sao để không phụ sự kì vọng của ta. Phải kiềm chế Ax Bazgan. Sau hai tuần nữa, lực lượng của tướng quân Oubary sẽ đến hội quân với con. Nếu chỉ có mỗi việc bảo vệ pháo đài thì chừng ấy binh lực là quá đủ.”
Oubary.
Lúc ấy, trái tim thờ ơ của Orba chợt bùng lên ngọn lửa.
Trong đạo quân Orba sắp đem đi Apta có 50 lính thuộc biên chế binh đoàn Giáp Đen của Oubary. Còn Oubary, lão ta sẽ được điều đến tỉnh Kiluro vùng đông nam Mephius với 500 quân để đàn áp cuộc nổi dậy của nô lệ nổ ra chỉ vài ngày sau vụ Zaat Quark làm loạn.
Vào lúc Đại đấu trường xảy ra sự biến, Oubary đã hơi bị nhanh nhẹn trong việc bỏ chạy, để rồi phải hứng chịu sự ngờ vực và ác cảm của cả giới chính khách lẫn hoàng đế. Vì thế nên lão càng lúc càng khó ở lại Solon. Lão nhận nhiệm vụ này cũng là vì muốn vớt vát thanh danh cho bản thân.
“Con có thể tùy ý dụng binh, cứ thỏa thích sử dụng quyền thống soái. Đổi lại, ta sẽ không chấp nhận bất cứ lời than vãn nào, bất kể tình hình có ra sao đi nữa. Con được phép hành động mà không cần xin phép ta mà không phải đắn đo gì hết.”
Hoàng đế đi xa khỏi Orba, chỉ nghe thấy tiếng ông ta nói vọng lại. Thanh âm nghe sặc mùi chế giễu. Orba thở phào một cái, nhẹ nhõm khi mình đã qua chuyện mà không bị vạch trần thân phận. Đồng thời, một cảm giác lạ lẫm chợt lóe lên trong lòng cậu.
Bố…
Ông bố nào cũng như thế sao? Ghét bỏ và rẻ rúng con trai của chính mình… hay vì bọn chúng là quý tộc nên mới có lắm trò quái dị?
Orba không có chút ký ức nào về cha. Dẫu vậy, cậu vẫn nhớ mặt nhớ tên từng người một ở quê mình. Có không ít những người lớn quan tâm đến cậu như cha ruột. Có người nặng lời trách mắng tính gây rồi của cậu rồi sau đó lại phá lên cười, nói rằng hồi xưa mình cũng y chang. Hồi ấy Orba cho rằng họ phiền chết đi được, nhưng giờ, khi đến cả sự phiền nhiễu đó cũng không còn, cậu lại thấy kỉ niệm ấy sao thật đáng nhớ làm sao.
“Phụ hoàng.”
Bị ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng thôi thúc, Orba đột nhiên cất tiếng gọi hoàng đế.
“Có việc gì?”
Ông ta ngoảnh lại, mặt hiện rõ vẻ khó chịu. Ánh mắt đang cúi thấp của Orba chầm chậm ngước lên.
“Con nghĩ ‘dụng binh tùy thích’ nghĩa là Người sẽ không phiền nếu con đem quân đi lấy đầu Ax Bazgan.”
“Cái gì?”
“Và vào buối bình minh của ngày hôm ấy, con sẽ chiếm được thành phố pháo đài Taulia từ tay Ax.”
Một khoảng im lặng cứng đờ nặng nề đè lên vai Orba.
Khoảng vài chục giây sau…
“Ngu đần.”
Hoàng đế lớn giọng quát rồi cười thật to.
“Cái thằng ngu ngốc này… Ta đã bảo muốn làm gì thì làm. Làm tới đi! Để xem con rồng con mới bập bẹ đập cánh bay như thế nào!”
Vì tin đồn hoàng đế không cười nên khi ghe thấy tiếng cười giòn của ông, đến cả lính cận vệ đang ở đằng xa kia cũng phải giật mình chạy vào. Hoàng đế phẩy tay ngăn họ lại, cười cợt thêm chút nữa rồi mới đi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước lúc khởi hành, phòng Orba chất đầy những sách vở, tài liệu và giấy tờ các loại.
Những giấy tờ này liệt kê tên tuổi của những sĩ quan và chỉ huy sẽ theo cậu đến Apta. Trong danh sách sĩ quan của quân đoàn Giáp Đen có tên Bane. Khi bàn luận về vấn đề thiết lập đội ngũ với phó chỉ huy quân đoàn, Orba đã ‘vô tình’ đề nghị phải có gã này. Có lẽ vì lúc ấy cũng đã rất gần ngày quân của Oubary lên đường nên mọi ý kiến trái chiều đều bị coi là phí thời gian, thành ra yêu cầu của cậu nhanh chóng được chấp thuận.
Xét về năng lực thì gã Bane này thuộc dạng thường. Qua sáu năm binh nghiệp mà chỉ lên được đến chức đại úy, nghĩa là gã hầu như không lập được công trạng gì trong cuộc chiến mười năm. Tuy nhiên Orba đòi hỏi phải có gã là có lí do.
Dĩ nhiên, cái tên Pashir cũng được ghi trong danh sách nô lệ chiến trường. Kể từ sau ngày tổ chức lễ hội ‘Clovis diệt rồng’ đến nay, Orba không gặp gã lần nào. Theo như trong báo cáo của Gowen thì hiện thời gã vẫn ngoan ngoãn tham gia tập luyện. Ngoài ra, cô gái từng chăm lo cho đám nô lệ ở đại đấu trường – Mira – cũng có tên trong danh sách với thân phận nô tì.
Orba chỉ liếc sơ qua danh sách tên những người xin ứng tuyển xin gia nhập vào lực lượng của cậu hoặc trở thành quan chức ở Apta. Nhóm này đa phần đều có gốc gác quý tộc, nếu không phải là quý tộc nghèo thì cũng là con thứ trong gia đình danh giá.
“Xem ra bọn họ cũng có nỗi khổ riêng, mặc dù cùng là quý tộc cả.”
Dinn, người hầu của Orba, đem đến cho cậu thêm một chồng sách vở.
“Tay thần sưng hết cả lên rồi.” Dinn nói, nhướn mày nhìn đống sách vở nằm la liệt trong phòng.
“Đừng nói là Điện hạ định huấn luyện thần để chuẩn bị ra chiến trường nhá.”
“Là ngươi nói đấy nhé.”
Orba cầm lấy một quyển sách mới mang đến và bắt đầu đọc. Nội dung sách nói về các quốc gia lân bang của Mephius cũng như tóm lược về tình hình và vị thế hiện thời của chúng.
Sau vụ việc với Zaat và Noue, Orba đã nhận ra mình hoàn toàn không có chút hiểu biết nào về mặt này. Tin tức là điểm then chốt trong chiến trận. Hồi nhỏ cậu đã từng phải nếm trái đắng, kể từ đó cậu luôn muốn thu thập càng nhiều tin tức càng tốt. Dĩ nhiên, chỉ nghe ngóng đơn thuần thôi là không đủ, nhận tin từ những nguồn khác nhau, biết được cảm nghĩ và góc nhìn của họ về vấn đề, những điều này có thể làm thay đổi cách nghĩ của cậu.
“Còn việc ấy thì sao? Thông tin quan trọng mà sao lại ít thế này?”
“Ý Người là tình hình nội chính của Taulia và các thành bang miền tây sao? Thần đã cố tìm hiểu bằng mọi cách có thể. Hiện thời chúng ta chỉ có vài cuốn sách chép lại có nguồn gốc từ những quốc gia ở vùng vịnh phương bắc. Thần phải công nhận rằng mấy cuốn ấy cổ lỗ sĩ quá rồi.”
“Tại sao?”
“Mọi hoạt động giao thương giữa Mephius với phương tây, hay nói đúng hơn là vùng Tauran, đều bị nghiêm cấm. Xưa kia, đất nước Zer Tauran vốn được gia tộc Bazgan, một cựu thần tử của Mephius lập nên. Đến tận bây giờ, Zer Tauran đã sụp đổ nhưng nhà Bazgan vẫn tiếp tục xung đột với chúng ta, còn các thành bang khác cũng được cai trị bởi những hậu duệ của Zer Tauran.”
“Dù vậy… không, chính vì thế nên ông ta ít nhất cũng phải tung hàng chục hàng trăm gián điệp đến đó mới đúng chứ.”
“Việc này Người nên trực tiếp nói với Bệ Hạ thì hơn. Không liên quan đến thần.”
“Hai mặt một lời với ông ta mà ra được kết quả thì ta đã biết hết mọi thứ ngay từ đầu rồi.”
Orba lật qua từng trang sách.
Quái lạ…
Cậu dừng tay, cảm thấy có điểm bất hợp lí.
“Lệnh cấm giao thương với miền tây đã tồn tại được bao nhiêu năm rồi?”
“Phải nói là đến hàng thập niên, dễ có khi cả thế kỉ rồi. Thần tin rằng Mephius chưa bao giờ kí kết hiệp ước hòa bình hay giao ước ngừng chiến với miền tây, suốt từ thời Zer Tauran.”
“Thật à…”
Orba gập sách lại, duỗi chân ra đặt trên bàn. “Lại nữa rồi.” Dinn ca cẩm nhưng Orba không để tâm. Một khi đã suy nghĩ thì tâm trí cậu sẽ tập trung cao độ cho đến khi tìm ra giải pháp.
Dinn cũng đã quen với nó rồi.
“Thôi được rồi. Hoàng tử điện hạ, trước khi chìm vào trong suy tư, xin Người hãy cho thần biết mình muốn ăn món gì để nhà bếp còn chuẩn bị. Và thần xin nói trước, ‘cái gì cũng được’ không phải là câu trả lời chấp nhận được đâu.”
Dinn không thể làm gì hơn ngoài cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình.