Rakuin no Monshou
Tác giả: Tomonogi Sugihara Minh họa: 3
Chương 1: Xuất hành
Một chú chim sẻ nhởn nhơ trên con đường lát đá.
Nó ngoẹo đầu đôi lần, bị một cảm giác bất an nào đó làm cho lúng túng rồi vội vã vỗ cánh bay.
Ngay tức khắc, một trận gió giật ào tới, đi kèm với nó là một cái bóng khổng lồ bay vút trên cao kia. Nhìn thoáng qua, thứ đó trông giống như một sinh vật sống. Cổ dài, mặt mũi dữ tợn, răng nanh nhe ra cùng với sải cánh to lớn – một con phi long.
Có điều, sinh vật như loài phi long vốn không cư ngụ trên lục địa này. Tiếng rống chói tai của nó nghe như tiếng kim loại kêu răng rắc phát ra từ động cơ xả ether, còn lớp da sơn màu nâu nhạt được làm từ long thạch - dạng kim loại siêu nhẹ. Thực ra đây là phi thuyền của Đế quốc Mephius.
Những con phi long nhân tạo này chở phi công trong mình, lần lượt bay lên khỏi mặt đất.
Orba đặt tay quanh mắt như cái ống nhòm, dõi theo cảnh tượng nọ.
Người bay trên hàng đầu là Neil Thompson, chỉ nhờ có chút ít kĩ thuật mà gã này nổi bật hơn hẳn so với nhóm còn lại. Neil chao nghiêng cánh tàu, lượn một khúc cua tuyệt đẹp trong khi những chiếc khác phải cố hết sức bám đuổi đằng sau, trông như gà con chạy theo gà mái mẹ vậy.
Vậy mà khi nhóm phi công được tạm nghỉ, Orba lại đem Neil ra trách mắng.
“Đây không phải là sân khấu cho ngươi diễn trò! Phải để ý đến người khác nữa chứ! Trên chiến trường, một mình ngươi sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì đâu. Giờ, làm lại đi.”
Nhóm phi công bị Orba – hay như trong mắt họ là Gil Mephius, đệ nhất hoàng thái tử của Đế quốc Mephius- hối thúc, vội vàng leo lên tàu và phóng lên không trung thêm lần nữa.
“Chú có cần phải giật đùng đùng như thế không? Tôi thấy bọn họ làm được phết rồi đấy chứ.
Shique đến tựa vào vai Orba và bị cậu thô lỗ giãy ra.
“Bọn ‘nô lệ’ có làm tốt đến mấy cũng không quan trọng. Mày nghĩ tao sẽ hài lòng với trình độ như thế à?”
Họ đang ở khu gần trại lính Cận vệ hoàng gia, trước đây vốn là một đấu trường giác đấu cỡ nhỏ được cải tạo lại thành sân diễu hành. Gọi là ‘nhỏ’ thế thôi chứ trong sân có cả đường băng cho phi thuyền, thêm vào đó còn ở ngay kế bên khu chuồng nhốt rồng.
“Mà này, Orba, mày biết đấy…” Gowen, người có gương mặt rám nắng, lên tiếng. “Từ khi mày thành lập đơn vị không quân đến giờ còn chưa đến một tháng. Mày không làm được thêm gì nhiều đâu, cho dù đã hết kiên nhẫn nổi rồi đi chăng nữa.”
“Thật không ngờ ông lại nói ra những lời như thế. Chính ông đã huấn luyện tôi đánh kiếm trong chưa đầy hai tuần rồi đẩy tôi đi giết nhau còn gì.”
“Đem nô lệ ra so sánh chẳng được tích sự gì hết, phải không?” Gowen, vặc lại Orba bằng chính những lời cậu nói. “Hồi ấy khác, bây giờ khác. Mày có muốn cũng không thể nào vung tiền ra mà mua được.”
Đám cựu kiếm nô này gặp nhiều khó khăn trong việc phối hợp số lượng lớn, mặc dù năng lực cá nhân lại không hề thua kém quân lính bình thường. Gowen lại là người lo chuyện huấn luyện đội ngũ bộ binh cho đám này từ con số không trở đi, thành ra lời ông nói lại càng có tính thuyết phục.
Orba không nói gì nữa. Nét mặt cậu hơi nhăn lại vì đau khi khoanh tay lại. Cánh tay phải của cậu vẫn đang phải băng bó cố định.
Kể từ lúc Zaat Quark nổi loạn gây binh biến cho tới nay đã được non nửa tháng. Hẳn rồi, với những thương tích tích tụ từ giải đấu giác đấu trước đó, cộng với việc bị Zaat bắn trúng, thể trạng của Orba vẫn chưa khôi phục. Tuy nhiên, cách đây một tuần, hoàng đế cho triệu kiến cậu và ra lệnh điều cậu đến Apta, thành phố nơi từng bị Garbera kiểm soát trong cuộc chiến tranh mười năm, cũng là nơi anh Roan bị bắt đi lính.
Orba không có thời gian đâu mà nghỉ ngơi nữa. Ngay lúc Gowen và Shique tưởng cậu đang giam mình trong phòng cùng với hàng núi sách vở, họ đã thấy cậu ra thao trường, hăng hái chỉ đạo đội cận vệ như vừa nãy.
“Ầy, chú lại im im nữa rồi.” Shique nhún vai cười cợt. “Lần nào chú không nói năng gì là bọn này lại thấy bất an đéo tả nổi luôn. Tôi cứ băn khoăn không biết chú có đang suy nghĩ ý tưởng quái đản nào không.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói hoạt bát vang lên.
“Ái chà, cảnh tượng đẹp thật.”
Không hiểu vì sao mặt mày Orba cứng đờ cả ra khi nghe thấy chất giọng rõ là lạc điệu ở một nơi cục cằn như thế này.
Thấy cậu như vậy, Gowen và Shique đều đưa mắt nhìn đi chỗ khác, môi nở nụ cười, có phần hơi hơi khoái trá.
“Thần rất đau lòng khi phải nói rằng đây không phải là thứ một quý cô nên thấy.”
Họ dồn ánh mắt về phía Vileena Owell, đệ tam công chúa của đất nước Garbera và người hầu gái Theresia đang đi tháp tùng cô. Mái tóc bạch kim của cô như thể trong suốt dưới ánh mặt trời. Kể từ khi đặt chân đến Mephius, cô ta đã bị ép phải ở mãi trong nội cung. Tuy nhiên, trong cuộc nổi loạn của Zaat, Vileena đã lái phi thuyền cùng với hoàng tử Gil. Nhờ có đóng góp này nên dạo gần đây cô ta được trao thêm chút quyền tự do. Cách đây hai hôm, khi được biết về tình hình huấn luyện không quân của đội Cận vệ hoàng gia, công chúa đã tuyên bố ‘Ta phải đến xem mới được.’
Cô gái trẻ nheo mắt dõi theo chuyển động của đội phi thuyền, gò má hơi hơi ửng hồng.
Đúng là một cô công chúa bất thường mà.
Orba khẳng định lại nhận xét của mình.
Khi sứ mệnh ở Apta đã xong xuôi rồi, hai người sẽ chính thức thành thân. Có điều thông tin này lại không được công bố, rốt cuộc vẫn chỉ là lời nói suông của hoàng đế Guhl với Gil mà thôi. Tiến trình thương nghị về việc tổ chức lê thành hôn tiếp tục bị cản trở và vị thế của Vileena vẫn tiếp tục ở trong tình trạng bấp bênh.
“Ôi chà, Điện hạ quả thật là cầu toàn.” Shique bình phẩm, cố ý gợi lại đề tài lúc nãy. “Ngài còn nói ‘Nội trong vòng một tháng, các ngươi phải bay ngang ngửa với lực lượng không quân Garbera!’.”
“Ta đâu có…”
…nói như thế. Orba toan thanh minh nhưng trước khi cậu kịp nói hết câu.
“Cái gì cũng có điểm khởi đầu của nó. Đặc biệt là trong huấn luyện bay, tai nạn rất hay xảy ra. Nếu ngài không lưu tâm đến thể trạng của phi công, công tác bảo dưỡng phi thuyền, vân vân và vân vân… thì lực lượng không quân của ngài chắc chắn sẽ bị hủy diệt trước khi chúng kịp phát triển đến mức ngài mong muốn.”
Vileena là chuyên gia trong lĩnh vực phi thuyền. Cô ta giương bộ mặt trẻ con đó ra và tự hào nói với tông giọng sắc lẻm.
Orba đảo mắt lánh khỏi Vileena, người đang lăm lăm đối đầu tay đôi với cậu.
“Điện hạ, chúng ta cũng có thể tổ chức huấn luyện ở Apta mà.” Shique nói. “Cứ như thể Người đinh ninh rằng lúc chúng ta tới Apta cũng là lúc Ax phát động chiến tranh.”
Vụ nổi loạn của Zaat đã bị dẹp yên dưới tay Orba, có điều vụ việc xảy ra ngay trong dịp lễ quốc khánh dưới sự chứng kiến của bao nhiêu quan khách nước ngoài, thành ra tin tức đã lan sang các nước lân bang. Thêm nữa, còn có một số báo cáo về hoạt động khả nghi của tỉnh lị Taulia, vùng đất nằm ở miền tây nam Mephius, cũng trong khoảng thời gian đó.
Taulia ở ngay sát Apta. Có khả năng Ax Bazgan, thành chủ Taulia, sẽ nhân cơ hội Garbera hoàn trả thành Apta lại cho Mephius để đem quân tấn công.
Mặt khác, cuộc nổi loạn còn đẩy Guhl Mephius vào thế khó. Ông ta không còn đặt niềm tin vào những quan chức dưới trướng mình nữa, kể cả những người đã phò tá ông ta lâu năm nhất. Chính vì vậy nên Guhl mới chỉ định Gil, con trai mình, đến Apta chỉ huy quân đội. Ông ta nhận định rằng chia nhỏ binh lực ra để chống ngoại xâm là không hợp lí.
“Bọn chúng phải sẵn sàng càng sớm càng tốt, bằng không ta sẽ gặp không ít phiền phức. Vụ Zaat làm ta tỉnh ra. Chúng ta có thể liên thủ với Garbera, cho dù có bình yên đến mấy đi nữa thì ngọn lửa mâu thuẫn vẫn luôn nhăm nhe ngay dưới chân, ngay trong nội bộ quốc gia. Cẩn tắc vô áy náy.”
“Sẵn nhắc đến Zaat Quark, từ hồi ấy đến giờ tôi không thấy Ineli đâu hết. Hoàng tử, ngài đã gặp cô ấy lần nào chưa?”
“Ineli hả?”
Orba giật thột, bất ngờ khi nghe đến cái tên này. “Không.” Cậu lắc đầu. Vileena giận dữ nhíu mày.
“Việc quân đã đành, mong ngài lưu ý hơn đến những vấn đề khác nữa. Bị Zaat bắt làm con tin, ắt hẳn Ineli đã bị một phen hoảng loạn. Hình như cô ấy ở mãi trong phòng riêng không chịu ra thì phải? Tôi muốn đi thăm hỏi một chuyến xem sao, ngài có muốn hai chúng ta đi chung luôn không?”
“À, cái đó…”
Orba không biết nên đáp thế nào. Như Vileena vừa nói, Ineli đã bị Zaat bắt cóc trong lúc hỗn loạn và bị dí súng vào người, đem ra làm lá chắn trước những người đến giải cứu, cậu và Vileena. Tuy nhiên Orba lại không nghĩ đến chuyện này. Cậu nhớ ra trong một buổi tiệc hồi lễ quốc khánh, Vileena và Ineli từng trừng mắt tóe lửa với nhau bên một đài phun nước.
Có lẽ nàng công chúa xứ Garbera đã quên tuốt chuyện hục hặc này, nhưng Orba không cho rằng Ineli dễ bỏ qua như thế. Ngoài ra, xét theo tính cách của Ineli thì cô nàng hẳn phải coi việc được chính người mà mình khinh thị và ghét bỏ cứu mạng là một nỗi nhục.
“Tôi thấy cô tốt nhất đừng nên đi làm gì.”
“Sao ngài lại nói thế?”
“Chà, mấu chốt là, nếu vụ biến loạn đã làm Ineli bị sốc như thế thì tốt nhất là cứ nhẹ nhàng để yên cho con bé ở một mình. Giả sử tôi hoặc công chúa đến thăm thì như thế sẽ gợi lại ký ức lúc ây, lợi bất cập hại.”
“Công chúa thấy chưa? Đúng y như lời thần nói luôn.” Theresia lên tiếng. “Thần cũng có chung suy nghĩ với hoàng tử điện hạ. Chính vì lo lắng cho điện hạ Ineli nên Người mới nên lẳng lặng để cô ấy được yên.”
“Cái gì thế này? Hết hoàng tử rồi đến cả ngươi nữa Theresia, hành xử như thể tâm tư ta non nớt lắm ấy.”
Vileena nhanh chóng xị mặt ra, giậm giậm bàn chân nhỏ bé xuống đất. Thực ra cô nói đúng, chính vì thế nên Orba mới nhất thời không đáp. Vileena là một cô công chúa tài trí, dẫu còn nhỏ tuổi, tuy nhiên khi gặp phải những điểm tế nhị trong quan hệ đối nhân xử thế thì cô lại tỏ ra dại khờ.
Orba lơ đễnh đánh một ánh mắt sang cho Theresia.
Cô ắt phải vất vả lắm.
Người hầu gái của công chúa hơi giật mình ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn xuống một chút, đi kèm với một cái chắt lưỡi tán đồng.
Ối bỏ mẹ rồi!
Orba cũng giật mình. Cậu vừa bày tỏ chút ý kiến với Theresia, nhưng đấy là với tư cách ‘Orba’ chứ không phải ‘hoàng thái tử’. Có lẽ vì thế nên Theresia mới ngạc nhiên.
“Vậy…” Orba lên tiếng, cố gắng đánh trống lảng. “Thôi vậy, ta sẽ kiên nhẫn trông đợi vào thành quả của đội phi thuyền. Giờ ta sẽ đi kiểm tra tình hình lũ rồng xem nó như…”
Orba xoay mình nhìn về hướng khu chuồng rồng đặt trong sân diễu hành. Tuy nhiên, ngay lúc ấy cậu trông thấy một nhóm người đang đi về phía bên này. Dẫn đầu đoàn là một cô bé nhỏ nhắn đang nhảy chân sáo. Cô bé – Ronnie Lorgo – dừng lại trước mặt Orba, hơi nhấc tà váy lên và cúi đầu chào.
“Xin kính chào hoàng tử điện hạ.”
“À…”
Ronnie, mười ba tuổi, là con gái của tướng quân Odyne Lorgo. Còn bé thế mà cô đã từng cưỡi trên lưng rồng trong lễ trưởng vào dịp quốc khánh.
“Ê Romus, mau mau lại đây xem nào. Em gặp rồng không sợ, thế mà cứ gặp người khác là bẽn lẽn là sao?”
Ronnie lớn tiếng gọi cậu bé đang ngại ngần đi theo sau. Vẫn như thường lệ, lời chào hỏi hoàng tử của cậu nghe rất nhỏ nhẻ.
“Thật tình, đồ chết nhát.” (Trans: nguyên văn là ‘đồ không xương sống.)
“À không, cậu bé không nhát gan đâu, chỉ là tiểu thư đây quá mạnh mẽ thôi.” Orba nói đùa. “Lòng quả cảm của em rất có triển vọng. Tuy nhiên, chuồng nhốt rồng không phải chỗ chơi.”
“Ôi chao. Thưa hoàng tử điện hạ, chúng em không tự nhiên tản bộ đến đây đâu ạ.” Ronnie trả lời với cung cách rất ra dáng một quý cô. “Ngày nào Romus cũng đến đây và em phải lưu tâm đến nó, với tư cách là người lớn hơn.”
“Ô hô? Vậy là Romus mong ước được làm kỵ sĩ rồng à?”
“Dạ không, thưa điện hạ. Nè Romus, em đến đây không phải vì lũ rồng đâu đúng không? Em cũng đâu có mong đợi gì đến việc làm kỵ sĩ rồng còn gì?”
“V-việc ấy thì liên quan gì tới chị…”
Romus đỏ mặt. Còn có một người nữa đang tiến lại đây từ khu chuồng rồng. Chuyên viên luyện rồng Hou Ran, thành viên của đội Cận vệ hoàng gia dưới trướng hoàng tử. Như hình cô nàng đang quan sát buổi tập của đội kỵ sĩ rồng, hoặc không thì cô cũng thường xuyên có mặt ở khu chuồng rồng, chăm sóc chúng suốt cả ngày.
“Không cần phải lo lắng cho Romus đâu.”
Ran nói thẳng thừng, như thể cô đã nghe hết cuộc trò chuyện từ đầu chí cuối.
“Cậu bé còn quen với lũ rồng hơn cả Orba nữa. Thêm độ nửa năm nữa, cậu bé sẽ có thể nghe và hiểu được ‘tiếng nói’ của chúng. Khả năng lũ rồng làm hại cậu bé là rất hãn hữu, kể cả là ở khu chuồng rồng.”
Theresia trầm trồ thở hắt ra một cái. Bà nhận thấy nét kỳ lạ ở Hou Ran, không chỉ có mỗi dáng vóc du mục mà còn cả nước da bánh mật, hình thể và mái tóc nhạt màu hòa quyện lại tạo nên một sức hút ma mị.
“Nếu cô đã nói vậy thì ta thấy chắc đúng là như thế rồi. Tình hình đội kỵ sĩ rồng ra sao? Còn việc lựa rồng để đưa đi Apta, cô đã làm xong chưa?”
“Họ có thể đảm đương được phần nào, ấy là nếu có tôi ở bên. Không ai có tài như Romus cả, thành ra phải luôn luôn để mắt đến họ. Orba sẽ phải lo chọn lọc binh sĩ đấy, thay vì phân loại rồng.”
“Còn nữa, số lượng này hình như hơi quá nhiều. Chúng ta đâu có dùng không hạm để chuyên chở đâu phải không? Nếu số lượng rồng đúng y như lời Orba thì như thế hơi khó cho tôi.”
“Không sử dụng không hạm?”
Shique cao giọng cảnh giác.
“Tại sao lại thế? Hành quân bằng đường bộ đến Apta dễ phải mất cả tuần. Sử dụng không hạm để vận chuyển rồng và quân nhu chẳng phải dễ dàng hơn sao?”
“Vì ta muốn được người dân tung hô lúc đưa tiễn ấy mà.”
Orba đáp cụt lủn. Cứ khi nào lần lữa không muốn giải thích là cậu lại giở ra giọng điệu này. Gowen và Shique cũng không cự cãi gì thêm mà chỉ quay ra nhìn nhau với ánh mắt ‘lại nữa rồi’. Hai người họ đã quá hiểu tính cách Orba.
“Orba à…”
Tuy nhiên, hình như công chúa Vileena lại đang để ý đến một chi tiết khác. Nét mặt hoàng tử hiện rõ ra câu ‘thôi bỏ mẹ rồi’.
“Ngài hẳn phải tín nhiệm tay kiếm sĩ đó nhiều lắm nhỉ. Hồi dịp lễ quốc khánh đã đành, cơ mà lần này hình như Orba cũng được giao khá nhiều trọng trách.”
“Ơ, ừm. Thằng đó…được việc.”
Orba ấp úng đáp. Cậu đánh cho Ran một cái trừng mắt. Nét mặt Vileena nhuốm đôi phần giận dữ.
“Dẫu vậy, Orba có lẽ đã phải chịu không ít thương tích ở đấu trường. Quả thật là bản thân hoàng tử cũng đang bị thương, nhưng ngài cũng nên lưu ý đến người bề tôi của mình nhiều hơn một chút.”
“Ừm, ừm. Cô nói có lí.”
“Thể trạng ngài dẫu có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì không không phải lúc nào người khác cũng được như vậy. Hoàng tử à, quan trọng nhất là ngài không được để hao tổn lực lượng thêm nữa. Nếu ngài chỉ một mực bắt họ phải ngoan ngoãn tuân lệnh, không cho họ nêu ý kiến thì Orba, bất kể có tài ba cách mấy, sớm muộn gì cũng…”
“Ha!”
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Ran bật ra một tiếng khịt mũi. Mọi người đều nhất thời ngơ ngác trước hành động khinh thị ra mặt đó. Hành vi nọ nhắm đến ai thì chưa rõ.
“Xem chừng Orba rất được công chúa trọng thị.”
Đôi môi Ran mở hé thành một nụ cười nhạt, rồi cô quay lưng, rảo bước quay lại khu chuồng rồng. Romus vội vàng nối bước, không lâu sau cả Ronnie cũng chạy theo. Những người còn lại, kể cả Orba, chỉ giương mắt nhìn, đứng chưng hửng tại chỗ.
“Cô gái trẻ đó...” Theresia lên tiếng sau một cái ho húng hắng. “Cung cách ứng xử của cô ấy có hơi thiếu sót thì phải. Đang ở trước mặt hoàng thái tử và công chúa Vileena mà lại làm như thế…”
“Ahh, thần thật lấy làm hổ thẹn. Thay mặt cho con gái, thần xin được lượng thứ cho sự vô lễ này.”
Gowen – ông bố nuôi của Ran – cúi thấp mái đầu bạc xuống tạ lỗi. Đây là lần đầu tiên Orba thấy ông hạ thân thể to lớn của mình xuống như vậy.
Tuy nhiên, Theresia cũng không hẳn là đang tức giận. Bằng chứng là…
“Cô ấy…” Theresia lại nói, hơi ngập ngừng một chút như thể đang muốn nhấn mạnh. “…là người yêu của ngài Orba phải không?”
“Vô lí! S-sao cô lại nghĩ như thế?”
“Có gì vô lí lắm đâu? Chỉ là thấy sao nghĩ vậy thôi.”
“Ta đang hỏi tại sao cơ mà.”
“Ôi, tại sao à. Mà thần thấy thái độ bối rối của hoàng tử điện hạ mới thật quái lạ. Có khi nào đây lại là dấu hiệu của một tình cảm dành cho ngài Orba…(Trans: ăn mặn quá má ơi.)
Xằng bậy! Orba lẩm bẩm thêm một lần nữa, mặt ngoảnh đi chỗ khác. Cậu đã quen Hou Ran hai năm nay rồi, thế mà có bao giờ bị cô nàng hấp dẫn đâu. Có lẽ là cậu đã không nhận ra, hoặc là cậu đáng lẽ phải không có tình cảm. Việc bỗng nhiên bị người khác chỉ ra việc này khiến cậu bị rối trí.
Nhóm Orba lơ đãng quan sát đội phi thuyền tập luyện một thời gian. Đến xế trưa, Vileena cáo lui rồi cùng Theresia rời sân tập với lí do là vẫn chưa sắp xếp xong hành lí. Công chúa cũng sẽ theo mọi người đi Apta.
Cuối cùng, khi Orba cho rằng mình đã có thể thở phào, cậu chợt nghe lỏm được mấy câu Shique nói.
“Hôm nay tinh thần của công chúa có vẻ không cao cho lắm.”
“Thật đấy à? Tao thấy có khác ngày thường mấy đâu. Mà nếu đấy chỉ là trạng thái uể oải thôi thì vào lúc bình thường cô ta sẽ còn khó đỡ hơn cả Ruycown lẫn Pashir.”
“Orba… Ờ ha, chú mày làm sao hiểu nổi sự thâm sâu của phái nữ chứ.”
“Cái thằng ghét đàn bà có quyền nói câu ấy à?”
“Tôi không ghét phụ nữ vì tôi không hiểu họ. Chính vì hiểu quá tường tận nên tôi mới ghét đó chứ.”
Hồi còn làm võ sĩ giác đấu, Shique đặc biệt nổi tiếng trong mắt phái nữ. Có đến hàng tá mệnh phu nhân đã đến trước mặt lão lái luôn nô lệ Tarkas, bày ra hàng núi tiền với đề nghị được làm nhà tài trợ cho Shique. Và Shique đã từ chối hết người này đến người khác với một cái khịt mũi.
“Vậy lại nha. Nó không quá phức tạp đâu. Công chúa có thể đã nghe được phong thanh chuyện căng thẳng đang leo thang giữa Garbera và Ende và, dĩ nhiên, công chúa không phải là mẫu người chỉ biết thương xót cho nỗi khổ ải ở quê nhà.”
“ Garbera đã khôi phục hoàn toàn sau vụ Ryucown nổi loạn hay chưa, việc ấy vẫn còn khó nói lắm.” Gowen tán đồng. “Mephius cũng thế, nhưng chí ít chúng ta đã ngăn chặn được nội loạn từ trong trứng nước. Trong mắt thiên hạ, mày có thể nói là đã ‘dẹp tan’ nó cũng không sai. Có điều, kẻ đã phản bội Garbera lại là một trong những dũng tướng tài ba nhất của họ. Chuyện đó sẽ còn để lại di chứng lâu dài.
“Tôi không cần phải quan tâm xem ở nước khác đang có rắc rối gì.” Orba thẳng thừng cắt đứt câu chuyện. Rồi cậu cho gọi đội trưởng Neil quay lại, kết thúc buổi tập. Tiếp theo sẽ là một biệt đội khác có lịch tập ở đây. Orba đã bổ sung cho lực lượng của mình một nhóm bao gồm những tay kiếm nô đã tham gia nổi loạn lần trước. Pashir cũng có mặt trong số đó. Bọn này đã đón lấy thời cơ mà Zaat Quark tạo ra để mưu toan nổi loạn. Vì vậy nên bọn chúng bị bắt làm nô lệ chiến trường cho đội Cận vệ hoàng gia, không có thân phận binh sĩ.
Orba không có việc gì ở đây hết. Cậu là kẻ đã ngáng trở kế hoạch của bọn nô lệ, đã chuốc đủ căm phẫn rồi, và cậu cũng không có ý định chìa mặt ra quan sát để kích động bọn chúng thêm nữa.
Vì vậy nên Orba giao lại công tác huấn luyện cho Gowen lo. Ông vốn là tổng quản kiếm nô và rất quen với việc này.
“Các ngươi đảm nhiệm phần còn lại đi.”
“Ah.”
Orba rảo bước rời khỏi sân diễu hành.
Shique vẫn chưa đi. Anh chàng chợt nhận thấy Gowen vừa nhoẻn miệng cười.
“Có gì hay sao?”
“Không, chỉ là cái cách nó nói ấy. ‘Đảm nhiệm phần còn lại đi.’ Địa vị của thằng ranh con đó đúng thật là đã chuyển biến chỉ trong vòng hai năm.”
“Và nó còn thành thạo ở mức độ kinh người nữa kìa.”
“Không chỉ có mỗi nó là quái đản đâu. Cả tao nữa, tao cũng đâm quen với chức vị này mất rồi.”
“Ừ ha.” Shique mỉm cười. “Tôi cũng hết ngạc nhiên nổi với lời nói và hành động của thằng đó nữa rồi. Mà nếu không quen được thì chỉ tổ tổn thọ.”
Shique vừa cười cợt vừa tán đồng trong khi ánh mắt Gowen dõi theo bóng lưng đang đi xa dần của Orba.
“Nếu vấn đề chỉ có mỗi việc tập cho quen thì đã quá tốt. Dạo này thằng Orba có hơi nhập tâm thái quá với vai diễn hoàng thái tử của nó.”
Câu nói đó tan biến trong trận gió cát, thốt ra mà không ai nghe thấy.
Thành Solon bước vào buổi trưa.